Bên trong Nhà họ Kỷ đèn đuốc sáng trưng, trừ Kỷ Văn Hào, Tạ Thi Âm và mấy đứa nhỏ thì còn có thêm Bùi Tử Nghị.

Vẻ mặt mỗi người đều quái dị: Mấy đứa con trai thì căm giận bất bình, Kỷ Xảo An thì có vẻ mặt đau lòng, bĩu môi, nhìn Bùi Tử Nghị, trên mặt Nghị Nghị bị thương, hình như là rất đau.

Tạ Thi Âm nhìn mọi người, bà biết ngày này sẽ đến, có vài điều vốn phải nói cho rõ ràng, thật ra thì đưa Tiểu An đến sống ở chỗ khác thì vấn đề vẫn không được giải quyết.

Tiểu An và Tử Nghị đã ở cạnh nhau nhiều năm, Tử Nghị quá hiểu Tiểu An, hơn nữa có thể nói tình cảm cũng quá sâu, bà có thể cảm nhận được tình cảm mà Tử Nghị dành cho Tiểu An, cùng sống bên nhau cả đời, Tử Nghị phải cố gắng chăm sóc Tiểu An, điều này không thể phủ nhận.

Kỷ Văn Hào biết bà xã mình muốn nói gì, thân là mẹ, nhất là đối với một người con như vậy, có một số việc bà phải đứng lên hỏi rõ.

Tạ Thi Âm nhìn con gái, "Tiểu An, con về phòng nghỉ ngơi trước có được không?"

Tiểu An nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bùi Tử Nghị, "Mẹ... Nghị Nghị..."

Nghị Nghị bị thương, cô muốn ở bên cạnh Nghị Nghị, không muốn về phòng... Ánh mắt cô đã nói lên điều đó, có lẽ Tạ Thi Âm và con gái tâm linh tương thông, biết con đang nghĩ gì nhưng bà hy vọng con gái về phòng trước, cho dù ở cô cũng không biết họ đang nói gì, mà bà cũng chưa biết được đáp án của Tử Nghị, sợ Tiểu An không hiểu rõ, đến lúc đó lại đau lòng.

"Mẹ..." Cô làm nũng, không muốn trở về phòng, nhưng Tạ Thi Âm rất kiên trì.

Lúc này Bùi Tử Nghị liền nói, "Tiểu An, nghe lời đi, em về phòng trước được không?"

Tiểu An đành chịu, ngay cả Nghị Nghị cũng nói như vậy, cô chỉ có thể lưu luyến không rời, ngoan ngoãn đi về phòng mình, nhưng rất nhiều lần quay đầu nhìn về phía phòng khách.

Dĩ nhiên là Bùi Tử Nghị nói Tiểu An mới ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Thi Âm chỉ có thể cười khổ, con gái bà luôn luôn nghe lời, nhưng những chuyện liên quan đến Bùi Tử Nghị thì con bé lại rất cương quyết.

Kỷ Văn Hào nhìn vẻ mặt phẫn hận, bất bình của ba con trai rồi nói "Các con cũng đi làm chuyện của mình đi!"

"Cha"

"Đi đi! Suy nghĩ của các con ba mẹ đều biết."

Ba người nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu rời khỏi phòng khách, trong phòng khách to lớn chỉ còn lại hai vợ chồng ông Kỷ và Bùi Tử Nghị.

"Vết thương trên mặt có nặng không? Bác xin lỗi, bọn nó cũng quá xúc động rồi."

Tạ Thi Âm ngồi xuống ghế sô pha với chồng rồi nói: "Tử Nghị, ngồi đi!"

Anh lắc đầu, "Con đứng được rồi."

Tạ Thi Âm nhìn anh, thời gian trôi qua thật nhanh, cứ như ngày hôm qua Bùi Tử Nghị vẫn là một cậu bé thường dẫn theo con gái bà đi thám hiểm, nhưng hôm nay đứng trước mặt bà là một người đàn ông cao lớn thành thục. "Tử Nghị, kỳ thực hai bác đều rất cám ơn con vì đã làm bạn với Tiểu An nhiều năm. Tiểu An không phải là một đứa trẻ bình thường, không có nhiều bạn bè, con cũng là một trong số đó, làm bạn với con bé nhiều năm như vậy, chúng ta thật cám ơn con."

Cảm ơn là chân thành, có Tử Nghị Tiểu An có thể vui vẻ mỗi ngày, mà họ lại không có ý tốt với Tử Nghị, muốn anh phí nhiều tâm tư và nhiều thời gian như vậy để chăm sóc một cô bé như thế.

Đã nhiều năm trôi qua, nếu bây giờ anh mệt mỏi, bọn họ sẽ thông cảm, dù sao anh cũng không phải người nhà của Tiểu An, không có cách nào không oán không hận mà yêu thương Tiểu An, đây cũng là chuyện thường tình.

Tạ Thi Âm nhìn anh, "Đã nhiều năm trôi qua, bác và A Hào cũng coi con như con của mình, cho nên hai bác có mấy lời phải nói cho con biết... Con đáng có cuộc sống của riêng con, tương lai rộng mở, nhưng Tiểu An... Không nhất định phải sống cùng con."

Tiểu An lớn chậm, trải qua hơn hai mươi năm mới có dáng vẻ như hiện tại, bề ngoài thì đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng tâm trí vẫn là đứa bé.

Có lẽ cô vĩnh viễn sẽ không trưởng thành nữa, cả đời này đều như vậy, Tiểu An giống như thực vật trong chai thủy tinh, vĩnh viễn sẽ không lớn.

"Có thể Tiểu An không thể hiểu được thế giới của con, lòng của con, điều đó quá khó với nó! Thậm chí bác nghĩ, cuộc sống của con bé không nhất định phải có tình yêu, con không nên ép con bé, bây giờ nó vui vẻ sống qua ngày không tốt sao?"

Có lẽ Tiểu An không thích hợp bước vào thế giới tình cảm, bước vào cuộc sống gia đình, điều này bà và A Hào đã nghĩ tới, vì an bài cuộc sống sau này của Tiểu An, năm đó A Hào đã mở một tài khoản, hiện tại số tiền đó có thể làm Tiểu An không cần lo việc cơm áo, thậm chí còn ngại nhiều.

Cho nên A Hào lấy một phần trong đó ra thành lập hội Kim Cơ, giúp đỡ những đứa bé giống như Tiểu An, mời Hân Nghi và Giang Uy quản lý.

Trên thực tế, hội Kim Cơ này là của Tiểu An.

Nhà họ Kỷ vĩnh viễn chăm sóc Tiểu An, hội Kim Cơ cũng trở thành trọng tâm trong cuộc sống sau này của Tiểu An, Tiểu An có thể sống, học tập, làm việc, bà không thấy Tiểu An tại sao lại phải cần tình yêu.

Có lẽ có tình cảm, cuộc sống của Tiểu An sẽ đầy đủ hơn, nhưng với Tiểu An mà nói một người đàn ông có thể bao dung cô, trân trọng sự hồn nhiên của cô, thì chỉ có thể cầu mà không có thể gặp.

Bọn họ từng cho rằng Tử Nghị chính là người đó, nhưng mà bây giờ xem ra, vấn đề này là dấu chấm hỏi rồi.

"Hai bác có thể thông cảm, trải qua nhiều năm, có thể con cảm thấy vô lực với Tiểu An, điều này hai bác cũng hiểu, vì con đã trưởng thành, nhưng Tiểu An lại không có biện pháp lớn nhanh như con được."

Bùi Tử Nghị nghe thế, hốc mắt liền đỏ, anh có một bụng lời muốn nói, muốn thừa nhận, nhưng anh chỉ lẳng lặng lắng nghe.

"Cho nên Tử Nghị, đi đi! Tiến lên cuộc sống của con, buông tay Tiểu An đi."

Ngụ ý rất rõ ràng, họ không hy vọng cho một người ngoài như anh trở thành người nhà của Tiểu An.

Đột nhiên Bùi Tử Nghị quỳ xuống.

Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào cũng chấn động, "Tử Nghị!"

Mặc dù Bùi Tử Nghị nén nước mắt, nhìn cha mẹ Tiểu An, hắng giọng một cái rồi hỏi: "Bác gái, con có một vấn đề muốn hỏi."

"Con hỏi đi."

"Nhiều năm như vậy có bao gờ bác nghĩ đến chuyện vứt bỏ Tiểu An, làm như mình chưa từng sinh ra đứa con gái này, nhưng cuối cùng lại hối hận?"

Tạ Thi Âm nghe vậy, liền nhớ lại!

Đã có! Rất nhiều năm về trước, khi Tiểu An chưa được một tuổi, bà đã từng muốn vứt bỏ Tiểu An, làm như mình không có đứa con gái này!

Bây giờ nghĩ lại, may mà năm đó không có làm chuyện ngu xuẩn...

Kỷ Văn Hào cầm tay bà xã, biết bà nhớ đến chuyện năm đó, Tạ Thi Âm dựa vào hơi ấm nơi lòng bàn tay do ông xã mang đến mà bước ra khỏi khí ức đau buồn.

"Có! Bác đã từng muốn vứt bỏ Tiểu An, nhưng mà cuối cùng bác phát hiện mình không làm được!"

Bùi Tử Nghị gật đầu, "Con cũng vậy! Con thừa nhận từng hoài nghi rằng mình không có cách nào để chăm sóc Tiểu An cả đời? Hoài nghi rằng mình không có dũng khí và quyết tâm, vì vậy con đã từng muốn vứt bỏ, bỏ qua tình cảm của mình."

"Nhưng mà vứt bỏ khiến con thật đau khổ, còn đau hơn so với yêu cô ấy mà không được đáp lại, cho nên con không có cách nào bỏ được!"

Tạ Thi Âm nghe vậy, lại nhớ đến mình năm đó, bà nhìn Bùi Tử Nghị, biết anh cũng có cảm giác của mình khi đó, thay vì vứt bỏ không bằng đeo gánh nặng đó lên vai, cam tâm tình nguyện, từ giờ khắc này, bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu An.

"Con xin lỗi vì đã làm Tiểu An đau lòng, nhưng mà con đã quyết định, con muốn ở cùng cùng với Tiểu An, con rất yêu cô ấy, cho dù cả đời mệt mỏi con cũng không buông tay."

Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào nghe vậy, thật không biết nên vui hay buồn. Đứa nhỏ này, lại lựa chọn con đường này.

"Cho nên xin hãy giúp con trở thành người nhà của Tiểu An, hai bác nói không sai, trở thành người nhà mới có thể vĩnh viễn yêu Tiểu An không một câu oán hận, vì thế xin hãy giúp con." Anh quyết định, lại cảm thấy thoải mái hơn, xác định chí hướng, biết trong tương lai mình phải đi con đường nào, cho dù đường dài, nhưng lại kiên định hơn.

Tạ Thi Âm nhìn anh, cảm nhận được quyết tâm của anh, bà nhắm mắt lại, thở dài, khi mở mắt ra hốc mắt đã ướt đẫm. "Đi gặp Tiểu An đi!" Bà đã đồng ý.

Bùi Tử Nghị đứng lên, lòng kiên định không bao giờ dao động nữa.

Tiểu An đơn thuần, đáng yêu như vậy, anh tin rằng cô cũng yêu anh, cô dùng cách của cô đáp lại tình yêu của anh, nhưng anh lại không nhìn ra, là anh đần độn, anh ngu xuẩn.

Đứng lên đi thật nhanh, Bùi Tử Nghị đang muốn rời khỏi phòng khách đi tìm cô bé kia, thì Tạ Thi Âm nói:

"Tử Nghị, cám ơn con."

"Tại sao lại cám ơn con?"

Bà lau nước mắt , "Thật ra thì bác cũng là một người mẹ ích kỷ, bác vẫn hy vọng đời này có người chăm sóc Tiểu An." Nhất là khi bà cùng A Hào rời khỏi cõi đời này.

Bùi Tử Nghị cười, "Vậy cũng không cần cám ơn, đối với Tiểu An mà nói chỉ là thêm một người nhà chăm sóc cô ấy mà thôi, Tiểu An không thể thiếu ai trong số chúng ta."

Nói xong Bùi Tử Nghị gật đầu chào hai người rồi mới rời đi, Tạ Thi Âm nhìn anh, nước mắt không ngừng rơi, Kỷ Văn Hào ôm bà, an ủi bà.

"Kết quả như thế chúng ta phải vui mừng chứ tại sao lại sóc?"

"Đúng vậy! Phải vui mừng, Tiểu An thật sự là đứa bé may mắn."

"Bởi vì con bé lương thiện, cho nên mới may mắn."

"Đúng vậy..."

Chỉ mong Tiểu An hạnh phúc, trên con đường trưởng thành cô đã chịu quá nhiều chua cay, đi trên con đường đó cũng mệt hơn so với người khác, hy vọng trong tương lai sẽ thuận lợi hơn, đây là tâm nguyện nhỏ bé mà người làm ba mẹ như họ thỉnh cầu.

☆☆☆

Bùi Tử Nghị đi về phía phòng của Kỷ Xảo An, tâm trạng anh rất vui, thành thật mà nói, đã nhiều năm, khi đối mặt với cô anh luôn cảm thấy vô lực, nhưng những buồn phiền trong lòng đều tan hết, tất cả áp lực đều bay hết.

Bùi Tử Nghị nhẹ nhàng mở cửa ra, kết quả cửa vừa mở ra, giống như đã đụng trúng cái gì đó, truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Bùi Tử Nghị vội vàng thò đầu vào, kết quả làm nhìn thấy Tiểu An ngồi dưới đất bĩu môi sờ sờ đầu của mình, dáng vẻ rất đáng thương.

"A..."

Bùi Tử Nghị bật cười, đi vào phòng, có thể đoán được rằng lúc nãy cô bé này dán tai vào cửa muốn nghe lén, đồ ngốc, phòng này cách xa phòng khách như vậy, cô ấy làm sao mà nghe được? "Em đang nghe lén đúng không?"

Tiểu An cười xin lỗi, "Không có..."

"Nói dối."

Bùi Tử Nghị đóng cửa lại, Tiểu An không biết hiện tại là như thế nào, chỉ biết thật lâu rồi cô được ở cùng với Nghị Nghị.

Bùi Tử Nghị duỗi người, "Mệt chết anh rồi." Cả người anh ngã lên giường của Tiểu An, ngoại trừ chân đang đặt tại mép giường thì cả người đã thoải mái nằm trên giường rồi.

Tiểu An cười cười, ngồi ở bên giường. "Nghị Nghị..."

Bùi Tử Nghị cười thầm trong lòng, lại nghe thấy cô dùng giọng nói đáng yêu gọi anh, nhưng anh cố ý nghiêm mặt, "Sao, anh vẫn đang còn tức giận."

"Nghị Nghị! Không nên tức giận."

"Dĩ nhiên anh phải tức giận, tại sao một câu em cũng không nói liền rời đi? Em có biết mọi người lo lắng như thế nào không?"

"Xin lỗi..."

Nhìn thấy cô đáng thương nói xin lỗi, thật ra thì người nên nói xin lỗi chính là anh!

Nhưng mà Tiểu An luôn không mang thù, vốn dĩ dáng vẻ của cô đáng yêu nên cô luôn cho rằng trên thế giới này cái gì cũng đẹp đẽ, giống như không ai có lỗi với cô, khiến anh muốn nói xin lỗi cũng không nói được.

Đột nhiên anh thấy mình thật may mắn vì đã kịp thời nghĩ thông suốt, không vì hành động ngu xuẩn của mình mà xúc phạm đến Tiểu An, khiến hai người mất di cơ hội ở cùng nhau.

"Tiểu An ngu ngốc."

"Ai nói! Em không ngốc chút nào." Bùi Tử Nghị mất hứng nói.

Trên thực tế, người nói cô ngu ngốc chính là anh, nhưng anh đã rất hối hận, bởi vì Tiểu An luôn nhớ những lời này.

Bùi Tử Nghị cởi giày, ngồi trên giường, rồi vẫy tay với cô muốn cô lại gần.

Tiểu An nghe lời lên giường, Bùi Tử Nghị liền ôm cô vào lòng, làm cho cô thoải mái dựa vào ngực mình.

"Nghị Nghị" Thật thoải mái.

"Tiểu An, xin lỗi." Anh nhỏ giọng nói bên tai cô.

Thành thật mà nói, anh mới trẻ con, đều là Tiểu An làm anh trưởng thành, không cho rằng người khác cũng giống mình. Mà đặt mình vào vị trí của Tiểu An suy nghĩ.

"..." Tiểu An không nói chuyện, cô cũng không biết tại sao Nghị Nghị lại nói xin lỗi, cô chỉ biết mình dựa vào ngực Nghị Nghị, để mặc cho Nghị Nghị ôm, vì cô cảm thấy rất thoải mái.

Bùi Tử Nghị hôn lên tóc Tiểu An, đèn trong phòng mờ mờ, không khí cũng ấm áp, anh rất hưởng thụ cảm giác này, nhất là khi ở cùng Tiểu An. "Tiểu An, có thể nói cho anh biết tại sao không đến tìm anh không?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói.

Tiểu An rầu rĩ nói, "Ba nói không thể."

"Tại sao?"

"Nghị Nghị sẽ lấy vợ, Tiểu An không thể tìm Nghị Nghị." Đột nhiên Kỷ Xảo An nói: "Là cô gái cao cao đẹp đẹp kia sao?"

"Cô gái cao cao đẹp đẹp? Là ai?"

"Cô gái kia đó!"

Denean sao? Thiếu chút nữa Bùi Tử Nghị nôn ra, "Làm ơn, em quá xem thường anh rồi! Anh sẽ thích loại người đó sao, đầu óc anh cũng không phải có vấn đề. " Anh vừa khinh thường vừa nói.

Kể từ sau ngày đó, ai biết người phụ nữ kia chạy đi đâu? Dù sao cũng mặc kệ cô ta, cô ta không đến làm phiền anh nữa là được, mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh sẽ chỉnh cô một lần.

Dám đối xử như vậy với Tiểu An, anh tuyệt đối không cho phép!

Đã có dũng khí làm thì phải có dũng khí đón nhận sự trả thù của anh, loại người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến cách bắt nạt người khác, anh nhìn liền thấy ghét.

"Nghị Nghị, không nên."

Bùi Tử Nghị nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng liền chấn động, "Không nên gì?"

"Không nên..."

"Em không muốn anh thích cô gái khác đúng không?"

Nghe không hiểu, Kỷ Xảo An chỉ biết nói không nên, nhưng Bùi Tử Nghị hiểu, anh vui mừng ôm chặt cô, thầm đắc ý.

"Nghe kỹ này Tiểu An! Anh sẽ không cưới Denean ngu ngốc kia, thật sự mà nói, ngay cả gặp mặt cô ta anh cũng muốn ói." Bùi Tử Nghị vội vàng bảo đảm.

"Nghị Nghị."

"Nhưng mà Tiểu An, sau này anh vẫn phải lấy vợ! Anh có thể lấy ai đây.... Cưới em được không? Tiểu An, sau này em làm vợ anh được không? Không đúng, anh đã sớm hỏi em vấn đề này rồi! Em cũng đã đồng ý, anh cũng không cho em đổi ý."

"Được!"

"Ha ha ha! Rốt cuộc em có biết vợ có ý nghĩa gì không?"

"Ha ha ha."

Bùi Tử Nghị cười, Tiểu An cũng cười, dựa vào tình cảm nhiều năm hai người nhanh chóng thân thiện như trước, Tiểu An không mang thù, thậm chí có thể nói, cô chỉ nhớ người khác đối tốt như thế nào thôi.

Bùi Tử Nghị không cười nữa, nhìn chằm chằm cô, trước kia anh thực ngốc, Tiểu An vẫn luôn thích anh, hơn nữa còn biểu hiện rõ ràng như vậy.

Khi cô nhìn thấy anh, ánh mắt sẽ tỏa sáng, thật giống như anh là một người rất quan trọng, có thể hấp dẫn ánh mắt của cô, khiến cô không thể dời mắt qua chỗ khác được, cô vì anh, vượt qua sợ hãi trong lòng, một người đi máy bay đến Mỹ, chỉ vì muốn gặp anh một lần.

Cô dùng hành động để chứng minh cô thích anh, mà anh ngu xuẩn vẫn hoài nghi cô không hiểu tình cảm, không cách nào hiểu được tình cảm.

Anh thật đần....

Ôm chặt cô, không không muốn tiếp tục ngu đần như vậy nữa, điều quan trọng nhất với anh là Tiểu An ở bên cạnh anh. Anh tin rằng tương lai anh sẽ trở thành người nhà của Tiểu An, chăm sóc cô, bảo vệ cô, nói không chừng Tiểu An sẽ trở thành tính mạng của anh.

"Tiểu An, anh rất yêu em, rất rất yêu em, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa." Anh sẽ chuẩn bị tốt tâm lý, cố gắng thích ứng, trở thành người nhà của Tiểu An.

Từ người yêu biến thành người nhà, ngoại trừ yêu cô ra thì càng phải chăm sóc cô giống như người nhà.

Thật ra thì Tiểu An luôn không thay đổi, thế nhưng anh lại thay đổi thật nhiều, không đơn thuần như lúc bé nữa, tư tưởng phức tạp hơn so với Tiểu An, cho nên anh thấy xấu hổ.

"Thích... Thích Nghị Nghị."

Sờ sờ mặt cô, Bùi Tử Nghị nói: "Có thật không? Nói rồi thì sẽ không được đổi ý đó!"

"Ha ha ha."

Anh nói đùa, nhiều năm như vậy Tiểu An cũng không đổi ý. Đột nhiên anh cảm thấy mình rất may mắn, có thể được Tiểu An thích. "Nhưng mà cuối cùng em thích kem hay thích anh?"

Anh vẫn không từ bỏ, vẫn muốn hỏi vấn đề này.

Tiểu An suy nghĩ một chút, cố gắng suy nghĩ rồi nói. "Đều thích."

Bùi Tử Nghị cười khổ, ôm chặt cô hơn, "Được rồi, được rồi! Coi như là có tiến bộ! Đều thích thì đều thích, anh không thèm tranh giành tình cảm với kem đâu!"

"Nghị Nghị..."

Thật tốt! Cô ở đây, ở ngay trong ngực anh, không bao giờ buông tay nữa.

Trên mặt Tiểu An tràn đầy nét cười, cô tựa vào lòng Bùi Tử Nghị, hiện tại cô cũng sẽ làm nũng với Nghị Nghị, giống như mẹ làm nũng với ba.

Nghị Nghị là ba, Tiểu An là mẹ, ba và mẹ vĩnh viễn ở cùng nhau.

☆☆☆

Tâm tình của Bùi Tử Nghị thay đổi rồi, anh không chỉ coi mình như bạn trai của Tiểu An, mặc dù Tiểu An chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái anh, bởi vì cô không hiểu như thế có gì khác nhau, anh còn bắt đầu coi mình là người nhà của Tiểu An.

Bác gái nói không sai, thích, yêu, sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có người nhà mới không thể thay đổi trách nhiệm vĩnh hằng này, trách nhiệm đó là chăm sóc Tiểu An, làm như vậy mới đúng, mới có thể ở bên Tiểu An trọn đời.

Anh thương yêu Tiểu An, cũng đau lòng Tiểu An, hi vọng cô có thể luôn vui vẻ cả đời, trời cao đã đoạt hết tất cả của cô, tuy nhiên nó cũng giống như cho cô tất cả, cho cô dùng nụ cười để đối mặt với mọi khó khăn, cho cô dũng khí và lòng tin.

Tiểu An tuyệt đối không phải là người không trọn vẹn!

Ngược lại, cô là người có trái tim tốt đẹp nhất trên thế giới này, thiện lương nhất, cũng ấm áp nhất... Bùi Tử Nghị cũng biết, hơn nữa anh cảm thấy may mắn khi tìm được cô.

Anh bắt đầu dắt cô ra ngoài, lấy thân phận bạn trai hơn là thân phận người nhà ở cùng cô.

Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm rất vui mừng, mặc dù ba người con tra nhà họ Kỷ vẫn bất mãn, nhưng thấy nụ cười sáng lạn của chị họ cũng bắt đầu tiếp nhận.

Thậm chí con trai lớn nhà họ Kỷ còn nói xin lỗi với Bùi Tử Nghị, "Xin lỗi vì đã ra tay đánh anh, nếu anh muốn đánh lại, em cũng không có ý kiến."

"Nếu anh đánh lại sẽ làm Tiểu An đau lòng. Huống chi... Em đánh rất đúng, nếu như cảm thấy có lỗi với anh thì về sau hãy cùng anh chăm sóc Tiểu An."

Dĩ nhiên, bác gái đã nói, một mình anh không thể chăm sóc Tiểu An được, chăm sóc một người đặc biệt như Tiểu An thì đây có thể xem là một cuộc kháng chiến trường kỳ, mà con người đều có lúc mệt mỏi, lúc này rất cần sự ủng hộ của người nhà.

"Dĩ nhiên, bọn em đều là người nhà của Tiểu An mà."

Tiểu An nhìn em trai nói chuyện với Nghị Nghị, hai người không có cãi nhau, cô cười rất vui vẻ, kéo tay Nghị Nghị, cô cảm thấy cảm giác mình không buồn không lo, là người vui sướng nhất thế giới.

Mà Bùi Tử Nghị vẫn đang học, học cách ở chung với Tiểu An, anh phải khống chế được tâm tình của mình, làm cho mình co được dãn được, đối mặt với sự trưởng thành của Tiểu An.

Đi cùng với Tiểu An, bước rất chậm, đã từng có một thời gian ngắn anh đi cùng cô nhưng sau đó lại tăng tốc, để Tiểu An lại phía sau, hiện tại anh muốn bước chậm lại đi cùng cô.

Ngày đó, Bùi Tử Nghị dắt Tiểu An đi đi dạo phố, vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu An nói xong cười rất vui vẻ.

Buổi trưa, hai người đều đói bụng, Bùi Tử Nghị và Tiểu An đến tiệm ăn nhanh ăn cái gì đó, Bùi Tử Nghị gọi một đống đồ ăn, Tiểu An hưng phấn không ngừng kêu: "Lạnh lạnh... lạnh lạnh.. ăn lạnh lạnh, Tiểu An muốn ăn lạnh lạnh..."

"Không được! Trước hết phải ăn Hamburg đã."

"Lạnh lạnh nữa."

Bùi Tử Nghị nghiêm mặt nói: "Ăn Hamburg trước, nếu không anh sẽ ăn hết kem, không chừa cho em miếng nào."

Tiểu An bĩu môi, vội vàng cầm lấy Hamburg liều chết gặm, ánh mắt lại cứ nhìn kem, sợ mình không có cách nào ăn món mà mình thích nhất.

Bùi Tử Nghị hài lòng nghĩ, kem đúng là điểm yếu của Tiểu An, xem ra sau này phải vận dụng thật tốt, lúc đó mới có thể quản thúc cô gái giống như đứa bé này.

Cuối cùng Tiểu An cũng ăn hết Hamburg, "Ăn xong rồi... ăn lạnh lạnh."

"Làm ơn, sao em lại giống như hổ đói vậy? Sau này không được như vậy nữa đó!"

"Ăn lạnh lạnh."

Bùi Tử Nghị không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Tiểu An vui vẻ cầm lấy kem, ăn một miếng lại ăn thêm miếng nữa, để vị kem tan trong miệng, giống như hồi còn bé.

Đột nhiên cô dùng thìa múc một miếng muốn đút cho Bùi Tử Nghị, Bùi Tử Nghị cười, há mồm ăn kem.

Lúc này có một bé trai đi ngang qua, bé trai đang rất vui vẻ, thậm chí còn đụng phải Tiểu An, Tiểu An không để ý cô chỉ cười với bé trai ba tuổi này.

Wow! Đứa trẻ thật đáng yêu.

Nhưng ba và mẹ đứa trẻ vội vàng chạy đến ôm lấy bé, miệng không ngừng nói, "Đứng đến gần, nếu không con cũng trở thành người ngu ngốc thì phải làm sao bây giờ?"

Chỉ cần nhìn dáng vẻ đó của Tiểu An, cũng biết người này đầu có vấn đề!

Tiểu An nghe không hiểu, vẫn cười nhưng Bùi Tử Nghị lập tức đứng lên, cảm xúc tức giận tăng vọt, quá ghê tởm, đây là dạng cha mẹ gì vậy? Sao có thể dạy đứa bé như vậy? "Coi như hết! Cho dù không tới gần, nhìn qua cũng thấy con hai người cũng đần như vậy!"

"Sao cậu lại nói như vậy?"

"Tôi nói cũng không sai? Cha mẹ tùy tiện mắng người khác ngu ngốc, sanh ra đứa con cũng không biết tốt hơn ở chỗ nào?" Bùi Tử Nghị mỉa mai nói.

Hai người trước mặt rất ngượng nhưng vẫn hùng hồn nói, "Nhìn cô ta không giống người bình thường."

"Cũng giống như con của hai người!"

"Giống ở đâu? Cậu nói rõ xem nào?"

"Con của hai người ba tuổi sao? Trước mắt trí năng* của Tiểu An là đứa trẻ mười tuổi, mười tuổi thông minh hơn ba tuổi. Nói không chừng con của hai người còn đần hơn!"

(*Trí năng: Lăng lực và trí tuệ.)

"Cậu..."

Mồm mép Bùi Tử Nghị thật lợi hại, vừa nói xong khiến hai vợ chồng trước mặt tức đến nỗi không nói được gì, mà mọi người đều đang nhìn Bùi Tử Nghị dạy dỗ hai vợ chồng này.

Đây chính là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, vậy sau này đứa trẻ đứa trẻ, thấy người khác cũng không tùy tiện mắng chửi.

Rất nhiều người còn kém hơn đầu ngón tay của Tiểu An, Tiểu An thiện lương như vậy, cũng không mắng chửi người, đúng là thiên sứ đôi vợ chồng trước mắt này giống như cứt, trong miệng đều là lời nói ác độc.

"Con trai tôi sao có thể đần giống như cô ta? Cậu đừng nói lung tung!"

"Đúng vậy! Sao đần giống cô ấy được! Tôi thấy đần hơn thì có." Bùi Tử Nghị chính là như vậy, kiên trì muốn bảo vệ người con gái anh thích, Tiểu An không thể nào cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người khác bắt nạt, anh lại không như vậy!

Khi mọi người còn đang cãi nhau, thì Tiểu An và bé lại lại vui vẻ chơi cùng nhau.

"Chị."

"Ngoan!" Tiểu An lấy kẹo trong túi nhét vào tay bé trai.

Bé trai vui vẻ, cười nói với Tiểu An: "Cảm ơn chị!"

"Ha ha ha" Tiểu An mở kẹo giúp bé trai, bé trai ăn kẹo, cười thật tươi.

"Có ngon không?"

"Ngon ạ!"

"Ai nha! Con đang làm gì vậy? Người ta cho con ăn con cũng ăn, sao con lại ngu như vậy?" Đôi vợ chồng kia không nói gì nữa, lập tức ôm bé trai đi.

Bùi Tử Nghị nhìn Tiểu An đang cười hì hì, anh không hiểu được, cho dù là ngượi rộng rãi như thế nào thì cũng không thể như Tiểu An, nhưng Tiểu An chính là người như vậy, đột nhiên Bùi Tử Nghị kinh hãi...

Thật ra thì Tiểu An đang dạy họ, nói nghiêm túc một chút, Tiểu An giống như giáo viên của họ, trong lúc vô tình lại dạy họ cách đối nhân xử thế.

Không so đo, không ghi thù, dùng mỉm cười đối đãi với mọi người, dùng sự chân thật đối mặt với mọi người... Tiểu An lương thiện khiến tất cả người bình thường thấy xấu hổ, Tiểu An mới là người trưởng thành.

Ông trời, anh thật yêu cô.

"Nghị Nghị, ăn lạnh lạnh."

"Được!" Ngồi ở trước mặt cô, cùng cô chia sẻ một ly kem, khó trách cô thích ăn như vậy, vị ngọt này làm cho người ta khó có thể quên, không chỉ là kem mà còn bao gồm vị ngọt trong lòng.

Tiểu An, thật tốt, có em thật tố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play