"Nghe nói đội trưởng có bạn gái?"

"Thật hay giả?"

"Tôi cũng nghe nói như vậy nha......"

"Chúa ơi! Nữ sinh nào chịu được cá tính của cậu ta, không bị cậu ta dọa chạy à?"

"Ai biết, nói không chừng đó là một nữ sinh vô cùng mạnh mẽ, so với A Dương còn to hơn! A Dương dám lớn giọng, cô ấy lập tức ném cậu ta đi."

"Ha ha ha ---" nghĩ đến cảnh đó, ai cũng không nhịn được cười.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng làm việc của đội bóng chày đột nhiên mở ra, vốn mọi người đang vui vẻ tán gẫu chế nhạo Nghiêm Sĩ Dương tất cả đều ngã xuống đất, bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.

Ai ngờ người tiến vào không phải Nghiêm Sĩ Dương, mà là Thẩm Bội Tuyền, cô nhìn thấy dáng vẻ người người ngã ngựa, còn có vẻ mặt kinh ngạc . "Sao vậy? Vừa mới có động đất à?"

"... ... Không có!"

Thẩm Bội Tuyền cười, đem quần áo chơi bóng vừa mới lấy ở tiệm giặt về đặt ở góc phòng, đi đến trước bàn máy vi tính khởi động máy, chuẩn bị tiếp tục sắp xếp lại bảng thành tích đội viên đội bóng.

Cô rất chuyên tâm, trên thực tế cô làm chuyện gì đều như vậy --- cho dù là trong môi trường ồn ào, mặc dù người trong phòng vừa cười vừa nói chuyện âm thanh đã sớm vượt qua đêxiben được quy định, cô Thẩm Bội Tuyền vẫn có thể chuyên tâm làm việc, bất động như núi.

Thành thật mà nói, cô cũng không biết từ khi nào mình thật sự đảm nhiệm chức vụ quản lý đội bóng, vừa mới bắt đầu chỉ là muốn kiếm tiền, để duy trì sinh hoạt của mình, không cần thường xuyên hướng mẹ xin tiền, nhưng là càng về sau, cô giống như thật sự thích công việc này.

Những đội viên này rất hoạt bát cởi mở, theo chân bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ, nhất là anh....... Sĩ Dương, anh là người rất đặc biệt, thô lỗ đến mức nữ sinh vừa nhìn thấy anh sẽ cau mày; nhưng cô cảm thấy anh rất tốt, chân thật đến mức người vừa nhìn thấy mặt anh, liền biết bên trong anh như thế nào!

"Tiểu Tuyền, cô biết không? Nghe nói Sĩ Dương đã có bạn gái?"

Bàn tay đang gõ dừng một chút, nhớ lại đêm hôm đó, loại cảm giác phiền lòng lại trở về, nhưng cô miễn cưỡng đè xuống, không muốn để cho người khác phát hiện ra cô khác thường. "Có thật không? Vậy rất tốt nha......."

"Là rất tốt nha! Nếu không với tính cách đó của đội trưởng, có nữ sinh nào dám đến gần cậu ta?" Trong giọng nói giống như cảm ơn trời đất, "Hơn nữa bây giờ đội trưởng kết giao bạn gái, cũng sẽ không đối xử không tốt với chúng ta nữa."

"Các cậu nói quá đi, Sĩ Dương nào có đối xử không tốt với các cậu." Cô nói nhẹ, tiếp tục làm công việc của mình.

Kiềm chế bản thân, đừng để tâm trạng của mình hiện rõ lên mặt.... ...

"Nhưng mà, cô đã gặp bạn gái A Dương chưa?"

Mọi người liên tiếp suy đoán, "Không biết là người như thế nào nhỉ?"

"Nói không chừng cô gái kia ở đội vật."

"Vậy quá khoa trương đi! Phải là đội bóng rổ nữ, nghe nói đợt này đội bóng rổ nữ có người cao 180 centi mét, nặng 90 kilogam.... ... Cùng A Dương rất xứng đôi nha!"

"Ha ha ha ---" Mọi người cười to.

Thật khó tưởng tượng là kiểu nữ sinh nào mới kiềm chế được Nghiêm Sĩ Dương vừa lớn giọng lại có tính tình không tốt? Mọi người rất tò mò nha!

Thẩm Bội Tuyền miễn cưỡng cười một tiếng --- đều không đúng..... Mặc dù hôm đó đèn đường hơi tối, nhưng cô thấy rất rõ ràng, đó là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, là một....... Cô gái đáng giá để anh động lòng và thật tâm đối đãi.

"Nếu không nữa thì, nói không chừng ở đội cử tạ, một phen là có thể đem A Dương giơ lên..."

"Ha ha ha, thật hài hước!"

Người nói chuyện nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, đầu tiên là sửng sốt, hơi hất đầu nhìn, giống như là động tác phản xạ, nhất thời lui về sau, lui đến nơi không thể lui được nữa, đi đến cạnh cửa sổ. "Đội... Đội trưởng?"

Một đám mới vừa rồi còn lớn giọng chế nhạo đội trưởng, hiện tại toàn bộ rụt cổ bên cửa sổ.

Mà Nghiêm Sĩ Dương không biết xuất hiện ở văn phòng từ khi nào đang chà xát tay, quả đấm chen lấn kêu rắc lại rắc vang dội, trên mặt đầy nụ cười, nhưng trong mắt hung ác mười phần. "Các cậu không muốn sống nữa sao? Tôi thành toàn cho các cậu."

"Đội trưởng, a ----"

Thẩm Bội Tuyền nhìn, không khỏi cười cười. Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy cô gái cùng đi vào với Nghiêm Sĩ Dương,... ... Chính là cô gái đêm hôm đó.

Cô ấy chính là bạn gái của Nghiêm Sĩ Dương!

Cô gái kia nhìn thấy cô, nhìn thấy nữ sinh duy nhất trong phòng làm việc, tự nhiên có thể liên tưởng đến cô chính là quản lý không thể thiếu của đội bóng chày mà Nghiêm Sĩ Dương nói.

Cô ấy hướng về phía cô gật đầu, chào hỏi rất lễ phép; Thẩm Bội Tuyền cũng nở nụ cười, hướng về phía cô ấy gật đầu một cái --- cô không có lý do bài xích cô bé kia...... Cô cũng không phải người nào của Nghiêm Sĩ Dương.

Huống chi người ta cũng có lễ phép hướng cô chào hỏi, nhưng cô có cảm giác không thoải mái, cảm giác giống như cấm địa của mình bị xâm phạm, Thẩm Bội Tuyền không biết nên xử xự như thế nào, chỉ đành phải gật đầu, lễ phép mỉm cười đi qua, tiếp tục trở lại trước máy vi tính làm việc.

Nghiêm Sĩ Dương dạy dỗ đồng đội xong, hài lòng trở lại bên người bạn gái --- cô nữ sinh này đúng là bạn gái của anh, vừa mới kết giao hơn một tuần.

Anh chính là người đàn ông không thích lề mề, trong một lần tâm huyết dâng trào đi học, anh quen nữ sinh ngồi bên cạnh mình. Cô yên lặng ngồi học, ngoan ngoãn chép bài, chữ viết đẹp đến không tả được, nói chuyện ôn nhu dịu dàng, lập tức anh đã cảm thấy anh muốn theo đuổi cô gái này.

Vốn nghĩ rằng cô sẽ bị dọa khi anh tỏ tình, nhưng khi đó cô cũng không cự tuyệt, chỉ là xấu hổ cười, khiến cho anh không làm rõ được phản ứng của cô; cho đến gần tối ngày hôm đó ở bãi tập nhìn thấy cô đi một mình, trong lòng quyết định đi hỏi lại lần nữa.

Có lẽ đêm tối lờ mờ, có lẽ là đúng cảm giác rồi, cô đáp ứng anh, làm cho anh rất vui --- đây là bạn gái đầu tiên của anh, là mối tình đầu của anh nha!

Giải quyết xong những đồng đội miệng đầy bỉ ổi này, Nghiêm Sĩ Dương trở lại bên người bạn gái, ôm bờ vai mảnh khảnh của cô, hướng về phía mọi người giới thiệu, "Mọi người, đây là bạn gái của tôi, Uông Ánh Quân khoa ngoại văn, nhưng các cậu không được gọi cô ấy là Tiểu Quân, Tiểu Quân là tôi gọi, nếu ai dám gọi bậy, cẩn thận quả đấm của tôi."

Dĩ nhiên, tất cả đều biết anh nói thật --- dù sao vừa mới thử qua công phu của anh, dĩ nhiên không ai dám gọi bậy.

Nhưng tận mắt nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương kết giao bạn gái xinh đẹp như vậy, lại còn là khoa ngoại văn mỹ nữ nhiều như mây, mọi người đều tiến lên phía trước nói chuyện cùng Tiểu Quân, hi vọng thông qua cô quen biết được nhiều mỹ nữ khoa ngoại văn hơn.

"Không được đến quá gần!" Nghiêm Sĩ Dương giống như đang đuổi muỗi.

"Đừng như vậy mà! Có cơ hội quen biết bạn học khoa ngoại văn, Ánh Quân làm ơn giúp chúng ta giới thiệu nha! Khoáng nam Nhất Hào lớn giọng la hét.

Uông Ánh Quân xấu hổ cười, có chút ngượng ngùng.

Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn ở trong mắt, vội vàng bảo hộ bạn gái, đi đến bên cạnh phái nữ duy nhất trong phòng làm việc. "Ở đây tôi chỉ tin tưởng Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền, cô phải giúp tôi chiếu cố Tiểu quân nha!"

Thẩm Bội Tuyền cười nhìn anh, miễn cưỡng dùng nụ cười che dấu khó chịu trong lòng, càng nhiều hơn là chua xót --- cô sao vậy hả? Tại sao lại không hào phóng rồi?

Sĩ Dương có bạn gái, đây là chuyện tốt nha! Cô vì sao lại có phản ứng không bình thường như vậy...... "Vậy bạn gái anh cũng đến giúp tôi sao?"

Uông Ánh Quân gật đầu một cái, "Nếu như tôi không mang đến phiền toái gì cho mọi người, tôi đồng ý giúp."

Thẩm Bội Tuyền cũng rất rộng rãi, kéo một cái ghế qua để cho Uông Ánh Quân ngồi xuống, hai người cùng nhau sắp xếp lại bảng thành tích, một đọc số, một ghi vào, nhanh chóng đem tài liệu thiết lập xong.

Nghiêm Sĩ Dương rất hài lòng, quay đầu lại đem tất cả đội viên đi ra ngoài luyện bóng.

Mặc dù có người gào khóc, bảo hôm nay không phải ngày luyện bóng, anh ta còn muốn đi quan hệ hữu nghị, nhưng Nghiêm Sĩ Dương căn bản không quan tâm, tất cả phái nam ở hiện trường đều phải cùng anh chơi bóng.

Rất nhanh, bên trong phòng làm việc yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy thanh âm Uông Ánh Quân dọc con số, còn có thanh âm Thẩm Bội Tuyền gõ bàn phím, hai người lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng hợp tác vô cùng chặt chẽ.

Rất nhanh, tất cả tài liệu đều được đưa vào máy tính, vốn cho là phải mất hơn một giờ mới hoàn thành công việc, cuối cùng chỉ mất ba mươi phút, Thẩm Bội Tuyền biết, đây tất cả đều là công lao của Tiểu Quân. "Tiểu Quân?"

"Làm sao vậy?"

"Làm sao sẽ thích Sĩ Dương? Anh ta rất hung dữ!" Thẩm Bội Tuyền cười nói.

Uông Ánh Quân nghe được, xấu hổ nói: "Anh ấy là người rất cởi mở, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa anh ấy chỉ hung dữ ở bên ngoài, trên thực tế, anh ấy rất dịu dàng."

Thẩm Bội Tuyền nghe, cười, "Vậy thì phải nắm thật chắc nha!"

"Tôi biết."

Thẩm Bội Tuyền sắp xếp tài liệu, rốt cuộc không có cách nào bày ra nụ cười --- Thì ra không chỉ có mình cô nhìn ra tính cách được yêu thích của Sĩ Dương, không phải chỉ có mình cô cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương thật ra là người dịu dàng, là người vì thích một người cái gì cũng nguyện ý làm, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng được.

Chậm một bước.... ...

Thích anh, nhưng cô chậm một bước rồi.... ...

Thì ra đây mới là nguyên nhân chính cô đồng ý ở lại đội bóng chày, không vì cái gì khác, vào lần đầu tiên gặp mặt, cô nhìn thấy tính cách thật ở trong mắt anh.

Khi thấy Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn gái, còn là mỹ nữ khoa ngoại văn, mắt kính của nữ sinh toàn trường như muốn rớt xuống.

Nghe nói rất nhiều học tỷ, học muội chạy đi khuyên Uông Ánh Quân, muốn cô suy nghĩ kĩ, để tránh tương lai gặp phải "gia bạo" (bạo hành gia đình). . . . . . Chỉ có điều những học tỷ, học muội này đều bị Nghiêm Sĩ Dương cưỡng chế đuổi đi.

Dĩ nhiên Uông Ánh Quân luôn nói tốt cho bạn trai, cô nói Sĩ Dương rất tốt, dù có bận rộn cũng sẽ đưa cô về nhà; dẫn cô đi chơi, cùng cô đi học, hơn nữa Sĩ Dương cũng chưa từng hung dữ với cô. . . . . .

Cuối cùng mọi người không thể làm gì khác hơn ngoài việc kết luận: Ánh Quân đã bị tẩy não. Cô bé này thật là yêu đến chết luôn rồi. . . . . .

Khi Nghiêm Sĩ Dương giới thiệu bạn gái, ngoại trừ những lời khuyên bảo Uông Ánh Quân ở bên ngoài, thì bên trong đội bóng chày cũng xảy ra biến hóa.

Thật ra thì sự biến hóa này cũng không có quá nhiều người chú ý tới, bởi nó chỉ xảy ra với Nghiêm Sĩ Dương ── quản lý của đội bóng chày Thẩm Bội Tuyền bắt đầu ít tiếp xúc với Nghiêm Sĩ Dương.

Nếu như có việc cần thảo luận về đội, cô sẽ đi tìm Phó Đội Trưởng nói, nếu là việc cần Nghiêm Sĩ Dương quyết định, cô cũng sẽ ở trước mặt mọi người hỏi anh. Về việc cá nhân, cô với anh cũng không hề lui tới, trước kia, nếu chạm mặt nhau ở trên đường thì còn có thể trò chuyện mấy câu, hiện tại, khi nhìn thấy anh, cô chỉ gật đầu nhẹ rồi trực tiếp rời đi, không nói một câu.

Vào giờ học ở khoa luật, nếu Nghiêm Sĩ Dương trốn lớp, vây thì không có vấn đề gì; nếu như đụng phải anh, cô cũng sẽ tránh đi, giảm bớt cơ hội cùng anh tiếp xúc.

Nếu như anh muốn hỏi thăm về việc học, cô sẽ tận lực nói hai ba câu rồi đuổi anh đi. Tóm lại chính là tránh nói chuyện nhiều với anh.

Thẩm Bội Tuyền cho rằng đây là cách tốt để giữ mình ── dù sao người ta cũng đã có bạn gái, nên cô không thể quá mức thân cận với anh.

Kết quả là, cô cùng Nghiêm Sĩ Dương rất hiếm khi xuất hiện cùng nhau, ngược lại, cô và Uông Ánh Quân thường hay nói chuyện phiếm, nên ít nhiều cô cũng biết mấy phần về cô gái này.

Càng biết nhiều cô càng tin cô ấy là một cô gái tốt, là cô gái xứng với Sĩ Dương.

Có lẽ vậy! Cô không muốn có quá nhiều liên hệ với anh, trừ việc sợ tổn thương cô gái ấy, cô càng sợ tim của mình mất khống chế. Trong lòng cô cũng có mấy phần chua xót, dù thế nào thì bên cạnh anh cũng đã có bạn gái, không cần cô nữa, không cần cô chú ý đến việc học của anh, khuyên bảo anh đừng quá hung hăng, quá nghiêm khắc với đồng đội . . . . . Không cần cô nữa rồi!

Một năm học rất nhanh đã kết thúc, học kỳ mới cũng sắp bắt đầu. Nghỉ hè năm ấy, việc mà Thẩm Bội Tuyền gặp phải cũng là đả kích lớn nhất trong cuộc đời cô. Sự đả kích lớn này buộc cô phải lập tức quyết định cuộc sống của mình, quyết định con đường sau này cô phải đi như thế nào, bởi cô không có nhiều thời gian suy nghĩ.

Mẹ của cô ngã bệnh, không thể tiếp tục ra chợ bán rau, mỗi cuối tuần đều phải đi đến bệnh viện chạy thận.

Mẹ cô nói, tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho cô tiếp tục đi học, nhưng chạy thận cũng sẽ tốn tiền, cô làm sao có thể tiếp tục đi học được đây?

Cô đã không thể ứng phó được việc ở đội bóng chày, cả kỳ nghỉ hè, cô đã xin nghỉ nhiều lần, không có cách nào đến làm việc được nữa; thật may là trong khoảng thời gian này có Tiểu Quân giúp cô một tay, có lẽ phải giao cho Tiểu Quân rồi. . . . . .

Cô phải lựa chọn thôi. . . . . .

Tuần khai giảng đầu tiên, cô không đi học. Hôm nay, cô cầm đơn xin tạm nghỉ học, đến trường tìm chủ nhiệm ký tên rồi đi tới phòng giáo vụ nộp.

Trên đường đi, vì đi ngang qua tổ thể dục nên cô ghé vào nộp đơn từ chức; cô nói mình không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quản lý nữa, đồng thời đề cử Tiểu Quân với tổ thể dục, để bọn họ thay Tiểu Quân vào vị trí của cô.

Rời khỏi tổ thể dục, tiếp theo cô sẽ đi đến phòng giáo vụ; tạm nghỉ nghĩa là ít nhất 1~2 năm tới cô sẽ không tới trường. Cô phải ra chợ bán hàng để kiếm tiền nuôi sống chính mình, và trả tiền thuốc men cho mẹ.

Thẩm Bội Tuyền đi trong sân trường. Vì mới khai giảng nên sân trường có vẻ náo nhiệt, bạn học lui tới rất đông, trên mặt ai cũng hiện lên tinh thần phấn chấn. . . . .

Chỉ có cô là bất đồng, gương mặt lộ ra vẻ mờ mịt, mệt mỏi.

Trong khoảng thời gian này, cô miễn cưỡng tỏ ra tỉnh táo, thành thục, tuy không cười nhưng cũng không để lộ vẻ yếu đuối; nhưng những thứ này chỉ là ngụy trang. Vào giờ phút này, khi đối mặt với cảnh tượng náo nhiệt của sân trường, lớp ngụy trang cũng bị tháo xuống.

Hốc mắt cô dần trở nên hồng hồng. Cô cầm lá đơn xin tạm nghỉ học trong tay mà nước mắt chảy ra, lau hoài vẫn không thể lau hết. Vì sợ bị người khác nhìn thấy nên cô chỉ có thể cúi đầu để nước mắt rơi xuống.

Cô rất thích được học ở đây, cũng rất thích cảm giác nỗ lực vì tương lai của chính mình. Cô biết mình xuất thân kém, nhưng cô luôn tin chỉ cần mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày cô có thể tạo ra một mảnh trời cho riêng mình.

Nhưng bây giờ thì sao, cô còn cơ hội sao?

Dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi lại tiếp tục cúi đầu, cô không muốn người khác nhìn thấy cô yếu ớt bất lực như vậy.

Cô luôn là người biết tự kiềm chế, khóc đến không thể khống chế như vậy thật không giống cô.

Vì cúi đầu đi nên cô không nhìn rõ mà đụng phải người khác. Cô cúi đầu, buồn bực nói, "Thật xin lỗi. . . . . .", cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đi.

"Tiểu Tuyền?"

Nghe âm thanh kia, Thẩm Bội Tuyền sửng sốt, lập tức lau sạch nước mắt trên mặt, động tác vô cùng bối rối, đến nỗi lá đơn trên tay cũng bị cô vò nát.

Ngẩng đầu ── là anh, còn có cô ấy!

Đó là Nghiêm Sĩ Dương, và bạn gái!

Nghiêm Sĩ Dương bước tới trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt cực kì nghiêm túc, "Cô đang khóc? Có chuyện gì vậy?"

Cô lắc đầu, "Tôi không sao, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây."

Cô vửa quay người thì bị ngăn lại, Nghiêm Sĩ Dương hỏi tới: "Tại sao cô lại từ chối không làm quản lý nữa?"

Trên thực tế, anh còn muốn hỏi những chuyện khác nữa. . . . . .Anh muốn biết tại sao thời gian qua, mỗi lần nhìn thấy anh cô đều không nói, không giống như trước kia cùng anh nói chuyện phiếm. . . . . . Tại sao lại cư xử như người xa lạ với anh? Anh không thích, anh vô cùng không thích loại cảm giác này!

"Tôi. . . . . . Tôi có việc, tôi không thể làm nữa, thật xin lỗi."

"Rốt cuộc là thế nào?" Nghiêm Sĩ Dương rất không vui, "Cô có cái gì bất mãn với tôi sao? Cũng không phải chỉ là vấn đề cô có làm nữa hay không, từ trước khi năm học mới bắt đầu, mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều tránh, cũng không thèm nói một câu; mẹ nó, rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì?" Âm thanh của anh càng lúc càng lớn.

Uông Ánh Quân kéo Nghiêm Sĩ Dương, "Sĩ Dương, đừng có hung hăng như vậy." Cô nhìn Thẩm Bội Tuyền, "Tiểu Tuyền, làm sao vậy? Có phải Sĩ Dương làm chuyện gì khiến cô tức giận hay không, cô đừng tức giận nữa, tôi thay anh ấy nhận lỗi với cô được không."

Nghiêm Sĩ Dương lại càng không vui, "Mẹ nó, tôi đã làm sai điều gì, cô nói cho tôi biết đi chứ! Sao lại không để ý tới tôi? Hiện tại ngay cả quản lý cũng không muốn làm, rốt cuộc cô bị sao vậy hả?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, lắc đầu một cái ── cô mệt quá, hiện tại cái gì cô cũng không muốn nói."Tôi còn có chuyện phải xử lý, đi trước." Cô xoay người rời đi.

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô cứ như vậy mà rời khỏi thì trong lòng càng thêm khó chịu, hoặc là nói, trong lòng của anh như có gì đó đang thiêu đốt.

Nhìn thấy tờ giấy Thẩm Bội Tuyền đang cầm trong tay, Nghiêm Sĩ Dương giống như biến thành bé trai nghịch ngợm thích gây sự, xông lên phía trước chặn trước mặt cô, sau đó trực tiếp giựt tờ giấy trong tay cô, thoạt nhìn giống như dáng vẻ đứa con trai đang bắt nạt người mình thích.

"Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân kêu.

"Không nói rõ ràng, không cho phép cô đi!"

"Trả lại cho tôi!"

Lúc đầu Nghiêm Sĩ Dương cũng không muốn xem, nhưng nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Thẩm Bội Tuyền thì trong lòng càng thêm khó chịu, nên liền mở ra; nhìn xong làm anh tức đến trúng gió, "Mẹ nó, tôi chọc tới cô lúc nào, cô không làm quản lý thì thôi đi, bây giờ còn muốn nghỉ học? Tại sao? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì chứ?" Anh càng la hét to hơn.

Lúc này Uông Ánh Quân cũng ngây ngẩn cả người nhìn Thẩm Bội Tuyền.

Lúc đầu Thẩm Bội Tuyền chỉ hơi luống cuống nhưng khi bị hai cặp mắt nhìn chằm chằm thì nước mắt của cô không ngừng tuôn ra."Tôi không thể đi học nữa. . . . . ."

"Tại sao?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Bội Tuyền đau lòng mà khóc thành như vậy, làm cho Nghiêm Sĩ Dương luống cuống tay chân, loạn thành một đoàn. Anh không hề nghĩ việc nhìn thấy cô ấy khóc lại có ảnh hưởng lớn tới anh như vậy, "Mẹ nó, cô chỉ biết khóc thôi hả, nói chuyện đi chứ!"

"Sĩ Dương!" Uông Ánh Quân ngăn bạn trai nói những từ thô tục, từ từ đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Bội Tuyền, "Đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì?"

Trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên có người an ủi cô, dù cho cô ấy là bạn gái của người đàn ông cô thích, nhưng cô vẫn rất cảm kích."Mẹ tôi ngã bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, nên tôi quyết định không đi học nữa, tôi muốn ra chợ bán rau giúp mẹ."

Cô lau nước mắt. Thật ra thì việc này cũng không có gì đáng ngại, đây chỉ là một cửa ải khó khăn mà cô buộc phải trải qua, chỉ cần cô vượt qua được thì sẽ không sao nữa. Mặc dù cô rất luyến tiếc nơi này, nhưng đây là con đường cô phải đi.

Nghiêm Sĩ Dương nghe xong thì lại tiếp tục ồn ào, "Xảy ra chuyện như vậy sao cô không nói cho chúng tôi biết? Chúng tôi có thể giúp cô mà!"

Nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống.

Nghiêm Sĩ Dương cầm lá đơn xé thành từng mảnh nhỏ; Thẩm Bội Tuyền muốn ngăn lại nhưng không kịp, chỉ nghe được giọng nói chắc chắn của anh ──

"Đừng lo lắng, dù có vấn đề gì thì cũng sẽ giải quyết được thôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên không cho phép tạm nghỉ học, cũng không được phép từ chức!" Nghiêm Sĩ Dương nói như đinh đóng cột.

Uông Ánh Quân cũng ở một bên an ủi cô, Thẩm Bội Tuyền lau nước mắt, không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ là thế nào.

Nếu như chỉ có thể làm bạn bè, cô thật nên cảm tạ vì có được những người bạn như vậy. Mặc dù cô không hy vọng làm bạn bè với anh, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc vì được gặp anh, quen biết anh; bởi vì nhờ anh mà cô học được một điều ── thích một người là chúc cho người ấy có thể tìm được hạnh phúc, dù cho hạnh phúc ấy không phải là mình.

Dắt cô chạy ra ngoài, cũng không có nghĩa là tối nay được vui chơi vui vẻ, Bùi Tử Nghị dắt cô đến trấn trên dạo một vòng, lại dẫn cô thăm quan thành phố này.

Đi mệt rồi, cũng gần đến thời gian ăn tối, anh liền dẫn cô đi ăn; nếu ăn cơm thì theo cá tính cô gái này nhất định cô sẽ tới một quán kem lớn.

Cho nên kết quả chính là như bây giờ!

Phụ nữ sao! Mỗi tháng đều có vài ngày không tiện, thật sự không muốn sống, kết quả là bị đau bụng!

Kỷ Xảo An sờ sờ bụng, cau mày, dáng vẻ giống như không thoải mái; mặc dù trong lòng Bùi Tử Nghị không ngừng trách cứ, nhưng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhận lệnh mà ôm lấy cô, vỗ về cô.

"Đau đau..."

Bùi Tử Nghị vỗ vỗ lưng cô, nói không trách nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra khỏi miệng, "Đáng đời! Ai bảo em không biết tự chăm sóc mình."

"Thật xin lỗi..."

"Em đang nói xin lỗi với bụng của em sao?"

"Thật xin lỗi..."

Thật là không biết nên khóc hay nên cười? Tiểu An lại nhìn về phía bụng của mình rồi nói xin lỗi, trái tim của Bùi Tử Nghị đã mềm nhũn, nhìn khuôn mặt nhỏ nanh tái nhợt của cô, tim anh cũng đau theo.

Anh ngồi xổm người xuống, "Tiểu An, anh cõng em."

Tiểu An cười cười, ngoan ngoãn nằm lên tấm lưng rộng rãi của Bùi Tử Nghị, để mặc anh cõng cô. Nói cũng kỳ quái, anh cứ cõng như vậy, hình như đã hết đau.

"Nghị Nghị... Cám ơn..."

Bùi Tử Nghị sửng sốt, trên mặt hiện lên tia kích động, nhưng mà anh vẫn lắc đầu, khẩu thị tâm phi* nói: "Nói cám ơn cũng vô dụng, từ giờ trở đi, ít nhất một tuần em không được ăn kem."

(*khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo)

"A... Không thể..."

"Có thể!"

"Không thể..."

"Em còn muốn bị đau bụng sao?"

Tiểu An gục đầu lên bả vai anh, ngoan ngoãn nghe lời, không dám nói nữa, lần này bị đau bụng đã dọa cô sợ thật rồi.

Thấy cô không nói gì, Bùi Tử Nghị cũng không ngưng lại mà nói tiếp, "Chỉ cần hết kinh, bụng cũng hết đau, thì ăn lại, được không?"

"Được!" Cô cười, cảm súc của cô biểu hiện rất rõ ràng, vui vẻ hay mất hững tất cả đều hiện trên mặt.

Cô không ngụy trang, khiến người khác chỉ cần liếc nhìn thôi cũng đoán được tâm tình của cô.

Chẳng qua là anh chỉ muốn biết rõ hơn, cô có hiểu về tình cảm không? Có hiểu tình cảm của anh hay không... Anh có thể yêu cầu xa vời rằng cô nên biết tình cảm của anh không?

Gió thổi nhẹ, hai người bước đi trên đường trong gió thoang thoảng mùi thơm, mát mẻ nhưng không lạnh, làm người khác thấy thoải mái.

Ít nhất Tiểu An đã thoải mái gục trên lưng anh ngủ thiếp đi, trong miệng vẫn lầm bầm không biết đang nói cái gì, hình như là phát ra thanh âm thoải mái.

"Tiểu An, em biết không? Anh rất thích em!"

"Thích..."

"Đúng vậy! Anh rất thích em, thật sự rất thích, rất thích." Đã nhiều năm rồi! Từ lần đầu thấy cô, đã cảm thấy cô rất đặc biệt, thời gian trôi qua anh cũng dần dần lớn lên, bắt đầu hiểu được tình cảm, anh cũng bắt đầu cảm nhận được mình có tâm tình khác thường đối với cô gái này.

Anh từng biết anh yêu một cô bé vĩnh viễn cũng sẽ không lớn, anh cũng từng tự nói với mình không sao cả; nhưng mà anh phát hiện anh không làm vậy được.

Nếu như cô không thể không thể hiểu được tình cảm, nếu như cô không xác định được mình có thích anh hay không, giống như một cô gái bình thường thích một chàng trai, nếu như cô chỉ ở trong thế giới đơn thuần, không cần loại tình cảm nam nữ này thì anh không có cách nào sống cùng cô.

Anh không thể vì mình, ích kỷ ép Tiểu An đơn thuần đi vào thế giới tình cảm phức tạp, cô quá đơn thuần, cô không có sức lực để xử lý vấn đề này.

Cho nên anh chỉ có thể tự mình tương tư, chỉ có thể chạy trốn, rất sợ mình thấy cô sẽ ép cô, ép cô đối mặt với thế giới tình cảm.

Nhưng mà anh rất muốn biết, rất muốn biết, "Còn em thì sao? Tiểu An, em có thích anh không?"

"Thích..." Cô rất thích, rất thích Nghị Nghị đó...

Bùi Tử Nghị cười khổ, "Thật sao? Anh rất vui."

Anh nên vui mừng, nhiều năm rồi mà câu trả lời của cô vẫn y như vậy... Cô thích anh, rất thích, rất thích anh, trước kia anh còn vui vẻ, nhưng mà bây giờ, anh lại nghi ngờ.

Anh không cần cô thích anh như hai người bạn thích nhau, anh không cần điều này. Nhưng mà anh nên nói như thế nào để cô hiểu đây? Cô có thể hiểu không?

Thôi, giây phút ấm áp này không nên nghĩ đến những chuyện như vậy, Tiểu An hiểu cũng được, không hiểu cũng được, ít nhất giờ phút này cô ở bên cạnh anh.

Còn hơn để anh ở đây tương tư, một mình ảo tưởng, có cô bên cạnh là quá đủ rồi.

Tiểu An! Cả đời này anh sẽ thua trên tay em.

Bùi Tử Nghị tiếp tục cõng cô đi về phía trước, mặc dù mệt đến mức chảy cả mồ hôi, anh vẫn tiếp tục cõng cô đi, giống như khi còn bé dẫn cô đi chơi, cùng lớn lên với cô, cùng cười với cô.

Dĩ nhiên, Tiểu An không hiểu tình yêu trong lời nói của anh! Không phải đầu óc cô đơn thuần không biết, nhưng mà Tiểu An biết, cô vẫn biết rất rõ, cho dù cô không thông minh, nhưng cô vẫn biết... Chỉ cần có Nghị Nghị, cô sẽ rất vui, rất rất vui...

Nghị Nghị...

☆☆☆

Cách nửa vòng trái đất là Đài Loan thì lại có một cảnh tượng khác... những nhân viên trong Hội Cơ Kim đang làm việc bận rộn, Phương Hân Nghi và Giang Uy cũng đang cố gắng làm công việc của riêng mình, chăm sóc bọn nhỏ, duy trì hoạt động của hội.

Chẳng qua là không khí giữa hai người có chút lúng túng.

Đối với Phương Hân Nghi mà nói, chuyện Tiểu An chạy đến Mỹ xem như đã kết thúc... người nhà họ Kỷ không trách cô, khiến cô cảm thấy rất có lỗi, ngược lại bác trai và bác gái còn cám ơn cô vì cô đã khổ tâm an bài mọi chuyện, hơn nữa sau Tiểu An đến Mỹ cô còn nhờ người chăm sóc, cho đến khi cô ấy tìm được Bùi Tử Nghị.

Cha mẹ Tiểu An cho rằng, nên để cô ấy xông pha ra ngoài một lần cho cô ấy biết thế giới bên ngoài, họ sẽ không trách cô.

Nhưng như vậy lại càng khiến Phương Hân Nghi áy náy, giống như mình "dụ dỗ" Con gái nhà người ta, giúp Tiểu An đến Mỹ, cha mẹ người ta lại còn không trách tội.

Điề khiến cô khó chịu đó là bác trai bác gái không trách cô, nhưng lại có một người đàn ông trách cô, người đàn ông này chính là Giang Uy...

Mặc dù họ làm việc chung với nhau, nhưng kể từ khi Tiểu An đi Mỹ thì anh không nói với cô một câu.

Phương Hân Nghi biết, Giang Uy đang trách cô!

Mà ngày đó, sau khi anh mắng cô, cô lại càng rõ điều này....

Anh chạy đến trước mặt cô, "Tôi không hiểu! Rốt cuộc tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô lại muốn Tiểu An đến Mỹ tìm tên kia?"

"Tiểu An rất kiên trì." Được! Anh muốn nói đến chuyện này, vậy thì hãy nói rõ ràng, nếu không mỗi ngày gặp mặt lại mắt to trừng mắt nhỏ.

"Tiểu An biết cái gì? Cô ấy..."

"Anh đừng có xem thường Tiểu An! Tiểu An cái gì cũng biết!"

Giang Uy cứng họng, "Tôi không có ý này, cô không nên chuyển đề tài. Cô biết rõ Bùi Tử Nghị đến Mỹ vì trốn tránh Tiểu An, chẳng lẽ cô không sợ sau khi Tiểu An đến Mỹ gặp anh ta rồi sẽ đau lòng sao?"

Phương Hân Nghi nhìn anh, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, "Giang Uy, anh rất thích Tiểu An đúng không?"

Giang Uy ngẩn người, nhưng ngay sau đó quay mặt đi, "Tôi không hiểu cô đang nói gì cả!"

Đôi mắt Phương Hân Nghi đã chứa đầy nước mắt, "Có đôi khi tôi rất hâm mộ Tiểu An, thậm chí là ghen tỵ..."

Tiểu An được mọi người yêu thích, thậm chí ngay cả cô cũng thích cô ấy, không có cách nào không thích cô ấy, cô ấy là cô bé lạc quan yêu đời, đơn thuần, ngây thơ.

Lau đi nước mắt sắp chảy ra, Phương Hân Nghi nói: "Tôi chỉ thấy một cô bé dũng cảm, đồng ý đi Mỹ tìm chàng trai mà cô bé thích, đối mặt với cô gái như thế, tôi cảm thấy tự ti, cho nên tôi không có cách nào không giúp Tiểu An."

"..." Anh gây kinh hãi trước lời nói của cô.

"Tôi rất bội phục Tiểu An, bởi vì cô biết phải đi tìm người đàn ông mình thích, còn tôi, đối mặt với người đàn ông tôi thích, nhưng một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng."

"Hân Nghi..."

"Giang Uy, người em đang nói chính là anh, người đàn ông mà em thích là anh!" Tại sao thích anh? Cô cũng không biết, dù sao người cô thích chính là người ngày xưa đi học thì lạnh lùng nhưng lại rất lương thiện, người đàn ông rất quan tâm chăm sóc bọn nhỏ.

Giang Uy quay đầu sang một bên, "Cô... cô đang nói gì vậy? Tại sao lại nói đến điều này..."

Phương Hân Nghi cười khổ, "Em biết em kém hơn Tiểu An, em biết rất rõ, có lẽ anh xem thường em, nhưng trên thực tế, ngay cả chính em cũng xem thường một người què như em đây, không sao, nói ra là tốt rồi, ít nhất em không còn gì để tiếc nuối, nếu như anh cảm thấy khó chịu, thì thật xin lỗi." Nói xong cô xoay người rời đi, không muốn khóc trước mặt anh, cô bước từng bước cà thọt, cà thọt...

Giang Uy cau mày, đột nhiên anh phát hiện anh phải nói rõ ràng, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng để ý xem cô có phải là người què hay không, trên thực tế, cùng làm việc với cô, anh cũng chưa bao giờ chú ý đến điều này.

Cô có thể xử lý mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất và bằng cách nhanh nhất, chỉ cần điều này thôi cũng khiến người khác bội phục, bội phục đến mức có thể quên thì ra cô cũng là một người tàn tật.

Anh vội vàng đuổi theo, muốn nói rõ ràng với cô, cuối cùng anh tìm thấy cô trong phòng làm việc.

Phương Hân Nghi đã lau khô nước mắt, đang xử lý công việc. "Anh vẫn muốn tìm em gây sự sao?"

Giang Uy rất khó mở lời, nhưng mà có vài lời anh nhất định phải nói rõ ràng. "Cô không thể nói tôi như vậy! Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ để ý xem cô có phải người què hay không, thành thật mà nói, rất nhiều lúc tôi không để ý đến cô, cô phải nghe rõ."

"Em..."

"Tôi phải ra ngoài làm việc rồi." Người đàn ông tỏ vẻ xin lỗi tránh đi, giống như, những lời nói vừa rồi của mình rất mất thể diện, tại sao anh lại có thể đến tìm cô để nói những điều này.

Thật là mất thể diện... nhưng trong lúc xúc động, anh đã quyết định nói những lời này, nếu không nói anh sẽ tiếc nuối!

Mà Phương Hân Nghi lại kinh ngạc, sửng sốt một lúc lâu sau mới tỉnh táo, cúi đầu xử lý tài liệu, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play