“Mới đến trưa thôi, chuyện gì cũng truyền hết rồi sao.” Uy lực của lời đồn ở đế đô lúc nào cũng mạnh mẽ thế này, nhưng nàng vừa trở về phủ trước bình minh mà, sao lại truyền nhanh đến vậy! “Nửa đêm canh ba đến giờ, tốc độ truyền nhanh vậy sao?”

“Tô công tử, nửa đêm cũng có người thức mà!” Nhan San San cùng tì nữ Lệ Nhi đi cùng mang theo một giỏ trúc. “Từ sau hôm đại điển ấy, mọi người miệng truyền miệng, chỉ còn Tô phủ, Tam Hoàng phủ và Hoàng cung là chưa truyền đến thôi.”

“Đừng nói hôm nay ta đến thăm người sống sót sau tai nạn lại mang theo hai tay trống trơn, ta chỉ sợ hôm nay đến lại nhìn thấy ngươi đang hấp hối, may mà thoạt nhìn ngươi chỉ thiếu chút khí sắc.” Vẻ mặt Nhan San San ân cần hờn dỗi, “Người ta đối với ngươi tốt như vậy, nghe thấy ngươi chịu khổ, lập tức mang một đống đồ bổ thân thể cho ngươi, trà gừng này không bổ khí, Thiếu Sơ của ta hiện giờ phải bổ khí.”

Nàng đẩy bát trà trên bàn trà ra, lấy đạo cụ mà Lệ Nhi nhà mình mang đến.

“San San, ta uống không…” Mới vừa ăn trưa xong, lại uống thêm một chén trà gừng, nàng đã giả vờ hết nổi rồi, lại nhìn thấy Nhan San San cười đến bức người.

“Thiếu Sơ, ngươi đang nói với ta, ngươi không có ý định uống chén nước sâm mà ta khổ cực nấu cho ngươi sao?” Nhan San San rực rỡ cười, lông mày trở nên sắc nhọn dưới đôi mắt, dùng giọng nói ngọt ngào hỏi: “Ta muốn xác định một chút, ngươi nói xem, giao tình giữa chúng ta bắt đầu từ khi nào không? Ngươi thử nói xem, ta làm những điều vô vị này là vì ai? Ngươi nói xem, chén trà sâm này có đủ để cắt đứt giao tình giữa chúng ta không?”

Từng câu từng chữ ép buộc về phía Tô Thiếu Sơ, trên gương mặt diễm lệ yêu kiều mang theo vẻ khí phách, ý là: Tô Thiếu Sơ ngươi thử không uống chén thuốc này xem, ta đảm bảo sẽ cho ngươi đẹp mặt.

“Uống, uống, San San ngươi mệt mỏi khổ cực như vậy, ta cảm ơn còn không kịp.” Nhan San San mà nổi giận thì không còn là người bình thường nữa, Tô Thiếu Sơ vội vàng tỏ vẻ “hạnh phúc” say mê. “Làm sao nhẫn tâm nhìn ngươi rơi lệ chứ, đó là tội ác tày trời.”

Aiz, sao bên cạnh nàng toàn những người bá đạo thế này, Chu Dục như vậy, San San cũng vậy, người trước thì khó ứng phó, người sau chỉ có thể dỗ dành.

“Vậy thử luôn mấy món ăn ngon ta khổ cực làm cho ngươi đi…”

Nàng lấy ra từ trong giỏ trúc mà Lệ Nhi mang theo, đặt chén canh ngon lên bàn.

“Ăn, dĩ nhiên phải ăn, ta nhất định ăn sạch nó, đây là tâm ý của San San đối với ta, ai mà nỡ nhẫn tâm nói không ăn chứ!” Đành phải dụ dỗ trước, tí nữa chờ San San đi rồi thì nhờ hạ nhân ăn sạch vậy.

“Ừ, Thiếu Sơ, không uổng công ta tốt với ngươi còn hơn tướng công của ta.” Nhan San San nhận lấy món ăn từ tay Lệ Nhi, mùi hương ngào ngạt xông vào mũi. “Bây giờ thì ăn cho ta xem, uống trà sâm trước, phải lấy dưỡng khí làm trọng.”

Nàng thổi cho nguội đi, sau đó, từng muỗng từng muỗng đút cho Tô Thiếu Sơ nở nụ cười cứng ngắc.

“Tô công tử, đêm qua rốt cuộc thế nào, có mạo hiểm không?!” Lệ Nhi lập tức chạy đến bên cạnh nàng, hai mắt tỏa sáng, tràn đầy tò mò. “Ta nghe lời đồn nói, mọi chuyện xảy ra vừa rắc rối vừa khúc chiết nữa.”

“Ngươi nghe thấy cái gì?”

“Chuyện tình đoạn tụ của Tô công tử và Tam hoàng tử đang làm dư luận xôn xao, hôm khánh điển, rồi Hoàng hậu cản trở, Tô công tử ngươi từng có tình cảm với Tử Phi Song Nguyệt, ngay cả vợ chồng Lục gia cũng dây dưa mờ mờ ám ám, bên cạnh ngươi toàn là những chuyện không thanh không bạch, nam nam nữ nữ, ngươi đúng là quá phong lưu mà.”

Lệ Nhi thuật lại những chuyện nhảm nhí trong lời đồn, uy lực của những lời đồn mạnh mẽ vô thường làm cho đôi chủ tớ bọn họ cũng thấy hưng phấn.

“Vì sợ ngươi làm tổn thương Tam hoàng tử ngây thơ, Hoàng hậu hy vọng Tô công tử sẽ khuyên can Tam hoàng tử, hạ lệnh ngươi không cần tiến cung, không được đến gần Tam hoàng tử nữa; nhưng Tam hoàng tử si tình với ngươi, đau lòng đến mức ngày nào cũng đóng cửa trong phủ, dùng rượu giải sầu.”

Đến khi nào thì Tam hoàng tử trở thành hoàng tử si tình trong mắt dân chúng vậy? Còn cái đức hạnh nam nữ đều ăn, tà dâm chí cực biến đi đâu rồi? Càng nghe càng giống như nàng là người sai vậy.

“Còn chuyện hôm qua mới truyền đi nữa!” Nhan San San trực tiếp nhảy vào câu chuyện. “Tất cả mọi người đều nói, nửa đêm ngươi gặp mặt cùng một tình nhân khác, lại bị Tam hoàng tử bắt được.”

“Ta có tình nhân!”

Thật sự không hay rồi, nếu như Phó Diêu Phong biết hắn bị trở thành một phần tử trong lời đồn, với cá tính của hắn, vung một đao chém nàng cũng không phải không có khả năng.

“Những chuyện này sao lại truyền ra vậy?” Ban đêm trăng sáng, ở đâu ra nhiều người chứng kiến như vậy?

“Ban đầu là Trương lão đầu đi bán buổi khuya, tối hôm qua tận mắt nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đang đi về phía đông, vốn là trời mưa nên phải dọn quán, nhưng vì trận trượng ấy nên ông ta cố gắng đứng xem.” LệNhi nói.

“Đúng là khổ cực cho hắn.” Chỉ còn cục xương già cũng ráng lê lết cái thân ở dưới trời mưa xem hết vở kịch sao.

“Cũng không thể nói vậy, Trương lão đầu còn nhanh chóng chạy đến, đánh thức Vương đại thúc ở cách đó hai con đường.”

“Nửa đêm đánh thức người ta làm gì?” Rốt cuộc cũng uống hết trà sâm, Tô Thiếu Sơ sợ hãi hỏi.

“Tại vì Trương lão đầu thề, ở giữa các võ vệ che chở cho xe ngựa, hắn thấy đứa con trai lớn của Vương đại thúc cũng ở trong đó.” Nhan San San chen vào nói.

“Hắn nó với Vương đại thúc, nhất định phải hỏi con trai của lão ấy xem có gì xảy ra?”

“Thêm mấy cô nương ở Ngọc Quỳnh lâu nữa, bởi vì trời mưa nên phải đóng cửa sớm, ở trên lầu bỗng thấy Phó Diêu Phong mang theo một đám võ vệ đi về phía đông, cho nên cửa vừa đóng xong, mọi người đều đứng trên lầu xem kịch.” Lệ Nhi nói tiếp.

“Mới sáng sớm, các ngươi nghe thấy tin tức này ở đâu?”

“Thì Phúc thẩm mọi ngày đều đến Lục phủ đưa món ăn, đưa trái cây đó, còn có Liễu bá đưa củi, lão Quách thường chạy đến bán cá nữa.”

“Hình như chả có liên quan gì cả?” Chả tìm được chút manh mối nào từ mấy cái tên mà các nàng liệt kê ra.

“Thì lão Quách bán cá là bạn của A Tài bán thịt heo, mà A Tài lại là bạn rượu lâu năm của Trương lão đầu.”

“Ồ, mọi người đều xuất hiện cả rồi.” Lệ Nhi cuối cùng cũng nói ra cái tên cuối cùng, Trương lão đầu.

“Sáng sớm hôm nay, mọi người đều chạy đến nhà của Vương đại thúc để tìm hiểu mọi chuyện, vừa lúc, con trai lớn làm võ vệ của Vương đại thúc được nghỉ phép trở về nhà, Hoa cô nương cũng nhanh chóng chen chân vào.”

“Chậm đã.” Sao lại có thêm Hoa cô nương ở đây? Tô Thiếu Sơ cắt đứt giọng thao thao bất tuyệt của Lệ Nhi. “Lúc trưa, Ngọc Quỳnh lâu Hoa cô nương mới có thể nhìn thấy Phó Diêu Phong dẫn võ vệ đi, sáng sớm còn chưa mở cửa, làm sao nghe thấy được tin tức này?” Từ Ngọc Quỳnh lâu cũng đâu thể thấy được nhiều như vậy.

“Aiz, thì Vương đại thúc và Thúy Cô ở Ngọc Quỳnh lâu cũng là bạn lâu năm, Thúy Cô thề, từ trên lầu Ngọc Quỳnh lâu nhìn thấy con trai thứ của Vương đại thúc, sáng sớm nàng vừa gặp Vương đại thúc đã nói đến chuyện, vừa thấy con trai lớn của Vương đại thúc trở về, mọi người lại bắt đầu hỏi han.”

“Wow, Vương đại thúc này quả là tốt số, con trai đứa nào cũng thành tài nha.” Một người trong Hoàng cung, một kẻ ở Tam Hoàng phủ, mà cả hai người đều làm võ vệ.

“Sau đó Hoa cô nương mới kể rõ mọi chuyện, thế là mọi người cùng nhau phán đoán về chuyện xảy ra đêm qua.”

“Ta quả là có cống hiến không nhỏ.” Còn xúc tiến việc làm ban đêm của đế đô nữa chứ.

“Tô công tử, đã nói nhiều như vậy, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

“Tối hôm qua, ta ở Hoa Phương công viên…”

“Thì ra ngươi có tình nhân ở Hoa Phương công viên a!” LệNhi kinh hãi nói, không ngờ lại có tin tức ngoài dự liệu thế này.

“Lệ Nhi, đừng có nói ra những lời nông cạn như thế, nếu Thiếu Sơ muốn có tình nhân, cũng phải hỏi qua người yêu chân chính như ta một tiếng chứ!” Nhan San San nói, quay sang Tô Thiếu Sơ cảnh cáo.

“Nói rõ xem nào, năm ngoái ngươi gạt ta gây ra phiền toái với Chu Dục, ta không nhắc đến nữa, lời đồn không ngừng sinh ra ở đế đô, đôi ta ở cùng nhau, dù sao cũng phải truyền ra, đã truyền thì phải truyền cho kỳ lạ một chút, ngay cả tên bán sữa đậu nành ở đầu đường, ông bán bánh quẩy, tiểu nhị ở tiệm ăn, ngay cả quả phụ đã chết chồng cũng phải biết, nếu không truyền được đến Hoàng cung thì chí ít cũng phải truyền hết cả võ lâm này.”

Nhan San San thân là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, tâm tính kiêu kỳ, được mọi người yêu thương cưng chiều từ nhỏ, ngay cả lời đồn cũng muốn khác hẳn người khác.

“Aiz, như vậy chỉ có Phó huynh mới làm nổi.”

“Giang hồ danh đao Phó Diêu Phong, wow, bây giờ hắn là một trong những thủ lĩnh võ vệ trong Hoàng cung, nếu có hắn, cả Hoàng cung, võ lâm đều bị cuốn vào, tốt lắm.” Nhan San San hài lòng vỗ tay một cái. “Còn kế tiếp?”

“Kế tiếp…”

Nhìn đôi một chủ một tớ đứng trước mặt nàng, hai mắt đều tỏa sáng, lắc lư chờ đáp án của nàng.

“Khụ, các ngươi muốn biết gì?” Nàng không có sức lực để nói nữa, chi bằng trực tiếp giải đáp nghi ngờ cho các nàng tốt hơn.

“Đêm qua Chu Dục… không có chiếm tiện nghi của ngươi chứ?” Nhan San San trực tiếp hỏi.

“Hắn muốn làm cũng không kịp, hơn nữa đêm qua hắn có mục đích khác.”

“Sặc! Ta bịa đặt nhiều chuyện như vậy, bỏ thuốc nặng như vậy, hắn lại có mục đích khác.” Nàng bóp cổ tay.

“San San.” Thiếu Sơ chắp tay nàng, gọi rất có tình cảm, liếc mắt nhìn đầy vẻ thâm tình. “Nể mặt ‘gian tình’ lâu năm của đôi ta, ngươi ra tay cũng đừng tàn nhẫn quá, tránh đưa ta vào miệng cọp, cho người ta cắn nuốt là được rồi.”

“Ừ, Thiếu Sơ, người ta dĩ nhiên không muốn ngươi có bất kỳ tổn thương gì, ta biết ngươi đủ thông minh, có thể ứng phó, an toàn thoát thân với Chu Dục.” Nhan San San nhẹ nhàng xoa mặt hắn. “Nhưng hành động của Chu Dục nói cho ta biết, bổn cô nương không làm hắn tức chết thì thật có thẹn với bản thân, ngươi cũng biết, ta ghét hắn bao nhiêu.”

“San, tác phong của ngươi, chẳng những hại chết hắn, mà còn hại chết ta!” Đôi mắt càng lúc càng thâm tình, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má mềm mại. “Ngươi không hy vọng tiểu tình lang ngoài tường của ngươi, không thể cùng ngươi vượt tường, nừa đêm kích thích nữa sao?”

Từ trước đến giờ, các nàng luôn liên lạc bằng cách đó, ngay cả sau khi San San cưới cũng như vậy, lúc Lục Minh Triêu biết bí mật của nàng, thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, làm cho Lục Minh Triêu bắt đầu nghi ngờ có phải nàng cũng giống như Chu Dục, là tên tiểu nhân nam nữ đều ăn hay không.

“Người ta làm sao mà mất ngươi được, nhưng mà Chu Dục khó chơi như vậy, vất vả lắm mới dùng ngươi chơi được hắn, ta chỉ muốn hành hạ nhiều thêm một chút mà thôi.” Nhan San San cũng làm nũng thì thầm. “Được rồi, ta chơi với hắn thêm một chút nữa là được, ngươi thông minh như vậy, chống đỡ thêm một chút chắc cũng không sao đâu.”

“Ta sợ là, đừng nói là thêm một chút, bộ dạng hiện giờ của Chu Dục, chẳng khác gì nước sắp tràn bờ.” Tiếp xúc đêm qua làm cho nàng cảm nhận được, mỗi một cái ôm, một hành động của Chu Dục đều cho thấy hắn đang cố gắng đè nén. “Ngươi muốn hành hạ hắn, được, chờ ta chết hoặc là điên rồi thì ngươi mặc sức mà làm.”

Nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng điên cuồng mất đi lý trí của Chu Dục nữa, bộ dạng đáng sợ đó, nàng đã được thấy một lần vào năm ngoái rồi.

Ban đầu, nàng thật sự không có trách hắn, nhưng từ sau đó bắt đầu, chỉ cần Chu Dục nhìn nàng một cái, ngày hôm sau đã có một đám cậu ấm công tử chạy đến uống rượu mua vui với nàng, còn không thì là mấy cô tiểu thư quyền quý tìm đến khảy đàn dạo chơi với nàng, ngay cả Vô Ưu, Vô Sầu cũng chạy đến làm phiền nàng, làm cho nàng mơ mơ hồ hồ, chỉ sợ, nếu gặp mặt công khai, chắc chắn mấy công tử cô chiêu kia không ngừng xoay quanh nàng, làm nàng ngạt thở chết mất.

Mặc dù trước kia vào cung nàng chưa bao giờ cô đơn, nhưng gần đây cái sự việc này nó quá là dị thường, ngay cả những danh môn giáo phái cũng ngừng tiếp xúc với Tô gia, còn biểu hiện như khuê nữ tiểu thư nhà bọn họ xinh đẹp bất phàm, giỏi văn giỏi võ, hy vọng Tô gia có thể châm chước xem xét hôn sự cho bọn họ.

Đột nhiên có nhiều người đến cầu hôn như vậy, thì ra là bên ngoài đang đồn, Tô gia muốn tìm đối tượng cho Lão lục Tô Thiếu Sơ.

Đám hỏi cùng tứ đại gia tộc, ngay cả danh môn quyền quý cũng để ý đến, thiên kim nhà giàu muốn tìm đến thì nàng không nói, nhưng ngay cả mấy cậu công tử kia cũng hy vọng tỷ muội của mình có thể thành thân thì…

Những chuyện này truyền vào tai làm cho Chu Dục giận không kiềm được, vốn đã cảm thấy không vui vì không gặp được nàng một thời gian rồi, bây giờ lại còn thành thân!

Dù biết rõ với thân phận của Tô Thiếu Sơ sẽ không lấy được cô nương nhà nào, nhưng Nhan San San đoán chừng, với lòng dạ hẹp hòi của Chu Dục, nhất định không cho phép có người dám mơ ước đến thứ mà Chu Dục hắn muốn, quả nhiên, khi truyền ra tin tức của hắn ở khánh điển, Nhan San San vui sướng cực kỳ, cuối cùng cũng làm cho tên Thiên gia nghiệp chướng này đẹp mắt!

“Chờ ngươi chết hãy làm! Thiếu Sơ, người như ngươi mà cũng nói ra câu này, quả nhiên là rất nghiêm trọng.”

Nhan San San khoanh tay, nghĩ đến điều gì đó, sau đó oán hận nhìn chằm chằm nàng. “Chỉ có thể trách ngươi, bản thân chỉ là một con cá nhỏ nhoi, cần gì phải tơ vướng bụi trần.” Không có chuyện gì sao tự nhiên lại tính kế Chu Dục làm gì, làm cho mọi chuyện trở nên như thế!

“Bụi bậm này vốn không khó tẩy, sau đó vì Lục thiếu phu nhân ngươi thêm dầu vào lửa, bây giờ lúc nào ta cũng chăm chỉ lau, không cho bụi bặm bám.” Cẩn thận khắp nơi không biết được mai phục từ chỗ nào trong tương lai.

“Ta còn Bồ Đề Bản Vô Thụ, Minh Kính Diệc Phi Thai đấy.” Nhan San San làm ơn vung tay lên, trả lời thiền cơ (diệu pháp của các hòa thượng Thiền tông) gì đi. “Bụi bặm lớn như Chu Dục, không, đó không gọi là bụi bặm, phải gọi là vết dơ lớn, không có dính vào cũng rất khó rõ ràng, dính vào còn dễ lau sao?”

“Thí chủ, thật ra thì tất cả kiến thức vốn là vô ích, cần gì quan tâm thế sự công dã tràng.” Bàn về thiền, bàn về Phật, Tô Thiểu Sơ lập tức như người trí thức. “Có chuyện vô tâm, vô tâm với chuyện, rốt cuộc cứu căn, đây là một cuộc vô tâm cần gì quá cố chấp.”

“Ha, lại lên cảnh giới mới rồi sao.” Nhan San San lập tức phối hợp, hai tay chắp thành hình chữ thập hành lễ. “Xin hỏi Thiếu Sơ đại sư, làm thế nào mới vô tâm được?”

“Đặt xuống.” Thiếu Sơ đại sư cũng vỗ tay thi lễ. “Thí chủ, hãy bỏ hết oán hận trong lòng, như vậy mới có thể vô tâm được.”

“Đại sư, cảnh giới đó thật quá cao, bổn thí chủ không dám vươn tới. Tin rằng với tâm cảnh của đại sự, sẽ nhanh chóng được giải thoát thành Phật.”

“Thí chủ, thành Phật hay không cũng không sao, chỉ mong rằng thí chủ đừng mang nặng thù hận trong lòng nữa.”

“Ta sẽ cố hết sức.” Nhan San San vỗ tay lần nữa.

“Không, ngươi đã làm được.” Tô Thiếu Sơ cũng vỗ tay.

“Các ngươi đừng có diễn nữa, ngay cả tranh chấp cũng lấy làm cảnh giới được sao?”

Nhìn hai người trước mắt, người cúi người chào, Lệ Nhi không nhịn được la lên.

“San San, Chu Dục tính cách vô thường, lòng dạ hẹp hòi, yêu hận độc chiếm đều rất nặng nề, nếu hắn không ra tay, không có nghĩa là hắn chịu từ bỏ, mà là muốn cho người ta không hiểu được hắn làm gì!” Tô Thiếu Sơ nhìn giai nhân trước mắt, đổi sang vẻ dịu dàng. “Nếu ngươi hy vọng ta còn có thể nói đùa giải buồn với ngươi lâu thêm một chút, thì tốt nhất đừng lấy ta đi chọc Chu Dục nữa, ngươi không hy vọng ta thật sự sẽ lên niết bàn chứ?”

“Có nghiêm trọng vậy không?”

“Nếu bây giờ ta rơi vào tay Chu Dục, ít nhất trong một tháng, chân của ta sẽ không biết cảm giác chạm xuống đất là cái gì.”

“Ngươi nói, Chu Dục thật sự sẽ chặt đứt hai chân của ngươi.”

Dọa chết người! San San và Lệ Nhi giật mình, cùng lúc đưa tay lên che má lại!

“Ta biết chắc là tên đó không bình thường mà.” Khoan đã? “Nhưng chân bị chặt rồi, sau một tháng có thể cảm nhận được đạp xuống đất là gì sao?”

“LụcThiếu phu nhân, tàn nhẫn và dâm dục, Chu Dục đầu tiên phải phát tiết trước, lúc trước ta tính kế kết thù với hắn, sau đó lại thêm ngươi chơi hắn, bây giờ rơi vào tay hắn, dưới sự trả thù của hắn, ít nhất nửa tháng cũng phải kết duyên với cái giường.”

Nửa tháng?! San San cùng Lệ Nhi đồng thời trố mắt nhìn, lần nữa che miệng lại, dâm ma hoàng tử phát uy quả là đáng sợ!

“Wow, thật là đáng thương, Thiếu Sơ, người ta thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng đó của ngươi.” Biết được sự thật, Nhan San San đau lòng an ủi nàng. “May mà Tam Hoàng phủ tráng lệ, chắc là giường đệm cũng êm ái thư thích lắm, cho dù bi thảm quá, cũng còn có chút an ủi.”

Nghe Vô Ưu, Vô Sầu và Minh Triêu kể về sự xa hoa của Tam Hoàng phủ, đập vào mắt là có thể thấy vàng bạc tỏa ánh lấp lánh rồi.

“Ngươi muốn không? Cứ kêu tướng công thử của ngươi thử đi!” Tô Thiếu Sơ lập tức nghĩ ra một cách tốt. “Ta nhớ, trước gì tên dâm ma hoàng tử đó đều rất yêu thích Minh Triêu huynh, hơn nữa huynh ấy có thể trạng tốt, chi bằng dâng tướng công nhà ngươi lên cho hắn hưởng dụng.”

“Minh Triêu cùng lắm chỉ là cống phẩm, Tô Thiếu Sơ ngươi mới là tế phẩm cho Chu Dục hắn, hắn hưởng thụ cống phẩm xong thì lại tiếp tục muốn tế phẩm thôi.” Chắc là không đến nỗi thế! “Trong sạch của tướng công nhà ta chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm là bị Chu Dục hắn vấy bẩn thân thể nam nhi thôi, vì bằng hữu, Nhan San San ta quyết định sẽ không dâng lên, hy sinh như vậy đã nhiều lắm rồi.”

Hy sinh như vậy mà nhiều sao, hừ.

“Hơn nữa, thoạt nhìn thì tướng công nhà ta thân thiết với Chu Dục lắm, nhưng thực chất thì chẳng hiểu gì về hắn cả.”

“Thiếu phu nhân, theo nô tỳ thấy, Tam hoàng tử là đói quá rồi, nếu phải hy sinh Thiếu tông chủ, chi bằng trực tiếp thỉnh Tô công tử đi giết hắn thì tốt hơn.”

“Hai chủ tớ các ngươi làm ơn tôn trọng ta một chút, như thể là sắp mất mùa vậy, ta đâu phải mở kho tặng gạo, giúp dân tị nạn đâu, cái gì mà đói bụng, cái gì mà hy sinh.”

“Nếu nói vậy, thì ta nên cảm thấy may mắn vì Tam Hoàng phủ chẳng những có giường nệm êm ái, mà ngay cả dược liệu dùng cũng rất cao cấp kia kìa.”

“Liên quan gì đến dược liệu?” Nhan San San không hiểu được.

“Làm sao mà không liên quan chứ, nửa tháng bị thương không cần sao.” Tô Thiếu Sơ lạnh nhạt nói, giống như đang phân tích chuyện của một người khác. “Bị tàn phá hết nửa cái mạng, không uống chút thuốc làm sao mà đứng lên đây.”

“Ồ, thật là thê thảm, được rồi, lỡ như ngươi thật sự rơi vào tay Chu Dục, ta… ta sẽ bỏ thuốc mê cho Minh Triêu, đưa hắn vào Tam Hoàng phủ, chia sẻ nỗi đau khổ cùng ngươi, để ngươi có thể đặt chân xuống đất sớm mấy ngày, uống được thêm một chút thuốc, nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.” Bạn chí cốt mà, hơn nữa, ngoài chuyện này ra, nàng chẳng biết làm gì cả.

“San San quả là trọng tình trọng nghĩa, ngươi hy sinh thật làm cho ta thấy bất ngờ.” Nàng cảm thấy trong lòng thật bi ai, như thể đó là đang nói đến nàng vậy. “Chỉ sợ đến lúc đó, Minh Triêu huynh đệ sẽ bi thương không chịu nổi.”

“Không sao, ta sẽ nói cho hắn biết phải kiên cường sống sót, nương tử ta sẽ không ghét bỏ hắn, cục cưng vừa đầy tháng cũng không ghét bỏ hắn.”

Sau giờ ngọ, gió từ từ thổi đến, lại một lần nữa chứng kiến tình bằng hữu đáng quý, dù có phải bán đứng tướng công nhà mình, Nhan San San cũng chấp nhận vì nghĩa khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play