Im lặng quan sát cả học viện, tôi lúc đầu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng sau cùng lại trở nên kì lạ hơn. Trường kì thật vắng hoe. Nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, tôi khó có thể nhận ra bây giờ đã chập tối, với lại, với một học viện nằm riêng biệt ở phía dưới lòng đất như thế này, buổi sáng với buổi tối cũng đâu có gì cách biệt đâu.

“Học viện chia làm hai khu. Một là khu trường học và hai là khu kí túc. Kí túc gồm ba tòa nhà biệt lập. Màu trắng là những dòng thuần. Màu tím là của dòng quý tộc. Và màu xanh biển của dòng thường và dòng lai.”

“…”

Rồi anh ta chỉ về phía tòa nhà màu trắng tinh khôi, xung quanh trồng đầy những bụi hoa hồng đỏ thắm, đỏ đến nhức mắt. Tôi lảo đảo lùi hai bước, đưa tay đỡ lấy trán.

“Cô Royalt, cô không sao chứ?” anh ta dè dặt nắm lấy cánh tay tôi, thái độ cung kính

“Tôi không sao, cảm ơn anh.” Tôi cố gắng giữ bản thân đứng vững. Không đúng!! Có cảm giác gì không đúng!

Lập tức nhìn lên tầng số ba của tòa nhà, tôi bắt gặp một bóng đen áp lên chiếc cửa sổ. Cửa sổ kiểu cổ điển của thập niên 90, hoa văn bắt mắt trắng tinh khôi nhưng nhuốm đầy lạnh lẽo. Bắt găp ánh mắt của tôi, bóng đen đó dường như bất động tại chỗ, chỉ duy nhất bàn tay nâng li rượu của nó đung đưa. Tôi chớp mắt, một cơn gió mạnh thổi qua, thoáng chốc đã không nhìn thấy người đó nữa.

“Cô Royalt? Cô Royalt?” người bên cạnh lay vai tôi “Cô không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, phẩy tay, cười với anh ta một cái “Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm.”

“Vậy…” anh ta chỉ vào tòa nhà cách đó không xa “Tôi chỉ được đi đến đây thôi. Cô Royalt, phiền cô đưa cái này cho hầu gái, họ sẽ đưa cô đến phòng của mình. Lớp học bắt đầu lúc 8h, xin cô đừng đến trễ.”

Tôi nhận tờ giấy từ tay Keith, gật đầu, mỉm cười đầy chân thành “Cảm ơn.”

Anh ta ngẩng người, một giây sau lập tức quay người bỏ đi.

Tôi kéo va-li, bước từng bước về phía tòa nhà. Tuy bên dưới là lòng đất, nhưng tôi vẫn có thể thở được, lại còn có những cơn gió khá nhẹ. Theo kinh nghiệm mấy năm đọc sách, xem ra bà Emily đã đặt lên đây vô số phong ấn.

Tôi không tin thời đại con người đang phát triển như thế này lại có thể không phát hiện ra sự tồn tại của ma cà rồng. Mặc dù trước giờ tôi chưa từng tin vào những thứ đại loại như thế, nhưng bây giờ có lẽ tôi lại là một phần trong số chúng.

“Bốp”

“Ai đau đau đau…”

Do mải mê suy nghĩ, tôi đâm sầm vào cách cửa tự lúc nào không hay. Vội vã buông va-li, tôi ngồi sụp xuống đất, đưa tay xoa xoa chỗ đau của mình mà muốn ứa nước mắt. Cái tên chết tiệt trời đánh nào lại mở cửa một cách khốn nạn như thế chứ hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play