Một khung chính ở giữa, đặt chủ đề trọng tâm: “Tập tính xã hội
của linh trưởng”. Tiếp, chia ra bảy nhánh: “Khái niệm”, “Thứ bậc”, “Hợp tác”, “Thông
báo”, “Vị tha”, “Ích kỷ” và “Ý nghĩa tiến hóa”. Trong mỗi nhánh, mình sẽ chia
ra các ý...
Những đường cong bắt đầu được vạch ra trên nền giấy A4. Ngôn
đang thiết lập sơ đồ tư duy cho bài thuyết trình của nhóm anh vào sáng mai. Chắc
chắn đó sẽ là một buổi học thú vị với những câu hỏi hóc búa và hài hước của thầy
Sang, trưởng bộ môn Động vật có xương sống.
“Ở khỉ bonono, người ta không chỉ thấy tính vị tha trong bầy
đàn mà cả với những loài khác. Có một câu chuyện được đăng trên tờ “Our Inner Ape”, Richard Books, 2005, như
sau: Một con khỉ dòng Bonobo có tên Kuni nhìn thấy một con chim sáo lao đầu vào
bức tường kính và rơi xuống đất. Nó nhẹ nhàng đỡ lấy chú chim tội nghiệp đang bất
tỉnh và đặt chú chim đứng lên. Tuy nhiên, do vẫn yếu vì cú va đập mạnh, chú
chim không thể cất cánh và nó phải tung chim lên để lấy đà nhưng chú chim vẫn
chưa thể vỗ cánh bay lên. Kuni trèo lên một cây cao nhất quanh đó, nhẹ nhàng mở
cánh chim ra rồi tung chim lên, như một đứa trẻ tung nhẹ một chiếc máy bay giấy.
Chú chim tội nghiệp vẫn rớt xuống đất. Kuni lại trèo xuống và chăm sóc cho chú
chim. Tới đêm, chú chim tự bay được và tiếp tục cuộc hành trình của nó.”
“Bonobo là loài rất vị tha. Chúng có khuynh hướng chia sẻ với
các cá thể khác thay vì đánh nhau để tranh giành lãnh địa và quyền kiểm soát
con cái nếu có xung đột xảy ra.”
Ngôn ngồi đọc bản Word mà các bạn trong nhóm gửi cho mình. Đầu
nghiêng nghiêng, một tay chống cằm, một tay vẽ lên tờ giấy nháp những đường nét
phác thảo nguệch ngoạc. Trên mặt giấy là ba con khỉ đứng cạnh nhau, nhưng anh dùng
cái nhìn mặc định để đặt tên cho chúng: Sơn Ngôn, Huế Anh và Khánh Tân. Một câu
chuyện bắt đầu bằng tiếng thở dài...
Hầy... Khỉ Sơn Ngôn yêu khỉ Huế Anh, nhưng khỉ Huế Anh lại
yêu khỉ Khánh Tân. Vậy phải làm sao đây nhỉ? Để cho hai khỉ kia tiếp tục yêu
nhau, khỉ này chấp nhận đau khổ. Khỉ Huế Anh sẽ hạnh phúc, vì ở bên khỉ Khánh Tân.
Còn khỉ Sơn Ngôn, dù có yêu đơn phương, nhưng sẽ hạnh phúc, vì khỉ Huế Anh hạnh
phúc...
Anh nhớ về một câu nói đã từng dạy bé Thu: “Hạnh phúc là khi
làm cho người khác được hạnh phúc.”
Khỉ Sơn Ngôn vị tha. Khỉ Sơn Ngôn hạnh phúc vì thấy khỉ Huế
Anh hạnh phúc. Khỉ Sơn Ngôn không muốn khỉ Huế Anh phải buồn, phải lo lắng. Sẽ
tốt hơn cho cả ba, đó là khỉ Sơn Ngôn chấp nhận ra đi, mỉm cười và cầu chúc khỉ
Huế Anh hạnh phúc mãi mãi... Có phải không nhỉ?... Một tình yêu cao thượng... Một
tình yêu vị tha tốt đẹp... Nhưng... Nhưng mà... Ôi trời ơi!...
Ngôn nhăn mặt, vò đầu, bứt tóc. Anh vứt chiếc bút bi xuống mặt
giấy một phát thật mạnh! Sau khi gào lên một tiếng: “A… a… a!”, Ngôn thả mình
xuống tấm nệm trên giường. Ngửa mặt lên trần nhà, mắt anh mở to trừng trừng. Tháo
kính ra khỏi sống mũi, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn cho khuôn mặt mình. Nhưng miệng
anh vẫn thở dốc và bàn tay thì vẫn nắm chặt.
Anh nhớ về những chuyện đã xảy ra trong ba tháng qua, từ khi anh
biết mình phải tiếp tục bước đi lẻ loi trên “con đường tình yêu”.
Tháng mười hai giá lạnh. Lễ Noel lung linh. Một mình anh lặng
ngắm những đôi tình nhân chụp ảnh kỷ niệm trước cây thông khổng lồ trong đêm
canh thức. Bàn tay nắm lấy chiếc khăn len đen tuyền đang quàng trên cổ, Ngôn
hình dung như có Huế Anh ở bên cạnh. Cô đã đan tặng anh chiếc khăn ấy, với lời
chúc: “Anh trai bớt hắt xì đi nhé!” Chiếc khăn thật ấm áp. Tình cảm Huế Anh thật
nồng nàn. Nhưng trong mắt cô, Ngôn chỉ như một người anh mà thôi.
Lần cuối cùng Ngôn gặp lại Huế Anh là mồng ba Tết. Dịp ấy, một
người bạn cùng lớp luyện thi đại học ngày trước mời Ngôn đến chơi nhà và dùng bữa
cơm trưa. Huế Anh là em gái người bạn ấy.
Ngôn sững sờ khi đó cũng là lần đầu tiên Huế Anh giới thiệu
Khánh Tân với gia đình cô.
Tân và Huế Anh cũng khá bất ngờ khi thấy Ngôn xuất hiện.
Còn bố Huế Anh thì được buổi nâng chén đã đời cùng các chàng
thanh niên. Ông hài lòng với cậu con rể tương lai của mình. Ngôn giấu nỗi nghẹn
ngào trong từng câu chúc sức khỏe gia đình người bạn. Mắt anh không soi kỹ từng
cử chỉ của Huế Anh, nhưng sự ân cần và dịu dàng của cô khiến anh không tài nào
theo dõi được câu chuyện chung của gia đình họ từ đầu đến cuối một cách bình
thường.
Một bữa cơm đáng nhớ. Một bữa cơm vui vẻ, có cả “Hùng Vương”,
“Sơn Tinh” và “Thủy Tinh”.
Từ bữa cơm ấy, Ngôn bắt đầu nhận thấy ở Tân có những điểm nổi
trội hơn anh: một phong thái chững chạc, đường hoàng, cách cư xử chỉn chu của
chàng trai dày dặn sương gió, một sự trưởng thành đứng đắn nơi người con rể lý
tưởng trong gia đình Huế Anh. Ngôn nhìn lại mình với đôi chút mặc cảm: vóc người
bé nhỏ, nói năng vụng về, kém cỏi xã giao. Anh khâm phục Khánh Tân và đành chấp
nhận Tân xứng đáng là người có thể chăm sóc Huế Anh trọn đời...
Đêm mười bốn tháng hai, đang khi chìm trong nỗi cô đơn sầu tủi,
Ngôn lang thang trên mạng, dạo quanh hết “tường” người này đến “tường” người
khác. Không khí lễ Tình nhân ngập tràn khắp nơi. Những lời yêu. Những thanh kẹo.
Hoa. Và anh đã gần như nghẹt thở, tim muốn nổ tung khi bắt gặp bức ảnh Huế Anh
và Tân. Bức ảnh không phải do Huế Anh tải lên, mà là Tân. Hai người ngồi bên
nhau trên con đường ven hồ Tây. Họ thật hạnh phúc và tràn ngập tình yêu.
Cố gượng gạo, Ngôn nhấn nút “like” – một cách tỏ vẻ chúc mừng
– rồi tắt máy, nằm vật ra giường. Miệng anh thở dốc như vừa chạy nước rút. Bàn
tay anh run run, nắm chặt như muốn đấm lên trần nhà. Anh nghe tiếng tim đập
thình thịch không khác gì tiếng trống từng hồi dội lên trong lồng ngực.
Mình làm sao thế này? Mình có quyền gì mà ghen cơ chứ? Mình
là ai nào? Mình chẳng là gì với em ấy cả! Phải rồi... Mình chẳng là gì... Mình
mới chỉ gặp em ấy vài lần. Còn anh chàng kia thì những hai năm. Hai năm! Hai
năm cơ đấy!...
Ngôn trân trân nhìn khoảng không vô định. Ruột gan rối bời.
Máu nóng trên mặt anh khiến cả đầu tăng nhiệt bừng bừng. Đoạn bật dậy, mở máy
tính, vào Facebook. Anh nhấn nút “hủy kết bạn” với Khánh Tân – trước đây vì muốn
thăm dò “kẻ mới đến”, Ngôn đã “kết bạn” với Tân. Anh không dám thấy những hình ảnh
tương tự như vậy một lần nào nữa. Anh không dám đối mặt. Anh sợ mình không chịu
nổi sự ám ảnh khủng khiếp đè nặng lên nỗi đau.
Tắt máy. Tắt đèn. Ngôn ngửa mặt lên trần nhà tối đen. Bóng tối
bao trùm tầm mắt anh, bao trùm tâm hồn anh.
Tại sao?... Tại sao chứ?... Tại sao mình phải chịu nỗi đau đớn
như thế này? Ước gì có hàng ngàn mũi dao bằm nát da thịt mình ra!...
Mình không thể chịu được! Cứ thế này miên man mãi mấy tháng
trời!... Ôi chao... Phải làm sao đây?...
Ôi Ngôn ơi, yêu đương làm cái khỉ gì...
để rồi phải đau đớn…
Yêu là nhớ... Nhớ là đau... Mình nhớ em ấy biết bao... Mình khao
khát được trái tim em ấy mở cửa... Ôi Huế Anh ơi!...
Hàng đêm, hàng đêm, suốt ba bốn tháng ròng, Ngôn cứ tự dằn vặt
một mình.
Xem nào... Dùng lý trí để kiểm soát mọi chuyện đi Ngôn! Ngẫm
kỹ lại xem nào... Mình có yêu em ấy không? Hay đó chỉ là một kiểu đua đòi theo
trào lưu?... Thấy người ta có “gấu”, mình cũng muốn có “gấu”. Mình có yêu em ấy
không nhỉ?... Mình có thực sự yêu em ấy không?...
Ngày trước, chẳng qua là vì muốn có động lực học hành, mình
đã chủ động tìm đến em ấy để kết thân. Không phải một tình yêu sét đánh, không
phải sự gắn bó thân quen lâu bền... Làm gì có một tình yêu “online” cơ chứ! Phải
rồi... Nghĩ kỹ lại xem nào...
Người ta khi dùng chữ “yêu” thường đi kèm chữ “nhau”. Nghĩa
là từ hai phía. Người này cảm mến người kia, người kia cảm mến người này. Họ gặp
nhau trong tình yêu. Trái tim họ bừng nở khi có nhau. Còn mình thì sao? Mình
không được gặp gỡ em ấy nhiều. Vậy nên chắc chắn em ấy chẳng có cảm giác gì với
mình cả. Còn phía mình thì sao? Có dấu hiệu nào để chứng tỏ rằng mình yêu em ấy
không? Cười tủm tỉm khi đọc tin nhắn ư? Hân hoan khi ngắm ảnh em ấy ư? Vớ vẩn!
Ngớ ngẩn! Tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi... Mình còn chưa được cầm tay em ấy
cơ mà.
Chẳng biết sẽ có cảm giác gì khi cầm tay em ấy nhỉ? Chắc cũng
bình thường thôi. Chắc cũng chỉ mềm mềm, thuôn thuôn như tay chị Ngân ấy mà. Chắc
cũng chẳng đến nỗi xúc động gì đâu... Ơ kìa, cái khỉ gì thế này? Mình lại tưởng
tượng rồi!... Tất cả, tất cả chỉ là một tình yêu tưởng tượng. Tất cả...
Ngôn miên man tự vấn lương tâm, và chợt nhận ra rằng: không một
ngày nào anh không nhớ đến Huế Anh. Anh biết mình đang tương tư. Nhưng nỗi đau
khổ trong anh cứ ép lý trí phải lừa dối bản thân rằng tất cả chỉ là một tình
yêu tưởng tượng. Lý trí Ngôn cũng có lúc yếu đuối, sau một quãng thời gian thật
dài tuyên bố: không yêu. Dần dần, Ngôn phải thú thực với bản thân mình rằng tình
cảm Ngôn hướng về Huế Anh vẫn chưa bao giờ cạn. Nhưng anh bất lực. Anh mặc cảm
vì mình là kẻ đến sau. Anh mặc cảm vì mình học hành ngu dốt, phong cách nhát đảm.
So với Khánh Tân, anh kém cỏi hơn ở quá nhiều điểm. Có những đêm, anh nằm suy
nghĩ mà nước mắt trào ra. Anh biết mình đang yếu đuối. Một người con trai không
bao giờ được khóc. Nhưng anh không thể kiềm giữ được nỗi xót xa luôn chực trào
dâng ra ngoài... Có những đêm anh trở mình hàng chục lần mà không thể ngủ, trong
đầu không thôi những lời tự vấn về Huế Anh...
Ngôn gượng dậy, đọc tiếp tài liệu “Linh trưởng” của nhóm. Ngày
mai phải “lên thớt” rồi. Sinh viên bao giờ cũng vậy. Nước đến chân mới nhảy. Mà
nhảy không kịp thì tìm viện trợ từ phao cứu sinh. Nhưng có một sự thật là:
không một buổi thuyết trình nào có “phao cứu sinh” cả.
“Những loài động vật muốn tồn tại lâu dài trong tự nhiên buộc phải có
cách thích nghi với cuộc sống đầy biến động và hiểm nguy. Để duy trì được nòi
giống, một số loài động vật đã hình thành những tập tính rất kì quặc, chúng chấp
nhận mang tiếng ‘xấu’ để có thể tồn tại và phát triển được một cách tốt nhất...”
(Đặc tính “ích kỷ” của linh trưởng.)
Phải rồi!... Mình có quyền được nắm lấy hạnh phúc chứ! Đâu phải
cứ buông tay là cao thượng! Đâu phải cứ nhường nhịn cho đối thủ là vinh quang!
Em ấy đang yêu Tân. Nhưng chắc gì đó đã là một tình yêu đích thực? Nếu nhỡ sau
này em ấy cảm thấy bất hạnh trong tình yêu với Tân, thì chẳng phải cái sự buông
tay của mình là ngu ngốc sao? Mình muốn Huế Anh được hạnh phúc. Và nếu mình tự
tay đem hạnh phúc đến cho em ấy, hẳn là một điều tuyệt vời nhất trên đời. Đánh
đồn có địch? Mình có dám đánh đồn có địch không? Ừ. Đánh thì đánh chứ nhỉ! Mình
phải quyết tâm! Không phải “sở hữu” em ấy. Nhưng là đem lại hạnh phúc cho em ấy.
Mình sẽ làm gì đây? Mình không có cơ hội gần gũi em ấy. Mình cũng không dám nói
lời yêu khi em ấy vẫn đang có tình cảm với Tân. Mình phải làm gì đây nhỉ? Mình
muốn em ấy biết đến tình yêu của mình. Giống như kiểu marketing vậy... Mình phải
gửi trao về Huế Anh những tiếng lòng tình yêu sâu đậm của mình. Dần dần, em ấy
sẽ...
Và Ngôn bật dậy, mở máy tính. Sau khi nặn ra được vài chữ
trong đầu, anh gõ bàn phím vào ô trạng thái trên “tường” mình:
“Nhớ
Nhớ cô em đuôi tóc lúc
lắc
Vẻ e lệ... đôi mắt xa
xăm...
Nỗi lòng xao xuyến
tháng năm
Mỗi ngày anh vẫn luôn
chăm nhớ người...”
Một sự khởi đầu khá “nuột” với bốn câu thơ. Ngay lập tức, “status”
của Ngôn đã được hai mươi “like”. Ngôn cười rạng rỡ, tự sướng với bốn câu thơ
tâm đắc đầy mật ngọt của mình.
Huế Anh cũng “like”. Nhưng Ngôn biết rằng bấy nhiêu đó vẫn
chưa đủ để đánh động tâm hồn cô. Anh chưa mừng vội. Nhưng anh vẫn vui vì mình
đã “dám” làm điều gì đó để tiến đến tình yêu. Ngôn nhấp chuột vào tên Huế Anh
trong ô trò chuyện luôn.
“Bonjour em!”
“Đêm rồi còn ‘bonjour’ sao anh?”
“Ừ thì... bonsoir vậy. Hi hi.” Ngôn vẫn thường hay nhầm lẫn
câu chào buổi sáng (bonjour) và buổi tối (bonsoir) trong tiếng Pháp.
“Anh thức khuya thế?”
“He he. Thời đại thanh niên nghiêm túc qua rồi mà em. Em cũng
thức khuya vậy?”
“Em đang tập dượt cho bài thuyết trình tiếng Pháp ngày mai.”
Ngôn cảm thấy thú vị. Giữa anh và cô có nhiều điểm trùng hợp:
bố Huế Anh làm marketing ở công ty bánh kẹo Hữu Nghị, còn bố Ngôn lái xe cho
công ty bánh kẹo Hải Hà; Huế Anh và Ngôn đều là con thứ hai trong gia đình năm
người, đều thích nghe nhạc Pháp, dạy gia sư thì luôn quá mười phút...
“Có cần anh tư vấn phương pháp không? Anh là cao thủ về thuyết
trình đấy. Bật webcame lên đi để anh duyệt!” Ngôn cố tỏ ra vui vẻ và hài hước.
“Ô là la! Em có đang ngủ mơ không đây?”
“Thật đấy! Anh ăn cơm mẹ nấu nên rất tốt bụng. He he.”
“Cám ơn anh nhiều nhé. Em sợ anh hãi hùng khi nhìn thấy dung
nhan em.”
“Ha ha ha. Thức khuya mọc mụn sao em?”
“Nỗi đau của em đấy anh. Hik.”
“Nồng độ xinh đang giảm? Hô hô!”
“Nhưng vẫn yêu đời lắm ạ. Cơ mà em đang buồn ngủ kinh khủng.”
“Để anh hát ru em.”
“Thôi, xin anh ạ. Em biết anh hát rất hay...”
“... Dù chưa bao giờ được nghe?”
“Hơ hơ. Hình như vậy. Nhưng em không muốn ngày mai điểm nhóm
phải tụt dốc vì em đâu.”
“Ô kê. Nhưng em phải giữ sức khỏe nhá. Ốm bệnh thì cũng không
học được đâu.”
“Vâng ạ. Em vừa học vừa tập hát cho có tinh thần đây.”
“Uầy. Huế Anh hát á? Ước gì anh được nghe. Chắc hẳn một giọng
hát trong trẻo ngọt ngào?”
“Không cần cổ vũ ca sĩ đâu anh. Hi hi. Em chỉ là lá la mấy
câu thôi. Nếu anh muốn nghe thì tìm bài ‘Papa aime maman’ của Mimi Hétu nhé.”
“Em gửi link cho anh đi.”
Ngôn nhấp chuột vào đường link mà Huế Anh gửi. Một giọng ca
ngây thơ trong sáng cất lên. Một cô bé nhí nhảnh đang hát tiếng Pháp. Ngôn cười
rạng rỡ và nhẩm theo lời bài hát đính kèm.
“Hay quá... Bài này có nghĩa là gì vậy em?”
“Để em gửi lời dịch cho anh nhá:
‘Hôm nay là chủ nhật,
thời tiết thật đẹp.
Cả hai người họ cùng
nhau đi vào rừng.
Bố khẽ nghiêng người
thơm lên má mẹ.
Bố và mẹ, mẹ và bố thật
hạnh phúc.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.
Mẹ nấu bếp không giỏi lắm.
Món thịt quay của mẹ
còn đen hơn cả than.
Bố nói với mẹ rằng:
"Đừng làm cái bộ mặt phụng phịu này nữa!"
Còn tôi thì chưa từng
ăn món nào ngon đến thế.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.
Mẹ bị ốm rất nặng vào
tháng mười hai.
Tháng đó là tháng của
những em bé.
Khi bố bước ra khỏi
phòng của mẹ,
Tôi tin chắc rằng bố đã
khóc.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.
Bố yêu mẹ. Mẹ yêu bố.’”
“Ồ! Đáng yêu quá!” Ngôn xao động trong lòng khi tưởng tượng
mình là “bố” còn Huế Anh là “mẹ”. Với Ngôn, việc nói ra những lời có cánh một
cách trực tiếp thật là khó khăn, còn những hình ảnh bóng gió quả là phương thế
tuyệt hảo.
“Lãng mạn kinh điển anh nhỉ. ^^”
“Romantic! Mẹ ốm rồi sao nữa nhỉ? Bố pha cho mẹ một cốc sữa,
mẹ khỏi ốm... ^^”
“Phần sau chắc tác giả phải nhờ anh Ngôn viết tiếp. Hi hi.
Thôi em đi nhúng nước đây!”
“Em lại tắm muộn vậy à?”
“Vâng ạ. Bye anh nhé.”
“Bye em.”
Cuộc trò chuyện dừng lại. Ngôn thẫn thờ nhìn màn hình. Bâng
khuâng.
Thế có phải là yêu không nhỉ? Em ấy gửi tặng một bài tình ca
thật dễ thương. Em ấy không có thái độ cạch mặt mình. Rất nhân ái. Rất bao
dung. Dù rằng trước đây mình đã cư xử không phải với em ấy. Còn mình, mỗi khi
trò chuyện với em ấy, mình rất vui. Mình cảm thấy hạnh phúc. Dường như trên đời
này không có một niềm vui nào đẹp đẽ hơn thế, dịu dàng hơn thế. Chắc chắn mình
đã yêu em ấy rồi. Phải chủ động phát tín hiệu mới mới được. Rồi dần dần em ấy sẽ
nhận ra tình cảm của mình thật nồng nàn và đáng yêu... Chứ không phải vồ vập
như cái ôm lần ấy nữa.
Nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc hụt hẫng trong buổi chiều đông
trên “con đường tình yêu”, Ngôn cứ thấy mình thật kì cục.
Nghe hết bảy lượt “Papa aime maman”, Ngôn bấm chọn list bài
hát nhạc Việt trong thư mục âm nhạc của mình. Lòng thòng hai sợi dây tai nghe,
anh mỉm cười sướng sướng, tâm hồn lạc quan.
“... Anh nào biết
Anh nào có hay
Hạnh phúc trôi qua tay
giấc mộng tàn
Lòng cay đắng, khi em
quên lối hẹn
Lời thương, lời yêu em
đã quên...
Nhưng lòng anh, nuôi
hoài giấc mơ
Tình sẽ không phôi phai
như làn mây
Có nhiều đêm, trong mơ
anh vẫn chờ
Chờ em đến...
Tình thôi xót xa...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT