Người là người, sao có thể biến thành một món (hoặc một đống) y phục?
Nhưng Chu Nguyệt Minh có thể.
Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh giống như một con rắn, lại giống như một trái bóng.
Rắn là rắn, bóng là bóng, sao lại liên quan đến nhau?
Nhưng Chu Nguyệt Minh vừa giống như rắn, lại giống như bóng.
Nói hắn là rắn, bởi vì y phục trên người hắn cởi xuống một lớp lại một
lớp, một món lại một món, hơn nữa còn giống như một tầng lại một tầng,
vĩnh viễn không hết.
Lúc này mới biết, hóa ra hắn lại mặc y phục nặng như vậy, áo quần nhiều lớp như vậy.
Cởi đến bộ này đã là lớp thứ ba, mới phát hiện y phục trên người Chu
Nguyệt Minh gần giống với màu da. Lần này hắn liên tục cởi mấy bộ, lại
có vẻ không béo phì như trước, thậm chí nhanh chóng hao gầy, ốm đi.
Hóa ra hắn cũng không tính là quá mập.
Cho nên hắn giống như rắn, da của hắn lột xuống một lớp lại một lớp.
Nhưng rắn lại không giống như hắn, rắn không có bản lĩnh lớn như hắn.
Ít nhất, rắn không thể lập tức lột da một lớp lại một lớp, một lần lại một lần.
Hơn nữa rắn không giống như trái bóng, cho dù là lúc nằm co cũng không giống.
Hắn lại giống.
Hắn giống như trái bóng bị người ta đánh một cái, đá một cước, đột nhiên nhảy lên, bắn ra.
Thế đi rất gấp, nhanh, còn hết sức kỳ dị.
Cho nên, nếu muốn ra tay với hắn, không biết hắn sẽ đột ngột nhảy đến
nơi nào, thậm chí không biết hắn sẽ “lăn” đến một góc nhỏ nào.
Vì vậy hắn giống như trái bóng.
Hắn không chỉ là mặt núc ních, bụng béo phì giống như hai trái bóng trên dưới, thân hình của hắn cũng giống như trái bóng.
Ít nhất là tròn như nhau, cũng biết bắn biết lăn như nhau.
Vừa bắn đã không thấy tăm hơi, vừa lăn một vòng đã ra bên ngoài một trượng.
Một tay của Quan Thất đã bắt được hắn, nhưng hắn vừa lăn đã ra bên ngoài một trượng tám, trong tay Quan Thất chỉ còn lại một đống y phục.
Quan Thất nhíu mày, hừ một tiếng, vứt bỏ y phục trên tay, chuyển sang rút kiếm, sau đó nhìn thẳng vào Chu Nguyệt Minh.
Lúc này Chu Nguyệt Minh đã cảm thấy sợ hãi.
Hắn đối diện với mũi kiếm, cùng với thần sát cầm kiếm ngay cả mặt cũng hiện màu xanh lá.
Quan Thất đã mở mắt ra, “Nhãn Đao” của Địch Phi Kinh chỉ có thể thương tổn hai mắt của y một lúc.
Lúc này Chu Nguyệt Minh cũng đã mở mắt, mặc dù đau, nhưng “Nhãn Tiễn”
của Địch Phi Kinh cũng không thể khiến cho mắt của hắn không nhìn thấy
mọi vật trong thời gian dài.
Nhưng lúc này, Dương Vô Tà, Vô Tình, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà,
kể cả Chiêm Biệt Dã vừa lật người nhảy lên, mưu đồ tái chiến, đều đồng
thời tỉnh ngộ. Quan Thất sử dụng Cầm Nã thủ, lúc nhắm mắt thi triển lại
càng tinh, càng diệu, càng giỏi, càng áo trời không vết vá.
Đồng dạng, thân pháp “Bá Vương Tá Giáp” của Chu Nguyệt Minh, lúc nhắm mắt lại càng chớp nhoáng vô định, không dấu vết để tìm.
Vào giờ phút này, hai người dựa vào cảm giác giao thủ, lại tiếp cận như vậy, tương đồng như vậy.
So với những người có mặt, Địch Phi Kinh còn hiểu được nhiều hơn một
điểm, “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ” hẳn là phải dùng một tay thi triển, chứ
không phải dùng hai tay.
Chẳng trách Bặc Tiên Tri không luyện được “Tiểu Khí Thê Cầm Nã thủ pháp”.
Địch Phi Kinh vì ngộ ra điều này mà cảm thấy run rẩy, run rẩy vì vui mừng.
Nhưng sau đó y lại run rẩy vì một chuyện khác.
Đó là một câu nói, câu nói của Chu Nguyệt Minh.
Lúc này Chu Nguyệt Minh vừa mới thở được một hơi, nhưng hắn còn chưa thở xong, lại phải đối diện với Quan Thất, cùng với kiếm trên tay thần sát
cuồng ma này.
Nhưng lúc này hắn đã có thể nói chuyện:
- Lôi Thuần không ở chỗ ta, ngươi hiểu lầm rồi.
Quan Thất nghiêm nghị quát lên:
- Hắn nói nàng ở chỗ hắn, hắn lại nói nàng vẫn còn ở chỗ hắn, bây giờ hắn lại nói nàng ở chỗ ngươi… các ngươi đùa bỡn ta?
Y liên tục nói vài chữ “hắn”, “nàng”, “hắn”, rõ ràng là rất sốt ruột.
Với võ công và thân phận tông sư của y, vốn không nên nói chuyện lộn xộn như thế.
Nhưng mọi người đều hiểu rõ những lời y nói, chữ “hắn” thứ nhất là chỉ
Địch Phi Kinh, chữ “hắn” thứ hai hình như là chỉ Dương Vô Tà, về phần
“nàng” đương nhiên là Lôi Thuần, còn “ngươi” dĩ nhiên là Chu Nguyệt
Minh.
Chu Nguyệt Minh đương nhiên nghe hiểu, hắn cũng đương nhiên không dám “đùa bỡn” thần sát Quan Thất này.
Huống hồ hiện giờ thần sát này đã tiến đến gần hắn một cách hung thần ác sát.
Hắn đột nhiên “hét” ra một câu:
- Ngươi sai lầm rồi.
- Ta… sai… lầm?
- Lôi Thuần là Lôi Thuần, Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không phải Lôi Thuần, Lôi Thuần cũng không phải Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch… Lôi Thuần…
- Người mà ngươi muốn tìm là Tiểu Bạch, chứ không phải Lôi Thuần.
- Người mà ta… Tiểu Bạch?
- Đúng, người mà ngươi yêu thương là Tiểu Bạch, còn Lôi Thuần chỉ là
người thay thế… Người đùa bỡn ngươi không phải là ta, mà là Địch Phi
Kinh, còn có Lôi Thuần.
Một tiếng “ầm” vang lên, Quan Thất giống như bị sét đánh.
Y tự vỗ vào “thiên linh cái”, sau đó hai mắt, hai tai, lỗ mũi, khóe miệng của y đều chảy (ứa) ra vết máu.
Trong bầu trời lại giống như có thứ gì lướt qua, giống như những chiếc
nồi, lại giống như những chiếc đĩa lớn, càng giống như những con chuồn
chuồn lớn hình dáng ký bí. Chỉ nghe tiếng vang vù vù xoẹt xoẹt không
ngừng, tiếng xịch xịch xạch xạch thấp thoáng lúc to lúc nhỏ.
- Tiểu Bạch không phải Lôi Thuần, Lôi Thuần không phải Tiểu Bạch…
Quan Thất ấn vào trán hét lớn:
- Các ngươi đùa bỡn ta… các ngươi đùa bỡn ta… ngươi nói láo! Ngươi đang nói láo!
- Ta không nói láo!
Chu Nguyệt Minh vội vàng nói:
- Người mà ngươi muốn tìm thật sự là Tiểu Bạch, chứ không phải Lôi Thuần, ngươi đừng trúng quỷ kế của Lục Phân Bán đường!
- Người mà ta muốn tìm là… Tiểu Bạch….
Cặp mắt của Quan Mộc Đán muốn phun máu, dùng tay ấn đầu lẩm bẩm, lảo đảo như muốn ngã:
- Người mà ta… Không phải Lôi Thuần?
- Đúng.
Câu này Chu Nguyệt Minh trả lời không hề giống như rắn, mà giống như đinh.
Một chiếc đinh đâm vào trong lòng Quan Thất.
Chiếc đinh ác độc, chiếc đinh sắc bén.
Đối với Quan Thất, điều này dường như càng khiến y bị thương, càng khiến y suy sụp hơn bất kỳ trận chiến nào.
- Người mà ta… không phải Lôi Thuần…
Y bi thương kêu lên:
- Mà là Tiểu Bạch?
Sau đó y ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Tiểu Bạch… Tiểu Bạch… nàng đang ở đâu? Nàng… ở… nơi… nào?
Trong giọng nói của y có sự bi thương vô tận, thê lương vô hạn. Hóa ra
“Tiểu Bạch” không chỉ là một cái tên, mà là một đoạn ký ức đau thương
đẹp đẽ đến mức đi vào tim vào phổi, một đoạn quá khứ tiêu hồn đến mức
đứt từng khúc ruột.
Một trận cuồng phong không biết từ nơi nào thổi tới, mái tóc rối của
Quan Thất lập tức từng chùm từng chùm theo gió bay đi, mái tóc còn lại
bỗng lóe lên ánh bạc dưới trăng.
Trong phút chốc này, y đã rụng đi một nửa tóc đen, trắng đi một nửa mái tóc.
Đó là hồi ức gì, lại thương tổn kỳ tài cái thế, nhân kiệt một đời này sâu đến như vậy, đậm đến như vậy?
(Tiểu Bạch là ai?)
(Ai là Tiểu Bạch?)
(Tiểu Bạch và Lôi Thuần có quan hệ gì?)
Nhất thời, những người có mặt đều hoài nghi, ai cũng quan tâm, vô cùng hiếu kỳ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT