Vật bị tôi ném đi đó chiếc hộp thủy tinh mà bà Emily tặng cho tôi. Ban nãy không chú ý, thì ra là tôi đã ném phải khuôn mặt tựa trăng rằm của anh ta. Chiếc hộp nằm chổng chơ trên tấm thảm cầu kỳ, lặng lẽ phát ra thứ ánh sáng màu vàng sẫm kì quái.

“Anh…có sao không?” tôi im lặng hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng

Vì mái tóc màu sáng trong ánh đèn hắt từ chiếc đèn treo lửng lơ trong không trung đã che mất đi đôi mắt màu ánh tím của anh ta, nên tôi đột ngột bối rối không biết phải nên làm thế nào.

“Cô dâu của ta, quả nhiên em…” anh ta vừa mở miệng, từ bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa

“Cô Celine? Cô Celine?? Cô không sao chứ?”

Tôi chớp mắt, nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông trước mặt. Tuy vết thương không sâu, và ma cà rồng có khả năng tự trị thương, nhưng mùi máu ở trên thảm và trong không trung vẫn lảng vảng xung quanh tôi, đặc biệt khiến người tôi nóng như lửa đốt. Chầm chậm lên tiếng

“Tôi không sao, đã làm phiền cô, Kathy.”

“Dạ không ạ.” Bên ngoài cửa vang lên giọng nói ngập ngừng “Cô Celine, nếu có thể, mời cô xuống ăn sáng ạ.”

“Cảm ơn.” Tôi nói vọng ra “Tôi sẽ xuống ngay.”

Lắng tai nghe người ngoài cửa đã rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Em không nhớ ra ta?” anh ta ngẩng đầu, điệu bộ có chút bi thương nhưng sau cùng lại vẫn không tìm thấy được bi thương đó. Nụ cười ngạo mạn thường trực.

Đột nhiên anh ta biến mất, xoẹt một cái đã đến trước mặt tôi. Bàn tay anh nâng cằm tôi, rất nhanh sau đó một cảm giác dịu dàng dâng trào, khiến trái tim tôi bỗng cảm thấy mềm yếu. Cửa sổ tự động mở, không một tiếng động, tà áo trắng của anh ta phấp phới dưới ánh đèn càng trở nên kì ảo “Thế nhé, cô dâu của ta. Lần sau ta sẽ đến tìm em.”

Bao nhiêu cảm giác hối lỗi và dịu dàng ban nãy đột nhiên biến mất hết. Tôi chộp lấy cái gối, dùng hết sức bình sinh ném về phía anh ta, gầm lên

“Chết đi, đồ biến thái chết tiệt!!!” >”””

Chap 4: Dhampir >>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play