Tôi hóa đá…CÁi gì?!!!!!!!!???? Một…một nghìn tám trăm hai mươi bảy tuổi…????? What??? Không thể tin được á!!! Đứa con nít này không đơn giản là người nữa rồi!! >”””

“Thế, mọi chuyện là sao?” đứa trẻ đó đột nhiên đổi giọng nói, bỗng dưng trở nên lạnh lùng khiến tôi lạnh sống lưng. Nhảy phốc xuống đất như một chú sóc, nó trèo lên chiếc ghế màu kem mềm mại, chống cằm chờ đợi

“Tối qua là sinh nhật mười sáu của con bé, và Ryan đã đến.” Cha cũng tự nhiên kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế, mở miệng

“Ryan…Ryan…Ryan…” đứa trẻ đó nhắm mắt như thể đang cố nhớ một thứ gì đó rồi mở to đôi mắt màu vàng sẫm, hào hứng “Có phải đứa trẻ nhà Bourbon với đôi mắt ánh tím nổi tiếng trong giới ma cà rồng không??” rồi tự nhiên nó nhìn tôi đầy gian tà, cười một cái “Này nhóc, nhóc cảm thấy thằng bé đó như thế nào?”

“Emily!” cha tôi gắt “Hiện tại Celine không đủ mạnh để có thể đáp ứng việc đó cho giới ma cà rồng.”

Việc đó…?? Việc đó là việc gì??

Tôi ngơ ngác. Dường như mười sáu năm qua, tồn tại xung quanh thân thế của tôi là những bí mật về thân phận thật sự của tôi.

“Đúng.” nó gật đầu “Con bé hiện tại không thể sử dụng sức mạnh của dòng thuần, nhưng mùi máu của nó vẫn hấp dẫn những ma cà rồng khác.” Nói rồi đứa trẻ đó búng tay một cái, lập tức xuất hiện một sợi dây chuyền bằng bạc trước mặt tôi “Này nhóc, nhóc cảm thấy như thế nào về ma cà rồng?”

“Là loài sinh vật kinh tởm.” Tôi nói ngay mà không cần suy nghĩ

“Haizz…” đứa trẻ thở dài não nề, ra hiệu cho tôi cúi thấp người, xong lại mang sợi dây màu bạc đó lên cổ tôi “Chuyện này sẽ khó khăn đây.”

“Emily, còn chuyện nhập học của con bé??”

“Earl, anh lo lắng điều gì chứ??” đứa trẻ đó cười hi hi hai tiếng “Từ lúc con bé nhập học thì dưới đây đã luôn chờ đợi rồi. Ông có thể yên tâm.”

Đúng lúc cha định mở miệng nói một điều gì đó, thì tiếng chuông phát ra từ chiếc đồng hồ reng lên inh ỏi. “Đứa trẻ” Emily đó hơi sững lại một chốc, rồi lại lên tiếng:

“Earl, con bé ở đây ông có thể yên tâm, một tuần thì con bé sẽ về thăm. Còn bây giờ, nếu để Hội học sinh phát hiện ở đây có một Hunter thì sẽ phiền phức lắm.”

Cha tôi cũng nhận ra được phiền phức đang cận kề. Ông đứng dậy, giắt khẩu súng bạc bên thắt lưng, dịu dàng xoa đầu tôi “Cha phải về đây. Chuyện gì ở đây nếu không giải quyết được hãy nhờ Emily.” Rồi ông xoay đầu, nhìn bà Emily và cười chân thành “Tôi giao con bé cho bà, Emily.”

“Được rồi, ông bạn già.”

Sau đó, ông gật đầu chắc chắn rồi bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play