Có lẽ cuộc sống của nó đã trở lại những ngày tháng bình thường như trước. Vừa đi xe đạp với con Khánh An...

- Sao bữa nay mày như người mất hồn vậy Vân Anh!?_Khánh An lo sợ

- Đâu có đâu! À mà Khánh An! Bà cho tui mượn Nick Jen Ngô của bà trên FaceBook được không?

Sau 1 hồi tranh luận vật vã, cuối cùng thì con Khánh An cũng cho nó mượn.

Đột nhiên...

- Kìa! Con nhỏ học chung lớp tui hôm bữa tui kể cho bà nghe đó!

- Thì sao?_Nó thắc mắc

- Cả lớp không có ai thèm chơi với con nhỏ đó hết trơn! Nhỏ đó chảnh lắm! Bà đừng có chơi với con nhỏ khùng đó!

Nó làm lơ như chưa nghe thấy gì.

Vào lớp, thấy Yến đang nói chuyện với cô bạn lúc nãy Khánh An nói xấu. Nó bắt chuyện.

- Bà tên gì?

- Tui tên Hảo!

- Bà thân với Yến hả?

- Ưà!

Cứ thế nói chuyện rồi cũng quen dần. Sáng hôm sau...

- Vân Anh ơi! Xuống căntin mua nước với tui không?_Hảo vẫy tay gọi nó

- Ưà! Bà mới học xong 2 tiết thể dục hả?

- Ừm!

Tụi học sinh chung lớp với con Khánh An nhìn thấy nó đi chung với Hảo thì...

- VÂN ANH!!!_Tụi nó kêu

- Bà chờ tui 1 lát nha Hảo!_Nó nói rồi đi về phía tụi kia, chỗ con Khánh An.

- Đã nói là bà đừng có chơi chung với cái con nhỏ đó mà! Rồi bà cũng sẽ thấy mặt thật của nó thôi!_Khánh An la lên

Rồi tụi nữ sinh bắt đầu hùa theo, nhìn nó với ánh mắt khó chịu.

- Trong lớp không có ai nói chuyện với nó hết á!

- Mày đừng có chơi với con nhỏ đó!

- Đứa như nó không có ra gì đâu!

Tụi nó nói xấu sau lưng thậm chí còn xa lánh Hảo. Nó đều bỏ ngoài tai những lời nói đó, không quan tâm rồi vội vã chạy theo Hảo đang lủi thủi một mình.

- Nè! Sao bà không đợi tui!_Nó cười tươi vỗ vỗ vai Hảo

- Bà...không ghét tui sao?_Hảo ngạc nhiên

- Tại sao tui phải làm vậy!_Nó cười rạng rỡ

- Thì tụi nó nói xấu tui!

- Thì sao! Kệ mẹ tụi nó! Tui không quan tâm! Nhưng mà tại sao tụi nó ghét bà dữ vậy?_Nó thắc mắc

- Lớp...lớp trưởng...

Hảo siết chặt đôi tay mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn run rẫy, Hảo nhau mày khó hiểu, hàng mi cong nặng trĩu nỗi buồn vơi hòa cùng nước mắt của nỗi tuyệt vọng, đôi môi tái nhợt, răng nghiến chặt như muốn kìm lại...

- Bà...bà không có bạn cùng lớp sao!?_Nó nhau mày

- Ừ! Chỉ có một mình tui thôi. Nhiều lúc, ra chơi tui còn ngồi khóc 1 mình nữa! Rồi tụi nó nói "Nhõ này bị điên! Tự nhiên ngồi khóc!"

Nó nghiến chặt răng vì nó biết tụi con gái trong lớp Hảo không xem Hảo ra gì cả đến nỗi Hảo phải rơi nước mắt vì cái lý do vô lý đó mà tụi nó vẫn làm lơ rồi xem Hảo như người tâm thần. Nó tức tối

- Bà không có bạn cùng lớp thì tìm mấy đứa lớp khác đi!

- Tui cũng có nhiều bạn khác lớp nhưng mà hễ mấy đứa lớp tui thấy tui thân với ai thì tụi nó cũng nói xấu tui rồi bạn thân của tui cũng không còn ai nữa! Chỉ có Yến là hiểu tui thôi...

- Người luôn tin tưởng mình cho dù có nghe người khác nói như thế nào về mình mà vẫn luôn bên cạnh lắng nghe và chia sẻ với mình những lúc như vậy thì mới là bạn thực sự!_Nó an ủi

- Cám ơn...Vậy, theo bà tui phải làm sao để mấy bạn lớp tui không ghét tui nữa?

- Vậy là...Từ trước đến giờ bà luôn cố làm mọi cách để cho tụi đó không ghét mình nữa sao!?

Hảo nở nụ cười mỉm trên môi, khẽ gật đầu. Nó trợn mắt ngỡ ngàng trước ý nghĩ ngây ngô của Hảo. "Một cô bé luôn bị xa lánh hay thậm chí là bị cả lớp cô lập, bỏ rơi nhưng lại cố gắng khiến cho kẻ khác tha thứ cho mình trong khi vẫn biết mình không hề làm gì có lỗi. Vẫn biết là mình bị người khác từ chối nhưng vẫn cố để họ lắng nghe và thấu hiểu mình. Hảo là 1 người ngây ngô đến vậy sao!?" Nó hiểu nhưng không thể nói nên lời trước ý nghĩ hồn nhiên trong sáng mà ngây của Hảo. Nó thật sự bỡ ngỡ

- Phải biết tụi nó nghĩ gì về bà thì bà mới sửa đổi được, cứ như vậy thì làm mọi cách thì tụi nó vẫn không chịu thấu hiểu đâu!

- Tui không biết mình làm sai cái gì nữa! Hu...Sao không có ai trong lớp chịu mở lòng với tui hết vậy!?...HU...

- Nè! Bà còn có Yến nè! Có tui nè!

- Ukm!_Hảo gạt đi nước mắt

- Yến là người biết quan tâm, chia sẽ. Là 1 con người khác biệt những đứa con gái khác...Trong mắt tui, luôn nổi bật và luôn là điểm tựa của người khác. Tuy lúc nào cũng tỏ ra mình là 1 con người mạnh mẽ nhưng thật sự rất yếu đuối.

- Ưà! Hèn chi lúc nào tui cũng thấy bà tìm Yến!

Reng...Reng...Reng...

- Thôi! Tui vô lớp sinh hoạt chủ nhiệm nghen! Cám ơn bà!_Hảo cười tươi

- Ưm!

Hảo lên lầu...

- Yến! Bà có biết tại sao Hảo không xin mẹ mình cho chuyển lớp không?_Nó hỏi Yến

- Tại ba kế của bả không cho, mẹ bả thì sợ ổng đánh Hảo nên không làm gì được. Còn nhớ, hồi năm lớp 5 nhỏ mới đi mổ ruột thừa về mà ba kế nhỏ kêu tìm cái gì tui cũng không nhớ nữa. Rồi nhỏ tìm không thấy, ổng lấy cây đập vào đầu con nhỏ. Nhỏ vô lớp ngồi khóc, đầu nhỏ chảy máu quá trời luôn!

Nó đưa mắt nhìn lên tầng 2, Hảo đang đứng ở lan can nhìn ra ngoài, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn mang những suy nghĩ đau đớn. "Bị cả lớp cô lập, ba ruột mất, ba kế xuất hiện. Xung quanh cuộc sống đó...Chẳng có gì tốt đẹp...Một con người yếu đuối khiến tôi luôn có cái cảm giác muốn được là người bảo vệ và lo lắng cho Hảo..." Đôi mắt nó long lanh, hàng nước mắt lăn dài trên đôi má.

"Thanh ơi...giá như tao có thể chia sẻ với mày mọi thứ như lúc trước thì hay biết mấy! Mày luôn lắng nghe và thấu hiểu mọi thứ. Thời gian qua tao thật sự có rất nhiều điều muốn chia sẻ với mày..."

10 giờ sáng...

Nó mượn Nick của con Khánh An lên Chat với hắn

"2"

"2"

"Bạn tên zj?"_Nó hỏi

"Mình là Thanh. Còn bạn?"

"Mình là Khánh An. Bạn học lớp mấy?"_Nó giả vờ

"Mình học lớp 8"

Cứ nói chuyện với nhau như vậy...Mấy ngày sau...

"Bạn có bạn gái chưa?"_Nó thử hắn

"Bạn gái tui bỏ đi lâu rồi. Đừng nhắc lại nữa. Bạn làm bạn gái mình nha!"

Nó tức tối không thèm nói với hắn câu nào nữa. Dĩ nhiên, Khánh An rất thu hút. Đặt ảnh đại diện bằng hình của bả thì hẳn là ai cũng bị "Đổ" rồi! Nó buồn bã."Chỉ là quen trên mạng thôi mà!" Tự nhủ mình như vậy nhưng...Không hiểu sao càng nhìn thấy Yến với con Khánh An thì nó càng muốn khóc. "Tại sao lại như vậy? Tất cả chuyện này là do lỗi của mình cả mà! Nhưng tại sao...mỗi lần như vậy thì...!?"

Trên trường...

- Vân Anh! Chuyện bà với thằng đó sao rồi?_Yến quan tâm

Vẫn biết là Yến quan tâm cho mình và không phải là loại người đó nhưng mỗi lần nhìn thấy Yến thì...Tim thắt chặt lại dù vẫn biết là mẫu người Yến thích không phải hắn. Càng nhìn thì lại càng đau, khóe mắt nó cay cay. Đôi mắt sưng đỏ mọng vì ngày hôm qua, hôm nay vẫn vậy. Hình bóng hắn, tuy chưa nhìn thấy hắn nhưng...nó lại nhớ đến giọng nói trầm kèm với những lời ngon ngọt. Nhận ra là mình đã bị lừa dối nhưng nó vẫn cảm thấy thật ray rứt. Đầu tiên là Mobi Chi sau đó là thích luôn cả Jen Ngô. Càng nghĩ đến hắn thì nước mắt càng rơi vô lý do, càng nghĩ đến hắn thì môi cũng nở nụ cười rạng rỡ vô lý do. Cả 2 điều đó lúc nào cũng được thể hiện và bộc lộ trên gương mặt nó mỗi khi nghĩ đến hắn. Nó đã từng yêu hắn vì lúc nào hắn cũng luôn hỏi nó rằng "Mày có còn yêu tao không?". Nó đã rất vui vì khi hắn biết nó 65kg nhưng vẫn không tỏ thái độ ngạc nhiên như những người khác. Nó không buồn vì rõ biết là từ đầu hắn đã không có tình cảm thật với nó, vì đây...chỉ là thế giới ảo mà thôi..." Rõ biết là vậy nhưng...bờ môi mêu mếu như không thể cười nỗi được nữa, răng nghiến chặt lại, giọt nước mắt trong suốt hòa lẫn với nụ cười.

- HAHAHA!!!

- Sao vậy Vân Anh!? Tại thằng đó nữa phải không!?

- Đâu có! HÌ...Ê! Bà làm bài tập chưa?

Yến lặng thinh...

- Bây giờ tui quên rồi! Chỉ là quen trên mạng thôi mà! Bà làm gì ghê vậy?

Thấy Yến nhau mày lo lắng, nó úp mặt xuống bàn cười to rồi lau đi nước mắt nhưng vẫn như lần trước. Càng lau thì...

- HAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!! Không biết sao nước mắt tui cứ ứa ra hoài vậy ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play