“37.1 độ, vẫn không đến nỗi sốt.”

Dương Tuyết Tuệ nhận lấy nhiệt kế của Lâm Nhược Kỳ ra lướt nhìn rồi đặt lại vào trong khay.

“Khoảng chừng nào tôi có thể xuất viện?” Lâm Nhược Kỳ vừa cái cúc áo vừa mỉm cười hỏi Dương Tuyết Tuệ.

“Tôi làm sao biết khi nào chị xuất viện. Tình trạng của chị khó nói lắm, dù hết bệnh rồi nhưng bác sĩ muốn chị nằm viện tiếp, không phải chị vẫn phải nằm tiếp sao?”

“Y tá Dương… Những lời này của cô…” Nụ cười trên gương mặt Lâm Nhược Kỳ đông cứng, sao cô có cảm giác Dương Tuyết Tuệ đang nói bóng gió, hình như cô ấy rất ác cảm với cô? Lần trước cô nằm viện vì tai nạn, thái độ của cô y tá này chẳng phải rất ân cần sao?

“Chị bây giờ là thai phụ, không vào khoa Sản, lại chạy đến nằm phòng bệnh cao cấp ở khoa Ngoại tổng quát chúng tôi, chị không cảm thấy kỳ cục sao?”

“Kỳ cục? Nhưng cái này là bác sĩ Giang…”

“Đúng, là anh ấy! Tôi biết là anh ấy, có bệnh viện đều biết là anh ấy!” Dương Tuyết Tuệ đột nhiên cầm nhiệt kế trong khay lên, ra sức vấy thật mạnh, như có thù với cái nhiệt kế vậy.

“Y tá Dương, có phải tôi đã gây ảnh hưởng gì không tốt đến bác sĩ Giang không?”

Kỳ thực suốt mấy ngày nằm viện, Lâm Nhược Kỳ cũng lờ mờ cảm thấy được điều gì đó bất ổn nhưng cô không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều, giờ Dương Tuyết Tuệ gợi chuyện, trong lòng cô đột nhiên sáng tỏ.

“Là chị hỏi đấy nhé, đừng có ở trước mặt bác sĩ Giang lại bảo tôi lẻo mép.” Dương Tuyết Tuệ dằn mạnh cây nhiệt kế xuống chiếc khay đựng, cô vốn là người thẳng tính, nín nhịn suốt mấy ngày nay, thực sự không muốn nhẫn nhịn hơn nữa.

“Chị Lâm, à, tôi nên gọi là chị Cố mới đúng, tôi không biết giữa chị và chồng chị rốt cuộc xe chuyện gì, nhưng cái thai mà chị đang mang là của chồng chị, đúng không? Thế tại sao chồng chị chưa bao giờ đến thăm chị, mà lại là bác sĩ Giang bên chúng tôi chăm sóc chị mỗi ngày? Tôi không hề muốn thăm dò chuyện riêng tư của chị. Thực tế, tôi chẳng tò mò, hứng thú với chuyện đời sống tình cảm của chị nhưng chị biết không, chỉ bởi vì chị, tương lai của Giang Hàn Phi sắp bị huỷ hoại chỉ trong phút chốc rồi!”

“Gì cơ?” Lâm Nhược Kỳ ngồi thẳng dậy, hai tay bất giác siết chặt chăn. “Vì tôi mà tương lại của bác sĩ Giang bị huỷ hoại ư? Rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Còn sao nữa!” Dương Tuyết Tuệ cảm thấy câu hỏi của Lâm Nhược Kỳ quá buồn cười. “Không phải ban nãy tôi đã nói rồi sao, chị là một thai phụ, lại đi nằm ở phòng bệnh khoa Ngoại tổng quát chúng tôi, còn bắt Giang Hàn Phi ngày ngày chăm lo ba bữa cơm, chị không thấy kỳ cục sao?”

“Tôi… tôi không có bắt bác sĩ Giang…” Những lời mỉa mai gay gắt của Dương Tuyết Tuệ khiến Lâm Nhược Kỳ không nói nên lời, cô không cố tình làm thế, nhưng chuyện đã rồi, cô còn biết phản bác thế nào? Những lời ra tiếng vào khó nghe này có phải đã lan truyền khắp bệnh viện rồi không?

“Đúng, chị không chủ động, là do bác sĩ Giang tự nguyện. Anh ấy sợ chị trốn đi nên ép chị nằm ở phòng bệnh khoa Ngoại tổng quát, còn trả viện phí cho chị nữa. Còn chị, chỉ là yên lòng hả dạ tiếp nhận các hành động “tận tâm tận tuỵ” này, làm một bệnh nhân an phận thủ thường. Nhưng liệu chị có biết rằng người bác sĩ này chính vì “sự quan tâm đặc biệt” dành cho chị mà bị người ta viết thư tố cáo, tố cáo anh ấy tác phong không nghiêm chỉnh, quan hệ nam nữ bừa bãi, bệnh viện đã vào cuộc tiến hành điều tra rồi. Đáng lẽ năm nay anh ấy sắp sửa được thăng chức chủ nhiệm, giờ xem ra chắc xôi hỏng bỏng không rồi.”

Dương Tuyết Tuệ tuôn ra một tràng, dứt lời, phút chốc cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Thời gian vừa qua, các y bác sĩ trong khoa Ngoại tổng quát bọn cô hề nghĩ đến chuyện của Giang Hàn Phi đều cảm thấy đáng tiếc, bất bình, một bác sĩ ngoại khoa ưu tú với tiền đồ xán lạn, vậy mà lại sắp phải vì chuyện này mà rơi vào tình thế éo le, thật sự không đáng! Hơn nữa, theo như những gì cô đứng ngoài nhìn suốt thời gian qua, cái cô Lâm Nhược Kỳ này cũng chẳng hề xem Giang Hàn Phi ra gì. Giang Hàn Phi tội gì lại vì loại người này mà hy sinh cả tiền đồ của mình kia chứ?

Cô thầm bất bình, liếc nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái mới phát hiện sắc mặt cô ta đã tái nhợt. Dương Tuyết Tuệ điếng hồn, những lời nói ban nãy liệu có nặng quá không? Mong đừng khiến cô bệnh nhân vốn õng ẹo này bị kích động để rồi xảy ra bất trắc.

Nghĩ vậy, Dương Tuyết Tuệ vội làm dịu bầu không khí: “Ây da, kỳ thực cũng không nghiêm trọng đến thế, có lẽ bệnh viện không tìm ra chứng cứ rồi cũng sẽ yên chuyện thôi. Dù sao thời gian này cô khuyên bác sĩ Giang chú ý chút. Tôi, khoa Ngoại tổng quát chúng tôi đều không mong trụ cột của mình xảy ra chuyện!”

Nói rồi, Dương Tuyết Tuệ cũng chẳng muốn ở lại thêm, cầm khay lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Hai hôm sau, Giang Hàn Phi bay đến Nam Kinh tham gia một cuộc hội thảo, đến chiều hôm sau anh về tới bệnh viện thì Lâm Nhược Kỳ đã rời khỏi đó.

“Tại sao không có sự đồng ý của cháu đã ký tên cho Lâm Nhược Kỳ ra viện rồi?” Giang Hàn Phi cầm biên bản xuất viện, tức giận đùng đùng xông vào văn phòng chủ nhiệm khoa Ngoại tổng quát.

“La hét cái gì?” Chủ nhiệm khoa Doãn Hải Bình cau mày, đóng cửa phòng lại. “Cậu còn mặt mũi đến hỏi tôi? Khi nhận bệnh nhân này, cậu đã thông qua ý tôi chưa? Cậu dám nói cậu nhận cô bệnh nhân đó mà không có một chút vấn đề nào không?”

“Có vấn đề gì sao? Cô ấy là bệnh nhân trước kia của cháu, không ai hiểu rõ tình trạng của cô ấy bằng cháu, tình trạng sức khoẻ của cô ấy hiện rất yếu, các biện pháp trị liệu mà cháu dùng có gì sai chứ?”

“Rất yếu? Một tuần trước, tình trạng của cô ấy đã ổn định lại rồi. Cho dù có nguy hiểm cũng là vì cái thai trong bụng cô ấy. Đó là chuyện của khoa Sản, đâu đến phiên cậu nhúng tay vào hả?”

“Thế cũng phải trực tiếp chuyển sang khoa Sản, chứ không phải cho cô ấy tự mình ra viện…” Giọng của Giang Hàn Phi càng lúc càng nhỏ, đầu cúi xuống.

“Hàn Phi, sao cháu lại thành thế này hả? Chẳng lẽ mấy tin đồn kia đều là thật sao?” Doãn Hải Bình lắc đầu, nhấn vai Giang Hàn Phi ngồi xuống ghế rồi rót cho anh một cốc nước. “Hàn Phi, suốt bao năm qua, chú là người dõi theo từng bước chân của cháu. Cháu đã phải chịu bao vất vả, khó khăn mới có được thành tích như ngày hôm nay. Sao lại không biết quý trọng chứ? Nếu cứ thế này, có phải mọi thứ của mình đều bị huỷ hoại hết cháu mới cam lòng sao?”

“Cháu...” Giang Hàn Phi nắm chặt chiếc cốc trong tay, không dám ngẩng đầu. Người đứng trước mặt không chỉ là cấp trên của anh mà còn là vị ân sư đã luôn dìu dắt, giúp đỡ, gửi gắm kỳ vọng nơi anh.

“Hàn Phi, chuyện tình cảm của cháu, chú vốn không muốn xen vào. Nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề tác phong của bác sĩ điều trị, giờ phía bệnh viện cũng rất coi trọng, đang tiến hành điều tra kĩ lưỡng, chú chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ cháu nhưng cháu cũng phải hiểu chuyện một chút.”

Vỗ vỗ vai Giang Hàn Phi, Doãn Hải Bình rút lại biên bản xuất viện từ tay Giang Hàn Phi. “Cháu mới đi công tác về, nếu chiều không có ca mổ nào thì về nghỉ ngơi đi!”

“Không cần đâu ạ!” Giang Hàn Phi khẽ khàng đặt chiếc cốc giấy xuống bàn. “Cháu không sao.”

Dứt lời, anh bèn đứng dậy, xoay lưng, mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng buồn bã, hiu quạnh của Giang Hàn Phi, Doãn Hải Bình biết nút thắt trong lòng anh vẫn chưa được cởi bỏ hoàn toàn. Thở dài, ông cất tờ biên bản đó vào ngăn kéo bàn làm việc, bên trong còn có một tờ đơn tự nguyện xuất viện, do Lâm Nhược Kỳ tự tay điền vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play