Sáng hôm nay tỉnh dậy, cho dù có tìm khắp biệt thự cũng không nhìn thấy bóng dáng của cha. Phía bả vai tối hôm qua không biết lí do vì sao sáng nay lại đỏ ửng. Tôi đứng trước gương, mê man nhìn bản thân mình trong gương. Mái tóc màu hạt dẻ, xoăn nhẹ như ngọn sóng phủ dài xuống thắt lưng, rối bù. Đôi mắt màu bạc ánh lên tia máu mê hồn. Đuôi mắt màu sẫm, khuôn mặt trắng bệch…tôi cười, không lẽ tôi càng ngày càng giống ma cà rồng rồi??
Không chịu được cái nắng gay gắt của Mặt Trời, ngoài việc hủy bỏ buổi trà mà tôi thường tham dự với anh Eric, tôi thậm chí còn cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Hoàng hôn vừa buông xuống, tôi đã thức dậy, đồng thời nhìn thấy cha đứng tựa ở phía cánh cửa. Bóng dáng cao lớn của ông khuất trong ánh sáng khiến tôi có càm giác gì đó xa lạ…Rõ ràng đây là người cha đã ở bên cạnh tôi suốt mười bảy năm đó.
“Celine, con sẽ trễ học ngay bây giờ nếu con không chịu thức dậy đi.”
“Hả?” tôi chỉ kịp phát ra một từ đơn âm tiết rồi bật ngồi dậy người xuống khỏi giường, dụi hai mắt rồi nhìn ra khung cửa bên ngoài “Nhưng giờ này đã là chiều rồi mà??”
“Cha đã chuyển trường cho con rồi. Còn không mau đi học?”
“Giờ này ạ?” tôi miễn cưỡng đứng dậy, ngáp ngắn ngáp dài “A, cha ơi, đồng phục của con đâu?”
“Người hầu sẽ giúp con việc đó.” Cha vừa cười, tuy nhiên ánh mắt vẫn thăng trầm đầy vẻ suy đoán, từ phía cửa đi vào hai người hầu “Cha sẽ đợi con ở phía dưới, hôm nay cha sẽ đưa con đi học.”
Tôi tròn mắt đầy ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện tò mò. Hai người bọn họ ôm vào ba chiếc hộp to. Tuần tự lấy đồng phục từ hai chiếc hộp vuông vức màu trắng bạc, bên trong còn trang nhã điểm thêm một bông hoa hồng đầy gai màu đỏ của máu. Chợt trong tôi cảm thấy chấn động…
Đồng phục này…không phải loại đồng phục cũ của tôi. Đồng phục cũ chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng cổ may theo phong cách quý tộc, hơn nữa áo len màu kem cũng đơn giản làm nổi bật lên bởi sự giản dị nhưng đầy cao quý của bộ áo, thêm nữa, váy là loại kiểu cổ điển qua đầu gối, tạo cho người đối diện sự nhã nhặn, thanh cao. Còn bộ đồng phục này…Thứ nhất, điểm nhấn từ hàng nút của áo khiến người khác có cảm giác lạnh lẽo, lại nằm trơ trọi trên nền áo màu trắng khiến nó trở nên cô độc. Thứ hai, những hoa văn kì lạ viền bên cổ áo và cổ tay khiến tôi có cảm giác bị kiềm hãm, luôn khiến tôi không an tâm. Thứ ba, chiếc váy này không phải đã vi phạm vào quy tắc của trường nữ sinh rồi hay sao??
Tôi nhíu mày nhìn chiếc váy xòe mềm mại nhưng chỉ vừa chạm đến đầu gối của mình.
“Các người có nhầm lẫn ở chỗ nào không?” tôi nhíu mày nhìn bản thân mình trong gương. Thật sự là không thể phủ nhận bộ đồng phục này rất đẹp. Một chút gì đó cổ điển nhưng lại mang sức hút đến mãnh liệt. Một mặt lại tuân thủ theo quy tắc, mặt khác lại phá cách khiến người khác cảm thấy khó chịu nhưng lại chẳng thể xóa bỏ được. “Đây đâu phải là đồng phục của tôi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT