Một buổi chiều đầu năm mới, khi sắp được nghỉ phép, Vương Xán đang ngồi ngây người trước màn hình máy tính, Lí Tiến Hiên bước vào, gõ mạnh lên mặt bàn của cô: “Không có chuyện gì đấy chứ?”

Cô nhìn đồng nghiệp xung quanh bận rộn không ngừng, liền nói: “Còn có việc gì nữa chứ? Bây giờ cả tòa soạn này dường như chỉ có hai anh em mình là nhàn rỗi mà thôi.”

“Sang quán Lục Môn đi, anh đợi xe người bạn, ngồi nhờ về thăm quê, tiện thể mời em ly cà phê.”

Vương Xán chẳng còn tâm trạng nào để uống cà phê, nhưng biết Lí Tiến Hiên nhất định có chuyện gì đó không tiện nói trong phòng làm việc, nên đành chán nản gật đầu, sang quán Lục Môn cùng anh.

“Lúc nãy anh đã nói chuyện với phó chủ biên. Anh nói với ông ấy, lần này nếu phải xử lí thì hãy để anh gánh trách nhiệm một mình.” Lí Tiến Hiên ra hiệu ngăn cản Vương Xán kháng nghị. “Hai chúng ta không cần thiết phải cùng bị cuốn vào chuyện này.”

Vương Xán ảo não lên tiếng: “Em thừa nhận rằng em rất sợ hãi, có điều em không hề có ý định giả vờ đáng thương để anh phải một mình gánh chịu mọi trách nhiệm đâu. Tài liệu là do em với anh cùng tìm về, bài báo là do em chủ động tham dự, để anh một mình chịu mọi trách nhiệm thì thật quá đáng, em còn làm người được sao?”

Lí Tiến Hiên lại vui vẻ nói: “Anh cũng không định tỏ ra làm bậc anh hùng có nghĩa khí đâu. Có nhớ chuyện lần trước chúng ta đi phỏng vấn vụ làm giả rượu vang không? Lúc đó tình thế nguy cấp, em còn dám ra tay, mà anh không hề xuống xe tham gia. Lúc đó em trách anh không?”

“Đương nhiên là không trách. Anh ở trên xe, khả năng chúng ta thoát hiểm mới cao hơn đôi chút. Nếu anh tự ý lái xe đi mất thì em mới trách anh.”

“Lần này đến lúc anh cần phải ra tay hành động rồi.”

“Thôi bỏ đi, tại sao lúc nào anh cũng bắt em phải toại nguyện giấc mơ thành anh hùng sáng chói của mình thế?”

“Anh hùng sáng chói thì có ích lợi gì chứ? Cho dù là đối diện với chuyện gì, chúng ta cũng phải có phán đoán cơ bản, cố gắng giảm mức tổn thất xuống thấp nhất có thể. Còn về việc lựa chọn cách thức, nhìn trông hoành tráng, xử lí đẹp, dũng khí thì không quan trọng cho lắm.”

“Thế nhưng…”

“Đừng có thế nhưng nữa. Nghe anh nói hết đã, anh đã nộp đơn từ chức với tòa soạn rồi, vậy nên chịu trách nhiệm gì đối với anh cũng không quan trọng.”

Vương Xán ngây người đi một lúc mới lên tiếng: “Tại sao anh phải từ chức?”

“Thực ra anh đã có ý này từ lâu rồi. Đãi ngộ của tòa soạn với anh cũng không tệ, có điều lại đi theo con đường thị dân, các bài báo có chiều sâu hơn thì vẫn còn bị hạn chế. Cho dù không có vụ việc thị phi lần này, anh cũng không nhìn thấy không gian phát triển mình cần, cứ ở lại đây, có lẽ sau cùng anh sẽ là một lão giang hồ già nua mà thôi.”

“Vậy anh có dự định xin việc ở đâu chưa?”

“Anh đã gửi hồ sơ đến một công ty truyền thông ở phía nam, cũng nhận được thông báo phỏng vấn, sau Tết, anh sẽ tới Quảng Châu.”

Vương Xán cảm thấy hơi hỗn loạn, cô biết rằng năng lực của Lí Tiến Hiên xuất chúng, cũng có chút danh tiếng trong giới phóng viên ở vùng này, nhưng đi tìm công việc ở giới truyền thông phía nam cạnh tranh vô cùng kịch liệt cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng.

Lúc này, mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh hẳn lại, cô cũng mơ màng trong giây lát, mới nhận ra điệu nhạc êm đềm đang phát trong quán cà phê bị ngưng lại, thay vào đó là một bản nhạc sôi động, rộn ràng. Các vị khách ngồi trong Lụcều ngạc nhiên ngước đầu lên nhìn, Tô San liền đứng lên trên bục rồi nói: “Chết mất thôi, Tiểu Lí, cho nhầm CD rồi, mau đổi cái khác đi.”

Một giọng nam kích động vừa mới hát một câu với lời lẽ không rõ ràng đã bị ngừng lại ngay, âm nhạc chuyển thành tiếng dương cầm êm ru, bình hòa mà nho nhã, dường như xóa nhòa hết sự hỗn loạn, ầm ĩ khi nãy. Vương Xán nghe ngay ra đây là bản Dạ Khúc của Sopin, đương nhiên cô không thể nhận ra là do ai đánh đàn, nghĩ tới việc thưởng thức dương cầm của mình là do ai gợi ra, cô lại ngây người trong giây lát. Cô đang định nói thì thấy Lí Tiến Hiên ngây người nhìn Tô San đang đứng bên bục rượu. Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị đang hiện lên mấy phần mơ màng, dường như cũng đang chìm đắm trong giai điệu dương cầm.

Lí Tiến Hiên cảm nhận được ánh mắt của Vương Xán, liền thu ánh nhìn lại rồi nói: “Chiếc C đó chắc là do cô ấy mua, lần trước hẹn cô ấy đi xem kinh kịch, cô ấy có nói khoảng thời gian trước vô cùng yêu thích âm nhạc sôi động.”

“Anh đã nói với chị ấy là anh sắp đi hay chưa?”

“Đợi lát nữa anh sẽ nói lời giã biệt cô ấy.”

“Anh chỉ nói lời giã biệt sao?”

“Nếu không thì làm cái gì nữa?” Lí Tiến Hiên bật cười rồi nói thêm: “Sức tưởng tượng của phái nữ các em đúng là rất phong phú.”

“Anh đã yêu thầm chị ấy lâu rồi, không nói ra thì đáng tiếc biết bao.”

“Anh không thích một lời từ chối quá rõ ràng. Trước đây anh là khách quen của cô ấy, sau lần hẹn cô ấy ra ngoài, anh có thể được coi là bạn của cô ấy rồi. Nếu đã biết bản thân không có khả năng khác với cô ấy, anh đương nhiên sẽ không đem ý muốn của riêng mình để làm khó cô ấy.”

“Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng phải cảm ơn em Vương Xán. Nếu không phải em ép anh hẹn cô ấy đi xem kịch, anh có lẽ vẫn còn do dự, chần chừ mãi không quyết định được.” Lí Tiến Hiên nói đùa: “Mấy chuyện yêu thầm này nói cho cùng cũng phải kết thúc vào thời điểm thích hợp.”

Vương Xán miễn cưỡng mỉm cười nói: “Em không biết nên nói gì mới phải đây. Anh có thiên phú là một phóng viên giỏi, có lẽ sẽ tạo nên thành tích xuất sắc ở một bậc cao hơn trong sự nghiệp, thế nhưng đem theo cái lỗi ngớ ngẩn đó đi tìm công việc, e rằng sẽ ảnh hưởng đến anh đấy.”

“Tiền nhân hậu quả đều có thể giải quyết rõ ràng, hơn nữa, anh còn dự định tiếp tục điều tra về Đỉnh Phong, viết một bài báo tiếp theo về chuyên đề này.”

“Có điều, cứ như vậy mà ra đi… Anh sẽ không cam tâm, sự vất vả của mình chẳng bao giờ là vô ích, cho dù nỗ lực vì công việc hay vì chuyện tình cảm không kết quả, đối với anh mà nói, quá trình thực hiện nó cũng chính là một vụ thu hoạch đáng giá.”

Vương Xán trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu không nói gì.

“Không cần phải cảm thấy có lỗi, cho dù anh từ chức em cũng không hoàn toàn được miễn trách nhiệm đâu, nếu không tòa soạn vẫn chẳng thể giao phó lại cho bên kia được.”

“Em lại chẳng mấy quan tâm đến chuyện bị xử lý thế nào, chỉ có điều trong lòng thấy không thoải mái.”

“Không phải em muốn đi Hạ Môn du lịch hay sao? Thoải mái một chút đi, đi chơi mấy ngày cho tâm trạng thảnh thơi.”

Nhắc đến kế hoạch đi du lịch, Vương Xán bất giác than dài một tiếng. Mấy hôm trước cô cũng nói với bố mẹ về kế hoạch này, ông bà Vương đều vô cùng bất ngờ.

“Đi một mình à?”

“Vâng ạ, một mình thôi.”

“Đi đâu hả?”

Vương Xán đưa hành trình có sẵn trên mạng cho hai người xem. “Con định đi du lịch trong thành phố Hạ Môn một ngày, sau đó đến Cổ Lãng Tự vài ngày. Vào dịp này vé máy bay đang được khuyến mại. Có điều mấy hộ gia đình kinh doanh du lịch trên khu vực ven biển ở Cổ Lãng Tự đã đặt kín chỗ rồi, chỗ con đặt cũng khá lắm.”

Ông Vương Thao không xem bản kế hoạch mà nhìn con gái nói: “Tiểu Xán, có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Chẳng có chuyện gì đâu ạ, không phải con đã nói từ trước là sẽ đi biển chơi mà. Vừa hay mùa xuân năm nay con không phải trực.” Vương Xán nói lí do lưu loát. “Mùa đông năm nay lạnh đến mức đáng sợ, tuyết rơi dài như vậy, nếu có thể đến nơi nào nhiều nắng, sưởi chút ánh mặt trời thì tốt biết bao, hơn nữa hải sản ở đó ăn ngon lắm, lại nhiều đồ ăn vặt.”

Bố mẹ Vương Xán đều không nghe lọt tai, họ quay sang nhìn nhau, bà Tiết Phượng Minh dịu dàng lên tiếng: “Từ trước đến nay chẳng có ai trong gia đình ta đi đâu xa cả, hay là bố mẹ đặt vé đi cùng con, cả nhà chúng ta cùng ra ngoài đón Tết cũng tuyệt lắm.”

Vương Xán chẳng thể nào kìm nén phiền não trong lòng nữa. “Bố mẹ đừng có quản lí con chặt thế được không? Con đã hai mươi lăm tuổi rồi chứ không còn là đứa trẻ nữa. Con cũng đâu phải bỏ nhà ra đi, chỉ là muốn một mình thư giãn cho tâm trạng thảnh thơi mà thôi…”

Cô ngưng lại ở đây, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc và tổn thương của bố mẹ, cố gắng hít thở thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại.

“Tiểu Xán…”

“Xin lỗi, bố mẹ, con…” Những lời xin lỗi và giải thích cứ nghẹn mãi nơi cổ họng không thốt thành lời, cô sợ bản thân sẽ bật khóc, hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống cô nói thêm: “Con chỉ đi mấy ngày rồi về, vé máy bay con cũng đã đặt rồi, chuyến bay muộn buổi chiều ngày giao thừa.”



“Em nói muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành có lẽ bố mẹ sẽ an tâm hơn.”

Lí Tiến Hiên lên tiếng: “Từ trước đến nay em vẫn luôn là đứa con ngoan, bố mẹ sẽ không trách em đâu.”

“Bố mẹ vẫn luôn quan tâm, chăm sóc em quá mức, vậy nên em không định nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em chỉ là… có quá nhiều việc dồn nén trong lòng, lại chẳng thể nào tỏ vẻ như không có chuyện gì được.”

“Em không nói chuyện này cho bố mẹ sao?”

“Nếu tòa soạn không công khai xử lí vụ việc thì em cũng không định nói cho bố mẹ biết. Không có lý do gì để bố mẹ phải lo lắng cả.”

“Khả năng chịu đựng mọi việc của bố mẹ mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều đấy. Anh về nhà cũng phải giải thích cho bố mẹ tại sao lại từ bỏ công việc hiện tại đến một thành phố mới bắt đầu lại. Họ chắc hẳn sẽ không thể nào lí giải được, sẽ oán hận anh đã quá nóng vội, hấp tấp, thế nhưng sau cùng cũng chấp nhận mọi chuyện thôi.”

Lúc này, di động của Lí Tiến Hiên vang lên, anh nhấc máy rồi đứng dậy nói: “Bạn anh tới rồi, anh đi trước nhé. Sau Tết, anh sẽ chính thức làm thủ tục từ chức, sau này chúng ta giữ liên lạc nhé.”

Vương Xán gật đầu, nhìn anh đi ra quầy tính tiền, nói vài câu với Tô San, sau đó rời khỏi Lục Môn. Vương Xán uống nốt cà phê, nhất thời cũng chẳng muốn cử động, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước tòa soạn có treo một dải đèn lồng có chữ “Chúc mừng năm mới”, ánh đèn lấp lánh, khiến cho không khí đón Tết tưng bừng hơn lúc nào hết. Các đồng nghiệp đã hoàn thành xong công việc lũ lượt kéo nhau về, một lúc sau, La Âm lên xe của Trương Tân, cô biết hai người họ đang tíu tít về quê Trương Tân. Trong tòa soạn, đèn điện sáng chói, các biên tập trực ban vẫn đang sắp xếp nốt những công việc sau cùng trước khi nghỉ.

Ở tòa soạn báo này, Vương Xán đã làm việc vất vả, chăm chỉ suốt hơn hai năm nay, từ một cô phóng viên mới vào nghề trở thành một kí giả đạt tiêu chuẩn. Gần nửa tháng nay, cô lại hoàn toàn không có việc gì để làm. Đây là lần đầu tiên cô trải qua sự khó khăn trong công việc theo kiểu này, đứng nhìn mọi người bận rộn, tất bật với tư cách của một người đứng xem, đợi đồng nghiệp ra về, rồi chờ đợi hình phạt chưa biết sẽ thế nào.

Nhất thời trái tim cô tràn ngập cảm giác âu sầu, ảo não.

Ngày hôm sau, bố mẹ Vương Xán đều chuẩn bị làm bữa cơm tất niên sớm, hoàn toàn không nhắc đến chuyện mấy hôm trước. Họ dặn dò cô phải ăn nhiều một chút, thái độ đối xử khách khí không khác gì với người ngoài khiến cô cảm thấy vô cùng hối lỗi. Sau bữa cơm, bà Tiết Phượng Minh kiểm tra lại hành lí của Vương Xán rồi đưa ra đề nghị: “Năm nay mùa đông ở phương nam cũng rất lạnh, y phục con mang theo quá mỏng, vẫn nên mang theo một chiếc áo khoác dày.”

Vương Xán vội vã gật đầu, vào trong phòng lấy áo.

“Vé máy bay và chứng minh thư đã để đây rồi, ngoài thẻ ngân hàng con cũng nên mang thêm một chút tiền mặt đi, định phải khóa cửa phòng khách sạn đấy…”

Vương Xán đáp lại từng câu, ông Vương liền ngăn vợ lại: “Bà đừng nói nhiều thế, Tiếu Xán tự biết mà.”

Vương Xán giả bộ không nhận ra nét mặt lo lắng của bố mẹ, đáp lại bằng giọng nói hân hoan: “Mẹ, đừng lo lắng, con biết rồi mà. Con đến Hạ Môn sẽ gọi điện cho bố mẹ ngay. Nghe nói thịt xiên, bánh đậu xanh ở đó rất ngon, con nhất định sẽ mua nhiều mang về.”

Nằm ngoài sự dự liệu của Vương Xán, lữ khách trong sân bay vào ngày ba mươi này không đông lắm, cô ngồi ở ghế trong sảnh đợi lên máy bay, nhìn vào tin nhắn của Trần Hướng Viễn nhận được trước khi vào sân bay. Anh muốn tìm khoảng thời gian thích hợp gặp mặt nói chuyện cùng cô. Cô suy nghĩ, liền gọi điện thoại cho anh.

“Có chuyện gì không? Hướng Viễn?”

“Sáng nay anh tới tập đoàn Đỉnh Phong lấy một tập tài liệu, nghe nói Tư Tiêu Hán đang bàn luận về vụ việc bài báo của em. Đỉnh Phong có phải đã gây áp lực quá lớn cho tòa soạn không? Có ảnh hưởng đến em không?”

Vương Xán bình thản lên tiếng: “Trước mắt tòa soạn vẫn chưa quyết định gì cả.”

“Xán Xán, chắc là em được nghỉ rồi đúng không? Anh rất muốn gặp em.”

Giọng nói của Trần Hướng Viễn trầm ồm mà thân thiết, Vương Xán đã quen với giọng nói này từ bao lâu nay, cô nhất thời động lòng: “Em hiện nay…”

Đúng vào lúc này, cô nghe thấy trong di động vang lên giọng nói của Thẩm Tiểu Na: “Anh Hướng Viễn, anh để chiếc mở nắp chai ở đâu rồi? Em muốn mở chai rượu vang này.”

Sau một hồi im lặng trong ngần ngại, Trần Hướng Viễn che ống nói lại rồi quay sang nói với Thẩm Tiểu Na: “Em cứ để đấy đi, anh gọi diện thoại xong rồi mở rượu sau.”

Anh lại nói: “Xán Xán, bây giờ anh đang ở cùng bố mẹ, Tiểu Na từ nhỏ đã quen sang nhà anh ăn cơm tất niên.”

“Anh không cần giải thích, em hiểu mà.”

Trần Hướng Viễn lại than dài một tiếng: “Mỗi lần anh định chứng minh anh đang rất nhớ em, thì hình như đều xảy ra tình huống khiến em phải suy nghĩ.”

Có nhiều chuyện không cần phải chứng minh. Hướng Viễn, thực sự em không hề bận tâm việc Tiểu Na bây giờ đang ở nhà anh. Anh với cô ấy cùng lớn lên từ nhỏ, đặt mình vào trí cùa anh, em cũng có thể thấu hiểu được tình cảm giữa hai người.”

Giọng nói bình thản của Vương Xán khiến Trần Hướng Viễn lo lắng. “Em thấu hiểu sao? Thế nhưng không có ý định chen chân vào đúng không?”

Vương Xán mỉm cười khổ sở: “Em đã suy nghĩ rồi, có lẽ em vẫn thích hợp với cuộc sống đơn giản, rõ ràng, những tình tiết quá kịch tính, phức tạp… em thực sự không thể nào tiêu hóa nổi.”

“Chỉ là em đã không còn tin tưởng anh nữa, còn anh lại không biết phải làm thế nào mới có được lòng tín nhiệm nơi em.”

Cô dịu dàng lên tiếng: “Mau đi tìm chiếc mở rượu đi, có chuyện gì chúng ta nói sau, chúc mừng năm mới, tạm biệt.”

Vương Xán dập điện thoại, tiếp tục nhìn vào chiếc ti vi phía trước. Một lúc sau, di động của cô lại reo lên, nhấc lên nhìn là Hoàng Hiểu Thành gọi tới. Đầu kia điện thoại cũng giống hệt như của cô, có tiếng thông báo lên máy bay.

“Em cũng đang ở sân bay à?” Hoàng Hiểu Thành kinh ngạc.

“Em đến Hạ Môn chơi vài hôm, còn anh?”

“Anh về quê ăn Tết. Tiểu Xán, sau khi ăn Tết xong, anh chuẩn bị chính thức xin điều động của công ty.”

Vương Xán do dự một lúc rồi nói: “Hiểu Thành, hy vọng anh không đề nghị xin điều chuyển vì em, nếu không em cảm thấy áp lực lắm.”

“Nếu anh không nỗ lực đôi chút, vậy thì làm gì còn hy vọng được làm lại từ đầu với em chứ?”

“Thế nhưng em thực sự không cần đến những minh chứng kiểu thế.” Lại nói đến vấn đề chứng minh lần nữa, Vương Xán cảm thấy hơi bất lực. “Hiểu Thành, em nói thật luôn nhé, bây giờ em không có tâm trạng yêu đương, hẹn hò, không thể nào đồng ý với anh chuyện gì, lại càng không thế nào hứa hẹn với anh.”

“Em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đã nói rồi, anh không yêu cầu em phải làm gì hết.”

“Nhiều lúc không có yêu cầu gì chính là một yêu cầu lớn nhất, cái này…” Vương Xán suy nghĩ một hồi, sau cùng cũng nói tiếp: “Em thực sự không thể nào nhận nổi.”

Hoàng Hiểu Thành cảm nhận được sự mệt mỏi, rệu rã trong giọng nói của Vương Xán: “Giọng em tại sao lại khàn thế, cảm thấy không khỏe sao?”

“Không, em không sao cả. Xin lỗi, đến lúc em phải lên máy bay rồi.”

“Được, có gì để sau Tết chúng ta nói tiếp. Em đi chơi vui vẻ nhé.”

Sau chuyến bay hơn tám mươi phút, Vương Xán xuống sân bay Hạ Môn thuận lợi. So với lúc rời khỏi Hán Giang, tuy rằng thời tiết ở Hạ Môn nhiều mây, không có mặt trời như cô mong muốn, nhưng nhiệt độ ấm áp, không khí trong lành, không có chút dấu vết gì của mùa đông lạnh giá. Điều quan trọng là không gian yên tĩnh, không nghe thấy tiếng pháo hoa ồn ào, giống y như bước vào một thế giới khác.

Vương Xán ở lại một khách sạn gần trường đại học Hạ Môn, cất xong hành lí, cô liền gọi điện báo bình an cho bố mẹ. Sau đó, cô vào khuôn viên trường đại học Hạ Môn nổi danh bấy lâu nay. Khuôn viên trường học lưng tựa núi, mặt hướng biển nổi danh toàn quốc này đích thực là danh bất hư truyền, đang vào dịp nghỉ, trong trường vô cùng yên lĩnh, cây cối xanh tốt, từng tòa kiến trúc gạch đỏ ngói xanh tọa sát bên nhau, tất cả cảnh vật tạo nên vẻ đẹp tú lệ. Hồ phù dung trong trường không to lắm, mặt hồ lặng như gương, in lại cảnh vật xung quanh, vô cùng tráng lệ, trên mặt nước một đôi thiên nga đang bơi chậm rãi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trời mưa lất phất, những giọt mưa li ti, thoắt ẩn thoắt hiện nên hoàn toàn không cần phải che ô. Vương Xán đi bộ suốt dọc sân trường, mãi cho tới bờ cát trắng ven biển, vào ngày hôm nay bãi biển cũng vắng người, yên tĩnh đến độ chẳng giống một địa điểm du lịch nổi tiếng hút khách chút nào. Cô lại một mình tản bộ theo bờ cát trắng, mãi cho tới khi sắc trời tối mới tìm chỗ ăn cơm rồi quay về khách sạn.

Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch một mình, đương nhiên cũng là lần đầu tiên một mình ở bên ngoài vào lúc năm hết tết đến. Trong khoảng thời gian này, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, bề ngoài bình thản đã lừa gạt được tất cả mọi người bao gồm cả La Âm, giấu giếm được bố mẹ, nhưng không biết còn có thể chống chọi được bao lâu nữa. Trốn thoát khỏi một nơi quá đỗi quen thuộc, tận hưởng cảm giác đơn độc, có thể thả lỏng bản thân, không cần phải giả bộ như mọi khi. Thế nhưng cô lại nhận ra rằng, không hề giống như trong tưởng tượng, một khi đã ở một nơi xa lạ là hoàn toàn có thể phát ra hết mọi uất ức, buồn rầu trong lòng. Tâm trạng của Vương Xán lúc này tĩnh lặng và thoải mái hơn nhiều.

Có lẽ do thành phố tuyệt đẹp này, cùng thời tiết ôn hòa ở đây đã nhiễm vào cô. Có lẽ quá trình giả bộ bình thường, một mình đối mặt với mọi thứ khiến Vương Xán học được cách đặt mọi phiền não, u uất sang một bên. Cô hoàn toàn không định suy nghĩ gì thêm, quyết định tận hưởng kì nghỉ một cách triệt để.

Ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, ấm áp. Sau khi ngủ đến tận khi tỉnh dậy, Vương Xán liền làm thủ tục trả phòng, mang theo hành lí đi đến tự Nam Phổ Đà, theo dòng người vào tự dâng hương, sau đó đi dạo trong thành phố Hạ Môn, tìm quán ăn trên mạng giới thiệu dùng bữa, rồi tìm quán cà phê nổi tiếng ngồi nhâm nhi, tận hưởng.

Mãi cho tới tầm chiều tối, Vương Xán mới gọi xe đến bến tàu. Rất nhiều du khách đến Cổ Lãng Tự đều lựa chọn đi về trong ngày, người về Hạ Môn thì nhiều mà đi thì ít. Chỉ năm phút sau, chiếc phà đã cập bờ Cổ Lãng Tự.

Vương Xán đi theo đoàn đu khách lên bờ, lập tức bị đoàn hướng dẫn viên du lịch vây quanh, luôn miệng giới thiệu, còn thêm rất nhiều các đoàn du lịch đứng ở bến tàu chờ đợi để rời khỏi đây. Cảnh tượng tạp loạn này khiến cô cảm thấy phiền não. May mà cô đã thoát được bọn họ, đi theo lộ tuyến được hướng dẫn trên mạng, tiến vào một con đường dài yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt so với không khí ồn ào, hỗn tạp khi nãy nơi bến tàu.

Vương Xán đi theo chỉ dẫn tìm đến một khách sạn gia đình được cải tạo lại từ một biệt thự hai tầng nằm trên đường Phúc Châu. Phong cách kiến trúc ở đây giản dị mà tinh tế, trên mỗi bục cửa sổ đều đặt một chậu hoa tươi, xung quanh vườn trồng rất nhiều cây hoa mai đang kì nở rộ tuyệt đẹp, nhìn vào là cảm thấy hân hoan, hứng khởi.

Vương Xán đẩy cánh cửa bằng gỗ bên ngoài, nhìn thấy chiếc sân trước mặt đang đặt vài bộ bàn ghế, có ô che nắng, và cả một chiếc xích đu lãng mạn. Một chiếc cầu thang cuộn vòng dẫn lên tầng hai, ở hành lang có một nơi tiếp đón, một đôi vợ chồng trung niên đang đứng đó thì thầm, nhìn thấy cô bước vào liền mỉm cười chào hỏi: “Xin chào.”

Nụ cười thân thiện đó đúng thật là có sức cảm nhiễm, Vương Xán đã đọc được câu chuyện về bọn họ trên mạng. Một năm trước, cả hai vợ chồng đều từ bỏ cuộc sống làm công ăn lương ở thành phố, tới đây thuê một tòa biệt thự cũ, cải thiện thành khách sạn gia đình. Cô đáp lại họ bằng một nụ cười, báo họ tên, làm xong mọi thủ tục, tiến vào căn phòng mà cô đã đặt trước. Căn phòng cô thuê ở tầng hai, diện tích rất nhỏ, trang thiết bị trong phòng đều rất giản dị nhưng tinh tế, có một phong cách riêng, đẩy cửa sổ ra cô có thể nhìn xuống một con đường nhỏ vắng người qua lại, phía đối diện dường như truyền lại tiếng người cười nói riêng tư. Nơi đây tạo cảm giác hiền hòa, thân thiện, yên tĩnh, thật khác với không khí của các khách sạn thông thường.

Bà chủ nơi đây, A Lan, mang khăn mặt mới lên, nói với Vương Xán rằng, sau bảy giờ tối có rất nhiều khu phong cảnh mở cửa miễn phí, hơn nữa thu hút lượng khách du lịch ít hơn ban ngày rất nhiều, vậy nên đi chơi buổi tối là lựa chọn sáng suốt hơn, đồng thời, chị cũng đưa cho cô một tấm bản đồ cầm tay.

Lần đi du lịch này là quyết định nhất thời của Vương Xán sau khi tìm được một vài lời khuyên trên mạng, cô cũng không hề đọc kĩ lưỡng, chỉ nhớ mang máng: “Nghe nói ở đây có một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, tôi muốn tới đó một lát.”

Chị A Lan mỉm cười, chỉ vị trí cho Vương Xán, nói rằng nên đi thế nào, cô nhìn vào các con đường nhỏ chằng chịt, bất giác than thở: “Xem ra tôi sẽ lạc đường mất.”

“Không phải lo lắng đâu, hòn đảo này không lớn, cho dù lạc đường cũng không đi xa được đâu. Điều quan trọng là không nên vội vã quá, sức hút của Cổ Lãng Tự chính là bất cứ nơi nào cũng có phong cảnh đẹp, thứ cảm giác đẹp tựa trong mơ, không hẹn mà gặp.”

Tiệm trà sữa đó rất nổi tiếng, rất nhiều du khách ghé tới đó, cho nên cách trang trí vô cùng đặc biệt, thú vị. Có điều Vương Xán từ trước đến nay không có cảm nhận quá sâu sắc, vậy nên cô cũng không nhận ra mỹ vị khác biệt ở trà sữa nơi đây, đưa mắt nhìn những tờ giấy ghi lại cảm xúc dày đặc trên tường, cô cảm thấy hứng thú vô cùng. Bên ngoài quán này là con đường tràn ngập du khách, cô không có thói quen ngồi ngây lặng trong một quán xá chật hẹp mà đông khách, vậy nên uống xong trà sữa, cô liền ra khỏi quán.

Sau khi bước ra khỏi đường Long Đầu, không khí đột nhiên tĩnh lặng hẳn lại. Thấy hai khu ngắm cảnh đến tối vẫn còn mở cửa, Vương Xán thừa nhận, lời tổng kết của chị A Lan vô cùng giá trị. Sức hút, mê lực của nơi đây chỉ hiển lộ đầy đủ trong không khí yên tĩnh, vắng lặng mà thôi, đi ven đường thi thoảng ngửi thấy hương cà phê thơm ngát tỏa ra từ những quán cà phê ven đường, thi thoảng cũng nghe thấy tiếng dương cầm vọng lại, bóng cây xào xạc, rung động trong gió. Trước mặt cô, một đôi tình nhân đang tản bộ lãng mạn, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, hai chiếc bóng của họ dính sát vào nhau, hòa thành một thể, vô cùng thân thiết.

Từ nhỏ sống ở một thành phố náo nhiệt, ồn ã, Vương Xán hiếm khi có được cảm nhận này, cho dù đi qua một khu biệt thự bỏ hoang trên đường Định Hãi, cô cũng không hề cảm thấy thiếu an toàn chút nào.

Vương Xán đi bộ một vòng lớn, mãi cho tới khi mệt mỏi mới tìm đường quay về khách sạn. Cô đẩy cửa gỗ bước vào, đi lên tầng theo chiếc cầu thang vòng, đột nhiên trong lòng có cảm giác kì lạ, liền dừng bước quay đầu nhìn về một góc của chiếc sân lớn.

Dưới ánh trăng sao mờ ảo, ánh đèn tờ mờ, một người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng đang lặng lẽ ngồi bên chiếc bàn ba chân, trên tay cầm một ly cà phê. Anh đang trầm tư nhìn về phía cô.

Ông chủ khách sạn A Lập thò đầu ra ngoài mỉm cười nói: “Vương tiểu thư, vị Trần tiên sinh này đã ngồi đây đợi cô hai tiếng đồng hồ rồi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play