Đứa trẻ
đó lúc ngủ say rất giống tôi khi còn nhỏ. Người đàn ông kia
không ai khác chính là cha tôi – Earl Royalt. Nhưng còn người phụ
nữ kia thì sao? Còn bức tranh chân dung ở cầu thang kí túc
Trắng??
Một người đàn ông đang ôm siết lấy một nữ sinh. Quần áo
của cô ta xộc xệch, mái tóc xõa tung. Khuôn mặt của người đó
khẽ tựa vào chiếc cổ trắng mảnh khảnh của cô nữ sinh. Trời
ơi!! Có cả tiếng thở gấp nữa (>_@
Tôi
tái mặt, lùi lại hai bước, không ngờ đạp phải cành cây khô,
“rắc” một tiếng.
Người đàn ông đó ngay
lập tức khóa lấy tôi trong ánh mắt của ông ta. Tôi cười khan hai
tiếng, nhìn cô nữ sinh, cả người cứng đờ…
Có điêu quá không vậy nè??! (>_Ném cái xác nữ sinh kia qua một bên, người đàn
ông đó từng bước bước đến gần tôi. Tôi sợ đến mức cơ thể cứng
đờ, ngoài việc chỉ biết lùi ra phía sau thì không còn làm
được gì nữa.
“Đừng chạy, cô đã nằm trong
bẫy của ta rồi.” Người đàn ông ấy vừa dứt lời, từ trong lòng
đất đâm ra bao nhiêu là dây, đặc biệt là những thân dây đầy gai
của hoa hồng, từ mặt đất xuyên thằng lên không trung, tạo thành
một cái bẫy hình nón nhốt tôi vào bên trong. Bên trong tối om,
tôi nhìn thấy bên ngoài thông qua những khe hở của những sợi
dây. Người đàn ông đó ngày càng tiếng đến gần, càng khiến tôi
hoảng sợ. Ánh…ánh mắt của ông ta không điên cuồng như Dhampir kia
tôi đã gặp, ánh mắt đó bình tĩnh và sắc sảo hơn nhiều. Tôi
vô thức lùi ra phía sau.
Người đàn ông đó búng tay, những sợi dây liền biến mất. Tôi
ngồi yên trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy. Tại sao…?
Cơ thể chết tiệt này, mau cử động xem nào, tại sao đến giờ
phút quan trọng mi lại trở nên vô dụng như thế này??
“Cô là thuần huyết sao?” người đàn ông đó nghi
hoặc nhìn tôi, sau lại phá lên cười “Haha, không ngờ lại thu
được một món hời thế này. Cô em đừng chống cự vô ích, trên
những cái gai đã có tẩm độc, hiện tại cơ thể cô chỉ bị tê
liệt mà thôi.”
“Không…đừng có đến đây.”
Tôi yếu ớt lên tiếng