Vân Phong, Nguyệt Dạ vào ngày mười chín đúng là hoa lệ xinh đẹp, ánh trăng tỏa sáng, soi rọi từng ngõ ngách, làm cho trần thế bên dưới càng thêm xinh đẹp. Trên mặt tuyết, một đội kị binh hơn hai mươi người chuyên tâm bảo vệ xe ngựa ở giữa, Yến Bằng Phi và Phong Ngôn, một trước một sau theo đội mà đi. Bên trong xe ngựa, chất rượu hổ phách men theo khóe môi Tô Thiếu Sơ rơi xuống dưới, vị rượu cay nồng làm cho gò má nàng đỏ hồng, lau lau vết rượu bên môi, đôi môi cúi xuống lại đút rượu, chất rượu làm cho đôi môi nàng càng sáng mềm hơn. Chu Dục từng miếng từng miếng, mớm đút cho người nằm trong tay. Dung nhan tuấn nhã bị phiếm màu đỏ hồng, khóe môi tươi mát, càng tăng thêm vẻ tươi đẹp. Uống một hớp rượu xong, Tô Thiếu Sơ lắc đầu: “Một ngụm nữa đi!” Chu Dục kéo áo khoác lông ấm áp lên người nàng. “Bên ngoài rét lạnh hơn ở trong nhiều lắm.”

Hai mươi ngày nay, nàng đều ở trong “Tuyết Ngọc ban công” ấm áp, bây giờ đột nhiên đi ra ngoài, nhiệt độ chênh lệch quá mức, hơn nữa thương thế của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, làm cho nàng lúc đầu ngay cả lấy rượu ra cũng cầm không vững, Chu Dục kéo áo khoác lông lên người nàng, sau đó kéo nàng vào trong ngực, tự mình ủ ấm cho nàng/: “Hoàng chủ tử, ngươi đừng quên, trong xe còn có chúng ta.”

“Đúng vậy, ở “Tuyết Ngọc ban công” còn chưa đủ sao, ngay cả ra ngoài cũng không chịu cho chúng ta ở cùng Tô công tử.”

Ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng, Vô Ưu, Vô Sầu ngồi trước xe ngựa lẩm bẩm nói. Hai ngày nay, Tô Thiếu Sơ cơ hồ đều nằm trong giường, trừ ba bữa cơm và đưa thuốc ra, Chu Dục căn bản không cho các nàng ở lâu thêm chốc lát, càng đừng nói là gặp mặt Tô Thiếu Sơ “Muốn cướp người với bổn hoàng tử, chờ cánh các ngươi đủ cứng rồi nói sau.”

Hắn đưa bầu rượu cho các nàng cầm: “Luôn bá đạo như thế!”

“Đúng vậy!”

Hai nha đầu nhận lấy bình rượu, bĩu môi ồn ào bất mãn, một bên rót uống, một bên ấm ức: “Đến Vân Phong Thượng Hành quán rồi, ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt, điều dưỡng nửa tháng mới được ra ngoài.” Chu Dục nhíu mày, nói với người trong ngực: “Vân Phong Thượng Hành quán có cảnh trí rất đẹp, có thể ngồi trong phòng ngắm bính minh và hoàng hôn, ngươi nhất định sẽ thích cảm giác như được đặt mình vào trong mộng kia.”

Vân Phong Thượng Hành quán chính là dinh thự ấm áp ở Vân Phong của Chu Dục, Vân Phong vốn nổi tiếng vì cảnh trí hoa lệ, trời nhiều mây, ở trên đỉnh núi cao cũng có thể hưởng được suối nước nóng ấm áp, có thể rong chơi thỏa thích bên ngoài. Lúc trước, đầu đông hoặc đầu xuân, Chu Dục đã ở đây rồi, nhưng lần này vì Tô Thiếu Sơ mà chậm chạp không đến Vân Phong: “Có Hoàng chủ tử ở đây, có thể nghỉ ngơi cho tốt sao?”

“Gạt người!”

Vô Ưu, Vô Sầu đằng trước không đợi Tô Thiếu Sơ đáp lại, bàn luận xôn xao: “Đâu phải ngày đầu tiên quen Hoàng chủ tử đâu, Tô công tử thường nói Hoàng chủ tử là dâm ma quỷ hoàng tử mà.”

“Đúng vậy! Nhìn Tô công tử lăn qua lộn lại khổ cực như vậy, Tô công tử thật sự không có nói sai.”

Hai nha đầu bất bình thay Tô Thiếu Sơ, bướng bỉnh nói thầm: “Hai nha đầu các ngươi, đúng là càng lúc càng to gan.” Còn biết nói xấu chủ nhân như hắn. “Đến Vân Phong rồi, bổn hoàng tử không cho hai người gặp Tô công tử nữa, thử xem hai ngươi dám nói nữa không.”

Chu Dục chậm rãi nói, nhanh chóng bịt miệng được hai nha đầu phía trước. Người trong khuỷu tay hắn cười nhẹ: “Ngươi nguyện ý cười vì hai nàng, nhưng lại keo kiệt không chịu nói chuyện với bổn hoàng tử.” Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay, Chu Dục thấy nàng nở nụ cười, cho dù chỉ là một nụ cười nhẹ cũng đủ làm cho hắn ăn dấm chua. Hơn nữa, hai ngày nay nàng đều yên lặng, không cự tuyệt cái ôm của hắn, thậm chí khi triền miên, nàng cũng chủ động dán chặt vào hắn, nhưng lại không chịu nói gì, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng, hắn lấy tay xoa xoa mặt của nàng, khẽ hôn lên để nàng mở mắt ra, nàng cũng từ từ mở mắt ra, đôi mắt vì nhiễm kích tình mà trở nên động lòng người, làm cho hắn thất thần si nhìn: “Ngươi đã có quá nhiều thứ rồi, còn quan tâm đến thứ này sao?”

“Nếu như lấy hết những gì bổn hoàng tử có để đổi lấy, Thiếu Sơ yêu đệ có bằng lòng cười với ta một tiếng không?”

Tô Thiếu Sơ nhìn hắn, nghiêm túc nghĩ chuyện này có khả năng hay không: “Ừ... Nếu mười ngón tay của ngươi ít nhẫn đi một chút, ăn mặc ít chói mắt đi một chút, ánh mắt ít thâm trầm đi một chút, tính cách ít tàn nhẫn đi một chút, tóc ít rối đi một chút, tốt nhất là cạo trọc đầu, thêm hai cái vết sẹo lên mặt, vậy nụ cười của Thiếu Sơ có lẽ sẽ chân thật hơn, nhìn thấy những thứ đó, ngay cả cười ta cũng không muốn.”

Một Chu Dục không chói lóa là như thế nào, thật không dám tưởng tượng đến, bẩm sinh hắn đã có hơi thở tôn quý, không có châu ngọc trên ngươi, bớt chói lóa một chút cũng không sao, nhưng, tưởng tượng đến Chu Dục đầu trọc, mất đi vẻ đẹp trai thường thấy, chỉ tưởng tượng thôi, đã...

“Sặc!”

Không nhịn được cười vang, nhưng không phải Tô Thiếu Sơ, mà là hai nha đầu đằng trước: “Trời ơi, Hoàng chủ tử cạo trọc đầu, thêm hai vết sẹo trên mặt, thật là có cá tính.”

“Ha ha, đúng đúng đúng, ta cảm thấy bộ dạng này cũng không tệ.” Vô Sầu vỗ tay, bội phục với tưởng tượng của Vô Ưu: “Vô Ưu, Vô Sầu.”

Nghe được tiếng Chu Dục truyền đến, không đợi chủ nhân mở miệng nữa, Vô Ưu, Vô Sầu lập tức biết điều đáp lại: “Được rồi, chúng ta tiếp tục ngắm cảnh, Hoàng chủ tử, Tô công tử, các ngươi cứ tiếp tục.”

“Vân Phong Tuyết Dạ thật sự rất đẹp! Nhất là lúc ánh trăng lên cao.”

Lời này không phải là giả, hai tiểu nha đầu vui vẻ ca hát, nhìn cảnh sắc bầu trời đêm bên ngoài: “Nếu có thể đổi lấy một nụ cười của ngươi, những thứ này có hay không bổn hoàng tử cũng không quan tâm, ta chỉ để ý đến thứ ta muốn.”

Hắn đưa mắt nhìn nụ cười thong dong bình tĩnh của nàng, tối nay, tâm trạng của nàng hiển nhiên khác hẳn hôm qua: “Nếu có liên quan đến Thiếu Sơ, Tam hoàng tử đều muốn chiếm được.”

“Là sao?” Chu Dục nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng nàng, “Trái tim đã trao cho người khác, bổn hoàng tử muốn biết, trái tim của ngươi, là giữ cho ai?”

“Như vậy có quan trọng với Tam hoàng tử không?” Đôi đồng tử nàng lóe sáng, rõ ràng không muốn đáp lại. “Cho dù đáp án là gì, cũng không thay đổi được sự thật đó, mấy ngày qua, thân thể của Thiếu Sơ, không có chỗ nào người xa lạ cả.”

“Không đủ, chỉ cần liên quan đến Tô Thiếu Sơ ngươi, cái gì bổn hoàng tử cũng muốn lấy.”

“Trời ạ! Tam hoàng tử người đúng là lòng tham không đáy, cái gì cũng không muốn bỏ qua.” Nàng chau mày, thoáng cười nhìn hắn, không cho hắn đáp lại, nàng vòng tay qua gáy hắn, chôn đầu vào vai hắn, “Có lẽ, để cho ta nghỉ ngơi một chút, tinh thần tốt lên sẽ nói cho ngươi biết.”

Hành động này làm cho Chu Dục ôm lấy nàng, hắn có thể cứng rắn ép hỏi nàng, nhưng hắn không muốn phá hỏng không khí này, ít khi nàng chủ động đến gần hắn, đây là lần đầu tiên, có người chủ động đến gần làm cho trái tim hắn loạn nhịp: “Thiếu Sơ yêu đệ làm cho bổn hoàng tử nhận thấy một mặt bướng bỉnh của ngươi nha.”

Không muốn nói gì, luôn là đuổi hắn đi, nhưng lại làm cho hắn không thể tức giận được: “Ở cùng một lão đầu tử hơn gần mười tuổi, chỉ có thể bướng bỉnh thôi.”

“Lão... đầu tử!” Chưa từng có ai dám nói hắn già, hắn luôn tươi đẹp một thân, không có chút nào già nua, tuy là có chênh lệch tuổi tác với nàng khá lớn, nhưng trong mắt nàng, Chu Dục hắn là... loại như thế sao? “Ngươi...”

“Ta mệt rồi, rất muốn ngủ, ngươi đừng có la lên.”

Nghe giọng mệt mỏi của mình, Chu Dục chỉ đành nuốt xuống cảm giác chua xót xa lạ này. Vô Ưu, Vô Sầu ngồi đằng trước cố gắng khống chế hai vai run rẩy, có thể thấy các nàng nhẫn nại lắm, suýt nữa thì bật cười nhưng vẫn cố gắng ngừng lại, lúc này mà cười thể nào cũng bị chủ nhân giận chó đánh mèo, nhất định phải nhịn, phải nhịn!

Chu Dục ôm lấy nàng, cảm giác được hơi ấm từ nàng, không khỏi nhắm mắt lại, cảm giác ngọt ngào này, hắn chưa từng cảm nhận được. Mặc dù không khí rét lạnh, nhưng lại trong suốt vô hình, hơn nữa ở Vân Phong Tuyết Dạ, dưới ánh trăng luôn thong dong xinh đẹp thế này, đoàn người, ngay cả Phong Ngôn cũng cảm thấy rung động vì cảnh đẹp nơi đây. Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên, toàn bộ kỵ binh đều vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, huyền âm từ bốn phương vọt đến, bao vây bọn họ!

“Cẩn thận!” Yến Bình Phi lập tức ra hiệu cho cả đoàn xe dừng lại. Chỉ thấy phía trước, một thân ảnh tay cầm đàn, tay kia nhẹ nhàng lướt trên từng dây cung, âm thanh bắn ra tràn đầy năng lượng, ba người kiếm sĩ đứng vòng quanh bảo vệ “Đạo gia Tam Huyền Kiếm!” Ba người này, luôn luôn đi theo bên cạnh Tô Thiếu Sơ bảo vệ, mà người ở giữa là “Tô Tứ thiếu?”

“Khác nhau!” Phong Ngôn đi đến bên cạnh nói, đôi mắt tinh tường sắc bén, “Hoàn toàn khác nhau!”

Vô Ưu, Vô Sầu ngồi bên trong xe ngựa vén rèm lên, có chút sững sờ!

“Vô Ưu, Vô Sầu, có chuyện gì?”

“Hoàng, Hoàng chủ tử, là... là...” Vô Sầu á khẩu, nhất thời trả lời không nên, lại quay đầu nhìn về phía trước, dường như đang xác định điều gì đó: “Có người... Tô công tử!” Vô Ưu trực tiếp trả lời: “Người!” Đôi mắt Chu Dục híp lại rét lạnh. Người kia ngồi dưới ánh trăng mà khảy đàn, đến âm luật cuối cùng, hắn đứng dậy, tuy không có vẻ phiêu dật như Tô Thiếu Sơ nhưng cũng làm cho người ta chăm chú khó quên, đối phương nói: “Tô gia con thứ bảy, Tô Tuyết Sơ, bái kiến Tam hoàng tử.” Thanh âm lãnh đạm, nhẹ nhàng mà rõ ràng. Gương mặt thanh nhã trước mắt có vài phần giống như Tô Thiếu Sơ, duy chỉ có nét mặt lạnh lẽo là khác nhau: “Con thứ bảy, Tô Tuyết Sơ!” Đồng tử tựa ánh đao lượt qua, Chu Dục ôm người trong ngực, cười to một tiếng, “Yêu đệ, an bài trận Vân Phong Tuyết Dạ này, đã phí không ít khổ tâm của ngươi sao?”

Tô Thiếu Sơ vòng tay qua cổ hắn, chỉ dán mặt vào vai hắn, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. “Ngươi không chịu nổi khiêu chiến sao?”

“Là khiêu chiến của ngươi thì gì mà không chịu nổi?”

Gương mặt Tô Tuyết Sơ chìm xuống, nhìn chằm chằm vào xe ngựa, cùng gã nam tử khí khái bất phàm bên cạnh. Phong Ngôn!

“ ‘Tô Tứ thiếu’ trên danh nghĩa chẳng phải nên cùng đi lễ Phật với trưởng công chúa sao? Sao lại đến Vân Phong này?” Bên trong xe, âm thanh nhẹ nhàng nhưng vô tình của Chu Dục truyền ra: “Vì muốn Tam hoàng tử trả lại đứa con thứ sáu cho Tô gia.”

“Theo luật của Thiên Đô vương triều thì trong Tứ đại gia tộc, nếu đứa thứ sáu là nữ thì chính là người của Thiên gia ta.” Chu Dục ngồi trong xe rỗi rãnh vuốt ve người trong ngực, cánh tay ôm nàng cũng càng chặt thêm. “Người thuộc về Thiên gia ta, một là phong làm công chúa, hai là trực tiếp ban cho người trong Hoàng tộc, cho dù là bên nào cũng, đứa thứ sáu cũng là người của Chu Dục ta, không biết Tô gia dựa vào điểm nào mà đòi người với bổn hoàng tử?”

Nghe đến “đứa con thứ sáu là người của Chu Dục”, lông mày của Tô Tuyết Sơ càng thêm rét lạnh: “Đứa thứ sáu là người của Tô gia ta, không phải người của Thiên gia, lại càng không thuộc về ai, nhất là ngươi, Chu Dục!”

“Lớn mật!” Yến Bình Phi nổi giận quát. “Dám gọi thẳng tục danh của Tam hoàng tử!”

“Ta là người của Nam Nguyên, cần tuân theo luật lệ của Trung Nguyên sao?” Đôi đồng tử của Tô Tuyết Sơ như tóe lửa. “Hắn là con của Thánh nữ, kiếm giả chỉ có nhiệm vụ bảo vệ cho hắn, chứ không phải là vẽ đường cho hươu chạy, Yến Bình Phi, Phong Ngôn, nay ta lấy danh dự của Kiếm Sư, trói hai người về Nam Nguyên trừng trị!”

Nghe đến cái tên này, Yến Bình Phi và Phong Ngôn cùng lúc ngẩn ra!

“Thật là tự tin! Có thể sử dụng danh dự của Minh Tông lão nhân, xem ra địa vị của Tô gia con thứ bảy cũng không nhỏ, chẳng lẽ là Tiểu Kiếm Sư ẩn cư trong Mị Tú núi vẫn được tộc Hiên Viên Oa kính trọng sao?”

Chu Dục nói thẳng ra thân phận của Tô Tuyết Sơ, làm cho Yến Bình Phi và Phong Ngôn đều chấn động, theo lời đồn, Tiểu Kiếm Sư ẩn cư trong Mị Tú núi, khó ai gặp được: “Đáng tiếc, Bình Phi, Phong Ngôn đã đến Trung Nguyên, ở bên cạnh ta, chính là thủ hạ của ta, ai muốn động đến bọn họ, thì chính là kẻ thù của bổn hoàng tử.”

“Xước Nhi.”

Trong tiếng gọi của Tô Tuyết Sơ, một lục y thiếu nữ nhảy từ trên cây xuống, dung nhan xinh đẹp tuyệt diễm, tràn đầy sức sống chạy đến: “Lĩnh giáo vài chiêu với tiền bối mà ngươi ngưỡng mộ đi!”

“Được được, ta mong đợi cũng lâu rồi.” Phong Xước Nhi vỗ tay, tiện thể nắm lấy tay Tô Tuyết Sơ, nở nụ cười chói lọi. “Nếu ta đánh thắng hắn, ngươi sẽ thưởng cho ta cái gì?”

“Cho “Thiếu Sơ ca ca” chơi với ngươi.” Đối mặt với cô bé hoạt bát, Tô Tuyết Sơ cũng không thay đổi vẻ mặt lạnh lẽo, điềm nhiên nói: “Chính là “Thiếu Sơ ca ca” rất dịu dàng, rất dịu dàng, hoàn toàn khác với ngươi sao?” Phong Xước Nhi mặt mày sáng rỡ hỏi: “Ừ, hoàn toàn khác với ta, là “Thiếu Sơ ca ca” mà ngươi nhung nhớ, thoát hiểm rồi, nàng sẽ về làm “Thiếu Sơ ca ca” chơi với ngươi, còn nữa “Thiếu Sơ ca ca” có ở cùng một đời một kiếp với ngươi hay không, đáp án đều trên người nàng.”

“Nói vậy, “Thiếu Sơ ca ca” ở cùng một đời một kiếp với ta không phải là ngươi sao?” Nàng không thích, tại sao hắn lại lạnh lùng như thế chứ?

“Cứu “Thiếu Sơ ca ca” trong kiệu ra, nàng sẽ cho ngươi đáp án.”

Tô Thiếu Sơ ngồi trong xe nghe được, cảm thấy điên mất, rục vào trong cổ Chu Dục, thấp giọng. “Tiểu đệ, ngươi thay đổi rồi, thậm chí còn biết đưa ta vào bẫy, quăng vấn đề khó khăn như thế cho ta, ngươi biết rõ ta không nỡ làm nàng đau lòng mà.” Từ nay nàng đừng hòng thoát thân khỏi thế công làm phiền người ta của Xước Nhi nữa“Tốt, ta sẽ đánh thắng ngươi, Phong Ngôn sư huynh!” Phong Xước Nhi lập tức chạy đến trước mắt đối phương, vô cùng tự tin nói “Nàng là...” Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Phong Ngôn ngây ngốc: “Là đệ tử cuối cùng mà Võ Huyền Nhất thu nhận.”

“Xước sư muội.” Còn nhớ, hơn mười năm trước hắn trở về Nam Nguyên thăm sư tôn, nàng còn chưa đến năm tuổi, rất thích quấn lấy hắn chơi đùa, người thích yên lặng như hắn cũng chơi đùa với nàng cả ngày, không ngờ giờ đây nàng đã lớn như thế: “Võ Huyền Nhất đã trao toàn bộ bí kíp cho nàng, nàng chính là kiếm giả xuất sắc nhất Nam Nguyên hiện nay.”

Nghe được thấy lời của Tô Tuyết Sơ, Phong Xước Nhi kiêu ngạo cực kỳ, cầm kiếm chỉ hướng Phong Ngôn: “Phong Ngôn sư huynh, xin chỉ giáo.”

“Ngươi là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, ta không thể đấu với ngươi.”

Sư phụ Võ Huyền Nhất cả đời chỉ nhận năm đồ đệ, vị tiểu sư muội này là người sư phụ thương yêu nhất, hắn không thể ra tay: “Ngươi là xem thường ta, hay là sợ thua ta!”

Phong Xước Nhi đơn thuần ngay thẳng không để ý đến tâm tư của hắn, nâng kiếm nói: “Đó là cô gái quấn lấy Tô công tử trong hoàng cung!”

Vô Ưu, Vô Sầu nhận ra cô gái này, la lên: “Vô Ưu, Vô Sầu, bổn hoàng tử cũng giống như các ngươi, rất ghét người quấn lấy Tô công tử.”

“Hoàng chủ tử, để chúng ta dạy dỗ nàng ta!”

Vô Ưu, Vô Sầu vừa nói xong, đã tung người ra: “Phong Ngôn, lui ra, để cho Vô Ưu, Vô Sầu.”

Lời của Chu Dục làm cho Tô Thiếu Sơ ngồi dậy, cau mày trầm tư: “Nhưng mà...” Chủ nhân ra lệnh, lần đầu tiên làm cho Phong Ngôn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Lui ra, để hai tiểu vàng oanh đáng yêu của bổn hoàng tử phát tiết lửa giận.”

Chu Dục đẩy Tô Thiếu Sơ trở về khuỷu tay, phủ lên môi nàng nói: “Ai dám chiếm lấy vị trí trong lòng của yêu đệ ngươi, bổn hoàng tử giết tất.”

Không khí bắt đầu thay đổi, tiếng kiếm chạm vào nhau vang lên, tia sáng chớp rồi tắt, rồi lóe lên, bay múa giữa không gian, ngay cả ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được: “Tam Huyền, cứu Tứ thiếu.”

Tô Tuyết Sơ lạnh lùng nói, Tam Huyền Kiếm phía sau lập tức tung người đi đến trước xe ngựa: “Bình Phi, đưa mười thủ vệ ra canh giữ, không cho bọn họ vượt qua.”

Bên trong xe, Chu Dục cũng hạ lệnh cho Yến Bình Phi dẫn người tiếp chiến: “Ngươi có cần phải như thế không?” Nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt bên ngoài, Tô Thiếu Sơ bất đắc dĩ. “Vô Ưu, Vô Sầu và Xước Nhi, ai bị thương ta cũng đều không muốn, hơn nữa kiếm thuật của Xước Nhi không hề thua kém Phong Ngôn, ngươi không lo lắng sao?”

“Có Phong Ngôn ở đây, sẽ không để ai có cơ hội làm các nàng bị thương.” Phong Ngôn nhìn thấy tình cảnh khó khăn, nhất định sẽ không để cho cả hai bên chịu tổn thương gì, “Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách, yêu đệ ngươi thích chơi trò chơi như thế nha!”

Giống như trận đánh nhau này chỉ là một phút nghịch ngợm của nàng, Chu Dục cười cười, hôn lên môi và mặt của nàng: “Nhưng nếu điều này có thể làm cho yêu đệ vui vẻ, vậy bổn hoàng tử cũng cùng ngươi chơi một chút.”

Tô Thiếu Sơ cắn lên cổ hắn, tràn đầy cường ngạnh độc chiếm, rũ mày xuống nói, “Trên đời có người như ngươi sao? Không cần dùng thủ đoạn cũng có thể tạo nên bao nhiêu bi kịch đau khổ thế này!”

“Yêu đệ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nằm trong ngực của bổn hoàng tử, rất nhiều bi kịch sẽ không vì ngươi mà xảy ra.”

Nhìn đôi mắt chân thành của hắn, Tô Thiếu Sơ cười to, chủ động hôn vào lưỡi của hắn, Chu Dục cũng cùng nàng dây dưa triền miên. Hô hấp mang theo đầy hơi thở của nàng, nàng cười một tiếng rồi rời khỏi, lại lần nữa vòng tay ôm chặt cổ hắn, hôn lên cổ và gáy hắn: “Ngươi có biết, cổ của ngươi, còn sinh động vui thú hơn huyết mạch của ngươi bình thường không?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn một đao chém vào cổ bổn hoàng tử sao?” Thấy nàng vòng tay qua cổ mình, Chu Dục cười ôm nàng: “Thật ra có một cách, có thể làm cho nhiều bi kịch trong tương lai vĩnh viễn không xuất hiện, muốn biết không? Tam hoàng tử bá đạo tự tin.”

Hắn hôn lên vành tai nàng, hơi thở ấm áp khẽ liếm lên tai nàng: “Ngươi thích chơi trò chơi gì, bổn hoàng tử đều có thể tiếp chiến, nhưng nếu có ai dám cướp ngươi từ tay bổn hoàng tử, bổn hoàng tử sẽ tự tay giết chết người đó.” Xoa xoa tóc nàng, nhẹ nhàng cắn vào tai nàng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng làm cho người ta dựng tóc gáy, “Yêu đệ, phải ngoan ngoãn một chút, biết chưa? Bổn hoàng tử đã nói, ngươi đã người của ta, đừng ép ta phải tạo nên một cuộc chiến đầu rơi máu chảy, làm cho vô số người vì ngươi mà chôn xác.”

Chu Dục không nhìn thấy được, hai mắt của Tô Thiếu lóe sáng, bên trong đó cất chứa vô vàn tàn nhẫn: “Tam hoàng tử, người có biết, vì sao ta đến Tam hoàng phủ tìm ngươi, rồi cuối cùng để rơi vào tay ngươi không?”

“Vì muốn trị liệu độc Âm Lượng chưởng trong cơ thể.” Ban đầu vốn là đoạt Lan Xích thạch trên tai hắn, nhưng nàng lại không ngờ, bên trong Tam hoàng tử lại có Thiên Tuyền Địa Nhiệt có thể trị độc. Tô Thiếu Sơ vòng tay qua sau gáy hắn cười. “Quả nhiên, chỉ có cách này mới làm cho ngươi không nghi ngờ.” Chậm rãi rút hai cây kim từ bên trong chiếc nhẫn ra. “Ngươi có quyền thế hơn người, vô tình với Ngọc phi nương nương, máu lạnh với con gái ruột của mình, lại bám lấy ta không rời, cơn ác mộng này vẫn còn dây dưa, không diệt trừ Chu Dục ngươi thì không được.”

Bên ngoài xe ngựa, đánh nhau rất khí thế, khi bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng động lớn, hai bên đều sửng sốt!

Một tiếng nổ ầm ầm, xe ngựa vỡ ra, mấy con ngựa cũng kinh hoảng chạy mất!

Võ vệ đứng bên cạnh xe cũng bị đánh ra xa vài bước, binh khí tất cả đều rời tay!

Một thân ảnh bay ra, đứng trên mặt tuyết, Chu Dục không ngừng thổ ra máu tươi, gương mặt hung tợn thống khổ chí cực, đằng sau gáy là hai cây kim châm, làm cho hắn cơ hồ là không đứng nổi, chỉ đành quỳ gối ở đó!

Tô Thiếu Sơ vừa rơi xuống đất, lập tức lượm cây kiếm của võ vệ làm rơi từ trên đất lên, khi cây kiếm dài tuốt ra khỏi vỏ, quay người, không chút do dự, nàng dùng kiếm xuyên qua Chu Dục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play