Nơi này, cô đã tới không biết bao nhiêu lần rồi!

Dưới sự dẫn dắt của Lệ Du Tư, Phó Sồ Nhi chậm rãi đi vào cái nơi lẽ ra đã trở thành ngôi nhà của bọn họ, nhưng mà bây giờ thì vẫn chỉ có thể xem như là ngôi nhà tương lai của cô mà thôi.

Chưa tính hoa viên, chỉ tính riêng căn phòng của cô đã chiếm một diện tích cực kỳ lớn, nhóm người giúp việc thường thường chỉ đi lại ở những căn phòng bên cạnh và phòng khách ở dưới lầu một mà thôi, lầu hai và lầu ba là nơi sinh hoạt hằng ngày của Lệ Du Tư, trừ những khi phải quét dọn thì những người giúp việc rất ít khi xuất hiện ở nơi này.

Anh dẫn cô đi lên lầu hai, qua hết dãy hành lang dài, đến một căn phòng ở trong cùng, căn phòng được trang trí vô cùng đặc biệt, dễ dàng nhận thấy nhất chính là một bể cá rất dài, rộng khoảng hai mét, đúng như những gì cô mong muốn, trong đó đều là những con cá do cô đã tự mình mua, bên trong còn có những rặng san hô bảy màu rực rỡ, dưới sự khúc xạ của ánh đèn, chúng trở nên lấp lánh, đẹp không cách nào diễn tả được.

Lệ Du Tư xoay bả vai cô, để cho cô đứng trước bể cá, anh nhẹ giọng nói: “Thực ra thì anh cũng không cần phải giới thiệu hay hướng dẫn gì cho em nhiều nữa, dù sao ba năm nay, đối với em thì nơi này và nhà mình cũng không có gì khác biệt, những người giúp việc đều biết em, đầu bếp nhà anh cũng biết em thích ăn món gì, còn có bể cá cảnh nhiệt đới mà em yêu thích nhất, em nhìn xem, chúng nó bơi lội trông thật khỏe mạnh và hoạt bát nha!”

“Anh Tư, anh thật sự không trách em sao?” Đối với sai lầm mà mình đã gây ra, cô vẫn còn cảm thấy áy náy trong lòng.

Anh lắc đầu, cười cười nói: “Là lỗi của anh, dù sao thì em cũng chỉ mới mười tám tuổi, bây giờ mà ép em gả cho anh thì vẫn còn hơi sớm một chút, nhưng mà, Sồ Nhi, tuy là nói như thế, nhưng quyết tâm muốn cưới em của anh vẫn như cũ, không bao giờ thay đổi.”

Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết!”

“Em biết là tốt rồi, chúng ta xuống nhà ăn thôi! Tay nghề của bác đầu bếp vẫn còn đang đợi em nếm thử đấy!” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô đi ra ngoài cửa phòng.

“Em muốn ăn phi lê cá sốt dấm.” Hai mắt cô sáng lên, làm nũng nói.

Anh trợn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao lại trùng hợp như vậy? Thực đơn ngày hôm nay cũng có món đấy!”

“Vậy còn. . . . . . canh hạnh nhân nấu đậu hũ thì sao?”

“Hả? Chẳng lẽ đầu bếp là con giun trong bụng em sao? Sao ông ấy lại có thể biết những món mà em thích ăn vậy?! Có, món này cũng đã được dọn lên rồi.”

“Giun trong bụng em không phải là chú đầu bếp mà là anh mới đúng ấy! Anh Tư.” Cô cười cười liếc anh một cái, ngụ ý là cô đã vạch trần được cái chiêu giả bộ lừa gạt người khác của anh rồi.

“Lệ Du Tư anh lớn lên hoàn toàn giống người như vậy, lại bị một cô bé so sánh với giun, thật sự là khiến cho người ta đau lòng mà!” Nói xong, anh nhìn cô cười cười, bầu không khí hòa hợp như thể những tranh cãi trước đó chưa bao giờ xảy ra.

***

Cho tới nay, cô rất thích cái câu lạc bộ này, bởi vì ở đây có rất nhiều người kỳ lạ, bọn họ, có người thì trí tuệ, tài hoa, có người thì lại là thương nhân giàu có, bởi vì anh trai Phó Thiểu Kỳ của cô là một nhân vật quan trọng cho nên mọi người đối xử với cô rất tốt, bọn họ đều yêu thương cô, xem cô như em gái của mình, chẳng qua là, giờ phút này, bầu không khí ở nơi đây trở nên nặng nề một cách trầm trọng, khiến cho Phó Sồ Nhi có chút hít thở không thông.

Cô giống như một nàng dâu nhỏ, ngồi ở trên ghế sofa, im lặng nghe anh trai khiển trách, dĩ nhiên, những chuyện này đều không phải là do cô cam tâm tình nguyện, nếu có thể, cô thật sự không muốn bước vào nơi này, nhưng bởi vì tâm lý cảm thấy mình đã làm sai cho nên cô không thể không ngoan ngoãn an phận được.

“Em đừng tưởng Tư có thể dễ dàng tha thứ cho em thì mọi chuyện đều coi như không sao nữa, Sồ Nhi, hôn lễ của hai người ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ giữa hai gia tộc nhà chúng ta, đó là một chuyện vô cùng quan trọng, không phải là trò đùa, em có hiểu không?” Phó Thiểu Kỳ đứng trước mặt em gái mình, nước da của anh trắng nõn, khuôn mặt nhã nhặn thế nhưng lại xẹt qua một tia bất đắc dĩ.

“Em. . . .hiểu!” Phó Sồ Nhi khẽ cúi thấp đầu, chỉ còn một chút nữa thì có thể áp sát vào ngực, giọng nói của cô rất nhỏ, không chú ý thì sẽ không thể nào nghe được.

Huhu. . . . . Từ nhỏ đến giờ, cô không sợ trời, không sợ đất, cô được cha cưng chiều, được mẹ thương yêu, bởi vì thân thể cô yếu ớt lại hay sinh bệnh cho nên tất cả mọi người ai cũng nhường nhịn cô, chỉ có anh trai Phó Thiểu Kỳ này của cô, tuy rằng đa số thời gian là vẫn luôn đem cô đặt ở trong lòng bàn tay để che chở, nhưng mà, số ít thời gian còn lại, anh lại lấy dáng vẻ ung dung mỉm cười mà dạy dỗ cô, chỉ hận không có thêm nhiều thời gian để lặp đi lặp lại những lỗi lầm của cô, tất cả đều được anh ghi nhớ rất rõ!

“Em có thật sự hiểu hay không? Sồ Nhi, hôn sự này là do chính em đồng ý, anh sẽ không bởi vì em còn nhỏ mà có thể để cho em làm bừa, từ trước đến nay anh đã dạy em như thế nào?”

“Tự mình làm. . . . .thì. . . . . tự mình chịu. . . . .” Cô nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhó giống như là sắp khóc đến nơi.

“Em thật sự vẫn còn nhớ rõ đúng không?”

“Em ——”

“Đủ rồi!” Ngay lúc cô hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, không biết nên trả lời như thế nào, Lệ Du Tư lại chen vào cuộc nói chuyện của hai người bọn họ: “Cô ấy nhớ rồi, Thiểu Kỳ, cậu đừng ép cô ấy nữa.”

Phó Thiểu Kỳ quay đầu lại, nhìn bạn mình rảnh rỗi bước vào, lúc đầu, khuôn mặt anh không có biểu hiện gì, sau đó lại mỉm cười, một tia bất đắc dĩ xẹt qua khóe môi: “Cậu vẫn luôn dễ dàng bỏ qua cho nó, cẩn thận kẻo lại làm hư nó, sau này lại trở thành tai họa đấy!”

“Anh. . . . .” Làm gì có anh trai nào mà lại nói em gái mình như vậy chứ? Phó Sồ Nhi ủy khuất, trừng mắt nhìn hai người đàn ông, bọn họ lại dám so sánh cô với tai họa, thật là quá đáng!

“Tôi đã biết từ lâu rồi, chuyện này cậu không cần thiết phải nói nhiều!” Lệ Du Tư nhún nhún vai, bộ dáng này chính là kiểu luyện mãi đã thành thói quen.

“Anh Tư. . . . .” Cái gì mà biết từ lâu rồi chứ? Cô thật sự rất muốn kháng nghị, nhưng mà, trường hợp này, cô hoàn toàn không có đường sống nào để chen vào cả.

“Cần thiết chứ, tôi nói là hoàn toàn đúng đấy!”

“Tôi hiểu ý cậu, Thiểu Kỳ, cậu cũng đã đem mọi chuyện nói ra hết thì đương nhiên tôi cũng không còn lý do nào để tiếp tục trách cô ấy!” Lệ Du Tư cười nhưng trong lòng lại âm thầm mắng Phó Thiểu Kỳ, lão hồ ly này nói nhiều như vậy không phải bởi vì suy nghĩ cho người anh em tốt là mình, mà rõ ràng là vì muốn bảo vệ cho em gái của cậu ta.

Phó Thiểu Kỳ và Lệ Du Tư hiểu ý nhau, bọn họ trao đổi bằng ánh mắt, trong mắt đều lộ ra một sự yêu thương đối với Phó Sồ Nhi: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nó phải sống xa gia đình, nhà họ Phó chúng tôi từ trước đến nay cũng không phải là quá nghiêm khắc, nếu nó vẫn chưa hiểu phép tắc thì cũng mong cậu hãy thông cảm.”

“Nếu không thì sao?” Cho dù trong lòng đã hiểu rõ dụng ý của người anh vợ tương lai này nhưng Lệ Du Tư vẫn cố ý nói lời khiêu khích.

“Cậu bắt buộc phải làm thế.” Phó Thiểu Kỳ vẫn mỉm cười vô hại nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.

“Nói dễ nghe nhỉ! Nhưng cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy!” Nói xong, Lệ Du Tư tiến lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phó Sồ Nhi: “Chúng ta đi ăn thôi, tạm biệt anh trai của em đi!”

“Anh Tư, hôm nay thật cám ơn anh đã bảo vệ em trước mặt anh hai, nếu không có anh, chắc là em đã bị anh ấy mắng đến thúi đầu luôn rồi.” Nói xong, bàn tay đang ghép hình của Phó Sồ Nhi ngừng lại, nhìn về phía tên đàn ông nào đó đang đứng ở bên cạnh, le lưỡi, làm vẻ mặt khủng bố.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đáng để em biết ơn như vậy sao?” Lệ Du Tư bật cười, cô bé này hình như là không nghe ra được hàm ý ở trong lời nói của Phó Thiểu Kỳ rồi, vậy nên cô mới hoàn toàn nghĩ rằng anh trai đang quở trách mình.

“Đương nhiên rồi.” Cô khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người, tiếp tục tìm những mảnh ghép hình đang nằm vương vãi ở trên thảm.

“Vậy em cảm thấy bản thân mình đã làm sai rồi sao?” Anh nhanh hơn cô một bước, với tay nhặt mảnh ghép đưa cho cô.

“Em. . . . em không cố ý mà!” Cô nhận lấy mảnh ghép, nhỏ giọng nói.

Lệ Du Tư thấy cô giống như sắp khóc, biết mình lại lỡ miệng ép cô, anh cười cười điểm nhẹ lên chóp mũi của cô: “Nếu em thật lòng muốn cám ơn thì hãy hôn anh một cái đi!”

“Hôn. . . . . .”

“Không được sao?”

“Không phải. . . . .” Cô nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ là mình không hề nghĩ như vậy.

“Vậy là có thể đúng không?”

Phó Sồ Nhi chần chừ một hồi, sau đó mới gật gật đầu nói: “Hôn chỗ nào?”

“Còn tùy thuộc vào thành ý của em nữa!” Anh nhún vai, ý nói là cô muốn hôn chỗ nào cũng được.

“Hôn má nhé?” Cô cẩn thận, dè dặt, lại có chút ngây thơ hỏi.

“Thì ra tình cảm của em chỉ có một chút đó thôi, anh cũng chỉ có thể vui vẻ mà nhận rồi!” Nói xong, anh nghiêng khuôn mặt tuấn mỹ, giống như chấp nhận mà đưa gò má về phía cô.

Cô cong môi muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại lựa chọn không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí để hôn, nhưng, ngoài ý muốn chính là, nụ hôn của cô lại đặt ở trên môi anh.

Trong nháy mắt, Lệ Du Tư ngây người, nhưng rồi rất nhanh, anh lại thích thú đón nhận, anh vươn tay đặt lên chiếc lưng thon dài của cô, sau đó khóa chặt cô vào trong lòng mình, từ bị động biến thành chủ động, bởi vì có ưu thế là thân hình cao lớn cộng thêm có nhiều kinh nghiệm, anh thuần thục cạy mở đôi môi mềm mại của cô, dẫn dắt cô từ một cái chạm môi ngây thơ như trẻ con, biến thành một nụ hôn triền miên và cuồng nhiệt.

“Ưm. . . . .”

Lúc đầu, Phó Sồ Nhi bị anh tấn công một cách bất ngờ và mạnh mẽ khiến cho cô vô cùng hoảng hốt, bàn tay trắng nõn đặt trên ngực anh, có chút kháng cự.

Nhưng rồi cô liền ngoan ngoãn bị anh thuần phục, đôi môi mỏng của anh dường như có một loại ma lực, tham lam mút lấy dòng nước ngọt ngào của cô, đầu lưỡi nhạy bén thăm dò vào bên trong khoang miệng, như thể anh biết rất rõ mỗi chỗ mẫn cảm trên đôi môi cô, cứ mỗi khi cô muốn kháng cự là ngay lập tức, anh lại dẫn dắt cô rơi vào sâu trong một tầng khoái cảm, khiến cho cô trở nên run rẩy, giống như là chỉ cần anh muốn, thì anh sẽ không hề đắn đo gì mà dò xét hết tất cả những bí mật ẩn giấu ở sâu trong nội tâm của cô, ngay cả chính cô cũng không biết, có một loại bí mật vô cùng vui vẻ và sung sướng, mà đó vĩnh viễn đều được mọi người coi là một ‘vùng cấm địa’.

Bí mật đó và nụ hôn này của anh và cô. . . . .hoàn toàn không giống nhau! Anh đã từng hôn cô, nhưng vẫn luôn cẩn thận và nhẹ nhàng, những lần dịu dàng chạm môi cô, dù rằng trong lòng anh không hề có suy nghĩ gì khác, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ để cho cô phải thẹn thùng cả một buổi tối rồi!

Nhưng mà. . . . nhưng mà, nụ hôn này lại khiến cho cô hoàn toàn không giống với cô của mọi khi, cô bây giờ đã quên mất thẹn thùng, quên mất đôi tay và đôi chân đang triền miên cùng với anh, chỉ muốn được dựa vào thân thể cường tráng và mạnh mẽ của anh, nỗi khát khao của cô mỗi lúc một nhiều. . . . . .

Cô có cảm giác trước ngực mình trở nên nóng bỏng, như thể có một ngọn lửa đang giày vò cô, thiêu đốt tâm trí cô, khiến cho đầu óc cô trở nên trống rỗng . . . . . Một tia dục vọng đang thèm khát được thỏa mãn, mà đó chỉ có thể là cái việc mà anh đang làm với cô!

“Đủ. . . .đủ rồi!” Cô dùng sức đẩy anh ra, vẻ mặt có chút hốt hoảng, hô hấp có chút nghẹn ứ ở trong tim, chậm rãi lắng xuống.

“Sồ Nhi, em sao vậy?”

“Không, không sao. . . . .em thật sự không sao. . . . .”

Cô vội vã lắc đầu phủ nhận, hàm răng cắn chặt đôi môi mềm mại, không dám lên tiếng, khi đôi mắt sáng trong chạm phải đôi con ngươi xinh đẹp của anh, nước mắt khẽ dâng lên hàng mi, trong lòng có chút sợ hãi, cô căng thẳng cắn cắn môi, không dám nhả ra.

Cô sợ nếu như mình nói ra. . . . . Nếu như bây giờ mình nói ra, thì nhất định sẽ khiến cho anh. . . . . nhất định sẽ khiến cho anh lại càng muốn cô nhiều hơn nữa. . . . nhất định anh sẽ muốn hôn cô, ôm cô, thậm chí còn tiến thêm một bước. . . . .

Không, cô không thể nói được!!!

“Anh không ép buộc em, Sồ Nhi, nếu biết em sợ anh như vậy, anh sẽ không ép em thực hiện cái yêu cầu này!” Anh khẽ mỉm cười, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, sau đó lại thở dài một tiếng, buông cô ra, rồi lại xoay người từ từ đứng dậy.

“Anh Tư. . . . .” Phó Sồ Nhi ngồi khoanh chân ngay tại chỗ, cắn cắn môi nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng cô trở nên buồn bã, tựa như trong cái khoảnh khắc đó, sự dịu dàng của anh, biến thành một loại cự tuyệt. . . . . .

Nếu như, chuyện hôn sự này đã từng làm mưa làm gió ở nhà họ Phó, vậy thì, lúc trước, khi Lệ Du Tư đứng ra tuyên bố chuyện hôn sự của hai người bọn họ, hẳn là cũng gây nên một trận sóng to gió lớn ở nhà họ Lệ, tất cả mọi chuyện cũng không đơn giản và dễ dàng như trong tưởng tượng.

Bởi vì, vài năm trước, trưởng bối của hai nhà họ Lệ và nhà họ Mạnh —— cũng chính là ông nội của Lệ Du Tư – Lệ Đức Minh và bà ngoại của anh – Mạnh Khang Tâm Trinh đã thay anh quyết định vị hôn thê, cô gái này phải có đủ tài đức và năng lực để duy trỉ huyết thống và cội nguồn của nhà họ Lệ, cũng như giúp đỡ Lệ Du Tư củng cố và duy trì tập đoàn trung tâm thương mại hàng đầu của nhà họ Mạnh đứng vững trên ngai vàng, sau khi hai bên lựa chọn một cách kỹ càng, cuối cùng bọn họ cũng đã chọn ra được một người, người này là bà con xa của nhà họ Mạnh, tên của cô ấy là Tất Y Viên.

Năm đó, Tất Y Viên vừa lên đại học năm 3, qua một cuộc khảo sát, cô gái này thông minh cơ trí, chỉ còn kém chút nữa thì sẽ đứng đầu bảng, từ bé, trong các cuộc thi, cô ấy đã được mệnh danh là ‘Thường thắng tướng quân’, bề ngoài xinh đẹp đoan trang, lại là một người hiểu biết lễ phép, biến tiến biết lùi, cho nên cô nàng vẫn là đối tượng mà các trưởng bối của nhà họ Mạnh tranh nhau khen ngợi.

Vậy mà, trước ngày quyết định hôn sự không được bao lâu, Lệ Du Tư lại đột nhiên tuyên bố muốn đính hôn cùng với Phó Sồ Nhi, tin tức này khiến cho trưởng bối của hai nhà rối loạn không thôi, vì thế đã gây ra một trận sóng gió không hề nhỏ. Từ bé, Lệ Du Tư đã bộc lộ tài năng và trí tuệ phi phàm, cho dù là năng lực, nhân cách hay là bề ngoài cũng đều khiến cho người khác không thể không cảm thấy tâm phục, anh vừa là đại thiếu gia, vừa là cháu đích tôn của hai nhà Lệ - Mạnh, cho dù Tất Y Viên có được yêu mến như thế nào, thì cuối cùng cũng chỉ thua một câu nói ‘Cả đời này, không phải Phó Sồ Nhi thì sẽ không cưới’ của Lệ Du Tư, cho nên cái hôn sự kia cuối cùng cũng ‘không bệnh mà mất’.

Nhưng mà bây giờ, cô dâu lại trốn hôn, chuyện này khiến cho Lệ Đức Minh và Mạnh Khang Tâm Trinh cảm thấy không vui, mặc dù con lớn của nhà họ Phó – Phó Thiểu Kỳ đã đích thân đến đây, thay mặt cho em gái mình nói lời xin lỗi, lại còn tặng bao nhiêu quà cáp, nhưng chuyện này đã làm ảnh hưởng xấu đến thể diện của hai nhà, vậy nên vấn đề này không thể nào bỏ qua được.

“Lúc trước quả thật là chúng ta không nên mềm lòng, tại sao lại có thể đáp ứng hôn sự với nhà họ Phó kia chứ? Bây giờ thì hay rồi, chỉ cần tôi vừa ra khỏi cửa thì thể nào bạn bè cũng sẽ hỏi đến chuyện này, ông nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao tôi biết được? Bà thông gia, lúc trước bà cũng đồng ý, sao bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?”

“Ông còn dám nói sao? Nếu không phải bởi vì cái thái độ không kiên quyết của ông, để mặc cho A Tư cố chấp bướng bỉnh, nói không chừng, bây giờ chúng ta cũng đã có cháu để bồng rồi!”

Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người già cãi nhau chí chóe, như kiểu oán hận chất chứa đã lâu, bây giờ mới có dịp mà bùng phát. Đúng lúc này, Lệ Du Tư và Phó Sồ Nhi đẩy cửa bước vào.

“Ông nội, bà ngoại, Sồ Nhi đến thăm hai người. . . . .” Cô nhanh nhảu cất tiếng chào hỏi, hết thảy đều là do anh hai đã dặn dò cô, dáng người của cô vô cùng mảnh mai, nếu không ‘lớn tiếng ra oai’ thì sẽ bị người ta bắt nạt, vậy mà, anh hai lại bảo cô phải biết tùy lúc mà giả bộ đáng thương. . . . . Ôi, làm người thật khó!

Trông thấy hai ông bà vẫn còn tiếp tục ầm ỹ, Lệ Du Tư quyết định không khoanh tay đứng nhìn nữa, anh mở miệng, cắt đứt cuộc tranh cãi của bọn họ: “Sồ Nhi nói nhất định phải tới đây để xin lỗi hai người, cho nên vừa sáng sớm đã lôi cháu đến đây rồi, ông nội, bà ngoại, hai người không trách cô ấy chứ?”

“A Tư? Con đến rồi à!” Hai người đồng thanh kêu lên, nếu nói giao tình giữa bọn họ không tốt, có lẽ là sẽ chẳng có ai tin được.

Lúc này, Lệ Du Tư lại nháy mắt với Phó Sồ Nhi, động viên tinh thần cô, cô gật gật đầu, nở một nụ cười ngọt ngào: “Ông nội, bà ngoại, bây giờ cháu vẫn còn được nghỉ hè, cuối tháng chín mới khai giảng, thời gian này, mỗi ngày cháu sẽ đến chơi với hai người, có được không?”

Hai ông bà liếc mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao cô lại đưa ra quyết định như vậy, ba năm nay, bởi vì cô vẫn là học sinh trung học, cho nên ngoại trừ những ngày lễ tết thì cũng không thường xuyên đến gặp bọn họ, ngược lại, mỗi tuần, Tất Y Viên đều đến viếng thăm, hỏi han ân cần, thái độ vô cùng quan tâm.

“Cái cô bé mưu ma chước quỷ này đang muốn nhận lỗi với ông bà đấy!” Lệ Du Tư cười cười, thay cô giải thích.

“À!” Lệ Đức Minh cảm thấy hứng thú, lông mi bạc trắng khẽ nhếch lên.

“Bây giờ cô ấy đang ở nhà của cháu, nếu trong hai tháng này, ngày nào cô ấy cũng đến chơi với ông bà, thì mỗi ngày, sau giờ tan tầm, cháu sẽ tới đón cô ấy, ba năm bảy qua chỗ ông nội, hai tư sáu qua chỗ bà ngoại, chẳng phải là hai người vẫn luôn trách cháu vô tình, không thường xuyên đến thăm ông bà hay sao? Bây giờ, chỉ cần đến giờ tan tầm, đứa cháu bất hiếu này sẽ có thể lên núi ăn cơm tối với hai người thường xuyên rồi!”

“Không phải vậy đâu, cháu thật lòng muốn đến chơi với ông nội bà ngoại mà. . . . .” Cô kháng nghị, trong lòng cô thật sự không muốn đem hành động đơn thuần gộp chung với mục đích.

“Thật sao?” Mạnh Khang Tâm Trinh cười không khép miệng được, đây là nguyện vọng mà bà đã mang trong lòng không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể thành sự thật rồi.

“Vâng!” Phó Sồ Nhi liếc mắt nhìn Lệ Du Tư một cái, thấy anh gật gật đầu, cô cười ngọt ngào, cất giọng nhẹ nhàng: “Cháu nhớ Tết năm nay, bởi vì anh Tư bận công việc nên không thể đến thăm ông bà, lúc cháu đến chúc Tết, nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của hai người, cho nên cháu mới. . . . . nhưng mà, cháu thật lòng muốn đến chơi với hai người, vậy mà anh Tư lại nói ——”

“Thật là chu đáo, Sồ Nhi, A Tư nhà chúng ta đã quen thói tự lập từ bé, chưa một ai có thể lay chuyển được ý chí của nó, vậy mà cháu, cái con bé này lại làm được điều mà chúng ta mong muốn đã nhiều năm nay, một chuyện vô cùng khó khăn, thật sự là khiến cho người khác không thể không phục!” Mạnh Khang Tâm Trinh nói xong, hai ông bà lại liếc mắt nhìn nhau một cái, phảng phất tựa như đứa trẻ được cho kẹo, cười không khép miệng.

Lệ Du Tư cũng nở nụ cười, trong lòng anh dường như đã đoán trước được kết quả này, anh cười cười ôm lấy Phó Sồ Nhi, dùng ánh mắt bảo cô đừng quá lo lắng, mọi thứ đều sẽ suôn sẻ mà thôi!

Lại thua rồi!

Phó Sồ Nhi không nhịn được mà vỗ vỗ tay, tán thưởng ông cụ đang ngồi trước mặt mình đánh cờ vô cùng cao siêu, cho dù hiểu biết của cô đối với môn cờ vây này chỉ có một chút thì cũng có thể biết rằng mình đã thua một cách tâm phục khẩu phục.

“Bé con, cháu thật sự là đã đánh cờ thắng A Tư nhà chúng ta sao?” Thật lâu trước kia, Lệ Đức Minh đã từng nghe nói đến chuyện này, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi rõ.

“Vâng! Anh ấy còn đãi cháu đi ăn một bữa thật hoành tráng ở chợ đêm nữa.” Cô cười cười gật đầu.

“Hắc hắc, vậy lão già ta đây đã mấy chục năm rồi mà vẫn không thắng nổi nó được một ván, bây giờ chẳng phải là đã lợi hại hơn nó rồi sao?” Ông không nhịn được mà có chút đắc ý.

“Ông nội, nếu ông lợi hại hơn anh Tư thì chẳng phải ông đã là vua đánh cờ rồi sao?”

“Đúng vậy, nhưng thằng bé A Tư này quả thật cũng là một thiên tài đánh cờ, nếu không, cháu nghĩ sao nó có thể làm thiếu chủ của nhà họ Lệ của chúng ta? Cái vị trí này biết bao nhiêu người tranh nhau mà cũng chẳng được nữa là! Không chỉ bởi vì nó là cháu nội của ta, mà vì từ nhỏ nó đã thông minh tuyệt đỉnh, cháu thấy đấy, ngay cả cái bà lão họ Mạnh kia cũng phục nó không thôi, cũng bởi vì A Tư thật sự vô cùng xuất sắc, cho nên ai cũng không muốn buông tha nó, lúc trước, đến cả vị hôn thê, chúng ta cũng đã tìm cho nó, chẳng qua là ——” Lệ Đức Minh bỗng nhiên im bặt, dường như đã phát hiện ra bản thân mình lỡ lời.

“Vị hôn thê. . . . .” Phó Sồ Nhi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Sao đến bây giờ cháu vẫn không nghe mọi người nói tới chuyện này, anh Tư có vị hôn thê? Sao mọi người không nói với cháu?”

“Ta đã nói gì sao? Vị hôn thê? Vị hôn thê của nó chẳng phải là cháu sao?”

“Nhưng mà ——”

Ngay lúc Phó Sồ Nhi định hỏi cho ra lẽ thì bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói dịu dàng của phụ nữ, xưng hô vô cùng thân thiết: “Bà ngoại, cháu đến thăm bà đây!”

Mạnh Khang Tâm Trinh có chút kinh ngạc, nhưng mà bên trong lời nói lại để lộ ra một chút dịu dàng: “Tiểu Viên, sao cháu lại đột nhiên đến thăm ta vậy?”

“Bà ngoại, không phải là mỗi buổi tối thứ ba cháu sẽ đến thăm bà sao? Có gì mà phải kinh ngạc như vậy chứ?” Giọng nói của người phụ nữ có chút không vui.

“Chắc là bởi vì gần đây nhiều chuyện vui quá, cháu biết không, mấy ngày gần đây A Tư đều lên núi thăm ta, thật ra thì cũng không phải là mỗi ngày, nhưng mà, hai nhà chúng ta ở sát nhau như vậy, ba năm bảy ta lại chạy qua nhà ông thông gia, hai tư sáu thì ở lại nhà mình, cho dù thế nào thì mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy A Tư, tuy là nó có dụng ý khác nhưng mà qua chuyện này cũng có thể thấy được, nó quả nhiên là rất quan tâm tới nha đầu nhà họ Phó kia!”

“Tiểu thư nhà họ Phó? Bà, chẳng phải lúc trước bà đã nói, Phó Sồ Nhi chỉ là một đứa trẻ bất tài, chả làm được tích sự gì hay sao?”

Nghe thấy lời nói của người phụ nữ đó, Phó Sồ Nhi không nhịn được mà nhíu đôi hàng mi, vẻ mặt có chút hoang mang, cộng thêm một chút không vui.

Thấy thế, Lệ Đức Minh vội vàng giảng hòa: “Sồ Nhi, cháu đừng để ý, tuy lúc trước cái bà lão họ Mạnh kia quả thật là đã nói như vậy, nhưng dạo này bà ấy vô cùng thích cháu, bà ấy còn nói cháu ngây thơ, hồn nhiên, lại còn vô tâm vô tư ——”

“Ông nội, rốt cuộc là ông đang khen cháu hay là mắng cháu đây?” Phó Sồ Nhi nhỏ giọng cắt ngang lời nói của ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại một cách khổ sở.

“Hả. . . . . .” So với hình tượng hoàn mỹ mà bọn họ đã tưởng tượng về người vợ tương lai của Lệ Du Tư thì Phó Sồ Nhi cũng có thể coi là tạm ổn.

Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói, Mạnh Khang Tâm Trinh xấu hổ cười cười: “Đàn ông cưới vợ cũng không phải là chuyện vô ích, tuy rằng con bé nhà họ Phó kia quả thực là vô tâm, nhưng mà, con bé có thể quản thúc được A Tư, đây cũng là một chuyện tốt!”

“Ông nội, vậy mà ông còn nói là bà ngoại đang khen cháu, cháu thấy là đang mắng cháu thì đúng hơn!” Vô tâm? Chẳng lẽ phải làm cho tâm hồn người khác tổn thương thì mới coi như thành công sao?

“Hả. . . . .bà ấy. . . . .” Chẳng lẽ con bé này lại xem ông là con giun trong bụng bà lão kia sao? Nhưng mà, cho tới bây giờ, Lệ Đức Minh vẫn cảm thấy cô bé xinh xắn đáng yêu trước mắt này ở bên cạnh cháu trai thông minh khôn khéo của ông, quả thật là có chút chênh lệch. . . . . Thậm chí còn có thể nói là không thích hợp.

“Chúng ta ra ngoài đi, ông nội!” Nếu còn tiếp tục ở lại đây, không biết cô sẽ còn bị hai người bên ngoài cửa làm tổn thương thê thảm đến mức nào nữa, cô và Lệ Đức Minh đi ra khỏi phòng đánh cờ, rẽ vào đại sảnh, lập tức liền trông thấy cô gái đang đứng nói chuyện kia, một thân comple màu đen tao nhã, khiến cho toàn thân của cô gái được bao bọc bởi một khí chất cổ điển, đẹp đến mê người.

“Bà ngoại, chúng ta có khách à?” Phó Sồ Nhi đi tới bên cạnh bà lão, khi đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp, cô cảm thấy có một tia địch ý từ trong ánh mắt của cô nàng phóng tới.

“Ừ, Sồ Nhi, đây là họ hàng xa của nhà họ Mạnh chúng ta, cũng không biết phải gọi như thế nào nên nó gọi ta là bà ngoại luôn!” Mạnh Khang Tâm Trinh cười cười nói, dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói tiếp: “Sồ Nhi, nghe nói hôm nay A Tư sẽ đón cháu trễ một chút, phải không?”

“Vâng, anh ấy nói hôm nay có việc đột xuất, sẽ đến trễ hơn bình thường một tiếng, chắc là khoảng tầm tám rưỡi! Bà ngoại, chúng ta sẽ chờ anh Tư về rồi cùng ăn cơm nhé?”

“Đương nhiên rồi, hôm nay ta đã tự mình đi chợ mua cá, nấu một nồi canh cá để tẩm bổ cho A Tư, nghe nó bảo dạo này thân thể cảm thấy không khỏe, không nhịn đói lâu được, cháu ăn tạm cái gì đó trước đi, hay là ăn bánh ngọt gì đó cũng được. . . . . A! Đúng rồi, hôm nay lúc ta ra chợ, thấy cái này hay hay, hình như là ăn rất ngon, cháu ăn đi!” Nói xong, bà lấy một gói kẹo đậu đỏ đưa cho Phó Sồ Nhi.

“Cám ơn bà ngoại!” Sồ Nhi cười cười nhận lấy gói kẹo, sau đó xé ra rồi bắt đầu ăn, đôi mắt tròn xinh đẹp nhìn về phía Tất Y Viên, dựa vào trực giác của mình, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt cũng không phải là một người đơn giản.

Tại sao chứ? Tất Y Viên ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy không phục, cô trừng mắt nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, dựa vào cái gì mà mình vất vả cố gắng ba năm, dùng đủ mọi cách, lôi kéo biết bao nhiêu mối quan hệ, vậy mà chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, Phó Sồ Nhi đã phá hỏng hết tất cả nỗ lực của mình?

***

Ngồi bên trong xe, nhìn những ánh đèn đường vàng rực đang lướt qua thật nhanh, Phó Sồ Nhi lên tiếng, phá vỡ không gian trầm mặc, đưa mắt nhìn một bên khuôn mặt của người đàn ông đang xem công văn bên cạnh mình.

“Anh Tư, em nghe ông nội nói, lúc trước anh từng có một vị hôn thê?”

Nghe vậy, Lệ Du Tư ngừng lại một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi con ngươi đen láy có một tia lảng tránh kèm theo một chút không vui, anh cười nhạt hỏi: “Ai nói với em chuyện này?”

“Nghe giọng điệu của anh, vậy chuyện này là thật sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, giọng nói vẫn bình thản như trước, tiếp tục truy vấn: “Là ông nội hay bà ngoại? Bọn họ còn nói với em những gì?”

“Bọn họ. . . . . Bọn họ cũng không nói gì nữa, cho nên em mới hỏi anh. . . . .”

Nghe thấy câu trả lời của cô, vẻ mặt của Lệ Du Tư dịu đi một chút, ý cười cũng dần dần hiện lên trong đôi mắt của anh: “Nếu bọn họ còn chưa nói, vậy thì chứng tỏ chuyện gì cũng không có, Sồ Nhi, là do em đã suy nghĩ quá nhiều, thật ra thì chẳng có chuyện gì đâu!”

“Thật không?” Sao trong lòng cô vẫn có chút hoài nghi?

Lệ Du Tư cười cười, vươn cánh tay to lớn ôm chặt cô vào lòng: “Đương nhiên rồi, Sồ Nhi, không cần biết là ai đã nói gì với em, em chỉ cần tin tưởng anh là đủ, có hiểu không?”

“Vâng!” Cô nhẹ nhàng gật đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn dựa sát vào lồng ngực của anh, bỗng nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó, ngước đôi mắt đẹp lên, nói: “Anh Tư, em. . . . .”

“Sao?”

“Không có gì. . . .không có gì. . . . .” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cúi xuống một lần nữa.

Từ ngày nào đó, sau nụ hôn ấy, anh cũng không chạm vào cô, cho dù có, cũng chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô, hôn lên má cô giống như là hôn em gái mình, mọi hành động của anh đối với cô, hoàn toàn giống như một câu nói của người Trung Quốc —— “Phát hồ tình, chỉ hồ lễ.” (Xuất phát từ tình cảm nhưng chỉ dừng lại ở lễ nghĩa)

Nhưng mà, sau khi nghe nói anh đã từng có một vị hôn thê thì tình trạng giữa hai người bọn họ chỉ đạm mạc như nước, điều này khiến cho cô không khỏi có chút lo âu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play