Cố Hạo Ninh hé mở mắt, nhất thời ngơ ngác, mình đang ở đâu?
“Anh tỉnh rồi à?”
Một giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên bên tai, Cố Hạo Ninh giật nảy
mình, ngoảnh đầu qua sững sờ nhìn gương mặt kiều diễm bên cạnh. Bên dưới chiếc cổ trắng ngần mịn màng, bờ vai thon gầy kia không mảnh vải che
thân, tấm chăn tơ tắm mỏng tanh như cánh ve đã trượt xuống… Anh lại cúi
xuống nhìn cơ thể của mình, phút chốc hít vào một hơi lạnh, anh cũng
hoàn toàn loã lồ?!
“Đêm qua…?!” Cố Hạo Ninh gần như không dám tin vào mọi thứ trước mặt.
Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao? Sao mình lại nằm trên giường của Lạc Hân?! Hơn nữa còn trong bộ dạng thân mật nhường này?!
“Đêm qua anh ở quán bar uống say, em định đưa anh về nhà nhưng anh cứ la hét không muốn về, em cũng chẳng biết địa chỉ nhà anh, đành đưa anh về
đây.” Lạc Hân kể lại ngắn gọn rồi nhặt quần áo vung vãi trên giường
khoác vào, đứng dậy, nói: “Em đi chuẩn bị bữa sáng, sữa và bánh mì được
chứ?”
Nói xong, không đợi Cố Hạo Ninh trả lời, cô liền nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Cố Hạo Ninh ngây người nhìn bóng Lạc Hân khuất sau cánh cửa, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh vừa mặc quần áo vừa cố gắng nhớ lại, nhưng dù có nghĩ nát óc cũng
chỉ nhớ được mình gặp Lạc Hân ở quán bar, rồi kể cho cô nghe chuyện của
Tiểu Phong, sau đó trong cơn say chếnh choáng, dường như anh đã coi Lạc
Hân là Tiểu Phong, ghì chặt cô vào lòng…
Tiếp đó, hình như Lạc Hân dìu anh lên taxi, anh lẩm bẩm nói không muốn
về, lúc đó quả thật anh không muốn quay về đối diện với Lâm Nhược Kỳ…
nhưng sau đó thì sao? Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì, chẳng lẽ anh
đã thật sự… thật sự…
Cố Hạo Ninh nhíu mày, bước ra phòng khách. Lạc Hân đã chuẩn bị bữa sáng
xong xuôi, thấy Cố Hạo Ninh đi ra, bèn mỉm cười gọi anh ngồi xuống bàn.
“Sắp chín giờ rồi, chúng ta mau ăn rồi đến công ty!”
“Lạc Hân.” Cố Hạo Ninh khó nhọc cất lời. “Tối qua, chúng ta… Anh… có phải đã làm tổn thương em rồi không?”
Lạc Hân đang cầm dao ăn quết bơ thoáng dừng lại, rồi lại tiếp tục, đến
khi đã quết bơ xong, mới chậm rãi đáp: “Là em bằng lòng. Em không nghĩ
rằng đó là làm tổn thương.”
“Em…” Cố Hạo Ninh ngỡ ngàng nhìn Lạc Hân, sao cô lại có thể nói “em bằng lòng” với vẻ bình tĩnh thế kia?
“Em biết mình đang nói gì, đang làm gì.” Lạc Hân như nhìn ra thắc mắc
của Cố Hạo Ninh, nhẹ cười, chìa miếng bánh mì đã phết đều bơ kia cho Cố
Hạo Ninh. “Anh mau ăn đi, nếu không là trễ mất.”
Cố Hạo Ninh nhận lấy miếng bánh mì từ tay Lạc Hân, gượng gạo nhai như
nhai phải sáp, nghẹn đắng nơi cổ họng. Anh thực sự không cách nào chấp
nhận nổi, anh lại làm ra chuyện đê hèn thế kia?!
Cả ngày hôm ấy, Cố Hạo Ninh cứ luôn thẫn thờ, anh cảm thấy lòng dạ rối
bời. Sao anh lại khiến sự việc ra nông nỗi này? Anh xứng đáng với ai hả? Tiểu Phong, Nhược Kỳ hay Lạc Hân? Cả đêm qua không về nhà, anh phải
giải thích thế nào với Nhược Kỳ đây? Hễ nghĩ đến những câu trách cứ và
truy hỏi mà Nhược Kỳ có thể sẽ tuôn ra, anh lại càng cảm thấy buồn
phiền, chán nản.
Nhớ đến ánh mắt khẩn cầu tha thiết của Lâm Nhược Kỳ lúc sáng hôm qua,
trong lòng Cố Hạo Ninh càng cay đắng, bất lực, anh thầm nghĩ, tối nay e
rằng khó tránh khỏi một trận nghiêm hình tra khảo rồi.
Chần chừ mãi đến mười giờ tối, Cố Hạo Ninh mới về tới nhà. Hít sâu một hơi, anh mở cửa ra…
Phòng khách không bật đèn?
Cố Hạo Ninh hơi ngẩn người. Trước kia, mỗi tối, dù anh về trễ thế nào,
Lâm Nhược Kỳ cũng để đèn ngoài phòng khách chờ anh. Sao tối nay lại tắt
đèn ngoài phòng khách luôn rồi, xem ra lần này Lâm Nhược Kỳ thực sự sẽ
nổi trận lôi đình!
Cố Hạo Ninh bật đèn, đặt cặp đựng laptop xuống sofa, cố nặn một nụ cười
gượng gạo rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ. Tức thì anh đờ đẫn.
Phòng ngủ không có ai?
Trong phòng tối đen, ánh trăng mờ mịt xuyên qua khung cửa sổ rọi xuống
chiếc giường trống không, chăn gối được xếp ngay ngắn đặt ở đầu giường,
cả căn phòng bị bao trùm bởi sự lạnh lẽo và cô liêu đến khó tả.
“Tạch!” Cố Hạo Ninh bật đèn, xông vào phòng tắm nhìn, trên bồn rửa tay
đã được thu dọn sạch sẽ, đến cả mấy thứ như bàn chải, khăn mặt cũng chỉ
còn lại cái của anh.
Anh lại trở ra phòng ngủ, mở tủ quần áo. Quả nhiên, Lâm Nhược Kỳ đã dọn tất cả quần áo của cô.
Suy sụp ngã xuống giường, Cố Hạo Ninh bần thần nhìn chằm chằm chiếc đèn
sáng choang trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Hồi lâu sau, anh mới cầm điện thoại, gọi điện thoại cho Lâm Nhược Kỳ.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Tắt máy ư? Cố Hạo Ninh định thử gọi đến số văn phòng của Lâm Nhược Kỳ
nhưng sực dừng lại. Hình như không có số điện thoại công ty Lâm Nhược
Kỳ?...
Cố Hạo Ninh mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay day day ấn đường, lúc này mới
trông thấy một xấy giấy tờ đặt trên đầu giường, anh cầm lên xem, phút
chốc huyết mạch toàn thân như đông cứng.
“Đơn xin ly hôn”, không ngờ lại là đơn xin ly hôn mà Lâm Nhược Kỳ đã ký tên!
Cố Hạo Ninh nhanh chóng lướt đọc, hoàn toàn không dám tin, Lâm Nhược Kỳ
không yêu cầu điều gì, cũng không cần bất cứ thứ gì, chỉ nói nguyên nhân là “tình cảm rạn nứt” và yêu cầu được ly dị với anh vô điều kiện.
Trong lúc sững sốt, anh mở lá thư kẹp dưới tờ đơn ly hôn mà Lâm Nhược Kỳ gửi cho mình.
“Hạo Ninh, em đi đây. Xin hãy tha thứ, em không từ mà biệt thế này.
Xin lỗi anh, Hạo Ninh, trước giờ em đã luôn tự cho mình là đúng. Em từng ngỡ rằng, những cố gắng của em, sự kiên trì của em cuối cùng sẽ giúp
chúng ta có được hạnh phúc và yên lành, nhưng em sai rồi.
Mãi đến hôm nay, cuối cùng em mới biết, giữa chúng ta không cách nào cứu vãn được nữa. Buông tay là điều duy nhất em có thể làm, cũng là chuyện
em nên làm, anh nhỉ?
Hạo Ninh, dĩ vãng tựa khói mây, người khuất đã xa rồi. Mong rằng sự ra
đi của em có thể khiến anh giải thoát được phần nào khỏi nỗi thống khổ
cùng cực. Em thật lòng mong rằng anh có thể hạnh phúc.
Nhược Kỳ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT