Tôi không thể chịu được máu…bởi vì khả năng của tôi không có bản lĩnh để khống chế bản năng đó. Nhưng mà cái thứ chết tiệt gọi là máu kia vẫn cứ giễu qua giễu lại trước mắt tôi…

Chết tiệt!!! Ngay cả miếng thịt bò cũng trêu tức mình.

“A, Charlotte…” Alize nhanh chóng mang hai dĩa thịt về phía tôi. Đặt nó trước mặt tôi, cô cười tỏa nắng “Đây này, bữa trưa.”

Tôi vừa nhìn thấy miếng thịt bò tái, à không phải, sống nhăn vẫn còn máu vừa cảm thấy buồn nôn, vừa định với tay tìm nước lọc thì vừa lúc chiếc li chứa chất lỏng đưa đến, không nghĩ ngợi gì nhiều mà tôi đã uống ngay.

Đầu lưỡi dần phát huy tác dụng, truyền đến đại não. Cái thứ nước uống đặc quánh này là cái thứ chết tiệt gì đây?? Tại sao tôi lại cảm thấy trong người cứ sôi lên??

Uống ực một hồi cạn li nước, tôi sảng khoái đặt nó xuống bàn. Wao!!! Uống nước xong thật cảm thấy cơ thể thoải mái quá đi mất!!

Tôi hài lòng mỉm cười, nhìn Alize. Điều kì lạ nhất chính là Alize đột nhiên gương to đôi mắt màu đồng nhìn tôi đầy kinh ngạc, đôi môi nhỏ há to đến mức có thể nhét vừa ba quả trứng gà.

“Có chuyện gì thế, Beauharnais??” tôi nhíu mày

“Gọi tớ là Alize.” Cô bạn chu môi vẻ không hài lòng “Celine, cho dù cậu có khát đến mức nào cũng không nên uống máu một cách vội vã như thế chứ.”

Tôi cười “Không sao đâu, đây là nước…” chợt tôi nhận ra có thứ gì đó không đúng “Cậu vừa nói cái gì…máu??” không đợi Alize trả lời, tôi tức tốc nhìn vào trong chiếc li thủy tinh trong suốt. Mặc dù đã cạn, nhưng tôi vẫn nhìn thấy một ít chất lỏng đặc quánh ở đáy ly.

Suýt chút nữa thì tôi đánh rơi cái ly xuống đất.

Ôi trời đất mẹ ơi!!!! Trời ơi, ông nhẫn tâm sao??? Sao ông nhẫn tâm vậy??? Thần linh ơi, thượng đế ơi, con có lỗi với các người.

Tôi đập đầu xuống bàn. Tôi muốn chết quá!!

“Celine? Celine cậu không sao chứ?” ở bên đầu bên kia, Alize nói với tôi bằng giọng lo lắng “Đừng nói là…cậu không biết là cậu đang uống máu nhé?”

“Đương nhiên là không!!” tôi hằn học nhìn Alize “Làm sao tớ biết trong khi cả cơ thể lại đang mệt mỏi như thế?”

Hừ!! Lại không phải nói, nếu không phải tại cô…

“Vậy bây giờ cậu cảm thấy thế nào?” Alize quan tâm hỏi

Tôi im lặng không trả lời. Thú thật, cũng không nên đổ lỗi tại Alize. Cô ấy đơn giản cũng là lo lắng cho tôi, hơn nữa cô ấy không hề biết tôi chưa hẳn là ma cà rồng, tôi vẫn còn là một “con người”.

“Tớ cần ra ngoài một chút.” Tôi đứng dậy, nghiêng đầu cười “Cậu không cần phải đuổi theo đâu.” Dứt lời liền chạy ra khỏi nhà ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play