Nhìn quanh quẩn, tôi bất giác lạnh run người. Không gian quanh đây luôn khiến tôi có cảm giác hoài niệm và một chút bi thương. Vì sao vậy??
Nhưng có vì lí do nào thì tôi cũng không nên vào đây…có lẽ tôi phải quay lại thôi…
>>
Là ai? Tôi quay phắt đầu và chợt nhận ra giọng nói đó xuất phát từ trên phía cầu thang…
Men theo chiếc cầu thang hình xoắn ốc ở bên cạnh, tôi đi mãi, đi mãi, đến khi nhận ra thì đã chạm đến đỉnh tháp. Mọi thứ như chưa bao giờ thay đổi, chỉ được thời gian ưu ái phủ lên một lớp bụi mỏng. Tại sao tôi lại có cảm giác thân quen đến vậy?
Cảm giác như là…mình được sinh ra tại đây vậy…
Một phần không gian bên chiếc giường bị chắn bởi tấm màn màu đỏ tơi tả. Tôi nhẹ nhàng nâng tấm rèm. Trong ánh sáng nhàn nhạt hắt từ ô cửa, tôi nhìn thấy một bức chân dung. Bức chân dung họa một người con gái, tôi nghĩ là vậy, vì phần đầu bức tranh đã bị rách, điểm nhận dạng duy nhất là chiếc đầm màu xanh nhạt cùng một dấu ấn hoa hồng ở mu bàn tay.
----- Ryan Della Bourbon. Hắn vừa rời khỏi cô mấy phút thì cô đã biến mất. Điều này làm hắn điên lên. Không thể nào!!
Cô ấy…đâu rồi??
Trong tâm trí của Ryan, vĩnh viễn lúc nào cũng có dáng vẻ khoan thai và ánh mắt đầy dịu dàng của người con gái ấy. Nhưng từ lâu, người con gái ấy vĩnh viễn rời khỏi hắn, vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn.
Còn cô, hắn chứng kiến cô trưởng thành, kể cả những thời gian cô sống bên “người mẹ” của cô. Cô rất giống với người con gái trong mộng của hắn, nếu không phải là như đúc cùng một khuôn. Nhưng cô khác cô gái đó, cô có đôi mắt sáng đầy linh hoạt và nụ cười đẹp nhất thế gian.
Celine, em đâu rồi??
“Ryan?”
Hắn đang cố bình tĩnh lại thì nhìn thấy Edward Beauharnais, ngoài ra còn có cô em gái của anh ta nữa. Ryan trấn tĩnh, thu lại vẻ hoảng hốt trong ánh mắt, đôi mắt ánh tím lóe lên tia sáng lạnh lùng
“…” gương mặt tuấn tú vô trù của Ryan khẽ sạm lại, đôi mắt tím toát lên mùi nguy hiểm
“….Ryan, đừng bảo tôi, cậu để mất cô ấy rồi nhé?” ý cười bên khóe môi của Edward cứng đờ, tròng mắt thoáng tia nguy hiểm
“Rầm.”
Edward khuôn mặt đen sì như nạm chì, trong lòng bàn tay tụ thành một khối khí, đẩy về phía Ryan. Hắn ta không tránh, cố gồng mình chịu đòn đó, không tránh được nhăn mày.
“Khốn khiếp, không phải tôi đã nói với cậu hay sao, tối hôm nay chính là Đêm đen?” Edward rít lên đầy giận dữ, trong tròng mắt hằn tia lên máu “Chẳng phải tôi bảo cậu nhất định không được mang Celine đến đây rồi sao?” nói rồi lấy từ trong túi áo ra một văn kiện được buộc lại bằng nơ đỏ, quăng đến trước mặt Ryan “Cậu xem đi.” Nói rồi, tức giận rời đi.
Đôi mắt tím nhạt của Ryan thoáng lay động, rất nhanh sau đó khôi phục lại vẻ trầm tĩnh thường tình. Chầm chậm nhặt lấy văn kiện, hắn rút sợi nơ đỏ, đôi mắt ánh tím lướt qua rất nhanh những dòng chữ, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong đôi mắt thấp thoáng sự lo lắng đến cực độ. Con dấu của nghị viện màu đỏ tươi ở cuối văn kiện như chế giễu hắn, màu đỏ đến nhức máu. Ryan ngẩng phắt đầu nhìn về phía tòa tháp trắng vốn không còn kết giới chắng xung quanh, sau đó đôi mắt lia nhanh về phía tòa tháp màu đen bên cạnh. Phủ bên ngoài là một lớp im lặng, nhưng bên trong lại ngấm ngầm như bão táp.
Cô dâu của ta, em nhất định phải đợi ta!! -----
Tôi tỉnh dậy trên một chiếc giường đầy hoa lệ, với ánh sáng dập dìu đầy lãng mạn bên cạnh. Một cảm giác hoảng sợ len lỏi vào trái tim tôi khiến tôi bất giác đưa tay lên sờ khắp mình. Nhận thấy bản thân không có gì thay đổi, tôi thở phào đầy yên tâm bước xuống giường. Tôi nhanh chóng định thần, cố nhớ lại việc đã xảy ra…
@
Hình như tôi đã cùng Ryan đến thế giới ma cà rồng, sau đó tôi đi theo một tiếng gọi, đến tòa tháp màu trắng, đến chỗ bức chân dung kia rồi bị tấn công…
Bỏ qua những sự khó chịu đó, tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bất giác thần người trước cảnh tượng bên ngoài. Hành lang dài hun hút trải một tấm thải màu tím bằng lông thú mềm mượt, cảnh vật bên ngoài ô kính trong suốt là một bầu trời đen kịt, thứ duy nhất tỏa sáng chính là mặt trăng. Một mặt trăng màu đỏ. Đỏ như màu máu.
Tôi đi mãi, đi mãi, dọc theo cái hành lang vắng lặng không bóng người đó cho đến khi tôi nhìn thấy một cánh cửa. Chần chừ trước cánh cửa to lớn đó, cánh tay đặt lên nắm cửa bao nhiêu lần rồi lại hạ xuống, đột nhiên một giọng nói vang lên
“Vào đi.”
Như một lực vô hình, tôi bị hút vào bên trong.
Lúc nhận ra, tôi đang đứng trước một căn phòng đầy hoa lệ. Trái tim khẽ đánh “thịch” một tiếng, đầu óc đột nhiên choáng váng. Tôi nhăn mày, đưa tay lên đỡ đầu.
“Mẹ cô???” ông ta tròn mắt hỏi lại, sau đó lại cười phá lên thành một tràng man rợ “Maguerite bà ta trước giờ chưa từng sinh cô ra, vậy mà gọi là mẹ ư?”
“Đứa trẻ tội nghiệp…” ông ta vặn hai bàn tay với nhau, chép miệng “Được thôi, ta sẽ nói cho cô được biết…Cô vốn không phải do Maguerite sinh ra, cô chính là đứa trẻ bị nguyền rủa trong cặp song sinh hoàng tộc!!”
@
Từng lời lẽ cay nghiến của ông ta như tẩm độc, từng chút từng chút thấm vào bên trong tôi, gặm nhấm lấy tâm can tôi. Nói dối, gạt người!!! Tôi không tin!!!!
“Im đi….đừng nói nữa.”
“Ồ, lời nói của tôi cô có thể không tin, vậy còn người hiệp sĩ của cô thì sao?” ông ta vừa dứt lời, trong không trung đã hiện ra khuôn mặt của Ryan, đôi mắt tím xoáy những vòng xoáy màu chàm điên cuồng “Oh, không ngờ là cậu ta đến nhanh như vậy.”
“Ryan…” tôi yếu ớt thốt ra cái tên quen thuộc
Tôi đưa tay đỡ lấy mặt, nước mắt không biết vì sao lại tuôn trào. Giữa không gian vắng lặng, ngoài việc ngồi như một con búp bê vô hồn thì tôi cũng không biết phải làm gì khác.
Từ trong không gian, chiếu lên dáng vẻ cung kính hạ mình của người đàn ông ban nãy, trong giọng nói cũng không giấu được sự tôn kính và mỉa mai.
từ không gian đó cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc nhưng vô cùng lạnh lẽo, ngữ khí toát ra như băng tảng
từ bên kia vọng lên tiếng cười khan nhàn nhạt “Yêu sao?? Rondo, ông ở tước vị cao nhất nhưng lại mất khả năng phán đoán sao? Yêu? Tôi chỉ dùng cô ta làm vật tế cho Cecillia mà thôi.>
“Đùng…”
Giọng nói của anh ta vang đến, từng chữ, từng chữ rõ ràng, đánh mạnh vào trái tim tôi như sấm giật. Từng chữ của anh ta không ngừng dội vào hai bên tai tôi, đánh sập đi hàng phòng vệ trong lòng tôi. Không phải yêu ư??