Vương Xán luôn biết hưởng thụ khi sống cùng bố mẹ, cô luôn nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bố mẹ, không cần phải lo lắng bất kì điều gì trong cuộc sống thường ngày. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô nhận ra, ở chung với bố mẹ cũng có điều không tiện, đó là phải tỏ ra không có chuyện gì trong khi lòng đang nặng trĩu tâm tư.

Không tìm được lý do, cô đành phải giải thích: “Điện thoại hết pin, con phải lên sạc đây.”

Khi bố mẹ quan tâm hỏi han tại sao sắc mặt lại kém thế kia, cô cũng chỉ biết nói: “Thời tiết thật quá nóng.”

Những lúc thẩn thờ, cô cũng phải nói: “Con đang nghĩ xem bài báo này nên viết thế nào?”

Vẫn phải miễn cưỡng ăn hết chỗ cơm chiều như hàng ngày vẫn ăn, đồng thời cô cũng phải khen món cá hoa vàng của mẹ hương vị vẫn thơm ngon như ngày nào.

Cô phải tham gia vào những câu chuyện trên bàn ăn. Khi lòng đang rối như tơ vò, trong đầu cứ xuất hiện hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác thì việc phải nói những câu khiến cả nhà vui vẻ đúng thật là một kiểu giày vò.

Đến khi đã thực sự bước vào phòng rồi, Vương Xán mới phát hiện ra, mình đã cười đến mức chua xót.

Vương Xán nằm trên giường một lát, cảm thấy nếu cứ nằm như thế này, cô vừa không thể ngủ, vừa không thể đẩy những việc ban chiều ra khỏi đầu, chỉ đành ngồi dậy, tiện tay mở máy tính. Cô định lên mạng lướt web, chat một lúc để giải sầu, đợi cơn buồn ngủ đến.

Tối thứ bảy, cũng chẳng có mấy ai online. Sau khi nói chuyện vài câu với mấy người bạn trong nhóm trường học, Vương Xán lướt qua trang diễn đàn BSS thường vào, trả lời vài câu hỏi, mở một bộ phim đã download về từ lâu mà chưa kịp xem. Ngồi yên lặng xem được một nửa nhưng cô chẳng hiểu gì, toàn bộ tình tiết trong phim đều như lần đầu tiên xuất hiện, không có câu nào lọt vào tai cô cả.

QQ đang để chế độ ẩn bỗng nhiên phát sáng, cô mở ra xem, là Hà Lệ Lệ: “Có ở đó không?”

Bây giờ cô không có chút tâm trạng để nói chuyện với Hà Lệ Lệ, liền tắt luôn cửa sổ chat. Không ngờ avatar của cô lại sáng, mở ra xem, vẫn là Hà Lệ Lệ: “Vương Xán, tớ biết cậu đang trên này, nói chuyện với tớ một lát đi.”

Vương Xán thấy thật hối hận vì hôm qua đã thêm cô ấy vào nhóm bạn thân, chỉ đành trả lời: “Ừ, tớ đây! Cậu nói đi!”

“Tớ bây giờ đang rất mâu thuẫn, không biết làm thế nào cho phải nữa.”

“Về việc gì?” Thật ra, Vương Xán biết Hà Lệ Lệ thấy mâu thuẫn không ngoài chuyện với Hoàng Hiểu Thành, nhưng cô không gợi mở.

“Còn chuyện gì nữa? Bố mẹ bắt tớ phải về nhà tìm một công việc ổn định.”

“Nếu cậu thích ở Thượng Hải, thì cậu cứ nói chuyện rõ ràng với họ.”

“Thật ra cũng không thể nói là thích Thượng Hải.”

Vương Xán chỉ đành gửi đi một từ “Ừ” nhạt nhẽo.

“Cứ về đến nhà là họ bắt tớ đi xem mặt.”

“Xem mặt cần gì vội chứ? Cậu cũng ngang tuổi tớ. Tớ luôn nghĩ phải qua hai tám tuổi mới nghĩ đến chuyện này.”

“Họ chỉ mong tớ kết hôn luôn bây giờ mới yên tâm.”

Vương Xán thương hại mà không giúp gì được, lại gửi một câu: “Vẫn phải nói chuyện với họ.”

“Tớ và Hoàng Hiểu Thành vừa ăn cơm xong, về đến nhà, anh ấy uống hơi nhiều.”

Vương Xán không nói gì, Hà Lệ Lệ bên kia cũng im lặng. Một lát sau, một dòng chữ được gửi đến: “Tớ quyết tâm rồi, hôm nay tớ sẽ nắm lấy cơ hội cuối cùng này.”

Lúc đầu Vương Xán không hiểu, tỏ tình với một người đàn ông đang say là một cơ hội khó khăn, Hà Lệ Lệ định làm thế nào nhỉ? Đúng là làm cô nghi ngờ. Thế rồi Vương Xán thấy kinh hãi khi hiểu ra ý của Hà Lệ Lệ, ngón tay cô dừng trên bàn phím, không biết nên ấn phím nào.

Hà Lệ Lệ bên kia lại gửi sang một dòng chữ: “Đừng cười tớ! Đừng nói tớ bỉ ổi! Nếu… anh ấy vẫn không chấp nhận thì tớ sẽ từ bỏ hoàn toàn.”

Hoàng Hiểu Thành dù sao cũng từng là bạn trai Vương Xán, cô không thể xem như không có chuyện gì được. Hơn nữa, cô cũng không hiểu tại sao Hà Lệ Lệ lại tuyên bố hành động này với mình. Nhưng với khoảng cách ngàn dặm này, cô vừa không thể khích lệ, vừa không thế ngăn cản cô ấy. Nghĩ một lát, cô mới trả lời: “Mỗi người đều có trách nhiệm với hành động và quyết định của mình, tớ không tiện nói gì hết.”

Một lúc sau, bên kia không thấy động tĩnh gì. Vương Xán làm sao còn tâm trạng xem phim nữa. Cô tắt máy tính, bước đến cạnh cửa sổ, trong lòng bỗng trào dâng lòng thương cảm, cho chính mình và cho cả Hà Lệ Lệ.

Khuôn mặt của Hoàng Hiểu Thành hiện ra trong đầu Vương Xán, thế nhưng cô lại cảm thấy mình không thể lo lắng cho số phận của anh ấy. Dù vậy, cô lại tiếp tục tưởng tượng xem giữa Hà Lệ Lệ và anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì. Điều này khiến Vương Xán cảm thấy bản thân rất tầm thường.

Vương Xán có thói quen tựa đầu vào cửa sổ thở dài, bỗng cô phát hiện dưới ánh đèn đường phía dưới tòa nhà có hình dáng chiếc xe Ford màu xám quen thuộc. Nhà cô ở tầng ba nên có thể nhìn thấy rõ, Hướng Viễn đang đứng tựa vào thành xe hút thuốc, bóng của anh bị ánh đèn đường kéo dài tỏa ra bên đường, trông rất cô đơn, lẻ loi.

Vương Xán kéo rèm cửa xoẹt một cái. Lúc này cô không có ý định xuống lầu gặp Trần Hướng Viễn, nhưng cũng không muốn để anh ấy đứng dưới nhà lâu. Cô không thích kiểu này. Suy nghĩ một lát, cô mở điện thoại, chuông báo tin nhắn liên tục kêu, quả nhiên là Trần Hướng Viễn.

“Anh ở dưới nhà em, em hãy cho anh một cơ hội giải thích.”

“Tiểu Na không muốn ở cùng với bố mẹ cô ấy. Anh giúp Tiểu Na thuê một căn nhà cùng tòa nhà anh ở. Bọn anh đều có chìa khóa phòng của nhau, nhưng chỉ là để dự phòng. Chỉ có vậy thôi.”

“Anh đã lấy lại chìa khóa rồi! Xin em hãy trả lời tin nhắn của anh. Anh sẽ tiếp tục đợi dưới nhà em.”

Vương Xán đọc những tin nhắn đó, lưỡng lự một lúc rồi gọi lại cho anh. Chỉ sau một tiếng chuông anh đã nghe máy.

“Anh về đi, em không muốn mẹ nghi ngờ gì cả.”

Giọng Trần Hướng Viễn mang chút thất vọng và nôn nóng: “Vương Xán, đừng hiểu lầm anh!”

“Em nghĩ là em không hiểu lầm anh. Cô ấy là em gái anh, có chìa khóa phòng anh, quen đi ra đi vào ở nhà anh cũng là chuyện bình thường mà.” Lần đầu tiên câu nói của Vương Xán mang chút chế giễu: “Tuyệt đối đừng bao giờ nói những lời kiểu như sau này sẽ nhắc cô ấy giữ chừng mực. Kiểu chừng mực của hai người em nghĩ mình không thể thích ứng được. Thế nên thôi vậy.”

Trần Hướng Viễn không ngờ Vương Xán lại đoạn tuyệt như vậy, nhất thời im lặng, một lát sau anh nói: “Vương Xán, đừng đưa ra quyết định nhanh như vậy, hãy cho anh một cơ hội được không?”

“Em chưa bao giờ để người khác can dự vào cuộc sống của mình. Sự việc lần này, emchịu nổi. Thế nên em xin lỗi, em không dám cho anh cơ hội.”

“Anh bảo đảm với em, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa.”

“Vậy sao? Em lại nghĩ, nếu em với anh tiếp tục, tình trạng kiểu như thế này sợ rằng sẽ lặp đi lặp lại theo phương thức khác.”

Trần Hướng Viễn im lặng, một lát sau, anh nói một cách khó khăn: “Xán Xán, em rất thông minh. Em biết anh không thể hứa sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Na. Nhưng điều nhưng duy nhất anh có thể làm được là anh nhất định sẽữ khoảng cách hợp lý với cô ấy.”

“Hứa chỉ là một kiểu tôn trọng tự giác, em không có ý định yêu cầu ai phải hứa với em điều gì để rồi lại đi thất vọng vì người đó không giữ lời. Dù sao chưa có chuyện gì xảy ra cả, chúng ta vẫn có thể chịu trách nhiệm về quyết định trong cuộc sống của chính mình, chúng ta cứ như vậy nhé.” Không biết tại sao, tự dưng Vương Xán lại nói câu trả lời của cô với Hà Lệ Lệ khi nãy. Cô tắt điện thoại, không để mình có thời gian hối hận.

Một lúc sau, một tin nhắn gửi đến, chỉ là vài chữ ngắn ngủi.

“Là lỗi của anh, Xán Xán, anh yêu em!”

Vương Xán vẫn đi làm như mọi ngày, buổi sáng họp, chủ nhiệm Dương sắp xếp công việc cho cả tuần, buổi chiều đi phỏng vấn rồi lại vội quay về tòa sạn viết bài.

Trong lòng Vương Xán đúng là tâm sự chất chứa nhưng cô không để nó làm ảnh hưởng đến công việc. Lên xe bus sau khi đi phỏng vấn về, cô tìm một chiếc ghế để ngồi, lúc rút điện thoại ra, thấy tin nhắn này cô đã nhìn hồi lâu:

“Là lỗi của anh, Xán Xán, anh yêu em!”

Điện thoại đổ chuông, tim Vương Xán bất giác đập nhanh hơn. Thế nhưng số điện thoại gọi đến là một số lạ.

“Cô Vương, xin chào, tôi là Cao Tường.”

Không giấu nổi thất vọng, cô nói: “Anh Cao, chào anh.”

“Lần trước tôi có nói với cô về chuyện muốn mua biệt thự, không biết khi nào cô Vương rảnh có thể đưa tôi đi xem được không?”

Đây là chuyện của hơn một tháng trước. Khoảng thời gian vừa rồi, Cao Tường không liên lạc gì với cô, cũng không xuất hiện ở quán Lục Môn, Vương Xán suýt nữa quên mất chuyện này. Cô trầm tĩnh nói: “Bây giờ có tiện không? Vừa lúc tôi phỏng vấn xong, có một chút thời gian, hơn nữa ở đây cũng không xa bán đảo Ca Lâm lắm.”

Cao Tường nhanh chóng đồng ý, hẹn cô thời gian và địa điểm gặp mặt. Cô từ xe bus bước xuống rồi gọi điện cho nhà đầu tư khu biệt thự. Sau đó cô tìm một quán nhỏ, mua một chai nước lạnh rồi ngồi dưới chiếc ghế có bóng cây đợi Cao Tường đến.

Vương Xán lại rút điện thoại ra, vẫn đọc tin nhắn của Trần Hướng Viễn.

Thật ra đây không phải là lời nhận lỗi lãng mạn gì. Thế nhưng Vương Xán quyết định tha lỗi cho chính mình vì đã tham lam và không thể cưỡng lại nó. Trước đây chưa từới cô như vậy. Hoàng Hiểu Thành khi ôm cô, hôn cô say đắm cũng chỉ nói câu: “Anh thích em.”

Lúc đó, chữ “thích” cũng đã đủ làm cô đỏ mặt, làm trái tim cô đập mạnh rồi. Có lẽ lúc đó vẫn chưa kịp có hi vọng thiên trường địa cửu, cô không hề để bụng chỉ là “thích”mà không phải “yêu”.

Nhưng lần này không giống như vậy. Vương Xán luôn thành thật với bản thân, cô không thể không thừa nhận, từ lâu đã luôn mong chờ ba chữ này. Hôm qua nếu không có Thẩm Tiểu Na chen ngang, cô không biết sẽ cùng Trần Hướng Viễn đi đến giai đoạn nào nữa. Lúc đầu óc mê muội ấy, thật ra cô không nhớ lắm những lời giáo huấn của mẹ.

Mong muốn đó bắt đầu có từ bao giờ? Là bản năng của con người hay nó xuất hiện trong ba năm sống cô đơn sau khi kết thúc mối tình không kết quả, lại tiếp tục nếm trải ngọt nào của tình yêu lần nữa? Cô thực sự không muốn quay lại cảm giác trống rỗng cô đơn lúc trước?

Ánh nắng buổi trưa chói chang chiếu lên những tán cây sum suê dày lá, chỉ còn để lại những vệt tròn nhỏ, vàng nắng trên mặt đất. Những tiếng ve râm ran vang lên không ngừng nghỉ từ những tán cây rậm rạp, lại càng khiến cho bách hóa nhỏ ngoại ô này càng thêm tĩnh lặng, im lìm. Giữa mùa hè, nắng vàng thanh vắng xuất hiện ngay tại thành phố này khiến cô cảm thấy dường như đã từng thấy một cảnh tượng nào đó tựa như vậy, nhưng lại không thể nghĩ ra là vào lúc nào, cùng với ai, thế nên trong lòng trào dâng một nỗi buồn mênh mang khó tả.

Hai mươi phút sau, Cao Tường lái chiếc xe Jeep hoành tráng đến, anh bước ra khỏi xe gọi Vương Xán. Vương Xán có chút ngạc nhiên, cô chỉ thấy anh mặc sơ mi cộc tay màu sữa, đen sạm đi nhiều so với lần gặp trước. Khi đến gần, nước da màu đồng với mái tóc được cắt ngắn làm anh cũng có chút anh tuấn, nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều, không giống một người đàn ông đứng tuổi hào hoa phong nhã trong tưởng tượng của cô.

“Đi Pháp và Tây Ban Nha gần một tháng, ngày nào cũng phơi nắng, về nước ai cũng bảo không nhận ra tôi nữa rồi!” Cao Tường dường như hiểu được tâm tư của Vương Xán, vừa mở cửa xe cho cô vừa giải thích.

Điều khiến Vương Xán càng ngạc nhiên hơn là chiếc xe của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người dùng chiếc xe thể thao đa dụng cỡ lớn vô cùng bắt mắt, nổi bật với những đường nét hào sảng, khỏe khoắn, lại có phần hướng cổ như vậy tại thành phố. Sau khi ngồi lên xe, cô đưa mắt nhìn không gian rộng rãi khác thường và ba hàng ghế có thể ngồi bảy người, rồi lại tiếp tục nhìn lên chiếc điều hòa với những chiếc đinh vít cố ý để lộ ra ngoài, bất giác nghĩ thầm, thú vui của đàn ông đúng là mỗi người một kiểu.

Cao Tường vừa lái xe vừa tiếp tục hỏi Vương Xán một cách khách sáo: “Thế này làm mất thời gian của cô Vương quá, thật là mạo muội rồi!”

“Không sao đâu, tôi thường xuyên giả mạo người trong ngành đưa bạn bè đi xem nhà mà.”

“Nhưng ấn tượng cô để lại trong tôi thì rõ ràng là người trong ngành. Những cô gái bình thường cứ nhắc chuyện nhà đất là toàn nói về hình dạng bên ngoài, còn cô lại nhìn về quy hoạch tổng thể.”

Vương Xán mỉm cười: “Đây là công việc của tôi, đến chút kiến thức chuyên ngành này mà còn không có thì tôi đúng là không thể làm việc nữa rồi.”

Hai người đến bản đảo Ca Lâm, nhà đầu tư sau khi nhận được điện thoại của Vương Xán đã nể mặt cử một giám đốc kinh doanh đến đó. Sau khi anh ta giới thiệu về những căn hộ có vị trí ưu việt nhất còn lại, Cao Tường lắc đầu: “Cái tôi muốn xem là căn hộ ở trung tâm hồ kia.”

Vị giám đốc kinh doanh sững người, Vương Xán thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Cô đã từng phỏng vấn, nên tất nhiên biết căn biệt thự ở trung tâm hồ mà Cao Tường nói là một căn biệt thự đắt giá. Lúc đó cô còn thảo luận với nhà đầu tư xem căn biệt thự này phải bao lâu mới có thể bán đi được. Chính nhà đầu tư cũng không dám khẳng định, chỉ nói là đã chuẩn bị để căn biệt thự này lại vài năm, nếu cuối cùng vẫn không bán được, họ sẽ nghĩ cách sửa sang lại để các thương nghiệp sử dụng. Sau khi trở về, cô đã viết một bài tin tức về việc này, tuyên bố căn biệt thự đó trước mắt đắt nhất trong khu vực. Bài viết còn được truyền tải rộng rãi, cộng đồng mạng bàn tán sôi nổi suốt thời gian dài.

“Giá của nó…” Rốt cuộc Vương Xán cũng không bình tĩnh được, bèn hỏi: “Anh Cao có biết không?”

Cao Tường cười: “Tôi đã từng đọc bài báo cô viết.”

Vị giám đốc kinh doanh đã vui mừng đến mức hai mắt sáng lên, ngay lập tức nói: “Vậy để tôi đưa hai vị đi xem luôn.”

Căn biệt thự này nói là trung tâm hồ, thật ra nó ở đoạn đầu phía Nam của bán đảo Ca Lâm, độc nhất vô nhị, hầu như bốn mặt là hồ, chỉ có một con đường nhỏ nối với bên ngoài. Căn hộ kiến trúc ba tầng, nội thất trong nhà trang bị xa hoa, có cả thang máy, tổng thể kiến trúc có diện tích trên 1300 mét vuông, dưới nhà còn có hầm rượu, bể bơi, bên ngoài biệt thự còn có bến đậu du thuyền, sân bay cá nhân, và cả một sân đánh golf đạt chuẩn.

Lần trước Vương Xán đến phỏng vấn đã bị choáng ngợp trước môi trường và thiết kế xa xỉ của căn biệt thự này, bây giờ nhìn lại cô vẫn thấy rất khó để trấn tĩnh.

Tổng giám đốc Hồ của công ty đu tư sau khi nhận được điện thoại đã vội vàng chạy đến, đích thân dẫn bọn họ đi xem nhà. Giám đốc kinh doanh thao thao bất tuyệt giới thiệu nhưng Cao Tường xem một cách hời hợt, không hề tỏ ra một biểu hiện gì khác thường. Khi nghe thấy tổng giám đốc Hồ nói cho dù bất kì phòng nào của căn biệt thự cũng có thể ngắm được phong cảnh hồ, Cao Tường mỉm cười hỏi Vương Xán: “Cô Vương thấy phong cảnh hồ thế nào?”

Vương Xán tự hiểu nên đặt mình ở vị trí người giới thiệu, vừa không cùng công ty đầu tư khen lấy khen để, cũng không thay mặt Cao Tường đặt câu hỏi. Cô không ngờ Cao Tường lại hỏi ý kiến mình. Thật ra ý kiến của cô trước giờ chưa từng thay đổi, cô chỉ cảm thấy phong cảnh trước mắt rất đẹp, biệt thự rất hoa lệ. Thế nhưng cả ngày đều đối diện với hồ núi tĩnh lặng, sợ rằng chỉ có tâm hồn ẩn sĩ mới thấy phù hợp, ít nhất cô thà chọn một căn hộ trong thành phố còn hơn.

Tất nhiên cô sẽ không nói những lời thật lòng kiểu như vậy với những người không có tình giao hảo gì lắm, chỉ đành cười nói: “Phong cảnh hồ ở khu vựnày đúng là không còn lời nào để nói.”

Cao Tường không tiếp tục hỏi nữa, yêu cầu đi xem hầm rượu. Đây lại là nơi Cao Tường xem xét kĩ càng nhất. Anh ta kiểm tra cẩn thận điều hòa nhiệt độ và hệ thống chiếu sáng rồi chau mày hỏi: “Đây là thiết kế của ai vậy? Thiết kế hầm rượu có quá nhiều hoa văn, rõ ràng không chuyên nghiệp.”

Đại diện nhà đầu tư nghe lời phê bình như vậy, có chút ngạc nhiên: “Nhà thiết kế trong này rất có danh tiếng, đã từng đoạt giải thưởng lớn, ông ta nói hầm rượu này là không gian thiết kế xa xỉ nhất từng làm, để bao nhiêu rượu cũng đủ.”

“Không phải vấn đề về không gian, khu vực này thời tiết phức tạp, bốn mùa rõ rệt, đặc biệt là mùa hè dài, nhiệt độ rất cao, môi trường tự nhiên đơn thuần không có cách nào để giữ tính ổn định của rượu. Yêu cầu thiết kế hầm rượu lại rất cao, đòi hỏi phải chống nước, trừ ẩm, giữ nhiệt, phải có chuyên môn sắp xếp lỗ thông hơi. Hầm rượu này dán giấy dán tường, trải sàn nhà, phân chia không gian quá tốn kém, lắp đặt thiết bị đẹp nhưng không thực tế, không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi, e là phải tiến hành cải tạo.”

“Nếu ông Cao có thể chấp nhận giá của biệt thự này, chuyện cải tạo hầm rượu cũng dễ thương lượng thôi.” Giám đốc kinh doanh kịp thời nói.

“Tôi có thể đặt cọc trước, sau đó sẽ gọi luật sư đem yêu cầu đến kí hợp đồng cụ thể.”

Sau khi đến phòng kinh doanh quét thẻ giao tiền đặt cọc, Cao Tường lái xe đưa Vương Xán về tòa soạn. Vương Xán lúc này vẫn còn có chút ngạc nhiên. Mặc dù hàng ngày giao lưu với nhiều người trong ngành giàu có, nhưng tận mắt nhìn thấy một người ném tiền mua biệt thự giá trên trời mà lại tỏ ra rất ung dung, cô vẫn cảm thấy choáng váng.

“Cô Vương, cảm ơn cô hôm nay đã dành thời gian đưa tôi đi xem nhà.”

“Thật ra tôi không giúp gì được cho anh, dù anh đến một mình, chỉ cần nói muốn xem căn biệt thự đó tổng giám đốc Hồ sẽ đích thân đưa anh tới, căn bản không cần tôi giới thiệu.”

Cao Tường cười: “Tôi là tuýp người cổ hủ, không thích tùy tiện đến, có người giới thiệu, mọi người biết nhau rồi thì tốt hơn.”

“Nhưng tôi cũng chỉ biết anh mở công ty thương mại, còn không biết kinh doanh ngành gì mà vung tay hào phóng như thế?”

“Yên tâm đi, công ty tôi là công ty đại diện nhập khẩu rượu nho, tuyệt đối làm ăn chân chính hợp pháp. Đợi lần sau có thời gian rảnh mời cô Vương đến thưởng thức rượu.”

“Tôi không phải là có ý đó.” Vương Xán có chút khó xử với kiểu vòng vo của mình: “Nhưng tôi muốn viết một đoạn tin tức tuyên bố căn biệt thự đó đã được bán thành công, anh Cao không có ý kiến gì chứ?”

“Chỉ cần không tiết lộ các tư liệu về tôi thì không sao cả. Tôi mua nó, cũng không có ý định ở đó, chỉ chuẩn bị thành lập một xưởng rượu kiểu câu lạc bộ.”

“Vậy anh Cao tạm thời không nhận lời phỏng vấn của bất kỳ đơn vị báo chí nào khác phải không?”

“Bên nhà đầu tư, tôi sẽ dặn bọn họ không truyền tin tức ra ngoài.”

Vương Xán không ngờ chỉ đơn thuần đưa đi xem nhà lại có thể tìm được nguồn tin độc quyền, luôn miệng nói cảm ơn. Cao Tường cảm thấy buồn cười: “Đúng là một cô bé, rất dễ vui vẻ.”

Vương Xán không hiểu quay sang nhìn Cao Tường, anh ta chỉ cười nói: “Lúc nãy đến đây, thấy cô ngồi ngẩn ngơ vân vê chai nước, bộ dạng đúng là đầy tâm sự. Tôi không tiện hỏi cô, buồn rầu trên cả đoạn đường đi, dỗ dành con gái không phải sở trường của tôi.”

“Không có tâm sự gì đâu.” Vương Xán đỏ mặt: “Chắc do thời tiết nóng quá nên ỉu xìu thôi.”

Vương Xán trở về tòa soạn viết bài, tâm trạng không được vui bèn ra căng tin ăn tối. Cô ngồi đối diện với La Âm, La Âm bị viêm dạ dày mãn tính nên cũng không muốn ăn uống gì. Cô bồn chồn hỏi Vương Xán: “Cậu sao thế?”

“La Âm, nếu tớ nói tớ đã thất tình rứ, cậu có thông cảm với tớ không?”

“Nhìn bộ mặt này của cậu đúng là gần giống bộ dạng thất tình. Cậu nói xem, nhanh như vậy mà Trần Hướng Viễn đã bị cậu đá rồi sao?”

“Tiếc là không phải như vậy.” Vương Xán có chút lưỡng lự, nói: “Thật ra, tối qua anh ấy vừa nói với tớ là “Anh yêu em”.

La Âm sững người, nhìn Vương Xán cười: “Sao cậu lại có bộ mặt thế này chứ? Rất giống với kiểu bị một người đàn ông không thích lừa bịp vậy.”

“Tớ sợ câu “Anh yêu em” là do chính tớ đi lừa. Quá… thiếu chân thực!”

“Lấy gì ra lừa? Thể xác hay linh hồn?” La Âm không nhịn được cười lớn.

Nhắc đến thể xác, Vương Xán không thể khống chế được cảm giác run rẩy, cô chỉ đành thở dài.

“Nghe tớ nói, tớ gặp rất nhiều người đến tâm sự về quá khứ đau khổ của họ, cũng nghe nhiều chuyện tình ly kỳ rồi, ba chữ thần kì đó không thể thốt ra từ một người không có ý nghĩ đó cả. Thế nên đừng dễ dàng nghi ngờ thành ý của người khác.”

“Có lẽ, cách nhìn của tớ và anh ấy về ba từ này không giống nhau, có lẽ anh ấy chỉ muốn giảng hòa với tớ nên mới nói vậy thôi.”

“Vương Xán, anh ta là tên ngốc mới không yêu cậu.”

Lời nói cắt ngang thẳng thừng làm Vương Xán không thể không cười: “La Âm, cậu thiên vị tớ, nhưng thật ra tớ rất thích kiểu thiên vị này của cậu.”

“Tớ thích điểm này của cậu, không so đo nhiều với chính mình.” La Âm không cười nữa, nghiêm túc nói: “Giận dỗi không phải là trạng thái tốt, những người đang yêu IQ xuống thấp cũng là chuyện bình thường, nhưng cậu tuyệt đối không được tự phủ nhận mình một cách đầy tính triết học như vậy.”

Vương Xán nhụt chí vứt thìa xuống, cô không muốn ăn nữa, “Tớ không chắc chắn.”

“Tớ thì lại thấy điều này mới chính là điểm thú vị của tình yêu. Cái gì chắc chắn rồi thì chỉ có hai con đường hoặc là kết hôn hoặc là chia tay.”

Vương Xán về tòa soạn viết bài rồi chán nản ra về. Bước khỏi tòa soạn cũng đã gần chín giờ tối, thấy Trần Hướng Viễn đỗ xe ở ngoài cửa tòa soạn, cô lại không có cảm giác bất ngờ, cũng không có ý định tránh mặt, bước thẳng đến chỗ anh. Trần Hướng Viễn mở cửa sau xe, trên ghế là một bó hoa bách hợp rất lớn.

“Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa, cứ nghĩ cầm bó hoa đến thẳng văn phòng tặng em sẽ tốt hơn, nhưng thật ta anh không có mặt mũi làm thế.” Trần Hướng Viễn tự biện hộ cho mình: “Vương Xán, anh xin lỗi.”

Vương Xán không hề mong chờ hư vinh được nhận hoa trước mặt bàn dân thiên hạ, cô cúi người ngửi hương thơm của hoa rồi lại ngẩng đầu nhìn Trần Hướng Viễn.

Lần đầu tiên trên khuôn mặt luôn ẩn nụ cười của Trần Hướng Viễn lại lộ vẻ phức tạp sầu não, trong lòng tĩnh lại, nhất thời Vương Xán không biết nên nói gì.

Vương Xán chỉ tay về quán café Lục Môn: “Chúng ta qua đó ngồi đi!”

Hai người bước vào quán Lục Môn, tìm chỗ ngồi, gọi café, dường như không biết nói gì với nhau.

Trong quán, đĩa nhạc dương cầm quay tròn, một không gian yên bình, khác biệt hoàn toàn với không khí nóng bức ngoài kia. Vương Xán vu vơ nghịch chiếc khăn trải bàn có những ô màu xanh. Trần Hướng Viễn bỗng nắm chặt bàn tay Vương Xán.

“Anh nói lời xin lỗi với em nhiều rồi nên lần này không biết nói gì. Em luôn độ lượng với anh, độ lượng đến mức làm anh thấy hổ thẹn.”

“Vậy sao?” Vương Xán cười tự chế nhạo: “Sao em có thể để ấn tượng này với anh chứ? Em không có ý định làm Thánh mẫu. Thật ra em vô cùng nhỏ nhen, em yêu nhất vẫn là bản thân mình.”

Trần Hướng Viễn nhìn cô, giọng nói có vẻ đau khổ: “Về chuyện của Tiểu Na, anh không biết phải nói như thế nào. Mặc dù anh rất thương Tiểu Na, nhưng lại không thể thay thế được bố mẹ nó, từ nhỏ nó đã là đứa trẻ rất bướng bỉnh, ngang ngược.”

Vương Xán rút tay lại, lạnh lùng nói: “Những điều này anh đều đã từng nói rồi. Xin lỗi, em không có hứng thú nghe đi nghe lại quá khứ của cô ấy.”

“Nghe anh nói hết đã có được không?”

Vương Xán chỉ đành buông tầm mắt.

“Việc kinh doanh của bố mẹ Tiểu Na về sau cũng dần đi vào quỹ đạo, khi cuộc sống ổn định hơn Tiểu Na mới về nhà. Thế nhưng chưa được bao lâu, mẹ Tiểu Na lại sinh một em trai kém nó mười một tuổi, khó tránh khỏi việc dành nhiều thời gian cho đứa trẻ đó hơn. Có một lần bố Tiểu Na đi công tác, mẹ và cô bảo mẫu đưa em trai đi bệnh viện, khi đi học về thì cửa khóa ngoài nên Tiểu Na không vào nhà được, nó giận dỗi nhất định không đến nhà anh. Lúc ấy lại đúng vào mùa đông lạnh, đợi đến lúc mẹ Tiểu Na chợt nhớ ra rồi gọi điện đến nhà anh, anh đến tìm thì nó đã bị lạnh cóng rồi cuộn tròn thành một khối ở đó. Đêm ấy Tiểu Na bắt đầu phát sốt, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nó bị viêm phổi cấp tính, buộc phải nằm viện. Từ đó trở đi, anh đã đưa một chiếc chìa khóa nhà anh cho nó giữ.”

Vương Xán im lặng không nói gì, từ nhỏ đến lớn cô đã có tình yêu trọn vẹn của bố mẹ, những chuyện như thế này nếu rơi vào trường hợp của cô, cô không thể nào không thông cảm. Thế nhưng bây giờ cô không biết nói gì.

“Thật ra, khi Tiểu Na lớn lên, nó hoàn toàn không cần anh chăm sóc. Nhưng nó quen rồi, vừa về nước là nhất định đòi giữ chìa khóa nhà anh. Sau khi chuyển đến khu nhà anh ở, nó cũng để chìa khóa nhà nó ở chỗ anh. Anh cảm thấy, nó làm như vậy chỉ là một kiểu phản ứng của người không có cảm giác an toàn mà thôi. Nó rất mong mỏi người khác quan tâm đến bản thân nhưng có những lúc lại thể hiện một cách ngang ngược.”

Lí do này, Vương Xán khó lòng chấp nhận.

“Từ trước đến giờ anh luôn nuông chiều nó. Anh thừa nhận, anh đã quen để nó dựa dẫm cho đến khi gặp được em.” Trần Hướng Viễn nhẹ nhàng bình tĩnh.

Cái mà Vương Xán muốn nghe không phải những điều này, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Hướng Viễn, em đã nói rồi. Lẽ nào vẫn phải nói lại sao? Được rồi, em không muốn tỏ ra quá lạnh lùng, thế nhưng anh đừng bắt em phải hiểu tình cảm anh em sâu đậm đó nữa. Em đã cố gắng thử rồi, đại khái có thể hiểu được nhưng thật sự không thể chấp nhận. Có lẽ là bạn bè bình thường, em sẽ trân trọng tấm lòng bác ái của anh, sẽ ghi nhận sự tốt bụng của anh. Nhưng là bạn gái anh, em không thể không nói, em không muốn miễn cưỡng chia sẻ tình yêu với người khác, em không muốn khi yêu mà phải giữ cảnh giác, lúc nào cũng sẵn sàng tâm lý bị làm phiền.”

“Anh nói những điều này không phải để bắt em chấp nhận chuyện gì cả, cũng không bắt em phải chia sẻ với ai. Đây không phải là cùng một loại tình cảm. Vương Xán, xin em hãy tin anh, anh không phải kẻ tùy tiện nói câu “anh yêu em” với bất kỳ người con gái nào.”

Ba chữ “Anh yêu em” phát ra từ miệng anh bỗng chốc làm trái tim Vương Xán mềm nhũn, cô cúi đầu, tay tiếp tục vô thức vẽ lên tấm trải bàn ô xanh.

“Anh đã lấy lại chìa khóa rồi, cũng trả Tiểu Na chìa khóa. Chuyện như ngày hôm qua, anh bảo đảm không bao giờ xảy ra nữa.”

Giọng nói của Trần Hướng Viễn hơi mệt mỏi. Vương Xán nghe mà có chút thương cảm. Cô đoán quá trình lấy và trả lại chìa khóa có lẽ không hề dễ dàng: “Hướng Viễn, em không muốn vì anh thích em mà bắt anh phải thay đổi bản thân. Những chuyện như vậy em cảm thấy không có chút ý nghĩa nào cả. Nhưng em cũng không muốn v thích anh mà hạ thấp giới hạn được, như vậy em sẽ coi thường chính mình.”

Trần Hướng Viễn lại nắm tay Vương Xán: Vương Xán, anh hiểu, anh hiểu tất cả.”

Vương Xán ôm bó hoa bách hợp về nhà. Mắt bà Tiết Phượng Minh sáng lên, bà vội đi tìm bình hoa: “Lần trước được nhận hoa, cũng là Tiểu Xán tặng hoa cẩm chướng vào ngày của mẹ.”

“Sao mẹ lại nói vậy chứ? Con đoán trước đây khi bố theo đuổi mẹ nhất định đã tặng hoa cho mẹ rồi.”

“Bố mẹ thời đó không thể nói là theo đuổi hay không theo đuổi được, chỉ cần người khác giới thiệu là có thể hẹn hò như lẽ thường.” Bà Tiết Phượng Minh lắc đầu thở dài: “Lần duy nhất ông ấy tặng mẹ hoa là hoa hồng cắt trộm của bà nội con, lấy giấy báo cũ gói chặt, tặng mẹ mà cứ như đi ăn trộm, mẹ mở ra nhìn, toàn bộ cánh hoa đã bị nát hết rồi.”

Vương Xán bất giác nhớ lại lần đầu tiên cô được nhận hoa. Đó là khi cô và Hoàng Hiểu Thành lần đầu tiên cũng là lần duy nhất đón ngày lễ tình nhân. Hoàng Hiểu Thành đưa bó hoa cho cô. Lúc đó, cô vui như mở cờ trong bụng. Nghĩ đến đây, cô không giấu được nỗi buồn.

“Bà xã, năm đó tôi đem hoa tặng bà đã là rất giỏi rồi đấy.”

“Đúng vậy, tôi thấy thế là đủ rồi.”

Ông Vương Thao đã quen các kiểu nũng nịu của vợ, cười nói: “Được, mai tôi sẽ làm theo, đi mua một bó hoa, mặc kệ chuyện có mất mặt hay không, đem đến trường tặng bà, để xem đồng nghiệp của bà nói gì.”

Bà Tiết Phượng Minh trừng mắt quở trách: “Ông tặng á? Ông dám tặng thì tôi cũng dám nhận.”

Ông Vương Thao không thể không giơ tay đầu hàng: “Bà xã, nhìn bà vẫn rất trẻ, vẫn còn duyên dáng lắm, nhận một bó hoa vốn cũng chỉ là chuyện bình thường thôi mà. Nhưng chồng bà đầu hai thứ tóc, cái bụng phì ra rồi mà còn cầm hoa đi trên phố, nhất định sẽ bị người ta nói không đứng đắn, thế thì thật là mất mặt.”

Vương Xán mặc dù lòng đầy tâm sự cũng không nhịn được cười. Bà Tiết Phượng Minh cắm hoa xong, quay người hỏi Vương Xán: “Các con tiến triển đến bước nào rồi?”

Mặc dù hiểu ý mẹ nhưng Vương Xán vẫn cứng lưỡi cứng miệng, nhất thời không nói được câu nào. Ông Vương Thao vội vàng giải vây: “Được rồi, được rồi. Đến lúc cần thiết con gái tự khắc sẽ nói, bây giờ chỉ là nhận một bó hoa thôi mà đã hỏi đến bước nào rồi. Tiểu Xán nhà chúng ta đâu có dễ theo đuổi như vậy chứ?”

Vương Xán quay về phòng tắm giặt. Sau khi đặt mình lên giường, những suy nghĩ cứ ùn ùn kéo đến, trong lúc mơ hồ cô vẫn băn khoăn: “Đã tiến triển đến mức nào rồi?”

Có thể nói là đến bước nào chứ? Vương Xán không biết. Hòa giải nhanh như vậy khiến cô rất hoang mang về giai đoạn phát triển tiếp theo.

Cô không chắc chắn về bản thân, càng không chắc chắn về tình cảm của Trần Hướng Viễn. La Âm nói: “Không chắc chắn mới là điểm thú vị của tình yêu.” Vậy sự hoang mang và không chắc chắn giữa họ có phải là điểm thú vị không? Có lẽ vậy, một cái ôm chặt và nồng ấm như vậy, những câu nói thầm thì bên tai dịu dàng như vậy, những cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng như vậy… Cô không nỡ vứt bỏ.

Điều quan trọng hơn là, anh ấy đã nói ba từ “anh yêu em”, đúng là giống như trong truyền thuyết, nó mang theo một mê lực nào đó làm cô nghiện rồi.

Nếu đã quyết định tiếp tục, vậy thì cô hãy cứ cảm nhận tình yêu này đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play