>>

Ai??? Ai??? Là ai đang gọi tôi???

Tôi đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng dường như giọng nói đó không đến từ những ma cà rồng ở đây.

>>

Là ai?? Ai đang gọi tôi??

Tôi hướng mắt về phía tòa tháp trắng, trong lòng vốn như mặt nước lặng bỗng nảy lên một cái. Tại sao gọi tôi?

>>

Tôi mơ hồ bước theo tiếng gọi, không biết tự lúc nào đã đứng trước cánh cửa bị niêm phong bằng một cái ổng khóa. Đưa tay mở cửa, ống khóa “tách” một tiếng, rơi xuống đất vỡ vụn. Tôi đẩy cánh cửa màu trắng bạc nặng nề, khẽ che miệng ho mấy tiếng vì bụi, gương mắt nhìn khung cảnh bên trong vẫn giữ nguyên vẻ tráng lệ của nó.

Chạm tay vào chiếc đàn piano cũ kĩ ở góc phòng, một cảm giác quen thuộc đột ngột tràn về. Khóe mắt đột nhiên cay xè, mờ nhòe đi. Tôi khóc ư???

Nhìn quanh quẩn, tôi bất giác lạnh run người. Không gian quanh đây luôn khiến tôi có cảm giác hoài niệm và một chút bi thương. Vì sao vậy??

Nhưng có vì lí do nào thì tôi cũng không nên vào đây…có lẽ tôi phải quay lại thôi…

>>

Là ai? Tôi quay phắt đầu và chợt nhận ra giọng nói đó xuất phát từ trên phía cầu thang…

Men theo chiếc cầu thang hình xoắn ốc ở bên cạnh, tôi đi mãi, đi mãi, đến khi nhận ra thì đã chạm đến đỉnh tháp. Mọi thứ như chưa bao giờ thay đổi, chỉ được thời gian ưu ái phủ lên một lớp bụi mỏng. Tại sao tôi lại có cảm giác thân quen đến vậy?

Cảm giác như là…mình được sinh ra tại đây vậy…

Một phần không gian bên chiếc giường bị chắn bởi tấm màn màu đỏ tơi tả. Tôi nhẹ nhàng nâng tấm rèm. Trong ánh sáng nhàn nhạt hắt từ ô cửa, tôi nhìn thấy một bức chân dung. Bức chân dung họa một người con gái, tôi nghĩ là vậy, vì phần đầu bức tranh đã bị rách, điểm nhận dạng duy nhất là chiếc đầm màu xanh nhạt cùng một dấu ấn hoa hồng ở mu bàn tay.

Chạm tay lên bức tranh, một cảm giác mềm mại truyền từ đầu ngón tay đến đại não. Một dòng chữ nhỏ xíu ghi ở góc bức tranh…

Ce…Ce…

Chợt một bàn tay từ phía sau vụt tới, chộp ngay trước mũi tôi. Cảm giác mềm mại của khăn mùi soa cùng một mùi hương kì lạ. Tôi mơ màng chớp mắt, cảm giác mê man trào dâng.

Là ai?? Tại sao lại tấn công tôi??

Chap 9: Cielo >> 

@

Tái sinh

----- Ryan Della Bourbon. Hắn vừa rời khỏi cô mấy phút thì cô đã biến mất. Điều này làm hắn điên lên. Không thể nào!!

Cô ấy…đâu rồi??

Trong tâm trí của Ryan, vĩnh viễn lúc nào cũng có dáng vẻ khoan thai và ánh mắt đầy dịu dàng của người con gái ấy. Nhưng từ lâu, người con gái ấy vĩnh viễn rời khỏi hắn, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn.

Còn cô, hắn chứng kiến cô trưởng thành, kể cả những thời gian cô sống bên “người mẹ” của cô. Cô rất giống với người con gái trong mộng của hắn, nếu không phải là như đúc cùng một khuôn. Nhưng cô khác cô gái đó, cô có đôi mắt sáng đầy linh hoạt và nụ cười đẹp nhất thế gian.

Celine, em đâu rồi??

“Ryan?”

Hắn đang cố bình tĩnh lại thì nhìn thấy Edward Beauharnais, ngoài ra còn có cô em gái của anh ta nữa. Ryan trấn tĩnh, thu lại vẻ hoảng hốt trong ánh mắt, đôi mắt ánh tím lóe lên tia sáng lạnh lùng

“Thật trùng hợp quá lại gặp Hầu tước Beauharnais ở đây.” hắn nhướn mày, giọng khách sáo đầy ý mỉa mai.

“Là do tôi cảm thấy một hơi thở xa lạ nhưng có điều quen thuộc.” Edward cười nhạt, nắm lấy bàn tay của Alize, thấp giọng “Em có thể lấy cho anh một thứ gì đó được không?”

Cô bé không phải kẻ ngốc, nhận thấy ánh mắt đầy thăng trầm của anh trai, liền lẳng lặng gật đầu, mấy chốc đã mất hút.

“Ryan, anh đã phớt lờ lời cảnh cáo của tôi, mang cô ấy đến đây?” Edward chống cằm, gương mặt xinh đẹp trù phú nở một nụ cười khó coi. “Celine đâu?”

“…” gương mặt tuấn tú vô trù của Ryan khẽ sạm lại, đôi mắt tím toát lên mùi nguy hiểm

“….Ryan, đừng bảo tôi, cậu để mất cô ấy rồi nhé?” ý cười bên khóe môi của Edward cứng đờ, tròng mắt thoáng tia nguy hiểm

“Rầm.”

Edward khuôn mặt đen sì như nạm chì, trong lòng bàn tay tụ thành một khối khí, đẩy về phía Ryan. Hắn ta không tránh, cố gồng mình chịu đòn đó, không tránh được nhăn mày.

“Khốn khiếp, không phải tôi đã nói với cậu hay sao, tối hôm nay chính là Đêm đen?” Edward rít lên đầy giận dữ, trong tròng mắt hằn tia lên máu “Chẳng phải tôi bảo cậu nhất định không được mang Celine đến đây rồi sao?” nói rồi lấy từ trong túi áo ra một văn kiện được buộc lại bằng nơ đỏ, quăng đến trước mặt Ryan “Cậu xem đi.” Nói rồi, tức giận rời đi.

Đôi mắt tím nhạt của Ryan thoáng lay động, rất nhanh sau đó khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thường tình. Chầm chậm nhặt lấy văn kiện, hắn rút sợi nơ đỏ, đôi mắt ánh tím lướt qua rất nhanh những dòng chữ, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong đôi mắt thấp thoáng sự lo lắng đến cực độ. Con dấu của nghị viện màu đỏ tươi ở cuối văn kiện như chế giễu hắn, màu đỏ đến nhức máu. Ryan ngẩng phắt đầu nhìn về phía tòa tháp trắng vốn không còn kết giới chắng xung quanh, sau đó đôi mắt lia nhanh về phía tòa tháp màu đen bên cạnh. Phủ bên ngoài là một lớp im lặng, nhưng bên trong lại ngấm ngầm như bão táp.

Cô dâu của ta, em nhất định phải đợi ta!! -----

Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường đầy hoa lệ, với ánh sáng dập dìu đầy lãng mạn bên cạnh. Một cảm giác hoảng sợ len lỏi vào trái tim tôi khiến tôi bất giác đưa tay lên sờ khắp mình. Nhận thấy bản thân không có gì thay đổi, tôi thở phào đầy yên tâm bước xuống giường. Tôi nhanh chóng định thần, cố nhớ lại việc đã xảy ra… 

@

Hình như tôi đã cùng Ryan đến thế giới ma cà rồng, sau đó tôi đi theo một tiếng gọi, đến tòa tháp màu trắng, đến chỗ bức chân dung kia rồi bị tấn công…

Đúng rồi!! Tôi bị tấn công!! Và bây giờ tôi đang ở đâu thế này…

Xung quanh im lìm đến đáng sợ, cũng không có lấy một ai khác, tôi thở phào, tiến đến gần cánh cửa. Lướt qua chiếc gương lớn, khi nhìn vào ngay cả bản thân tôi cũng thấy sững sốt. Vì sao mà…??

Mái tóc màu hạt dẻ đến lưng trong một đêm đã biến đổi thành màu bạch kim, dài vượt cả thắt lưng, trải dài một khoảng phía sau tôi. Mái tóc trải dài mềm mại như một tấm lụa dệt bằng thứ tơ tằm quý giá, lấp lánh ánh bạc trong ánh sáng như vì tinh tú trong dải ngân hà. Mi dài cong vút, đuôi mắt màu đỏ thẫm xếch lên. Tròng mắt hoàn toàn là một màu xám tro lạnh lẽo, ánh lên những vòng xoáy màu xám pha đỏ chầm chầm xoay vòng. Tôi bất giác liếm môi, cổ họng khô khốc, hô hấp khó khăn.

Bỏ qua những sự khó chịu đó, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bất giác thần người trước cảnh tượng bên ngoài. Hành lang dài hun hút trải một tấm thải màu tím bằng lông thú mềm mượt, cảnh vật bên ngoài ô kính trong suốt là một bầu trời đen kịt, thứ duy nhất tỏa sáng chính là mặt trăng. Một mặt trăng màu đỏ. Đỏ như màu máu.

Tôi đi mãi, đi mãi, dọc theo cái hành lang vắng lặng không bóng người đó cho đến khi tôi nhìn thấy một cánh cửa. Chần chừ trước cánh cửa to lớn đó, cánh tay đặt lên nắm cửa bao nhiêu lần rồi lại hạ xuống, đột nhiên một giọng nói vang lên

“Vào đi.”

Như một lực vô hình, tôi bị hút vào bên trong.

Lúc nhận ra, tôi đang đứng trước một căn phòng đầy hoa lệ. Trái tim khẽ đánh “thịch” một tiếng, đầu óc đột nhiên choáng váng. Tôi nhăn mày, đưa tay lên đỡ đầu.

“Có thấy quen thuộc không, Cecillia?” từ trên đỉnh đầu tôi vọng lại một giọng nói châm biếm “Không, phải là Celine chứ?”

“Ông…” tôi nhăn mày vì cơn đau đầu, từ từ đứng dậy, gượng giọng “Ông là ai?? Hơn nữa, tại sao lại gọi tôi là Cecillia?”

“Ta là Rondo, nghị viện trưởng.” Ông ta đứng dậy, từng bước về phía tôi, cung kính quỳ rạp người “Ta đã chờ cô rất lâu, Celine.”

Tôi kinh ngạc lùi hai, bước dáng vẻ phòng bị “Chờ tôi? Tại sao lại chờ đợi tôi?”

“Ha ha…” ông ta phá lên cười “Đương nhiên là sự hồi sinh của Nữ hoàng!! Chính cô sẽ là vật tế cho sự hồi sinh của người?”

“Nữ…Nữ hoàng? Là Maguerite, mẹ tôi sao?” tôi kinh ngạc lên tiếng “Nhưng tại sao lại đem tôi trở thành vật tế?”

“Mẹ cô???” ông ta tròn mắt hỏi lại, sau đó lại cười phá lên thành một tràng man rợ “Maguerite bà ta trước giờ chưa từng sinh cô ra, vậy mà gọi là mẹ ư?”

Tôi hoảng hốt đến cực độ, không còn giữ được bình tĩnh nữa, phút chốc ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt vô hồn “Không…không phải mẹ tôi sao?”

“Đứa trẻ tội nghiệp…” ông ta vặn hai bàn tay với nhau, chép miệng “Được thôi, ta sẽ nói cho cô được biết…Cô vốn không phải do Maguerite sinh ra, cô chính là đứa trẻ bị nguyền rủa trong cặp song sinh hoàng tộc!!” 

@

Từng lời lẽ cay nghiến của ông ta như tẩm độc, từng chút từng chút thấm vào bên trong tôi, gặm nhấm lấy tâm can tôi. Nói dối, gạt người!!! Tôi không tin!!!!

“Im đi….đừng nói nữa.”

“Ồ, lời nói của tôi cô có thể không tin, vậy còn người hiệp sĩ của cô thì sao?” ông ta vừa dứt lời, trong không trung đã hiện ra khuôn mặt của Ryan, đôi mắt tím xoáy những vòng xoáy màu chàm điên cuồng “Oh, không ngờ là cậu ta đến nhanh như vậy.”

“Ryan…” tôi yếu ớt thốt ra cái tên quen thuộc

“Bây giờ, xin phép cô.” Ông ta mỉm cười lịch thiệp, bàn tay phải bắt trước ngực, cúi người một góc bốn mươi lăm độ “Tôi còn có khách phải tiếp.”

Dứt lời, ông ta biến mất.

Tôi đưa tay đỡ lấy mặt, nước mắt không biết vì sao lại tuôn trào. Giữa không gian vắng lặng, ngoài việc ngồi như một con búp bê vô hồn thì tôi cũng không biết phải làm gì khác.

Từ trong không gian, chiếu lên dáng vẻ cung kính hạ mình của người đàn ông ban nãy, trong giọng nói cũng không giấu được sự tôn kính và mỉa mai.

từ không gian đó cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc nhưng vô cùng lạnh lẽo, ngữ khí toát ra như băng tảng

Rondo cười nhạt, gật gù như thể đó là điều đương nhiên

Tôi chờ đợi câu trả lời. Câu trả lời mà tôi đã từng được nghe…

từ bên kia vọng lên tiếng cười khan nhàn nhạt “Yêu sao?? Rondo, ông ở tước vị cao nhất nhưng lại mất khả năng phán đoán sao? Yêu? Tôi chỉ dùng cô ta làm vật tế cho Cecillia mà thôi.>

“Đùng…”

Giọng nói của anh ta vang đến, từng chữ, từng chữ rõ ràng, đánh mạnh vào trái tim tôi như sấm giật. Từng chữ của anh ta không ngừng dội vào hai bên tai tôi, đánh sập đi hàng phòng vệ trong lòng tôi. Không phải yêu ư??

Trước giờ…là do tôi tự huyễn hoặc mình??

Trái tim đau nhói, một cơn đau đớn chưa từng xảy ra trước đây, tôi ôm lấy ngực, khuỵu sụp người, gương mặt nhăn lại vì đau đớn. Tại sao đó là giả dối?? Tại sao lòng tôi lại đau như cắt thế này??

“Đừng…đừng nói nữa…” tôi đau đớn nằm vật trên sàn nhà, khóe mắt cay xè, cố dùng hai tay bịt thật chặt tay lại. Tôi không muốn nghe!! Không muốn nghe!!!

Tôi càng bịt tai, những lời đó lại càng vang vọng rõ ràng. Không thể!! Không thể nào!!! (TT^TT) (>_@

“Meow…” Cielo không biết từ nơi nào nhảy đến, làm gián đoạn cuộc nói chuyện đang hiện lên trước mắt tôi, kêu một tiếng bi thương rồi đến cạnh tôi

“Cielo…Cielo à, ta…” vừa nhìn thấy nó, đôi mắt tôi đã ướt đẫm nước mắt. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhưng vừa chạm đến sàn nhà liền hóa thành một giọt máu màu đỏ thẫm. Tôi kinh ngạc nhìn, máu không ngừng ướt đẫm một khoảng trước mắt.

“Chủ nhân à, người đừng khóc nữa.” Bỗng dưng bên tai tôi vang lên một giọng nói dịu dàng như tiếng suối, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp thấy ánh mắt màu xanh biển như bầu trời chứa đầy đau khổ. Cielo tiến mấy bước, cái chân bé nhỏ của nó đặt lên khóe mắt tôi, vụng về gạt đi những giọt nước mắt “Chủ nhân à, người đừng khóc nữa.”

“Cielo…” tôi ôm chặt nó vào lòng “Ta đau lắm…Ryan, Ryan…anh ta…”

“Chủ nhân…” nó thiết tha gọi “Vậy xin chủ nhân quên anh ta đi.”

Tôi im bặt…Quên, làm sao để quên đây??/

“Chủ nhân, người biết không? Có lẽ người đã mệt rồi, chủ nhân nên nghỉ một lát.” Cielo nhỏ nhẹ nói, âm vang đầy dịu dàng như vấn vít bên tai tôi. Bất chợt, một cái chân mèo của nó áp thẳng vào giữa trán tôi, miệng lẩm bẩm “Detromper!”

Trước mặt tôi xuất hiện một bông tuyết mười hai cánh, cùng với vầng sáng bàng bạc của một ánh trăng nhỏ xíu tạo thành một vòng tròn ma pháp màu lam nhạt. Vòng tròn ấy như bông hoa nở rộ trước mắt tôi, sau đó từ dưới mặt đất cũng xuất hiện một vòng tròn ma pháp màu bạch ngọc với những kí tự kì lạ.

Thứ ánh sáng xuất hiện đó như muốn đâm xuyên qua người tôi, cơ thể nặng trịch, đau đớn không nguôi. Vòng tròn ở giữa trán không ngừng phát sáng, khiến đầu tôi đau như sắp nổ tung. Từng bộ phận đau muốn rã rời.

Từ bên ngoài, Cielo từ từ biến đổi, trở thành một chàng trai có mái tóc màu lam nhạt như ngọc bích, lại lấp lánh trong suốt như rong biển. Trên khuôn mặt trắng trẻo như kim cương là hai viên Saphiere màu êm dịu của bầu trời, cũng như là màu bao dung của biến cả, trong đôi mắt đau đáu niềm đau nhìn về phía tôi.

“Cielo…tại sao…” tôi yếu ớt nói, cơ thể đã đi quá giới hạn, bây giờ gượng đứng thôi cũng là một thứ quá xa xỉ “Cielo…”

Đầu tôi, đau quá!!!

Sau đó…tôi ngất đi. Trước khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức, giọng nói vẫn dịu dàng như tiếng suối chảy của Cielo vang lên, ngữ khí bi thương “Chủ nhân, tôi xin lỗi.”

----- Từ lúc trở về nhà của Celine, Cielo hắn luôn có một linh cảm kì lạ, một linh cảm không lành. Hắn lơ là, bởi vì hắn nghĩ chủ nhân ngoài việc ở nhà cùng với Earl Royalt, chủ nhân sẽ không đi đâu rời khỏi tầm mắt của hắn cả. Nhưng vì lơ là, hắn không mảy may ngờ rằng Ryan đã tiếp cận chủ nhân, hơn nữa lại còn dụ dỗ chủ nhân quay về thế giới ma cà rồng. Khi nghe tin Edward báo lại, hắn đã giận đến sôi cả máu, hận không thể chém nát Ryan thành nghìn mảnh. Nếu chủ nhân có mệnh hệ gì, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play