- Những hảo hán giang hồ, cao thủ võ lâm, bọn họ dùng hiệp tâm làm gốc,
nghĩa khí làm đầu, đối với thăng quan phát tài e rằng không đặt trong
mắt. Hiện giờ người này đã bị Thái tướng ép rời khỏi kinh sư, vì vậy mới khiến cho quần long trong kinh không đầu, nhiều lần sinh ra tai họa.
Triệu Cát vui vẻ nói:
- Chuyện này dễ xử lý, bảo hắn trở lại đi!
Gia Cát tiên sinh thận trọng nói:
- Thế nhưng, hắn thật sự đã phạm tội… hắn đã từng cướp pháp trường.
Triệu Cát hừ một tiếng:
- Cướp pháp trường thì thế nào! Trẫm nói triệu hắn về thì cứ về, chỉ cần hắn có thể bảo vệ trẫm, ai có thể bắt hắn đi! Thái Kinh chẳng qua là
muốn làm lớn mạnh củng cố thế lực của hắn mà thôi, sao ngươi cũng cổ hủ
như thế!
Gia Cát cười khổ nói:
- Thánh thượng anh minh, lão thần ngu muội. Chỉ là tướng gia từng dùng ý chỉ của hoàng thượng hạ chiếu trục xuất người này và đám đồng bạn của
hắn, vĩnh viễn không được vào kinh, trừ khi thánh thượng lại giáng chỉ
miễn tội cho hắn, nếu không e rằng không người nào dám vi phạm ý chỉ.
Triệu Cát nói:
- Chuyện này thì dễ, hạ chỉ thì hạ chỉ. Hạ chỉ, hạ chỉ! Miễn tội, miễn tội!
Gia Cát Tiểu Hoa vội thừa gió bẻ măng nói:
- Tên của hắn là Vương Tiểu Thạch… Ngoài ra còn một vị hảo hán giang hồ
khác đang chủ trì đại cục của Kim Phong Tế Vũ lâu, là một nhân tài, tên
là Thích Thiếu Thương.
- Vậy ngươi thay trẫm soạn chỉ, trẫm sẽ ban xuống. Người kia gọi là
Vương Tiểu… Nhị gì đó, còn có Thương Thiếu Thích, hoàn toàn miễn tội,
chỉ cần hộ giá cho trẫm thật tốt, sẽ có vinh hoa phú quý, hưởng dụng
không hết!
Gia Cát trong lòng thầm than một tiếng, cúi đầu nói:
- Vâng…
Triệu Cát chợt nhíu mày, vuốt râu trầm ngâm nói:
- Người này… người này Thương Thiếu Thích gì đó, nghe tên lại rất quen…
Thực ra trước kia hắn bị Phó Tông Thư xúi giục, từng hạ chỉ vây quét
tiêu diệt nhóm nhân mã Liên Vân trại của Thích Thiếu Thương. Sau đó bởi
vì Thích Thiếu Thương nắm giữ văn kiện quan trọng về bí mật thân thế của thiên tử hồ đồ này, lại được Gia Cát tiên sinh nói đỡ, xem như “trao
đổi”, đạo quân hoàng đế này mới đình chỉ lệnh truy sát, khiến Thích
Thiếu Thương được sửa lại án sai, cũng khiến Thích Thiếu Thương có thể
báo thù tiêu diệt người truy sát hãm hại mình. Cuộc đấu tranh trốn chạy, sinh ly tử biệt này tử thương rất lớn, liên lụy rất rộng, diễn ra rất
lâu. Đối với hoàng đế, đó chẳng qua là một cái gật đầu, một lần lắc đầu, cho nên hắn vẫn có ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ, xem như trí nhớ đã tốt lắm rồi. Hắn cũng có để tâm đến chuyện này (bởi vì liên quan đến
địa vị thân thế của hắn), nếu đổi lại là người khác (thậm chí là trung
thần tướng hiền), chuyện khác (thậm chí là xuất binh khai chiến, trấn áp tàn sát), hắn sẽ không để ở trong lòng, còn thua xa một ca khúc, một
bài thơ, dáng múa của một cô gái xinh đẹp, càng khiến hắn mê mẩn tâm
thần.
Gia Cát khẽ hắng giọng một tiếng, tiến tới nửa bước, cúi đầu thấp giọng nói:
- Là Thích Thiếu Thương… trên giang hồ đặt cho hắn một ngoại hiệu là “Cửu Hiện Thần… Hạc”.
Y vốn định nói thẳng ra Thích Thiếu Thương được người khác gọi là “Cửu
Hiện Thần Long”, nhưng chợt nhớ tới chữ “long” có thể dẫn tới kị huý của thiên tử, vì vậy cố ý đổi chữ cuối cùng thành “hạc”. Triệu Cát nghe
xong cũng không để ý, chỉ phân phó:
- Ngươi hãy bảo Thích Thiếu Thương cái gì hạc kia vẫn quản lý Đại Phong
Bạo Vũ lâu như trước… còn có Vương Tiểu Nhị kia cũng bảo hắn trở lại.
Chỉ cần trẫm được bình an, trẫm sẽ không giết những tên lưu manh này.
Trong lòng Gia Cát tiên sinh thầm thở dài, nhưng cuối cùng đã có ý chỉ
của hoàng đế, hoàn thành một chuyện. Bỗng nhiên y nhíu chặt hai hàng
lông mày, khẽ thở dài nửa tiếng, lập tức im bặt.
Triệu Cát quả nhiên phát hiện y muốn nói lại thôi, ngạc nhiên nói:
- Tiên sinh còn có chuyện gì không hài lòng, cứ nói không sao cả!
Hôm nay triệu kiến Gia Cát tiên sinh vào nói chuyện, Triệu Cát cảm thấy
rất hợp ý, cũng không để ý đến việc nói thêm mấy câu. Dù sao, nói về ăn
chơi vui vẻ thì Gia Cát này thua xa Thái khanh, nhưng nếu luận về triều
chính quốc sự thì lão già này cũng có kiến giải riêng, nghe rất lọt tai. Triệu Cát nghĩ như vậy.
Gia Cát lại đang chờ câu này của hoàng đế.
- Còn có một chuyện…
Gia Cát muốn nói lại thôi:
- Vốn có thể không để ý, lại ẩn chứa hiểm họa đối với thánh thượng.
Nhưng nếu lão thần nói ra, lại sợ sau này Thái tướng và Đồng tướng quân
hiềm lão thần nhiều chuyện, sẽ trách cứ, xuyên tạc nỗi khổ tâm trung
thành của lão thần đối với hoàng thượng…
Triệu Cát nói:
- Gia Cát ngươi cũng quá lo nghĩ! Chuyện có lợi đối với trẫm, sao để cho đám nhãi ranh Kinh, Quán xếp đặt! Ngươi chỉ cần nói ra, tự trẫm sẽ xử
lý.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Con của gián ngôn đại phu Trần Lễ là Trần Niệm Châu xả thân hộ giá,
bình định phản loạn, nhưng dường như giải quyết hậu quả không tốt.
Triệu Cát ngẩn ra, hỏi:
- Chuyện này còn có phần sau sao?
- Có.
Gia Cát lập tức đáp:
- Trần Niệm Châu được chiêm ngưỡng mặt rồng thần thái của thánh thượng,
lập tức cải tà quy chính, vì thánh thượng chiến đấu trừ gian, lập công
phi thường. Có điều, hắn bởi vì phụ thân bị đày đi sung quân nên có hiềm khích với Đồng tướng quân, khiến Đồng tướng quân khó chịu một chút. Mà
hắn lại không muốn bán rẻ ân chủ của mình, cuối cùng tự vẫn tại chỗ. Mọi người đều không muốn đắc tội với Đồng tướng quân, cho nên đều không
phát tang cho vị Trần tráng sĩ liều thân hộ giá này, thi thể của hắn vẫn phơi sương tại hình bộ. Hắn từng ra sức bảo vệ thánh thượng, sau khi
chết lại rơi vào kết cục như thế, e rằng những hảo hán trong thiên hạ
thật lòng trung thành với thánh thượng đều âm thầm sợ hãi, thay lòng đổi dạ.
Triệu Cát vừa nghe liền giận tím mặt:
- Tráng sĩ kia cứu trẫm có công, mặc dù hồ đồ cố chấp, vì che giấu tội
ác cho chủ nhân mà tự sát, nhưng vẫn có ơn cứu mạng với trẫm, há có thể
không mai táng thật tốt cho hắn!
Gia Cát Tiểu Hoa lập tức lộ ra vẻ chần chừ:
- Thế nhưng… chỗ Đồng tướng quân… e rằng trên mặt…
Triệu Cát hừ một tiếng nói:
- Trên mặt hắn nở hoa sao? Thi thể của tráng sĩ, toàn quốc điệu tang,
lại ban cho danh hiệu anh liệt thần dũng đại hữu tướng quân, đây là ý
chỉ của trẫm!
Trong lòng Gia Cát tiên sinh mừng thầm, nhưng vẫn có phần ngập ngừng:
- Có điều… hắn từng là môn khách của tướng gia, còn từng phản bội chủ tử, lão thần sợ phong tước như vậy, Thái tướng…
Lần này Triệu Cát cũng không nhịn được nữa, mắng lớn:
- Gia Cát Tiểu Hoa, lão hồ đồ ngươi! Đây là ngươi nối giáo cho giặc, gia tăng vây cánh, ra sức bảo vệ Thái Kinh. Mọi ngày hắn ở trước mặt trẫm
thường nói ngươi không đúng, ngươi còn tận trung với hắn như thế. Nếu
không phải niệm tình ngươi trung thực cẩn trọng, trẫm cũng cách chức cả
ngươi luôn một thể!
Trong lòng Gia Cát tiên sinh cười thầm, vội trách cứ bản thân, cầu xin
tha thứ, cung xưng thánh minh. Lúc này Triệu Cát mới bớt giận một chút,
nghe Gia Cát khéo léo nói rõ, thường ngày quen nghe tướng gia xúi giục,
mà Thái tướng lại được thánh thượng ủng hộ, cho nên không dám làm trái ý Thái tướng vân vân.
Triệu Cát nghe vậy, chỉ mắng Gia Cát cổ hủ, nhưng trong lòng cũng cảnh
giác. Xem ra bình thường quá sủng ái Thái Kinh, đến nỗi thiên hạ chỉ
biết có Thái tướng, không biết có thiên tử… như vậy còn được sao!
Lúc này Gia Cát tiên sinh lại nói:
- Thực ra có rất nhiều chuyện, vốn là cấp trên quyết định anh minh,
nhưng quan chấp hành lại bằng mặt không bằng lòng, dùng quyền mưu lợi,
mới khiến cho thiên hạ oán giận, không phân trắng đen. Giống như Trần
Niệm Châu bản tính oanh liệt, trung thành với thánh thượng như thế,
nhưng cha hắn Trần Lễ lại vì Thái tướng và Đồng tướng quân đấu đá mà
khiến cho thân bại danh liệt, bỏ mạng trên đường. Chuyện này vốn không
liên quan gì đến việc thánh thượng nghe lời can gián, nhưng người trong
thiên hạ đều cho rằng thánh thượng không chịu nghe lời phải, quả thật
là… ai… vì chuyện này lão thần cũng uất ức không thôi.
Triệu Cát cả giận nói:
- Trẫm luôn luôn tiếp thu lời hay, khiêm tốn nghe can gián, nào có
chuyện oan uổng như vậy! Ngươi hãy truy phong cho cả nhà cha con Trần
Lễ, đừng để trong thiên hạ có một người hiểu lầm sự rộng rãi độ lượng
của trẫm!
Gia Cát tiên sinh cung kính nói:
- Vâng!
Triệu Cát dường như còn giận, chợt nghĩ tới một chuyện:
- Theo ý kiến của tiên sinh, tài năng của Đồng Quán thế nào?
Gia Cát chợt nghe câu hỏi này, không khỏi ngẩn ra, còn đang suy nghĩ, Triệu Cát đã nói:
- Lần đó Trần liệt sĩ đá hắn một cước, mắng hắn mấy câu, làm cho trẫm
tỉnh ngộ. Hắn kết oán dân gian, trước giờ đều nghe đánh mắng không
ngừng. Nhưng mỗi lần trẫm phái hắn xuất chinh đều giành được quân công,
công thành lược trận, ít bị hao tổn, vì vậy ban thưởng cho hắn rất
nhiều. Có điều nếu hắn dũng mãnh thiện chiến, sao lần đó tại lầu Túy
Hạnh lại bị Trần liệt sĩ đá một cước lộn nhào, bất lực như thế? Ý kiến
của khanh gia thế nào?
Gia Cát vừa nghe liền vui mừng khôn xiết. Đương thời đám người Thái
Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ bảo vệ quyền vị, làm giàu túi riêng, kiêu
căng xa xỉ, tham lam vô độ, còn mượn cớ xuất binh, xâm lược láng giềng,
đến nỗi giặc cỏ khắp nơi, dân chết đầy đồng, sinh linh đồ thán, chiến
họa liên miên. Đồng Quán báo giả chiến công, mượn chuyện này diễu võ
dương oai, đục khoét vơ vét, bách tính giống như bị bóc lột đến tận
xương tuỷ, kêu than ngập trời, triều đình và dân gian rối loạn, cực kỳ
hiếu chiến, quốc khố dần hết, hơn nữa còn khiến cho nước láng giềng sinh lòng dòm ngó Tống triều. Gia Cát nhiều lần khổ công can gián đều bị bác bỏ. Hiện nay không ngờ vì một cước của Trần Niệm Châu đá ra trước khi
chết, Triệu Cát mới tỉnh ngộ được. Trong lòng Gia Cát vui mừng, liền
nhân cơ hội vạch trần Đồng Quán dẫn binh xâm lược, báo giả đòi công, gây ra chiến tranh, đủ loại tác hại. Lần này Triệu Cát nghe rất lọt tai.
Gia Cát tiên sinh chỉ sợ Triệu Cát tính tình hay thay đổi, không tin
tưởng hết, một khi sinh nghi thì ngược lại sẽ hoài nghi tất cả lời nói
của mình, làm hỏng đại sự, vì vậy bẩm cầu.
- Nếu như thánh thượng cần minh chứng, có thể phái trọng thần liêm chính đi chiến địa điều tra rõ chân tướng, sau đó mới quyết định thưởng phạt.
Triệu Cát liền hỏi:
- Khanh cho rằng nên phái người nào đi thì tốt?
Gia Cát tiên sinh lập tức tiến cử mấy vị đại thần công chính liêm minh. Triệu Cát nghe xong liền nói:
- Được, đã như vậy, chuyện thu phục Yên Vân vốn đã giao cho Đồng tướng
quân điều binh xuất chinh, hiện giờ xem ra đáng nghi. Trẫm cũng không
muốn người người oán trách, cho nên tạm thời đình chỉ chuyện tấn công
nước Liêu rồi tính sau!
Gia Cát vừa nghe, quả thật trong lòng nóng lên, không nhịn được nước mắt lưng tròng. Y một lòng yêu nước, chỉ thấy quốc sự chậm trễ, hiền thần
đi mất, trung lương chết hết, nịnh thần nắm quyền, lục tặc họa nước,
diệt vong đến gần. Y trong lòng gấp, trong lòng đau, đã sớm muốn từ quan thoái ẩn, nhưng khi nguyên khí quốc gia còn chưa mất hết, y muốn vì
nước vì dân ở thêm một ngày, cứu thêm một người, làm thêm một chuyện,
cho nên không đành vứt bỏ rời đi, chỉ cầu cúc cung tận tụy. Y cùng với
Thích Thiếu Thương, Dương Vô Tà sắp đặt chuyện giả vờ hành thích vua tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, vốn chỉ muốn sửa lại án sai của Trần Lễ trung thành can gián, đồng thời giúp cho thủ lĩnh quần long Vương Tiểu Thạch có thể trở lại kinh sư, hội hợp với nhân tài đại tướng Thích Thiếu Thương,
cùng nhau kiềm chế Thái Kinh. Nếu có thể khiến Thái Kinh thất sủng trước mặt hoàng đế, đó đã là thu hoạch bất ngờ. Hiện nay thấy Triệu Cát có ý
cách chức Thái tướng, càng là một chuyện vui vừng. Không ngờ Triệu Cát
còn vì vậy đánh giá lại tư cách của Đồng Quán, tạm dừng can qua, đó là
đại công đại đức khắp chốn mừng vui. Điều này khiến Gia Cát tiên sinh
cảm động không thôi, chỉ cảm thấy hoàng đế này bản tính vẫn lương thiện, không uổng nỗi khổ tâm của mình mấy chục năm qua, liền quỳ xuống dập
đầu tạ ơn Triệu Cát:
- Hoàng thượng thánh minh! Đây là quyết định tạo phúc vạn dân, lợi cho thiên hạ! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!
Thần tử giám thị ở đó cũng theo Gia Cát tiên sinh đức cao vọng trọng quỳ xuống dập đầu, không ngừng hô vạn tuế. Triệu Cát nghe vậy liền vuốt râu mỉm cười, nghe được tiếng ca tụng quả thật có phần vui vẻ, còn cho rằng mình anh minh thần võ giống như Thái tổ hoàng đế, Đại tông Thần tông…
Có điều hắn say sưa thì say sưa, nhưng vẫn có điểm không hiểu. Không
phải các đời hoàng đế đều xem việc mở mang bờ cõi, tiêu diệt quân dịch
là chiến công phi thường sao?
Sao hiện giờ hắn chỉ nói tạm ngừng khai chiến, ngược lại được ca tụng thánh minh?
Cho nên, trong sự vui vẻ hắn đưa ra một kết luận.
Nhân chủ xem bốn biển là nhà, thái bình là vui. Năm tháng có bao nhiêu?
Sao phải tự mình chuốc khổ? Mặc kệ dân chúng lầm than, trẫm khoái hoạt
là được rồi!
Gia Cát Tiểu Hoa nước mắt đầm đìa khấu biệt hoàng đế, trở lại phủ thần
hầu. Thích Thiếu Thương đã âm thầm hội hợp, chờ đợi đã lâu, đang nói
chuyện với Vô Tình rất hợp ý, thấy Gia Cát tiên sinh liền đứng dậy vái
chào:
- Giang sơn nhiều biến động như vậy, khiến tiên sinh cực khổ rồi.
Năm xưa y từng chịu ân tình của Gia Cát tiên sinh, nếu không e rằng còn
đang lo sợ chạy trốn, nào có thể đường hoàng vào kinh chủ sự? Cho nên
Gia Cát tiên sinh nói gì nghe nấy, đó là sự tôn kính xuất phát từ đáy
lòng.
Gia Cát tiên sinh biết Vô Tình và Thích Thiếu Thương đều nóng lòng muốn
biết triều đình biến hóa thế nào, bèn lần lượt kể lại cuộc nói chuyện
giữa y và Triệu Cát hôm nay. Hai người nghe được hết sức mừng rỡ, vui
mừng khôn tả. Gia Cát chỉ nói:
- Quốc sự điêu linh như vậy, lão hủ chỉ cầu làm hết sức, thành bại không đoán trước được.
Thích Thiếu Thương cao hứng một trận, chợt nghiêm túc nói:
- Thái Kinh bị đả kích như vậy, nhất định sẽ tìm cách báo oán. Hiện nay
bốn vị cao đồ đã rời đi ba người, may mắn Thịnh huynh mưu trí hơn người, ám khí vô song. Hi vọng thế thúc hãy cẩn thận!
Gia Cát tiên sinh cũng nghiêm mặt nói:
- Thái Kinh đã mất quyền vị, lại thấy Phong Vũ lâu lớn mạnh, nhất định
sẽ xui khiến đồng đảng gây bất lợi với quý lâu, đối phó với hiền chất.
Thích lâu chủ hiện nay đã là thủ lĩnh quần long của võ lâm kinh sư, nên
bảo trọng nhiều hơn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT