Ngày Trúc ra viện, cả lũ nhóc quyết định mở tiệc mừng chúc ra viện mừng mọi việc hiểu lầm đã đc giải quyết. Việc trang trí bày biện mua sắm giao cho Hùng và Dung làm còn việc đón Trúc để Hoàng và Long.

- Dung và Hùng đâu hả Long? – Trúc ngó nghiêng

- Àh, 2 người đó có chút việc rùi

- He he he, chắc đi đánh lẻ hả – Trúc nhe răng cười

- Trúc đi từ từ thôi kẻo ngã đó – Long đỡ vào vai Trúc

- Trúc không sao mà, Trúc khỏe lắm – Trúc cười nhe răng

- Không cái gì mà không, đừng coi thường sức khỏe của mình chứ – Long cốc vào trán Trúc

- Trúc không sao thiệt mà, đừng làm như kiểu Trúc đi đứng không nổi thế chứ, Trúc thấy khỏe hơn bao giờ hết, ở trong bệnh viện mấy hôm mà béo ú nè – Trúc cười chạy lon ton trước mặt Long.

- Đừng chạy lung tung thế chứ – Long lo lắng

- Ôi joi ơi, có làm sao đâu, đưa đây Trúc xách hộ cho nào – Trúc cầm 1 túi trên tay Long xách băng băng.

- Trời để Long xách cho, từ từ thôi nào – Long cuống quýt chạy theo

2 nhóc đã ra đến ngoài, Hoàng đang ngồi trong xe đợi, thấy Trúc ra thằng nhóc cười tít mắt, nó vội chạy ra khỏi xe đỡ túi xách cho Trúc để vào trong xe.

- Em ngồi đằng trước nhé – Hoàng cười tươi

- Trúc ngồi sau đi ngồi trước chóng mặt đó – Long phản đối

- Chóng mặt cái gì, cậu chỉ lý do – Hoàng phụng phịu

- Tốt nhất là để Trúc ngồi sau với tôi, lỡ Trúc mệt còn có tôi chăm sóc, ngồi trên cậu lái xe làm sao mà để ý đến Trúc đc

- Ơ hay 2 cái cậu này, tui khỏe vậy mà cứ làm như tôi là người tàn tật vậy. Thế này nhé, tôi sẽ ra sau ngồi- Nghe đến đó Long cười tít mắt, Hoàng xìu mặt xuống (2 thằng nhóc càng ngày càng trẻ con) – Còn Long sẽ lên đằng trước ngồi. Cho 2 người ngồi cạnh nhau đó. Ok. Tui vào trước đây – Nói xong Trúc phi vào xe ngồi và khóa cửa luôn

Long hậm hực lên trước ngồi, trong khi đó Hoàng có vẻ hí hửng hơn lúc nãy. 2 thằng nhóc thỉnh thoảng lại liếc liếc lên gương chiếu hậu xem con nhóc có thái độ gì không,thì chỉ thấy nó thích thú ngắm cảnh ngoài đường. 2 thằng nhóc xì 1 tiếng rùi quay đi.

Đến trước cửa nhà, Hoàng và Long giục Trúc vào nhà trước để tụi nó xách đồ. Trúc lon ton vào, con nhóc nhớ nhà kinh khủng. Vừa mở cửa ra thì…

- “ Tèn…ten….bụp…bụp” tiếng Dung và Hoàng cất lên và hàng loạt tiếng nổ nho nhỏ. Trúc thấy người mình dính đầy bột nhũ

- Chúc mừng bồ khỏi bệnh – Dung cười toe

Trước mắt nó là một bàn tiệc ê hề bánh kẹo, nhà cửa đc trang trí bằng hoa tươi rất đẹp, có cả bong bóng nữa. Hóa ra Dung và Hùng không đón nó vì bận chuẩn bị bữa tiệc này

- Cảm…cảm..ơn mọi người – Trúc nghẹn ngào

- Hôm nay biết e ra viện, bon anh đã chuẩn bị ít đồ gọi là chúc mừng đó – Hoàng tiến tới

- Cảm ơn mọi người, mình thật hạnh phúc hu hu hu hức hưc – Trúc òa khóc

- Coi kìa, sao lại khóc thế, vui lên chứ – Long vỗ vỗ vào vai Trúc

- Đúng rồi đó, hôm nay là ngày vui mà, chúng ta phải chúc mừng thôi – Dung cười toe

- Từ từ đợi tý đã – Trúc nói và nó lao ra ôm Dung – Cảm ơn bồ nhiều lắm, lúc nào bồ cũng ở bên cạnh mình hết lại còn làm tiệc mừng mình nữa

- Ngốc xít, bạn bè mà, tiệc này cũng góp phần lớn công sức của anh Hùng của Long và anh Hoàng nữa đó

Trúc quay ra phía Hùng, thằng nhóc cười tươi,

- Anh cũng có lỗi với e vì không biết sự việc mà mắng e vô lý quá!

- Không sao, chuyện qua rồi mà – Trúc tiến tới ôm nhẹ Hùng, nó quay ra nháy mắt với Dung, Dung cười toe đồng tình

- Cảm ơn Long – Trúc quay ra ôm Long, Long cười nhẹ, trong lòng thấy hạnh phúc dâng trào, nó xiết nhẹ Trúc trong vòng tay. – “ngốc xít, chỉ cần Trúc bình an là Long hạnh phúc rồi” – Long thì thào

- Nè, cậu ôm lâu quá rùi đó, đến lượt tôi rồi đó – Hoàng kêu lên

Cả lũ nhóc cười ầm ĩ

- Cảm ơn anh – Trúc cười và ra ôm nhẹ Hoàng, đây là lần đầu tiên con nhóc chủ động thể hiện tình cảm dù chỉ là cảm ơn thôi. Sao Hoàng vẫn thấy hạnh phúc lạ lùng. Nó cười sung sướng

- Thôi chúng ta nâng ly chúc mừng tai qua nạn khỏi, mọi việc đều tốt đẹp – Hùng đưa ly ọi người

- Chúc mừng!!!! Cả lũ nhóc đồng thanh

- Trúc ăn đi, Dung mua nhiều đồ ăn lắm, ăn nhiều vào – Dung gắp tới tấp cho Trúc

- Đc rồi, gì chứ đồ ăn Trúc không từ chối đâu ha ha ha – con nhóc vẫn háu ăn như mọi khi.

Lũ nhóc ăn uống ngon lành, nói chuyện vui vẻ, một ngày thật hạnh phúc. Sau khi ăn uống xong, Trúc đang lên phòng thay xếp đồ thì Hùng ngoắc Long và Hoàng lại 1 chỗ

- Công việc điều tra dấu vân tay đến đâu rồi – Hùng hỏi

- Đã tìm ra trên điện thoại của Trúc ngoài dấu vân tay của Trúc còn có của Hoàng, Dung và 1 dấu vân tay nữa nhưng không có dấu vân tay của Minh Hồng – Long nóik

- Không phải Minh Hồng sao? Vậy dấu vân tay của ai? Hùng hỏi

- Theo như điều tra thì là của 1 học sinh trường mình tên là Tuyết Mai – Long nói

- HẢ??? Hùng ngạc nhiên

- Đúng đó, tao cũng vừa mới biết tin xong, điều tra dấu vân tay của học sinh cả trường thì quá là khó và mất thời gian, nên tao và Long đã khoanh lại 1 số đối tượng có hiềm khích với Trúc và trong phạm vi lớp Trúc trước đã, không ngờ lại là Tuyết Mai

- Vậy tin đồn đó cũng là do Tuyết Mai gây ra luôn hả? Hùng hỏi

- Có lẽ vậy! Hoàng nói

- Sao lại có lẽ?

- Thì phải hỏi cô ta đã, mặc dù biết là cô ta nhưng tao muốn chính miệng cô ta nói.

- Ừh, mày có cách gì chưa?

- Chưa! Tao phải gặp cô ta đã, mai tao sẽ gặp luôn. Phải cho cô ta biết thế nào là hậu quả, cô ta quả là to gan mới dám mang tao ra làm trò đùa – Hoàng gằn giọng

- Ừh, tùy mày, nhưng nhớ cô ta là phụ nữ đó, đừng có mà mang nắm đấm ra đó – Hùng cười tủm tỉm

- Thằng dở hơi này, mày nghĩ tao là ai.

- Thôi vào nhà đi, Trúc và Dung gọi kìa – Long nói

Sáng hôm sau, Trúc đi chuẩn bị đi học thì thấy Hoàng đã đứng đợi ở ngoài từ lúc nào, nhìn thấy con nhóc Hoàng lon ton chạy tới cười tít măt

- Hôm nay anh chở e đi học nhá

- Thui, tui đi xe bus đc rùi, với lại đi xe của anh nó…khó ngồi làm sao í – Trúc cười nhẹ.

- Vậy sao? – Hoàng ỉu xìu

- Thôi anh cứ đi trước đi, tôi đi ra bến xe đây – Trúc vẫy vẫy tay

- Khoan….- Hoàng gọi giật Trúc lại

- Sao thế?

- Đợi anh chút – Hoàng dắt xe đi vào nhà rùi hớn hở chạy ra

- Anh sẽ đi xe bus với e – Hoàng cười toe toét

- Hả? Anh mà đi xe bus hả, chắc không đó, công tử như anh đi xe bus nổi không?- Trúc nhìn Hoàng đầy nghi ngờ

- Được chứ!! Có gì mà Vương Minh Hoàng này không đi đc – Hoang vỗ ngực

- Vậy thì thử xem – Trúc tủm tỉm

- Chúng ta xuất phát thôi nào, điểm đến là…trạm xe bus. – Hoàng phấn khởi hét

Trên đường đi Hoàng luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, nó hua chân múa tay, phùng mồm trợn mắt diễn tả, cứ như là lâu lắm rồi nó mới đc nói í. Trúc thì cứ cười ngoác cả miệng, chảy nước mắt với câu truyện nó kể. Chả mấy chốc đã ra bến xe bus. 2 nhóc tìm đc chỗ ngồi khá tốt vì tụi nó đi sớm. Hoàng có vẻ hơi khó chịu khi xe đông

- Chen lấn đông đúc vậy mà e cũng chịu đc sao? – Hoàng thì thầm

- Đó là đặc trưng của xe bus mà hi hi hi, anh toàn đi xe riêng không quen cũng phải thôi, nhưng đi xe bus cũng có cái thú vị của xe bus – Trúc tủm tỉm

- Nhưng mà…ngột ngạt quá đi – Hoàng nhăn nhó

- Sao? Công tử không chịu đc hả? Vậy mai đi xe của anh đi!..- Trúc bĩu môi

- Không chịu đc là thế nào!!! Anh chịu được – Hoàng hùng hổ

- Ừh hi hi hi – Trúc cười tít mắt

Ngồi đc một lúc thì xe mỗi lúc một đông, đa số là học sinh sinh viên đi học. Và sự xuất hiện của 1 tên nhóc đẹp trai như người mẫu trên xe bus thế kia quả là gây sự chú ý

- Ôi anh chàng kia đẹp trai quá mày ơi – 1 con nhóc thầm thì

- Ừh, không biết anh học trường nào, trông như diễn viên Hàn Quốc í mày ạh – 1 con nhóc khác

- Con nhóc ngồi cạnh may mắn thế không biết – nhóc ban đầu xuýt xoa

Hoàng và Trúc ngồi gần đó nghe hết, Hoàng sung sướng mũi nó phập phồng, miệng nó tủm tỉm cười, nó chốc chốc lại liếc ra phía Trúc, Trúc quay ra nhìn nó bĩu mỗi làm nó chưng hửng.

- Em nghe thấy không? Em may mắn lắm mới đc ngồi cạnh anh đó – Hoàng thì thầm

- Ôi joi ơi, đúng là háo sắc mà, xì, cái mặt kiêu thấy ớn, có cần tui nó mấy nhỏ đó đổi cho không – Trúc liếc xéo Hoàng 1 cái

- Sao thế? Em tức hả? – Hoàng cười ranh mãnh

- Trời, tui mà thèm tức hả? Chỉ có mấy đứa háo sắc mới trầm trồ thế thôi, túi áh, xí iiiiiiii, hok thèm- Trúc ngoảnh mặt đi

- Anh đẹp trai hấp dẫn lôi cuốn thật chứ bộ – Hoàng làm bộ mặt kiêu

- Đẹp chỗ nào? Hấp dẫn chỗ nào?

- Em xem nhé? – Hoàng nháy mắt với Trúc và giả vờ rơi quyển sách, nó cúi xuống nhặt và quay ra phía mấy con nhóc đang ngồi, 2 đôi mắt của con nhóc sắp biến thành hình trái tim đến nơi và đang hướng về phía Hoàng. Thằng nhóc cười 1 cái rất điệu nghệ, khoe chiếc răng khểnh ra, mấy nhóc đó thấy vậy “ồ” lên sung sướng, và tiếp là chúng ré lên như bắt đc vàng. Cuối cùng là 1 xe đầy trái tim rơi lả tả….

- Đó thấy chưa? Em thấy anh lôi cuốn chưa? – Hoàng quay lại cười toe toét đầy vẻ tự hào

- Ôi dào ôi, vớ vẩn, trẻ con – Trúc bĩu môi

- Em…em đúng là không có con mắt thẩm mĩ mà – Hoàng phụng phịu

- Kệ tui lêu lêu – Trúc lè lưỡi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play