“Tại sao ngươi lại ở đây?” Celine ngồi sụp xuống đất, tay tôi vuốt ve bộ lông màu trắng mượt mà của nó, hỏi tiếp “Mà ngươi là ai? Sao lại gọi ta?”

“Ta không gọi cô.” Nó quay phắt đi, tránh sự đụng chạm của cô bé, vẫy đuôi “Ta gọi Cecillia – Nữ hoàng của Ma cà rồng, nhưng tại sao cô lại nghe được??” nó ngẩng đầu nhìn Celine đầy kinh ngạc “Không lẽ…”

“Rầm”

“Công chúa, người sao lại đến đây?”

“Công chúa, nguy hiểm! Xin người hãy đến đây.”

Tôi quay phắt đầu nhìn về phía chiếc cửa nơi vừa xuất hiện hai giọng nói. Người đàn ông với mái tóc màu sáng và đôi mắt xanh biển tiến đến, thuận tay ôm Celine, giọng đầy dịu dàng

“Công chúa, chúng ta đi thôi, nữ hoàng đang đợi.”

“Ta tên là Celine, sau này ta sẽ gặp lại ngươi.”

“Cielo.” Chú mèo đó kêu lên một tiếng rồi cụp mắt, xoay đầu trở vào phòng giam bị khóa xích đó.>>>

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ. Đưa tay lên đỡ lấy đầu, tôi cảm thấy bản thân khỏe lên rất nhiều,. Ở cuối giường, chú mèo Ba Tư lười nhác cuộn tấm thân béo ú trong bộ lông mịn, nằm im không động đậy.

Tôi tung chăn, bước xuống giường, nâng cánh tay lên nhìn vào đồng hồ. Mười hai giờ…

Tôi đưa tay đỡ trán. Lần cuối cùng tôi nhớ mình vẫn còn ở trong khu rừng phong mà, tại sao lại nằm trong phòng đây? Hơn nữa, đây là phòng của ai thế này??

Như một thói quen, tôi tung chăn, bước xuống giường, bước từng bước đến mở tung cánh cửa sổ. Chợt một bóng người xuất hiện, dường như đã đứng ở đó từ rất lâu rồi. Tôi kinh ngạc lùi hai bước, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

“Là anh sao?”

“Cô dâu của ta, nếu không phải là ta, em còn mong ai vào đây?” Ryan nhướn đôi mày cong như nét vẽ, đôi mắt tím đầy những vòng xoáy kì lạ. Bàn tay thon dài khẽ nâng chiếc li cầu kì, bên trong chứa một thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh, ánh mắt đầy mê hồn, động tác tao nhã “Em cảm thấy như thế nào rồi?”

“Tốt hơn bao giờ hết.” Tôi gật đầu, bất giác đưa tay lên sờ khắp người, thấy cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, vẫn là bộ đồng phục ngày hôm qua. Tôi thở phào “Tôi đang ở đâu??”

“Phòng của ta.” Ryan ngồi lên chiếc bàn trắng, một tay chống cằm, tay còn mân mê thứ chất lỏng màu đỏ mê người đó, nhìn tôi chăm chăm “Em còn định ngắm ta đến bao giờ? Em không cần đến hội trường sao?”

“Hôm nay là lễ hội gì sao?” tôi nhíu mày nhìn hắn, bất giác đưa tay lên chùi miệng. Mặc dù những vết thương ngoài da có vẻ như đã lành, nhưng vết máu khô lưu lại trên bộ đồng phục trắng ngần khiến tôi cảm thấy buồn nôn. 

@

“Em cứ đến đó, đừng thắc mắc. Hơn nữa…” Ryan phút chốc đã đứngtrước mặt tôi, một tay tóm lấy một lọn tóc màu hạt dẻ của tôi, khẽ hôn vào đó. Tôi đỏ mặt, giơ tay định tát anh ta một cái thì Ryan đã nhanh tay chộp lấy tay tôi, khuôn mặt nhìn biểu cảm tức giận của tôi có chút hài lòng “Ta sẽ đưa em về nhà.”

“Đưa tôi về nhà?” tôi nhíu mày, nhìn anh ta đầy nghi hoặc. Anh…anh ta muốn theo tôi về nhà. Dựa trên phản ứng lần đầu tiên, cha chắc chắn sẽ rút ngay khẩu súng chuyên dụng nã thẳng vào đầu anh ta mất. Tôi biết Ryan là dòng thuần cao cấp, cao nhất là bị thương nặng, không thể giết được. Nhưng ngộ nhỡ trường hợp đó xảy ra, tôi lại không kiềm chế được trước sự hấp dẫn của máu anh ta thì sao…

Tôi không dám tưởng tượng…!!!

“Bây giờ thì…em đi tắm hay ta bế em đi?” Ryan áp sát người tôi, thiếu điều như muốn dán cả thân hình cao lớn của anh ta lên người tôi. Giọng nói thì thầm đầy mê hoặc, đường cong khẽ nhếch bên khóe môi cong lên đầy hoàn hảo, từ góc độ của tôi lại thu hút đến nỗi không từ ngữ nào có thể diễn tả. Trái tim tôi lại nẫng lên một nhịp.

Tôi đỏ mặt, trái tim càng đập dữ dội. Lùi khỏi tầm khống chế của Ryan, tôi chạy tót vào phòng tắm, khóa cửa, xả nước lạnh đầy bồn tắm rồi đắm mình trong đó.

Tôi không có ý định vận cả bộ đồng phục ướt nhẹp để trèo ra ngoài, nên đành miễn cưỡng dùng cái khăn tắm lớn trong phòng tắm quấn quanh người, xả nước, sau đó tần ngần đứng trước cửa phòng tắm. Đây không phải là phòng của tôi, bây giờ có bước ra thì cũng lấy đâu ra trang phục để mặc. Hơn nữa, ngoài kia còn luôn rình tập một ma cà rồng biến thái thì tôi ra thế quái nào được?

“Ryan, anh có ở ngoài không??”

Không có tiếng trả lời. Tôi căng tai nghe ngóng động tĩnh. Bởi vì cơ thể tôi càng ngày càng có sự biến đổi, nên khả năng cảm nhận âm thanh và ánh sáng của tôi đột nhiên cải thiện lên rất nhiều.

Trong phòng không có hơi thở xa lạ, có lẽ Ryan đã ra ngoài.

Tôi thở phào, chầm chậm đẩy cánh cửa…

Đón tiếp tôi là không gian vắng lặng của căn phòng, cùng với đôi mắt màu xanh biển của chú mèo Ba Tư đang nhìn tôi chằm chặp.

Tôi đột ngột nhớ lại giấc mơ của mình, mới ngồi xổm xuống đất, bế bổng chú mèo lên

“Ta vừa có một giấc mơ kì lạ…” tôi mơ hồ nói, sau đó chờ đợi phản ứng của nó. Chú mèo chăm chú nhìn tôi, kêu lên một tiếng

“Gì nhỉ…Cielo đúng không??”

“Cô dâu của ta, ta không mong đợi em phô diễn cả cơ thể của mình như vậy.” Một giọng nói phát ra từ phía sau tôi khiến tôi giật bắn mình, vội quay phắt người lại. Ryan đứng từ trên cao nhìn xuống, tôi giật mình tóm chặt lấy chiếc khăn tắm, trong lòng không ngừng lầm bầm. 

@

“Mặc vào đi.” Ánh mắt của anh ta di chuyển dần xuống, rồi điềm nhiên thảy cho tôi một bộ đầm “Ta ra ngoài đợi em.”

Tôi ngượng chín người, tức tối cầm bộ đầm mặc lên người với tốc độ thần tốc. Tôi đứng trước gương. Nhưng trong tấm gương lại phản chiếu một hình ảnh khác. Môt cô gái với mái tóc bạch kim trải dài như dòng thác đổ xuống nền nhà, từng lọn uốn nhẹ mềm như sợi tơ. Đôi mắt màu xám, những vòng xoáy màu nhạt dần di chuyển lấp lánh như ánh sao. Trên người là bộ đầm thanh lịch màu trắng với phần thân cố định bằng hai sợi nơ ánh bạc. Thân váy viền ren, bên dưới là một lớp Chiffon mềm mại như đám mây. Với những đường may cắt vừa vặn hoàn hảo, một bông hoa màu đỏ nở rộ trên ngực áo tạo nên một điểm nhấn trang nhã.

“Meow…” Cielo khẽ kêu lên, kéo tôi trở về thực tại. Tôi dụi mắt. Vẫn là mái tóc hạt dẻ thường ngày. Xem ra tôi cần phải đi khám mắt rồi. Cùng lúc đó, Ryan đẩy cửa bước vào.

“Hử?” anh ta nhướn mày, nhìn tôi không chớp. Đôi môi khẽ nhếch “Em rất đẹp.”

“Cảm…cảm ơn.” Tôi đỏ mặt, ngại ngùng cúi đầu.

Ryan đã giữ đúng lời hứa đưa tôi đến hội trường. Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra, anh ta lại chạy vào cái xó xỉnh nào rồi.

“Celine, cậu đây rồi.” Alize đã nhìn thấy tôi từ đằng xa, cô nhanh chóng chạy lại phía tôi. Người còn chưa nhìn thấy đâu thì đã nghe giọng chất vấn. “Cậu đã ở đâu cả buổi chiều thế hả?”

“Xin lỗi, do tớ cảm thấy không khỏe.” Tôi gật đầu, vẻ mặt thiếu tự nhiên

“Làm tớ lo chết đi được.” Cô đứng trước mặt tôi, thở phào đầy nhẹ nhõm. Ánh mắt mấy phút trước còn chân thành lo lắng cho tôi đã lia về phía Cielo, thắc mắc “Celine, cậu nuôi mèo từ bao giờ thế? Lại còn là mèo Persiano.”

Tôi chặc lưỡi “Mới đây thôi.”

“À, đúng rồi, cậu có muốn uống cái gì không? Tớ đi lấy giúp cho.” Alize hào hứng chỉ tay về phía bàn tiệc, nói với tôi

Tôi ngoái đầu nhìn về phía bàn tiệc, nơi những cái li thủy tinh cầu kì chứa đầy thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh, một cảm giác khó chịu trào dâng trong cuống họng. Tôi phẩy tay, ra hiệu mình không cần. Gì thế này?? Khó chịu quá!!

“Các em trật tự.” Từ vị trí cao nhất trong hội trường, tôi đã loáng thoáng nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của bà Emily.

Ngay lập tức, hội trường nơi mọi người đang bàn tán đầy sôi nổi bỗng dưng im phăng phắc.

“Như các em cũng đã biết lễ hội Đêm đen sắp cận kề. Và như đã thông báo trước đây, chúng ta đã tìm kiếm những ứng cử viên cho ngôi vị Reine, bây giờ cô đã có kết quả.” Bà Emily trầm tĩnh nói, giọng đều đều, đôi mắt vàng sẫm thỉnh thoảng liếc nhìn tôi. 

@

“Alize này…” tôi che miệng, nhỏ giọng “Cuộc tìm kiếm ứng cử viên gì gì đó, là như thế nào?”

“Hả?” Alize kinh ngạc nhìn tôi, hai mắt trợn to, hơi lớn tiếng hỏi vặn lại. Dường như cô cảm thấy mình đã lỡ lời, liền nghiến răng thấp giọng “Hôm qua, giờ nghỉ trưa, cả trường đều nhốn nháo vì sự kiện này, lúc đó cậu ở đây thế?”

Tôi đưa tay đỡ trán, cố gắng nhớ xem bản thân lúc đó đang ở đâu. Tôi cười gượng “Hình như…tớ ngủ quên mất!!”

“Trời ạ!!” Alize gõ vào đầu tôi “Thiệt hết cách! Cuộc tìm kiếm ứng cử viên chỉ dành cho những thuần huyết, những người thắng cuộc sẽ có một cơ hội ngồi vào chiếc ghế Reine.”

“Thế…” tôi xoa đầu, thắc mắc “Quyền lợi có được chắc không phải đơn giản gì đâu!”

“Còn phải nói.” Alize xuýt xoa “Ngoài việc trở thành hoa khôi được tôn sùng, nghị viện sẽ ban cho Reine mọi thứ mà người thắng cuộc yêu cầu.”

“Thế sao?”

Lúc này, cô hiệu trưởng đã đọc một dãy những cái tên, trên sân khấu chừng ba bốn cô gái với những bộ đầm đầy màu sắc nhưng lại không kém phần thanh nhã. Tôi nhíu mày nhìn hàng người xa lạ, bỗng một cảm giác kì lạ dấy lên.

Việc lựa chọn này là sao?? Mục đích của nghị viện là gì?

“Elenoir Bonaparte và cuối cùng…” bà Emily cao giọng xướng lên một cái tên rồi đột ngột im bặt, khiến cả hội trường nín thở “Celine Royalt.”

“Hả?” tôi kinh ngạc thốt ra một từ đơn âm tiết. Có lẻ vì hội trường quá im lặng nên giọng nói nhỏ như muỗi của to lại phóng lên hàng trăm lần, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Ánh đèn đột ngột rọi về phía tôi, cả hội trường đột ngột tách thành một đường đi từ chỗ tôi đến sân khấu hội trường.

Cái gì?? Trong đầu tôi đột ngột nổ “đùng” một tiếng…

Không biết tự lúc nào, tôi đã đứng trên sân khấu. Nhìn xuống bên dưới, hàng ngàn nữ sinh đang nhìn tôi với ánh mắt soi mói, tò mò, ngưỡng mộ…khiến tôi cảm thấy ngứa ngáu hết cả người. Hơn nữa, đột nhiên sống lưng của tôi cảm thấy lạnh cóng. Thôi xong!!

Bên dưới bàn tán đầy xôn xao. Tôi đứng bất động trên sân khấu.

“Thưa cô, em không thể nào chấp nhận quyết định này.” Một nữ sinh đứng bật dậy, giọng nói chất đầy phẫn nộ nhìn tôi nói. “Cô ta không xứng đáng cho ngôi vị Reine.”

“Beatrix, lý do vì sao em lại phản đối?” bà Emily trầm giọng, trong đôi mắt vàng sẫm thoáng lên tia lạnh lùng “Chả lẽ em lại không nhìn thấy Rozén trên ngực áo Royalt sao?”

“Thưa cô, việc Royalt có được Rozén không ai biết từ đâu.” Cô bạn đó phẫn nộ phản bác, dáng vẻ tức giận “Hơn nữa, việc một thường dân có được Rozén là một sự sỉ nhục đối với dòng thuần.” 

@

“Vậy theo ý của cô, cô dâu của ta không xứng đáng để trở thành ứng cử viên à?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu. Ngữ khí vô cùng bình thản, nhưng vẫn khiến kẻ nghe được không kiềm được rùng mình. Tôi bất giác ngẩng đầu.

Con người đó dường như đã trở thành môt sự quen thuộc. Mái tóc màu sáng tung bay, khuôn mặt sắc nét trong ánh trăng. Đặc biệt trên khuôn mặt đó là đôi mắt phảng phất thứ ánh sáng kì ảo, hệt như hai viên kim cương tỏa ra ánh tím nhàn nhạt thu hút đến kì lạ.

Ryan Della Bourbon!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play