Sáng sớm, mắt còn chưa mở, tay trái sờ soạng đồng hồ báo thức ở đầu giường, nó đang kêu inh ỏi, ấn phím tắt, sờ soạng đến tờ giấy dán ở đồng hồ, nàng mở mí mắt, kéo xuống tờ giấy. Tiết Thư Yến xem xong, xé, rồi ném vào thùng rác.
Xuống giường đi vào phòng tắm, lại hé ra một tờ giấy, nàng liếc mắt một cái nhìn qua, theo thường lệ ném vào thùng rác.
Xuống lầu, phòng khách không một bóng người, không một tiếng nói. Mở ra tủ giày màu đen, lại từ trong giày rớt ra ba tờ giấy, đi ra ngoài.
Phía trước, người ở căn hộ bên cạnh mua bữa sáng trở về, đang muốn mở cửa vào, thấy nàng, cả người hắn phòng bị, mang túi đồ ăn sáng giấu ở sau lưng.
Hàng mi tinh tế của Tiết Thư Yến nâng lên. Người này thật không lễ phép. Nàng giống như mang bệnh nặng sẽ lây truyền cho người khác sao? Hay sợ nàng muốn đồ ăn sáng của hắn? Nghi hoặc thì vẫn nghi hoặc, nàng là một thục nữ có giáo dưỡng, nàng bất chấp ngại ngùng mỉm cười chào hỏi: : “Ngươi mới chuyển tới sao? Trước đây ta chưa thấy ngươi.”
Đối phương gật đầu qua loa trả lời nàng. Nàng còn nghe được âm thanh thở dài vô lực.
“Ngươi ở cách vách sao?” Nàng nhớ rõ nhà cách vách người ở là…
Là ai? Bỗng nhiên đầu óc trống rỗng, như thế nào cũng không nghĩ ra.
Buồn rầu nhíu mi, lại nhíu mi, suy nghĩ mà không có kết quả, Tiết Thư Yến lắc lắc đầu, thôi quên đi, không trọng yếu.
Tiết Thư Yến lần nữa lộ ra tươi cười thân thiết, láng giềng hòa thuận. “Ta trụ ở căn hộ số 56, ngay cách vách căn hộ của ngươi, có vấn đề gì cứ tới gặp ta, tên ta là…”
“Ta biết tên của ngươi, ngươi không cần nói nhiều lần như vậy.” Đối phương biểu tình khóc không ra nước mắt. “Ta muốn đi mua bữa sáng.”
“Không phải đã mua rồi sao?” Nàng chỉ chỉ túi đồ hắn giấu ở sau lưng. Còn có, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, sao lại nói là nàng đã nói rất nhiều lần?
“Gì? Thật sự vẫn còn a!” Hắn nhìn xuống tay trái hắn vẫn cầm túi đồ ăn sáng. Rất thần kỳ! Hắn thấy túi đồ ăn như trân bảo, cơ hồ vui sướng muốn khóc.
Người này thật kỳ quái… Tiết thư Yến thì thào nói nhỏ, nhún nhún vai, xoay người đi ra đầu ngõ. Nàng muốn ăn bữa sáng.
“Lại còn nói ta kỳ quái? Rốt cuộc đem so sánh thì ai kỳ quái hơn?”Trên đời này còn có thiên lý sao. Quả thực đã làm kẻ trộm lại kêu người đi bắt kẻ trộm (kiểu vừa đánh trống vừa la làng đó).
Nhàn nhã ăn xong bữa sáng, đọc được một nửa tờ báo, âm báo tin nhắn vang lên. Tiết Thư Yến nhìn nhìn, như thường lệ không để ý tới. Lần thứ hai âm báo vang lên, nàng ngẩng đầu, nhìn lối đi bộ phía bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trơn bóng sáng ngời, không có một bóng người.
Nhưng Tiết Thư Yến đứng lên, gập tờ báo lại, đi ra lối người đi bộ, một người lầm bầm lầu bầu với hàng cây ven đường, tiến hành một đoạn hội thoại mà người khác không hiểu.
Dân cư phụ cận biết Tiết Thư Yến ở một căn hộ trong ngõ 44, đối với những người trong ngõ 44 thường nói và hành động quỷ dị không hợp lẽ thường, từ kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, tập mãi thành thói quen, đi qua nàng. Tiếp theo nàng tới thư viện. Tại đây, âm báo tin nhắn lại vang lên hai lần, nàng phát ngốc thật lâu, ngón cái đặt lên nút phím, nhưng cuối cùng không có ấn xuống.
Gần giữa trưa, tiếng chuông di động vang lên, nàng tiếp điện thoại, lúc này đây, hoàn toàn không có phản ứng, biểu tình trống rỗng, không nhìn ra cảm xúc gì.
Buổi chiều, cả người Tiết Thư yến giống như một u hồn, trên đường cái lúc ẩn lúc hiện, có mấy lần đi tới cửa bệnh viện, nhưng không có đi vào.
Nàng đi bộ cả buổi chiều. Khi về đến nhà, trong nhà một người cũng không có.
Tiết Thư Yến kiên nhẫn chờ, đợi mãi, cả phòng đã chìm vào bóng đen, yên tĩnh.
Nàng chậm rãi đứng dậy, đến gần một cửa phòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Quân Nhã.”
Không có ai đáp lai, nàng lại gọi một lần nữa: “Phàn Quân Nhã, ngươi có ở nhà hay không? Phàn Quân Nhã? Phàn Quân Nhã…”
Trước kia, đều là Phàn Quân Nhã da mặt dày đi phía sau Tiết Thư Yến, kêu to lên rằng nàng không để ý đến hắn, nhưng lúc này đây, hắn lại không để ý tới nàng.
Nàng gọi, một tiếng, lại một tiếng, gọi cả một đêm! Nhưng thủy chung không có ai hưởng ứng.
“Ta ở trong này.” Nam hồn thủy chung đi theo bên nàng, sâu kín đi tới trước mặt nàng. “Yến Yến, ta ở trong này.” (muanho: thương cho nam 9 nữ 9, bên cạnh nhau mà không biết.)
Nhưng mà, nàng không nhìn thấy hắn…
Trong lòng hắn biết, ngày mai khi mặt trời mọc lên, nàng lại lặp lại một lần, cuộc sống buồn chán. Nàng lại chỉ phục chế ngày hôm nay, vô số lần, giống với ngày hôm nay như đúc.
Đã năm năm! Không, phải là sáu năm, hắn một mực ở bên người nàng, nhìn nàng cắn nuốt từng giọt từng giọt bi thương, áy náy, tự trách, ân hận, ngày qua ngày. Đến mức, bức bách chính mình, thoát không ra được lốc xóay thời không- nàng tự tạo ra.
Thời gian của nàng là con sông ngừng lưu động, vĩnh viễn đình trệ tại đây, không tiến tới phía trước.
Hiện tại đối với nàng, mỗi ngày đều giống nhau, đến đồ ăn và thời gian ăn cơm cũng giống nhau, giống như kẻ điên đứng bến đường nói chuyện với hàng cây, u hồn lang thang đi trên đường cái cả buổi chiều, rồi trở về gọi tên hắn cả buổi tối… (Muanho: chắc anh đau xót lắm… )
Hắn ở một bên nhìn thấy, tâm hắn đau quá, nhưng cái gì cũng không thể làm. Loại cảm giác bất lực này… Ngay cả hắn cũng tự thống hận chính mình. Chỉ có hắn mới biết được thế giới trong mắt nàng. Nàng cứ sống mãi ở cái ngày cuối cùng hắn còn sống, trong thời không nàng tự tạo ra nói chuyện với hắn, không đối mặt với ngày tiếp theo với vô cùng thương tiếc và hối hận…
Hoặc là, nàng đang trừng phạt chính nàng ngay lúc đó không thẳng thắn thành khẩn, một lần lại một lần trải qua những thống khổ cùng tra tấn…
Sau khi nàng chìm sâu vào giấc ngủ, hắn lại bay ra ban công của phòng ngủ.
Làm sao bây giờ?Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể cứu lại cuộc sống của nàng?
Trừ bỏ, cứ bị động chờ đợi ngày mai lại tới, nhìn thấy nàng chìm trong thời không tại ngày sai lầm đó, thật sự không có cách nào cứu vãn sao?
“Ngươi nghĩ cùng Tiết Thư Yến nói cái gì?”
Một câu truyền đến từ ban công cách vách, Phàn Quân Nhã liếc nhìn xung quanh, xác định tầm mắt đối phương dừng tại trên người chính mình.
Phàn Quân Nhã kinh ngạc: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”
Lâm Giang tùy ý gật đầu. Vốn không muốn quản chuyện người khác, nhưng vẻ mặt của hắn thật sự rất đáng thương, càng ngày càng… thê thảm hơn, trong hắn có rất nhiều điều muốn nói với Tiết Thư Yến, rồi lại bất lực làm không được.
Phàn Quân Nhã ngẫm nghĩ.
Hai người ở cách vách này cũng rất kỳ quái, bọn họ không kết hôn, nhưng tình cảm phi thường tốt, thường thấy nam nhân dính bên người nữ nhân làm nũng, đôi khi lại biến thành một con chó- động vật lông xù. Nếu đã không phải là người bình thường, hội thấy được mình cũng không có gì kỳ quái.
“Ngươi muốn nói với nàng cái gì, ta nói giúp ngươi.” Lâm Giang lại nhắc lại một lần.
“Thật vậy chăng?” Nam hồn đã muốn đồng ý, hắn nhìn thấy mình, lại nguyện ý giúp đỡ, Phàn Quân Nhã thự vui vẻ, nhưng là…
Tươi cười mới duy trì ba giây, khóe miệng lại suy sụp xuống: “Ta không biết nói gì với nàng.” (Muanho: bó tay anh, bao nhiều điều muốn nói cơ mà. Như anh-yêu-em chẳng hạn. Bong bóng màu hồng tung bay.)
Những gì muốn nói, đã sớm nói với nàng. Chỉ vì chính nàng cảm thấy hắn bị thua thiệt, thâm tâm nàng bị bứt rứt, nàng mới có thể trở lên như vậy, hắn không biết phải nói thêm gì nữa cả?
“Có thể… ta chỉ muốn tìm người nghe được ta nói chuyện mà thôi…” Sáu năm này, không ai thấy được hắn, hắn thực tịch mịch, bao nhiều lời muốn nói cũng không biết nói với ai.
Lâm Giang nhìn hắn, nằm úp sấp tựa vào ban công, bày ra tư thế chăm chú lắng nghe. “Vậy ngươi nói đi!”
“Thật sự có thể chứ?” Nam hồn hưng phấn cả người…, chỉnh lại linh hồn, tìm được địa phương thật tốt trên ban công , ngồi xếp bằng tọa vững chắc. (vì linh hồn gió thổi là bay mà… nó phiêu tán lung tung trong không trung á… *hú hồn*)
Lâm Giang bắt đầu có chút hối hận: “Ngươi muốn… nói chuyện thật lâu sao?”
Thoạt nhìn như chuẩn bị cho một cuộc tọa đàm dài dài.
“Đúng vậy.” Đối phương dùng sức gật đầu. “Người đừng nhìn tình trạng Yến Yến của ta như vậy, kỳ thật nàng là người rất tốt, khi còn chín tuổi…!”
“Chín tuổi?” Qủa nhiên phải đàm thoại thật lâu a.
“Đúng thế, còn có hồi năm tuổi…”
“Năm tuổi?!” Như vậy thì càng lâu a.
Nam hồn lườm Lâm Giang một cái. “Ngươi không cần than vãn, rốt cuộc ngươi có muốn nghe hay không?”
“…” Được rồi, được rồi. Dù sao hắn cũng tò mò, một nam hài năm tuổi liền yêu thích nữ hài chín tuổi, một quãng thời gian thanh xuân của thiếu niên ngây thơ, yêu đương say đắm nhưng lòng đầy chua xót, huyết lệ. Không thể trong mấy giờ ngắn ngủi nói hết được.
“Chính xác mà nói, là lúc hoài thai bảy tháng tuổi.”
…. Chính xác, một nam hài mới hoài thai bảy tháng liền yêu cô bé mới bốn tuổi. Vậy tình sử của hai người ly kỳ như thế nào đây?
Nguồn gốc liên hệ giữa hai người rất sâu xa, thật sự phải nói tới từ lúc hoài thai… Không, chắc còn sớm hơn, hẳn nên nói từ thời kỳ thiếu nữ của Tiết mẹ và Phàn mẹ, kết lên nghiệt duyên nan giải của Phàn Nhã Quân và Tiết Thư Yến.
Phàn mẹ và Tiết mẹ từng là tỷ muội thân thiết trong một thôn, chẳng những cùng năm cùng tháng sinh, cá tính giống nhau, hứng thú giống nhau, không giấu nhau cái gì, tình cảm phi thường tốt, tốt tới mức sau khi đã kết hôn, vẫn duy trì liên lạc.
Sau đó có một ngày, hai người tụ họp, tán gẫu bát quái là hứng thú chung của hai người. Thật vui vẻ, cũng vào ngày đó, hai người trêu đùa lẫn nhau xác lập hôn ước.
Đơn giản là Phàn mẹ kinh hô một câu: “Ta hiện tại mới phát hiện, hai tiểu hài tử của hai nhà chúng ta có họ giống nam nữ diễn viên nha. Tuyệt vời, không bằng chúng ta kết thân gia tốt lắm.”
“Thân gia…?”
“Đúng rồi, năm đó hắn còn nhỏ, hắn còn theo đuổi ta cũng không cho hắn theo đuổi, nhưng cuối cùng ta lại gả vào nhà họ Phàn hay sao, đây nhất định là ý trời, nhất định bọn nó là trời sinh một đôi.”
“Nhưng mà…” Tiết mẹ còn có điểm lý trí, nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh mình giữ im nặng, đem ánh mắt nhìn về cái bụng tròn vo của Phàn mẹ. “Nữ nhi của tabốn tuổi rồi, hắn có ghét bỏ không?”
“Ai da, nói cài gì vậy, xú tiểu tử nhà ta dám ghét bỏ, ta đánh, hắn không dám á.”
“Được, một lời đã định nha.” Tiết mẹ, tính cách không thua trận, hào khí không thua người.
Vì thế, khi Phàn Quân Nhã còn ở trong bụng mẫu thân , tiểu nữ oa bốn tuổi bị nói là cụ non, cứ như vậy trong lời nói đùa giỡn bị chỉ phúc vi hôn (định hôn ước). Đây là niên đại gì a!
Ác, đúng rồi, đây là hí kịch nghiệp chướng, tên là “Tiết Đinh Sơn cùng Phàn Lê Hoa”. Làm cho Phàn Quân Nhã không hiểu, oán hận Tiết Đinh Sơn cùng Phàn Lê Hoa nhiều năm.
Đây là truyện gì trong truyền thuyết đây, mẫu thân hắn (Phàn mẹ) có bao giờ buông tha việc xem hí kịch đâu. Cho dù Phàn mẹ có gả cho nhà họ Vương, Phàn mẹ cũng sẽ bảo giống Tiết Bình Quý cùng Vương Bảo Xuyến trong phim, thì vẫn là một đôi trời sinh, kết quả cuối cùng vẫn là kết thông gia sao, muốn chỉ phúc vi hôn thì thiếu gì lý do a…
Đây là lúc Phàn Quân Nhã đã hiểu biết, từng lấy lý do này ra biện hộ, bị Phàn mẹ lấy thiết sa chưởng hầu hạ (đánh a) bắt Phàn Quân Nhã lĩnh ngộ. Nhưng mà, hắn biện hộ không phải vì hắn không thích Tiết Thư Yến, mà ngược lại, hắn thực thích nàng. Trước đây, hắn rất nho nhã, yếu ớt, lại nhiều bệnh, vừa sinh ra đã chạy vào bệnh viện như cơm bữa. Mạng nhỏ này của hắn là được nhặt trở về, vì thế cha mẹ phi thường tuân theo phong tục truyền thống, thay hắn tìm một cô gái có thể cảm hóa (biến nguy thành an) cho cái mệnh của hắn, rồi bồi dưỡng cô ấy thật tốt. Bất qúa hắn không thể lại kháng nghị nhiều nữa. Đến bây giờ hắn phi thường cảm tạ mẫu thân đã không áp dụng phương thức tuyển chọn như đi chợ mua rau cá cho hắn, rồi tuyển lựa chiêu mộ linh tinh… (chỗ này mưa chém... )
Một đưa nhỏ như vậy, cha mẹ hắn thật sự cẩn thận che chở đi? Sai rồi! Phàn mẹ ngược lại còn đem hết khả năng ngược đãi hắn. Hắn thường bị Phàn mẹ truy đuổi tấn công bằng ma chưởng, làm hắn chạy trối chết, nhưng cũng tạo cho hắn, một thân đầy sinh lực và sức sống… Ít nhất, tốc độ chaỵ trốn trối chết của hắn cũng không thể xem nhẹ.
Hơn nữa, khi hắn chính thức đi nhà trẻ, bước trên con đường thu thập kiến thức, lại không có một ngày, không bị Phàn mẹ rống. Còn có lão sư uyển chuyển ám chỉ với cha mẹ hắn, đem hắn đi làm trắc nghiệm trí tuệ, hoài nghi trí năng của hắn thấp hơn mức bình thường.
Khi bị Phàn mẹ đuổi đánh, hắn chạy trối chết thóat đi, việc hắn thường làm sau đó là trốn ở nhà Tiết gia, cách hai ngõ nhỏ.
Thư Yến sẽ thu lưu hắn, liền quên Phàn mẹ ở tận Thái Bình Dương rồi. Vừa thấy Thư Yến, Phàn Quân Nhã mặt mày hớn hở, gọi: “Vợ hảo.” Chỉ cần là Thư Yến ra mặt cầu tình cho hắn, mẫu thân nhất định sẽ tha cho hắn ngay.
Thành tích học tập của Thư Yến tốt lắm, mỗi lần thi tên nàng bao giờ cũng đứng ở tốp đầu bảng phía trên, còn tên hắn trên bảng thành tích bao giờ cũng đứng phía cuối bảng à. Quả thực là thiên đàng với địa ngục, quá xa. Nhưng nàng chưa bao giờ nói hắn ngu ngốc. Có mấy lần nàng nhìn thấy bài làm của hắn, còn nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói: “Có sáng ý tốt đó chứ, ta còn không có nghĩ đến đâu.”
Năm hắn sáu tuổi, Phàn cha mẹ đi hưởng tuần trăng mật. Mang hắn gửi nhà Tiết gia, Ngày Phàn cha mẹ trở về, máy bay bị rơi. Tiết mẹ nhận được tin tức, thống báo cho hắn biết. Khi đó, hắn thực sự rất sợ hãi.
“Tỷ tỷ, ta không muốn trở thành cô nhi.”
“Không được nói lung tung.” Thư Yến ngồi cùng hắn, cắt đi suy nghĩ miên man của hắn.
“ Nhưng mà… Nếu… Nếu thật sự…”
“Đừng sợ, ta sẽ bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi.” Nàng thương xót, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Song phương mẫu thân chỉ phúc vi hôn có phần buồn cười kia, nhưng là xảy ra thật sao. Từ ngày đó bắt đầu, nàng một mực ở bên người hắn, bảo hộ hắn. Mới có thể làm cho hắn từ từ đứng lên trở lại.
Hắn thật không ngờ, cuối cùng người trở thành cô nhi, là nàng, mà không phải là hắn.
Một lần say rượu ngoài ý muốn, cướp đi sinh mệnh Tiết cha mẹ.
Sau khi cha mẹ hắn giúp đỡ lo xong xuôi hậu sự Tiết gia xong, thu dưỡng Thư Yến.
Chuyện đó xảy ra khi hắn tám tuổi, nàng năm ấy mười hai tuổi. Nhưng điều ấy không có quan hệ, tựa như nàng đã từng nói qua, hắn cũng sẽ bên cạnh nàng, bảo hộ nàng. Khi đó hắn tuổi còn quá nhỏ, suy nghĩ chưa nhiều lắm, nghĩ hết thảy cũng sẽ không thay đổi. Nhưng mà, nhiều chuyện không giống nhau.
Trước kia, khi hắn hay nói giỡn gọi bà xã, nàng sẽ đánh đầu hắn. Không giống lão mẹ đánh cái ót của hắn, mà là nhẹ nhàng cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ vào trán hắn nói: “Đừng gọi bậy.”
Hiện tại, khi hắn gọi bà xã, nàng sẽ không gõ trán hắn nữa, cũng sẽ không phản bác lại hắn. Làm hắn không thấy vui vẻ. Ánh mắt nàng nhìn hắn… Hắn không biết hình dung thế nào, nhưng hắn không thích.
Đó là một loại… cảm giác nói không lên lời. Hắn biết, biểu tình kia không phải là chân chính nguyện ý.
Từ ngày đó, nàng không thể thản nhiên cùng hắn cười đùa… Bắt đầu chán ghét hắn. (muanho: ghét anh, suy nghĩ lung tung).
Hắn nghĩ nàng đã mất đi cha mẹ, tâm tình chắc vẫn không thích ở đây. Không quan hệ, hắn là nam tử hán đại trượng phu, nhường nàng một chút là được.
Cho tới nhiều năm sau, hắn mới lĩnh ngộ được, bọn họ lúc đó, rốt cuộc không thể quay về đoạn thời gian tình cảm thanh mai trúc mã thuần túy trước kia nữa.
Nhưng mà hắn vẫn rất thích nàng. Tuy rằng hiện tại, nàng sẽ không đối hắn thân thiết tươi cười như trước. Nàng vẫn kiên nhẫn dạy hắn làm bài tập, vô hình trung tạo ra một khoảng cách với hắn, khoảng cách thật dài, nhưng hắn vẫn… thích nàng. Nhớ nàng từng đối với hắn thật tốt. Ngay từ đầu, nàng giống như tỷ tỷ của hắn. Trước đây, thân thể hắn gầy yếu, bị mọi người chê cười là ẻo lả, không ai chơi cùng hắn.
Thời gian thơ ấu của hắn luôn ở một chỗ với nàng. Chỉ có nàng sẽ không cười hắn quỷ yêu khóc nhè, luôn ôm hắn an ủi.
Khi hắn vào học tiểu học, nàng nắm tay hắn cùng đi học, bảo hộ hắn, chiếu cố hắn.
Sau đó, chậm rãi thời gian lúc còn nhỏ, vô luận là hữu tình, là thân tình hay cái khác. Cuộc sống của hắn thủy chung đều có nàng.
Hắn vẫn hay nói, nàng là cô gái rất quan trọng đối với hắn.
Người biết được quan hệ giữa bọn họ, có vài người giễu cợt kêu nàng là con dâu nuôi từ bé, hoặc là cười nhạo hắn cưới một đại tỷ. Hắn đều cảm thấy không sao cả. Hắn vốn nên thú nàng, đương nhiên là ở chung một chỗ cả đời, cho tới bây giờ đều không nghĩ tách rời khỏi nàng.
Hắn nhưng lại không ngờ tới, những lời trêu cợt đó lại thành vết thương trong lòng nàng. Nàng càng ngày càng trầm mặc là bởi vì không cự tuyệt hắn, nhưng lại không thật sự nguyện ý ở một chỗ với hắn.
Cho đến một ngày…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT