Vũ đến thành phố thứ hai của mình vào một ngày tháng tám. Trời trong xanh và cao vời vợi. Cô khoác ba lô, đứng dưới cái nóng hầm hập bằng một vẻ kiên cường. Mắt nheo lại, nhìn những tòa nhà cao chọc trời. Chúng giống như những con quái vật được người ta nuôi dưỡng – thuần hóa, liên tục phát triển, liên tục lớn lên theo ham muốn.
Trước khi đi, mẹ cô nói hãy tự chăm sóc cho bản thân và tìm một người để yêu thương. Cô chỉ cười, ôm mẹ vào lòng và ra đi như thế. Trong lòng cô có một sự cố chấp, cô sẽ độc thân cả đời, dành thời gian để đi du lịch và khám phá. Mẹ bảo, ai cũng đều có số phận, không thể nói trước được điều gì đâu. Cô vẫn mỉm cười và ôm mẹ chặt như thế.
Nếu như cô gặp được người đàn ông của đời mình, thì điều đầu tiên cô hỏi anh ta đó chính là có chịu ôm lấy nỗi cô đơn của cô hay không. Khi anh chấp nhận, thì cũng là lúc cô vứt bỏ mọi rào cản và sợ hãi để yêu anh hơn chính bản thân mình. Con người cô là như vậy, khi đã yêu là sẽ đặt cược tất cả, niềm tin và hy vọng. Nếu tình yêu sụp đổ, cô sẽ theo đó mà chết đi.
Tháng tám tiết trời còn nóng hơn cả mùa hè. Thu chưa thể về kịp để làm nó dịu lại. Nắng gắt và những cơn mưa thất thường. Còi xe inh ỏi, tắc nghẽn liên miên. Cô bước đi trên đường, vừa đi vừa nghe nhạc và gặm bánh mỳ. Vũ đã cắt tóc ngắn, trông cô như một tên đàn ông. Khuôn mặt lãnh đạm, chìm ngập trong sự xa lạ và xô bồ của thành phố. Cô mặc một chiếc quần bò hộp, nhìn có vẻ hầm hố. Một chiếc áo sơ mi kẻ caro khoác bên ngoài một chiếc áo phông tối màu. Giày thể thao màu đen. Trông Vũ như một đứa bụi đời, chỉ có đôi mắt là sáng lạ thường.
Dường như thành phố xa lạ đem tới cho cô rất nhiều điều mới mẻ. Chiếc máy ảnh đeo trên cổ liên tục bấm. Chủ yếu là thu lại khoảnh khắc mà bản thân không bao giờ kịp nắm giữ. Một đứa trẻ đang ăn kem. Một đôi tình nhân đang ôm ấp. Một cảnh đường phố trong lúc tắc nghẽn. Một bà cụ đang qua đường, tựa như sắp đến được cái dốc bên kia của cuộc đời. Mỗi tấm ảnh cô đều lấy bút ra ký lại, như để tự mình biết rằng đã từng nhìn thấy nó, chỉ là không thể chạm vào nó mà thôi.
Tuấn nói anh ta ở thành phố này, một thành phố hiện đại nhưng lạnh lẽo. Lần đầu tiên cô đặt chân tới đây, cô bỗng nhiên nhớ Cẩm Phả ghê gớm. Ở nơi ấy tuy ô nhiễm nhưng lại luôn cảm thấy cần phải gắn bó. Đó là tuổi thơ của cô, là thời niên thiếu của cô, là tình yêu đầu tiên của cô và cũng là nỗi đau đầu đời của cô. Cẩm Phả - thành phố của cô. Vài chục năm sau, khi Vũ đã già, cô sẽ dùng những dòng đó để làm câu đề từ cho cuốn hồi ký của mình.
Vũ thuê một nhà trọ nằm ở trung tâm thành phố. Diện tích khoảng năm mươi mét vuông. Giá cả không hề đắt, nhưng có vẻ như hơi tồi tàn. Tường quét ve vàng ươm, mốc meo, đôi chỗ còn bắt đầu bong tróc. Cửa sổ song sắt đã han gỉ, bụi bặm. Cửa đã lâu không được tra dầu nên mãi mới mở được. Cô đi xung quanh nhà quan sát, từ gian ngoài cho đến phòng tắm, cuối cùng quyết định sẽ thuê nó.
Bà chủ là một người phụ nữ độc thân, khó tính. Trước khi ký hợp đồng, bà ta liên tục đặt ra những điều lệ cho cô. Những điều lệ đó hầu như đều liên quan đến đàn ông.
Vũ nói: “Tại sao? Đây là nhà tôi thuê, tôi nghĩ mình có đưa một người đàn ông về ngủ cũng chẳng sao. Tôi vẫn sẽ trả tiền cho bác.”
Bà ta cương quyết: “Tuyệt đối không được. Cô có thể đưa bạn gái về, nhưng tôi sẽ không chấp nhận nếu bạn cô là nam.”
Vũ nhìn bà chủ nhà bằng ánh mắt khó hiểu, thấy được một nỗi cô độc trong đó. Đây không phải là người bị tình yêu vứt bỏ, mà là người đã quá chìm đắm trong chính bản thân mình. Bà ta đã mất đi niềm tìn vào những người đàn ông. Có lẽ bà ta đã từng chờ đợi một ai đó, tìm thấy bà và yêu bà tha thiết. Nhưng đến hơn nửa cuộc đời, người đó vẫn không hề tới.
“Thôi được, tùy bác.” Vũ nhún vai rồi đặt ba lô xuống. Cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện này nữa. Tất cả mọi chuyện cô nghĩ đến bây giờ là thu dọn căn phòng này.
Vũ ra cửa hàng tạp hóa gần đó mua đồ tẩy rửa, một cây chổi quét nước và vài vật dụng khác. Cô không hề ăn uống, cũng không quan tâm đến chuyện thời gian đã trôi qua bao lâu. Cứ tập trung vào công việc của mình, như đó chính là sinh mạng. Đến khi bản thân bắt đầu nghẹt thở, cô mới từ từ ngồi xuống. Mùi thơm thoang thoảng của nước lau nhà bốc lên, khiến cô cảm thấy đau đầu. Vũ sắp xếp vật dụng của mình, không đủ để giúp căn phòng này bớt trống trải. Căn nhà này quá rộng đối với cô, cô như bị nó nuốt chửng.
Đêm hôm đó, Vũ nằm trên sàn nhà và ngủ. Cái lạnh thấm vào da thịt khiến cô phát ho. Đêm tối bao quanh, cô cảm giác như mình sắp chết. Nằm ở một nơi xa lạ và lạnh lẽo, bao giờ bạn cũng cảm thấy sợ hãi và hoang vu. Vũ nằm ngửa nhìn trần nhà, bỗng dưng khóc không thành tiếng. Nước mắt trôi vội vàng, chảy qua tai buốt lạnh. Cô tự vòng tay ôm lấy mình, không thể ngăn được đơn côi.
Bắt đầu một cuộc sống mới bao giờ cũng khó khăn. Không có ai bên cạnh, không có ai nâng đỡ. Bạn chỉ có một sự lựa chọn đó là kiên cường, cố chấp và giấu đi sự mềm yếu vào sâu thẳm tâm hồn. Như Vũ, khi cô quyết định tới đây, cô đã bất chấp tất cả. Cho dù có phải rơi nước mắt, thì cô cũng nhất định phải hoàn thành cuộc hành trình của mình.
Vài ngày sau đó, Vũ bắt đầu kiếm được việc làm đầu tiên. Cô viết bài cho một trang báo mạng, lương sẽ trả theo từng bài. Những tin tức thường nhật, mang tính thời sự và phải đảm bảo độ chân thật. Vũ không lo lắng lắm về những yêu cầu này, vì cô đã quen với chúng. Cô không phải là một phóng viên chắc tay và dũng cảm, nhưng nếu chỉ viết tin thì cô nghĩ mình có khả năng.
Ở nhà bên cạnh có một người đàn ông, độc thân và trầm tính. Anh ta không bao giờ nói chuyện, vẻ mặt cô độc đến nỗi không ai dám đến gần. Trên sống mũi có một vết sẹo dài, có lẽ là dân giang hồ. Bàn tay chai sạn và to lớn, luôn khiến người ta ao ước có thể đặt vào. Vũ gặp anh ta trong lúc cô đang cố chụp ảnh một con bướm đang đậu trên cánh hoa. Khi anh ta xuất hiện, cô đã giật mình và bấm trượt. Con bướm bay đi mất, cả cuộc đời này cô cũng không còn cơ hội bắt lấy nó được nữa.
Anh ta nhìn cô trong vẻ nuối tiếc, rút ra một điếu thuốc và châm lửa. Khói thuốc tỏa ra rồi tan biến, như một giấc mộng tuyệt vọng. Vết sẹo của anh ta sau làn khói có một điều gì đó vô cùng kiêu hãnh và ngạo nghễ, như chính con người của anh ta vậy. Cô nhìn anh, bất giác đưa máy ảnh lên bấm. Sau đó nở một nụ cười và bước vào trong nhà.
Ảnh của anh được cô blen màu đen trắng, không muốn ghép bất cứ một ngôn từ gì vào. Khói thuốc trắng xóa, tàn đỏ hóa đen, tóc húi cua và ở trần. Người đàn ông cao lớn ấy khiến cô cứ ám ảnh mãi, liên tục đặt ra những câu hỏi trong lòng, nhưng rồi vẫn không thể trả lời nổi. Cuối cùng cô tắt máy tính, pha một tách cà phê và thưởng thức.
Vũ đem tách cà phê lên giường và để trên cửa sổ gần đó. Cô bắt đầu nghĩ đến việc mình nên đọc một câu chuyện nào đó để ru giấc ngủ. Có rất nhiều người uống cà phê vào buổi tối và mất ngủ. Vũ cũng vậy, nhưng cứ mỗi khi căng thẳng, cô đều muốn dùng tới nó. Vũ tìm một cuốn sách viết về kỹ năng phỏng vấn. Những chi tiết quan trọng đều được cô dùng bút màu gạch lại. Khi rảnh rỗi, cô sẽ ghi nó vào sổ tay để ghi nhớ.
Vũ bật một bản nhạc từ điện thoại, một bản nhạc không lời. Những lúc làm việc, cô đều chọn nó để khiến mình tĩnh tâm. Có đôi lúc Vũ ngồi làm việc trong thinh lặng, cảm giác lúc ấy giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Xong xuôi, cô gấp sách lại, bật tung cửa sổ và ngắm nhìn trời đêm. Người đàn ông đó ngồi trước hiên nhà, liên tục hút thuốc. Dáng người cao lớn, cong lại như đang chịu đựng một nỗi đau thầm kín. Anh ta ở trần, tấm lưng màu đồng nam tính và phong sương. Ánh mắt đơn lạnh, xa xăm trong màn đêm sâu thẳm.
Vũ gọi: “Này, anh tên là gì?”
Anh ta không quay lại, khẽ nhả một làn khói xam rồi đáp gọn: “Liêm.”
“Tôi tên Vũ, mới chuyển tới thành phố này.”
Liêm không đáp lại, chỉ tiếp tục hút thuốc. Vũ ngồi ngắm anh qua song sắt cửa sổ, hình ảnh đã bị cắt xẻ. Có hơi lạnh của đêm đen tràn vào, cô liền ho một tràng. Cô bị nhiễm lạnh từ hôm ngủ trên sàn nhà ấy, sáng hôm sau thấy họng đau rát như có tay ai cào rách nó vậy.
“Cô ốm rồi!” Người đàn ông đó vứt mẩu thuốc xuống dưới chân và di nát. Anh ta không hề nhìn cô dù chỉ một chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cô đang nhìn anh.
Vũ gật đầu mỉm cười: “Phải, đã ốm rồi.”
“Con người rất mong manh, nên cô phải biết quý trọng sinh mạng của mình.”
“Anh biết tôi ruồng bỏ nó à?”
“Tôi chỉ đoán thế thôi.”
Vũ cười nhạt, không hiểu sao lại nhớ đến vết sẹo chạy qua sống mũi của Liêm. Giống như ai đó đã khắc lên cuộc đời anh ta một vết thương mãi không thể lành. Mỗi khi nhắm mắt hay mở mắt, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy sẽ là vết thẹo xấu xí đã lồi lên ấy. Một vết thương muôn đời rỉ máu.
Cô nói: “Vậy còn anh? Sao lại để ai đó đặt dấu ấn lên cuộc đời mình rõ ràng đến vậy?”
Liêm như bị Vũ đánh một đòn từ phía sau, anh liền quay người lại nhìn cô bằng vẻ mặt tức giận. Phân nửa khuôn mặt của anh ta chìm trong bóng tối, đôi mắt như của một loài mãnh thú sẵn sàng lao lên cắn chết con mồi.
Vũ không hề sợ hãi, ngẩng cao đầu nhìn lại đôi mắt ấy của Liêm. Trong lòng cô hiểu rõ, anh ta sẽ không giết cô. Bởi vì Liêm và cô là hai kẻ xa lạ, chưa đủ thân quen và hận thù để đâm một nhát dao vào tim của nhau như thế.
Cuối cùng, anh ta đứng dậy và đi vào nhà của mình. Trước mắt Vũ chỉ là khoảng trống lạnh lẽo. Cô rùng mình, hai bàn tay nắm chặt vào song sắt của cửa sổ. Hóa ra đây chính là khoảng cách xa vời vợi mà người ta vẫn luôn nói đến. Phàm là những kẻ yêu nhau thì mới có thể chạm tới nhau được. Còn không thì cũng chỉ là hai số phận riêng biệt trong hai thế giới mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT