Hai cặp đồng tử phát sáng, nhìn người qua đường vội vã, càng gần đến ngày lễ, ngã tư đường càng bận rộn và náo nhiệt. Đôi tỷ muội mới năm, sáu tuổi, dựa vào nhau đứng dưới mái hiên, ánh mắt tinh khiết thoáng vẻ trống vắng, một thân xiêm y trắng đơn giản, đứng dưới khí trời giá lạnh, hai tỷ muội nhỏ lạnh run dựa sát vào nhau. Gương mặt đáng yêu, vốn là tựa vào nhau, người qua đường đi qua, quăng ánh mắt khinh thường cho các nàng, làm cho các nàng sợ càng thêm sợ, càng dựa sát vào nhau hơn. Các nàng đứng thật lâu dưới khí trời giá lạnh, không ngừng hà hơi, lấy sự ấm áp từ bàn tay. Khi bông tuyết nhẹ rơi xuống lần nữa, người đi trên phố đã bắt đầu chạy nhanh về nhà, rúc vào trong chăn ấm áp. Thấy tuyết rơi xuống, hai người lại tựa sát vào, bàn tay nắm chặt nhau, nhìn vào tiệm ăn đói diện, ai cũng đang dùng cơm, canh nóng bốc khói, đôi tỷ muội nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nhìn quanh bốn phía, vừa tránh cái lạnh, vừa nhẫn nhịn sự khó chịu từ cơn đói. Cho đến khi một người liên tục ho khan, hai thân thể đông lạnh, môi cũng bắt đầu tím tái đi, mắt thấy sắp đứng không nổi nữa, một giây sau, một cái áo lông ấm áp đồng thời khoác lên người bọn họ. “Ăn chút gì đi!”

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu các nàng, sau đó, hai cái bánh bao thịt mập mạp cũng đưa đến trước mắt các nàng.

Đôi mắt trẻ thơ ngẩng lên, là một thiếu niên, gương mặt xinh đẹp, toát ra thần thái mê người: “Mau ăn đi! Để lạnh thì tiếc lắm!”

[Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ tại gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Người đó đứng trước mắt các nàng, nhìn thẳng vào các nàng, là một thiếu niên tuấn nhã cỡ chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Đối phương ôn hòa, nở nụ cười ân cần, kéo tay các nàng ra, thả bánh bao vào bàn tay nhỏ nhắn, hai tỷ muội, một trái một phải đều có đủ. Ngồi trong áo lông ấm áp, hai tỷ muội ôm lấy bánh bao, trong cơn đói, chúng mặc kệ lời cảnh báo, “Không được nói chuyện với người lạ, không được nhận đồ của người lạ”, các nàng dùng sức nuốt bánh bao trong tay: “Cẩn thận, coi chừng nghẹn, nước đây!”

Thiếu niên vội vàng vỗ nhẹ lên lưng các nàng, cầm lấy ống trúc đưa cho các nàng uống nước: “Các ngươi ở đây làm gì?”

Hai tỷ muội nhìn nhau, một bên cắn bánh bao, một bên đáp lại: “Chờ chủ nhân.”

“Chủ nhân?”

“Chúng ta bị bán cho người khác, thúc thúc nói chúng ta phải đứng đợi ở đây.”

“Bị bán cho chủ nhân.” Thiếu niên than nhỏ, chắc chắn là hai tỷ muội bị bán vào phủ nào đó làm nha hoàn. “Tên của hai ngươi là gì?”

“Tiểu Ma.”

“Tiểu Phiền.”

Hai tỷ muội ngây thơ giành nhau trả lời: “Tiểu Ma, Tiểu Phiền?” Thiếu niên áo trắng cau mày. “Ai đặt tên này cho các ngươi?” Đặt tên cho người ta là “phiền toái”, như vậy cũng được sao?

“Là thúc thúc đó!” Từ khi còn nhỏ, hắn đã gọi các nàng như vậy: “Cả cha nữa!” Một người phản bác lại. “Bởi vì khi chúng ta sinh ra mẹ đã chết, cho nên cha giao chúng ta cho Ngôn thúc thúc, thúc thúc gọi chúng ta bằng cái tên này luôn.”

“Cha của các ngươi giao các ngươi cho vị Ngôn thúc thúc đó chăm sóc, sao các ngươi lại bị bán đi?”

“Ngôn thúc thúc nói đó là ý của cha.”

“Ngôn thúc thúc nói sau này chúng ta phải nghe lời của chủ nhân.”

Ăn xong bánh bao, uống vài ngụm nước, co người trong áo lông ấm áp, hai tỷ muội bắt đầu hoạt bát lên, nói cũng nhiều hơn: “Đại ca ca thật là tốt, còn tốt hơn cả Ngôn thúc thúc.”

“Đúng vậy, Ngôn thúc thúc bình thường rất tốt, nhưng mà uống rượu xong thì đặc biệt hung dữ!”

Thiếu niên áo trắng cười một tiếng: “Vị Ngôn thúc thúc kia có nói chủ nhân của các ngươi là ai không?” Đối với đôi tỷ muội đáng yêu này, thật sự làm hắn không thể không để ý đến “Hình như Ngôn thúc thúc nói là... Tam Tam gì đó.”

“Là con trai thứ ba của Hoàng đế, Tam hoàng tử!” Một người liếc xéo qua, nhắc nhở nói “Tam hoàng tử, Chu Dục?” Ánh mắt của thiếu niên áo trắng trầm xuống: “Đúng vậy đúng vậy, chính là người này.”

Nhớ kỹ lúc trước Ngôn thúc thúc nói là cái tên này, đôi tỷ muội vội vàng gật đầu: “Đại ca ca, ngươi tên gì vậy?”

Thiếu niên áo trắng còn chưa kịp đáp lại, chiếc xe ngựa ở phía ngã tư đường đã vang lên tiếng gọi: “Thiếu Sơ, chủ nhân của các nàng đến rồi.” Bên trong màn xe, âm thanh lạnh lùng mà trầm xuống, giống như đang nhắc nhở. Thiếu niên bị gọi là Thiếu Sơ nhìn về phía góc đường cách đó không xa, một cỗ kiệu khí phái sang trọng đi đến trước tiệm ăn, dù không phô trương nhưng người ở bên trong kiệu cũng hùng vĩ lẫm lẫm, vừa nhìn đã biết lai lịch không nhỏ, khi người trong kiệu đi, người đi theo bên cạnh lại càng phòng thủ nghiêm ngặt: “Hử? Người đó chẳng phải Ngôn thúc thúc sao?” Khi nào đã đứng ở đó rồi: “Ừ, đúng đó! Thúc thúc đứng ở đó khi nào mà không lại đây đón chúng ta chứ?” Hại hai nàng đứng dưới trời tuyết, vừa lạnh vừa đói. Hai tiểu nha đầu nhìn một ông lão tóc bạc trắng đứng ở xa xa, không hiểu nhìn gì. “Đại ca ca, ngươi có thể đưa bọn ta qua đó không?”

Ngôn thúc thúc bảo các nàng đứng ở đây, nếu các nàng tự tiện chạy đến, sẽ bị mắng rất thảm, nếu có người khác đưa sang, giả vờ như là được dẫn đi, chứ không phải các nàng tự nguyện chắc là không sao: “Đại ca ca?”

Hai tỷ muội nhìn chỗ lúc nãy thiếu niên đứng, giờ đã vô tung vô ảnh. Ông lão tóc bạc đứng trước quán cơm nhanh chóng nghênh đón người vừa xuống kiệu, thái độ cung kính bẩm báo với người trong kiệu, sau đó ông lão nhìn qua góc tường, hai tỷ muội cũng trừng mắt nhìn, bóng dáng của người kia thon dài, nam tử mặc cẩm y gấm bào quý báu chỉ gật đầu một cái, sau đó ngang nhiên bước vào tiệm ăn: “Đôi tỷ muội này chính là người làm cho ngươi chú ý sao?” Bên trong một chiếc xe ngựa, một giọng nói vang lên. Xe ngựa dừng trong ngõ hẽm, xuyên thấu qua màn che, đôi mắt chỉ chú ý vào đôi tỷ muội vừa rồi: “Các nàng... Thật đáng yêu nha!” Tuấn nhan trẻ tuổi nở nụ cười. Ông lão tóc bạc trong quán nhanh chóng đi đến gần, đưa đôi tỷ muội vào tiệm ăn, nhìn thấy các nàng khoác chiếc áo lông bên ngoài, hiển nhiên có chút ngẩn ra, sau đó dường như trách móc các nàng tự tiện nhận đồ của người khác: “Chỉ như thế thôi sao?”

“Có lẽ còn có chút... Vui mừng khi gặp lại, chỉ tiếc là hai đứa bé còn trong tã lót không thể nhớ được ta.” Lông mày cười khẽ, lộ vẻ suy ngẫm: “Ngươi nhận ra được hai đứa bé mới sinh còn nằm trong tã lót năm đó?”

“Ngươi cũng biết, đối với những tiểu cô nương đáng yêu, trí nhớ của ta hiển nhiên không bao giờ sai.” Nhướng mày, nhìn gương mặt trước mặt mình, hắn cười nhẹ, “Hơn nữa, cũng là song sinh, cho nên tình cảm càng nhiều hơn.”

“Tình cảm không khống chế được, quả thật là như thế, nhưng bây giờ chúng ta trở về đế đô, hy vọng ngươi an phận một chút.”

Nghe thấy lời ấy, Tô Thiếu Sơ thờ ơ mở to mắt: “Đây là người không thích nói cười, không thích vui đùa nhất nhà chúng ta đây sao? Ngươi đang làm nũng với ta sao? Hy vọng ta chơi với ngươi nhiều hơn một chút, đúng không?”

Người đối diện chỉ nhắm mắt, lười nhiều lời cùng hắn: “Trời ạ, ngươi không thể học được chút nào từ ta sao? Lúc nào cũng như vậy, yên lặng, lạnh lùng, chán.” Tô Thiếu Sơ than thở, nhìn thấy người đối diện mở mắt ra, chăm chú nhìn hắn. “Thế nào? Muốn đáp lẽ với lời vàng ngọc của ta sao?”

“Tô gia có người có tính cách như ngươi, không biết là phúc hay họa?”

“Ừ, cái này cũng nên nghiên cứu, sau khi nghiên cứu vấn đề này, vài năm sau ta sẽ trả lời cho ngươi.”

“Cần phải hao tâm tốn sức như vậy sao?”

“Ta dùng thời gian mấy năm, ảnh hưởng ngươi, cải tạo ngươi trở thành bộ dạng như ta, không biết là phúc hay họa?”

Cảm giác cho dù có nói chuyện gì với hắn cũng là tốn nước miếng, đối phương dứt khoát tiếp tục nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ, thản nhiên nói, “Tam hoàng tử là yêu ma của hoàng thất, còn ngươi là quỷ tinh của Tô gia, hai người đều không dễ đối phó.”

“Aiz! Yêu đấu với quỷ, ma đấu với tinh, không biết cuối cùng quỷ tinh có địch lại yêu ma hay không, hay là bị yêu ma hại chết!”

Nhớ tới chuyện khi còn nhỏ, Tô Thiếu Sơ cảm thán nói, sau đó lại nhìn ra ngoài xe ngựa, thấy hai tỷ muội đã được đưa vào tiệm ăn: “Chu Dục... Đang có ý định gì với hai tỷ muội này?” Tô Thiếu Sơ nghĩ: “Không có.”

“Cái gì?” Nghe thấy âm thanh chợt vang lên, hắn quay đầu. Người ban nãy còn nhắm mắt giờ lại mở ra, tinh mang lấp lánh: “Có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn cũng có thể làm quỷ tinh của ngươi, có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng về ước định của đứa con thứ sáu, cho dù ngươi bị bắt, ta cũng có thể tìm ngươi!” Từng chữ từng chữ, kiên định mà quả quyết mà nói: “Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi!”

Nghe những lời nói này, Tô Thiếu Sơ nhìn thẳng vào đôi đồng tử kiên định của đối phương, hứng thú khoanh tay ôm ngực nhìn hắn: “Nghe đây, chỉ cần có ngươi ở đây, ta cũng vô pháp vô thiên.”

“Ngươi cũng biết chuyện đó sao?”

“Aiz! Câu đáp lại không chút lưỡng lự, nét mặt không chút do dự, thật làm cho người khác tổn thương, không ngờ ở trong mắt ngươi, ta lại trở thành ác bá lưu manh như vậy.”

Đối phương chỉ hừ một cái, sau đó không thèm phản ứng nữa: “Như vậy, anh em của lưu manh có thể nghe một yêu cầu nho nhỏ, không lớn này không?”

“Yêu cầu của “lưu manh” chẳng phải nho nhỏ, không lớn sao? Không nghe cũng được!” Chắc chắn không phải là chuyện tốt: “Yêu cầu của lưu manh ác bá mà không chịu nghe, kết quả không thể tưởng tượng nổi nha!” Học vẻ nghiêm túc của hắn, vén hai chân lên, nở nụ cười cực kỳ nghiêm túc. “Không khó làm đâu, chỉ cần mỗi ngày trước khi dùng cơm, trước khi đi ngủ ngươi nhắc lại lời thề non hẹn biển vừa rồi với ta, để cho ta ngủ mơ giấc mơ đẹp là được rồi.” Khó khi nghe được người này nói những câu đầy tình cảm như thế, dĩ nhiên phải làm khai vị trước ba bữa cơm. Quả nhiên, đúng là nguyện vọng không đáng nghe, siêu cấp nhàm chán: “Nếu như ngươi ân cần với đôi tỷ muội kia xong rồi thì chúng ta đi về.”

Gần đến Tết, gia tộc đang đợi hai người họ trở về nhà, không ngờ trước khi vào đế đô, người nào đó lại bị hai tỷ muội đáng yêu kia hấp dẫn: “Aiz! Cuối năm sắp qua, một cái nguyện vọng nho nhỏ cũng không giúp ta thành hiện thực, vận thế năm sau nhất định sẽ rất khó khăn đây.”

Lười cùng hắn nói nhiều, xe ngựa đã sớm chạy đi, hắn nhắm mắt dưỡng thần, một đường về đến nhà.

*** *** ***

Căn phòng cao cấp nhất chuyên dùng cho các vị quan lớn dùng cơm, trang trí thập phần lộng lẫy huy hoàng, hai tỷ muội được đưa vào trong, vừa tò mò vừa lo sợ nhìn quanh bốn phía Ngoài đại sảnh có rất nhiều nam tử khôi ngô đứng canh gác, dù mặc thường phục nhưng thái độ hung hãn thấy rõ, làm cho người nào đi qua cũng thấy sợ hãi áp lực. Đi đến trước một cái rèm mỏng, bên trong truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng: “Tam hoàng tử, người người cần đã đưa đến.” Yến Bình Phi – tổng quản của Tam hoàng phủ, đứng bên ngoài tấm màn lụa mỏng nói: “Đi vào.”

Âm thanh lười biếng êm dịu truyền ra. Tấm màn mỏng nhanh chóng bị kéo lên, căn phòng bên trong không lộng lẫy hoa lệ như bên ngoài, chỉ cao nhã thanh thoát, nhưng vị nam tử ngồi trên địa vị cao ấy, tuyệt đối còn chói mắt, bức người hơn cả ngoại sảnh lộng lẫy bên ngoài Đôi tỷ muội bị đưa đến trước mặt nam tử, nam tử một thân hoa phục, tươi đẹp quý phái làm cho các nàng kinh sợ, tuổi còn nhỏ, chưa từng được chứng kiến người xa lạ, làm cho hai nàng ngoài kinh ngạc ra, càng sợ hãi hơn. “Tam hoàng tử, chỉ là hai tỳ nữ thôi, cần gì người phải tự mình chọn lựa chứ?” Nữ tữ diễm lệ ở bên cạnh rót rượu cười hỏ: “Lần này cần tìm là thị nữ thiếp thân (chuyên đi bên cạnh chăm sóc) cho bổn hoàng tử, dĩ nhiên phải là ta tự mình chọn lựa.”

Tam hoàng tử hơn hai mươi tuổi, gương mặt càng tuấn mỹ, mái tóc đen mềm mượt như tơ gấm, một thân đều là châu ngọc bảo thạch, chuỗi ngọc bảy màu ở trên vai rũ xuống tới eo, tản ra phong thái, khí chất cao quý của hoàng tộc, làm cho hắn càng trở nên chói lọi, cao không thể chạm đến: “Thị nữ thiếp thân!” Nữ tử nhìn hai nha đầu đang nơm nớp lo sợ trước mắt, có chút kinh ngạc nói: “Các nàng... Vẫn còn rất nhỏ.”

“Phải nuôi dưỡng từ nhỏ, huấn luyện cho đến lớn lên, ngay cả hỉ nộ ai nhạc cũng dạy được.”

Chu Dục bật cười, lời nói nhẹ nhàng không thay đổi là mấy, luôn là điềm tĩnh nhàn tản như vậy, nhưng rõ ràng đang nói cho người ta biết, đưa người cho hắn, chơi là phần nhiều: “Hỉ nộ ai nhạc cũng dạy được?” Cô gái diễm lệ che miệng cười. “Giống như tiểu kiếm khách luôn đi bên cạnh Tam hoàng tử đây sao?”

Tiểu thiếu niên mới mười mấy tuổi, thủy chung yên lặng cầm kiếm, không rời Chu Dục năm bước, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có được đôi mắt thâm trầm khó lường: “Phong Ngôn.” Gương mặt tuấn mỹ nhìn thoáng qua thiếu niên. “Hắn không nằm trong phạm vi mà bổn hoàng tử khống chế, vì vậy mới giữ hắn ở bên cạnh.”

“Tam hoàng tử không khống chế được hắn, mà vẫn giữ hắn bên cạnh?”

“Người càng khó khống chế, càng làm cho người ta muốn nắm trong tay, nhân tính, lòng người, là món đồ chơi tốt nhất trên đời này.”

“Nói vậy cũng đúng, Phong Ngôn xem ra được dạy còn trung thành hơn cả khuyển, thậm chí còn làm cho Tam hoàng tử thấy khó mà tiêu khiển?” Đôi mắt kiều mỵ đánh giá nhìn thiếu niên bất động: “Yên Nương có hứng thú với Phong Ngôn?” Chu Dục hôn lên cằm của nàng. “Vui đùa một chút thì được, nhưng đừng nghĩ có thể động đến người của bổn hoàng tử nha! Đã thuộc về bổn hoàng tử thì đến chết vẫn là của bổn hoàng tử, cho dù phản bội thì cũng phải do chính tay bổn hoàng tử giải quyết.”

Không để ý đến hai tỷ muội đang run rẩy trước mắt, cùng Phong Ngôn và Tam Hoàng phủ tổng quản Yến Bình Phi ở bên cạnh, Yên Nương to gan dựa vào lòng hắn trêu chọc, môi son hôn lên gương mặt hắn, trêu chọc hỏi: “Yên Nương có nằm trong số những người mà Tam hoàng tử phải đích thân giải quyết không?”

“Nữ nhân có thể làm cho ta đích thân giải quyết đã mất rồi.” Chu Dục lấy rượu uống, lông mày rũ xuống cười, “Đã từng lấy được thứ mình muốn, mặc kệ là cấm kỵ luân thường, chỉ tiếc, cuối cùng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.”

“Ảo giác, một mạng người, chưa từng lưu tình, quả nhiên là tác phong của Tam hoàng tử người.” Yên Nương lấy một cái ly nhỏ ra, rót rượu cho hắn. “Chẳng lẽ trên đời này không ai có thể chiếm được tâm của Tam hoàng tử, có thể đoạt đi toàn bộ sự chú ý của người sao? Thành thật mà nói, Yên Nương mong đợi có thể xuất hiện người như vậy trên đời, coi như là đòi lại công đạo cho những người đã chết dưới đao kiếm vô tình của người đi!”

Dung nhan xinh đẹp cười nhìn hắn, lời nói nói ra thập phần kiên định: “Không ngờ Yên Nương hận bổn hoàng tử như vậy, lúc nào cũng không quên báo thù.”

“Tam hoàng tử người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm cho Yên Nương bị cả nhà chồng vứt bỏ, hiển nhiên là ta vẫn chưa quên được.” Nàng cười duyên, phong tình quyến rũ, lời oán nửa thật nửa giả, làm cho người ta không hiểu được ý nghĩ đằng sau nó. Lữ Yên Nương từ nhỏ đã nổi tiếng là học giỏi, học đủ thi thư lễ nghĩa, dung mạo xinh đẹp tuyệt luân, khi đến tuổi cập kê thì được trưởng bối hứa hôn với một danh môn, khi trượng phu bị xử trọng tội, Chu Dục mới vô tình quen biết được nữ tử xinh đẹp này. Từ trước đến giờ, Chu Dục xem “vẻ đẹp” như con mồi, cho dù là nam hay nữ, vẻ đẹp của tính cách hay dung nhan, đều có thể khơi dậy hứng thú cho con người tàn bạo kia, hắn sẽ bố trí một trận cục, rồi từng bước từng bước nhìn con mồi đi vào cục, nhìn con mồi rơi vào tay hắn, mặc cho hắn đùa bỡn, đó là trò chơi làm cho hắn không thấy mệt: “Trượng phu của ngươi, nhà chồng của ngươi, năm đó chưa từng tin tưởng ngươi, cũng không cảm kích những gì ngươi đã trao ra vì bọn họ, bổn hoàng tử thay ngươi phá đi những gương mặt giả dối kia, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng.”

“Có lẽ, nhưng càng làm ta hận hơn là, Tam hoàng tử không từ thủ đoạn nào có được Yên Nương, kết quả, ngay cả được chính tay người giải quyết cũng không được, có lẽ từ lúc mới bắt đầu, người đã không đặt Yên Nương vào mắt.”

“Sao hôm nay Yên Nương suy nghĩ nhiều như thế?” Chu Dục chỉ cười vô lại, phủ lên gương mặt xinh đẹp của nàng nói. “Thấy đôi tỷ muội này rơi vào tay người, khó tránh khỏi muốn hỏi ông trời có mắt hay không.” Bộ dạng Yên Nương như muốn nhắc nhở hắn, ác lai ác báo “Trời xanh có mắt sao?” Chu Dục ầm ĩ cười. “Vậy bổn hoàng tử thật mong đợi, xem người có thể quyến rũ bổn hoàng tử có thể xuất hiện hay không, làm cho bổn hoàng tử không từ thủ đoạn để cướp lấy, cảm thấy người đó đến chết cũng là thuộc về bổn hoàng tử, người khác không xứng đáng hay không.”

Hắn cũng muốn biết, khi đó sẽ có cảm giác gì, cố chấp với một người, cảm giác đó như thế nào đây? Hắn cứ nghĩ rằng hẳn sẽ rất vui, nhưng hắn đoán sai rồi, bởi vì... trên đời này vĩnh viễn cũng không có người đó, có thể làm cho hắn sinh ra ý nghĩ này. Nữ nhân làm cho hắn có thể tự tay giải quyết, khi bị trúng một chưởng trí mạng của hắn, cứ nghĩ rằng tình cảm mạnh mẽ mà hắn không bao giờ từ bỏ, trong giây phút ấy, lại tan biến thành mây khói! Ngay cả một chút đau thương hắn cũng không có, hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, rốt cuộc, tình cảm đó của hắn là gì?

Con người cũng có thể vì tình yêu mà trao ra toàn bộ tính mạng sao, thật là buồn cười, thật là hoang đường. “Tạm biệt, hẹn gặp lại, mong rằng thần thiếp có thể đồng mộng với người... Hoàng tử...”

Khóe môi không ngừng chảy máu, đối với người kết thúc mình chỉ bằng một chưởng, nàng cười, dường như không màng đến tính mạng nữa, trước khi chết, vẫn dùng đôi mắt bi thương nhìn hắn, run rẩy xoa gương mặt lạnh lùng trước mắt: “Tam hoàng tử... Dục Nhi, ngươi là người đáng thương...” Đôi bàn tay nhuốm máy xoa xoa gương mặt hắn. “Ta nguyện dùng cái chết này... Để cho ông trời thương ngươi, có thể cho một người tìm đến Dục Nhi của ta, giúp ngươi... hiểu được... dạy ngươi... cách trao con tim ra... hiểu thế nào là biểu đạt lòng mình... Tình thân và thật lòng... Dục Nhi đáng thương...”

Hắn là người đáng thương! Nhìn hai tỷ muội trước mắt, Chu Dục giương môi, có lẽ một chưởng của hắn không chỉ kết thúc một sinh mệnh, mà còn... bắt đầu cho những chuyện vui khác: “Ha ha ha... Nhân tính thật đáng ghê tởm, nhân sinh lại quá hoang đường, thật làm người ta mong đợi đến khi tấm màn này hạ xuống nha!”

Chu Dục gian trá nói, đưa mắt về hai tỷ muội nói, “Các ngươi lên đây.”

Hai tỷ muội sững sờ đứng tại chỗ, dường như không ý thức được người trước mắt đang gọi các nàng: “Đi lên ra mắt Tam hoàng tử.”

Tam Hoàng phủ tổng quản Yến Bình Phi nói với các nàng. Hai tỷ muội sợ hãi đi lên phía trước, nhưng không dám đến quá gần: “Ngoan, lại đây một chút.”

Yên Nương đứng dậy từ trong ngực Chu Dục, đưa tay dắt các nàng lại: “Đúng là đôi tỷ muội song sinh vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu nha!”

Nhìn thấy vẻ ngây thơ của chúng, đôi mắt mơ mơ màng màng, Yên Nương cười với các nàng: “Bình Phi, đây là nha hoàn mà ngươi bảo là hợp làm tỳ nữ cho ta sao?”

“Có thích hợp hay không cũng phải dựa vào quyết định của Tam hoàng tử.”

Chu Dục nghiêng người ngắm nhìn các nàng, chỉ thấy hai gương mặt trẻ thơ mở to mắt, sợ hãi nhìn hắn: “Cười cho bổn hoàng tử xem, để ta xem xem hai ngươi có thích hợp không.” Gương mặt tuấn mỹ nở nụ cười rực rỡ, lại nói ra những lời tàn nhẫn đến đáng sợ. “Đã làm người thì phải có tác dụng của nó, nếu không thì còn có ý nghĩa gì? Dù sao thì phiền toái cũng chính là phiền toái, giữ lại cũng chỉ dư thừa.”

Dù không hoàn toàn hiểu được ý của hắn, nhưng cảm giác được sự đáng sợ từ đôi đồng từ trước mắt, làm các nàng sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh một tiếng. Yên Nương ở bên cạnh mỉm cười, vỗ vỗ vai các nàng. “Nhìn các ngươi xem, gương mặt hồng hào, da thịt trắng nõn, có ai bảo rằng các ngươi rất xinh đẹp không?” Yên Nương dỗ dành nói, “Đây là chủ nhân tương lai của các ngươi, gọi Tam hoàng tử đi, có chủ nhân rồi, tương lai các ngươi sẽ có quần áo đẹp đẽ, ba bữa cơm cũng có thức ăn ngon.”

“Có... Có bánh bao nóng không?”

“Có... có nước nóng không?”

Hai tỷ muội nhỏ giọng hỏi, bời vì vừa rồi Đại ca ca mang hai thứ này cho các nàng ăn, còn ăn rất ngon: “Bánh bao, nước nóng!”

Hai câu hỏi ngây thơ của các nàng làm cho Yên Nương nhịn không được bật cười: “Ta nghĩ, Tam hoàng tử phủ không có hai món này.” Ba bữa cơm toàn là sơn hào hải vị, làm gì có những món ăn thô tục này chứ: “Không có!” Hai tỷ muội rõ ràng rất thất vọng.

“Hai tiểu nha đầu, tiếng nói hệt như chim hoàng anh nha!” Chu Dục ngoắc ngoắc ngón trỏ, bắt đầu có hứng thú chơi đùa. “Gọi một tiếng Hoàng chủ nhân, bánh bao, canh nóng, đùi gà đều có đủ cho các ngươi.”

Nghe thấy có đủ thức ăn, ánh mắt của hai tỷ muội sáng rỡ lên, vui vẻ cười: “Hoàng... Hoàng chủ nhân.”

Hai tỷ muội biết điều gọi, thấy ánh mắt của người này không còn đáng sợ như ban nãy, cùng nhau chạy đến, tranh nhau nói: “Hoàng chủ nhân, ta là Tiểu Ma (Tiểu Phiền).”

“Xem ra, sau này bổn hoàng tử sẽ có hai tiểu hoàng anh các ngươi bên cạnh, nụ cười và giọng nói của các ngươi làm cho bổn hoàng tử cảm thấy vui vẻ, sau này cứ gọi các ngươi là Vô Ưu, Vô Sầu đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play