Mùa hè ở Thượng Hải, thời tiết oi ả đến mức khiến người ta phát điên. Dì của Cố Hạo Ninh ở Cáp Nhĩ Tân mời cha mẹ anh qua đó nghỉ mát. Sau khi Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ nhiều lần cam đoan sẽ chăm sóc nhau thật tốt, cuối cùng ông bà Cố cũng bịn rịn rời khỏi Thượng Hải.

Sau khi ông bà Cố đi khỏi, trong nhà phút chốc vắng lặng hẳn.

Hồi đầu, Cố Hạo Ninh còn về dùng cơm tối thường xuyên. Sau vài hôm, anh liền nói phải tăng ca, sau đó càng ngày càng về muộn. Đến cuối cùng, khi về khuya, anh đều ngủ ở phòng ngủ dành cho khách, nói là để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lâm Nhược Kỳ. Nhưng anh không hề biết rằng, mỗi đêm anh ngủ ở phòng ngủ dành cho khách, Lâm Nhược Kỳ đều mở mắt, lặng lẽ khóc đến tận sáng.

“Tối nay anh có phải tăng ca không? Có thể về nhà ăn cơm được không?” Buổi sáng nọ, Lâm Nhược Kỳ đột nhiên hỏi khi Cố Hạo Ninh vừa đưa cô đến trước cổng công ty.

“Tối nay? Có chuyện gì à?” Cố Hạo Ninh mệt mỏi đưa tay day day ấn đường, dường như đêm qua anh ngủ không được ngon giấc.

“Cũng không có chuyện gì, tại lâu rồi anh không về ăn cơm. Nếu tối nay anh không phải tăng ca thì về nhà ăn cơm nhé?” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, e thẹn kéo kéo dây an toàn, giọng nói thể hiện sự mong đợi.

“Đến tối hẵng nói. Em cứ đi làm đi!” Cố Hạo Ninh ậm ờ đáp nhưng đủ khiến Lâm Nhược Kỳ nở nụ cười vui mừng. “Dạ vâng, hôm nay em sẽ về nhà sớm, đi mua chút thức ăn. Tan làm anh về nhà nhé?”

“Ừm, anh sẽ cố.” Cố Hạo Ninh mím chặt môi, nhìn Lâm Nhược Kỳ vui vẻ bước xuống xe, trong lòng dấy lên chút chua chát. Xin lỗi em, Nhược Kỳ, tối nay có lẽ lại khiến em thất vọng rồi. Ngày mai đi, chỉ cần qua đêm nay, anh sẽ dành thời gian ở bên em.

“Ting! Ting! Ting!”

Tiếng chuông nặng nề lần nữa vang lên trong phòng, Lâm Nhược Kỳ đờ đẫn nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ rồi, Cố Hạo Ninh vẫn chưa về nhà.

Cả một bàn đầy ắp thức ăn ngon, trông hấp dẫn đến mức khiến người ta thèm thuồng nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ thẫn thờ ngồi bên bàn ăn, chẳng hề muốn động đũa.

Kỳ thực, lúc bảy giờ tối, Cố Hạo Ninh đã gọi điện bảo với Lâm Nhược Kỳ, tối nay anh phải ở lại văn phòng tăng ca đến tận khuya, không thể về cùng cô ăn tối. nhưng Lâm Nhược Kỳ vẫn không kìm được, chuẩn bị cả bàn thức ăn thịnh soạn, còn nấu thêm một nồi chè hạt sen ngân nhĩ. Cô thầm nhủ, dù Cố Hạo Ninh về muộn, không muốn ăn cơm, cũng có thể ăn dăm ba đũa thứa ăn, hoặc bét nhất cũng có thể ăn một bát chè. Cô không có yêu cầu xa xỉ nào khác, chỉ hy vọng trong ngày đặc biệt hôm nay, Cố Hạo Ninh có thể ở bên cô, để cô có cảm giác được ở gần bên anh, được như những cặp vợ chồng hoặc tình nhân bình thường kia, cùng ngồi bên nhau, ăn một bữa cơm hoặc uống một bát canh, cảm thấy bình đạm, ấm áp ấy đủ khiến cô thoả mãn lắm rồi. Nhưng ngay đến ước nguyện giản đơn đó vẫn là ước ao xa vời, không thể với tới.

Trong quán bar mờ tối, Cố Hạo Ninh cầm một chai bia, ngửa cổ, một hơi dốc hết nửa chai.

“Giám đốc, anh đừng uống nữa!”

Bất thình lình, một bàn tay trắng nõn, thon dài bỗng chìa ra, giật lấy chai bia trong tay Cố Hạo Ninh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đặt xuống bàn cái “cạch”. Dưới ánh đèn lờ mờ, hai mắt Cố Hạo Ninh nheo lại, anh chăm chú nhìn hồi lâu mới nhận ra Lạc Hân đang đứng trước mặt.

“Sao em lại đến đây?” Cố Hạo Ninh cúi đầu, nói với giọng vô cùng mệt mỏi và chán nản.

“Hôm nay là sinh nhật em, mấy người bạn tổ chức party ở đây. Em chợt nhìn thấy anh, bèn bảo họ về trước, em qua đây xem anh thế nào.” Lời của Lạc Hân nửa thật nửa đùa nhưng rất chặt chẽ và trôi chảy. Hôm nay đúng thật là sinh nhật cô, chỉ là chẳng hề có người bạn nào chúc mừng cô cả.

Thực ra Lạc Hân đã sớm bám theo Cố Hạo Ninh đến quán bar này, ngồi cách anh không xa, nãy giờ luôn nghĩ nên làm thế nào để xuất hiện trước mặt anh một cách tự nhiên nhất.

Lúc đầu, Cố Hạo Ninh chỉ lặng lẽ ngồi đó, không uống một giọt rượu, nhưng nửa tiếng trước, anh bắt đầu dốc bia ừng ực, càng lúc càng nhiều, không hề có ý định dừng lại. Lạc Hân không dằn được lòng, nghĩ ra cái cớ này rồi bước qua đây.

“Sinh nhật cô? Khéo nhỉ?” Cố Hạo Ninh thoáng ngẩn người. Anh nở nụ cười ngẩn ngơ, bất giác nói: “Hôm nay cũng là sinh nhật của Tiểu Phong.”

“Tiểu Phong? Bạn anh à?” Lo lắng từ tốn hỏi, giọng nói trầm khàn mê hoặc.

“Bạn?” Ánh mắt Cố Hạo Ninh càng thẫn thờ, tầng tầng lớp lớp những đau buồn và bi thương ẩn giấu dưới đáy lòng bao lâu nay chầm chậm dâng trào. “Cô ấy vẫn xem tôi là bạn chứ? Có lẽ cô ấy đang oán hận tôi cũng nên.”

Nỗi u sầu vương đầy cay đắng, men theo khoé môi cong cong của Cố Hạo Ninh dần lan toả trên gương mặt anh. Anh cúi đầu, những lời buột ra khỏi miệng như đang mê sảng, khẽ khàng, nhún nhường, tựa hồ đã không còn chịu đưng nổi cơn đau giày vò trĩu nặng, từng câu, từng từ rải rác nát tan.

“Cô ấy nên oán hận tôi. Nếu hai người không gặp, không yêu nhau, có lẽ cô ấy vẫn có thể sống hạnh phúc. Cô ấy tốt đẹp biết bao, luôn lạc quan, quan tâm đến mọi người xung quanh, ở bên cô ấy, cô sẽ cảm thấy mỗi ngày đều như bừng sáng dưới ánh nắng rạng rỡ, mỗi ngày đều sống trong chan hoà, ấm áp, hạnh phúc vô cùng, thật sự rất hạnh phúc. Quãng thời gian đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, hạnh phúc đến mức, dẫu hôm sau phải chết ngay lập tức cũng không hối hận, không tiếc nuối…” Nói đến đây, Cố Hạo Ninh dừng lại, anh như đang chìm đắm trong những dĩ vãng tươi đẹp kia. Nụ cười đong đầy vui sướng, ngay cả lớp băng dưới đáy mắt kia cũng như đang dần tan chảy…

Lạc Hân lặng lẽ nhìn Cố Hạo Ninh, không ngắt lời, cũng không hối thúc anh kể tiếp, chỉ im lặng chờ đợi, chờ anh chầm chậm bước ra từ hồi ức mê say kia.

Lặng im hồi lâu, Cố Hạo Ninh mới lại cất tiếng, nỗi đau thấu xương lại bắt đầu dần lan toả: “Tôi sẵn lòng đánh đổi tất cả để có được hạnh phúc bên cô ấy. tôi không quan tâm, thật đó, tôi không quan tâm, tôi có thể từ bỏ mọi thứ. Tôi chỉ muốn được ở cạnh cô ấy, chỉ muốn cùng cô ấy mãi mãi sống vui vẻ bên nhau. Tôi những tưởng mình có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy nhưng tôi đã làm gì? Tôi đã hại chết cô ấy! Mối tình này, nào ngờ lại hại chết cô ấy, hại chết cô ấy rồi! Còn tôi, điều duy nhất có thể làm lại phải ngày ngày cùng người đã hại chết cô ấy sống đến răng long đầu bạc, hạnh phúc trọn đời…”

Cố Hạo Ninh ngẩng lên, nhìn ánh đèn xoay tròn trên đỉnh đầu, những sắc màu lộng lẫy, rực rỡ đó rơi vào mắt anh, vỡ tan thành những mảnh vụn óng ánh, gai góc sắc nhọn, từ đáy mắt cắt thẳng đến con tim, từng mảnh, từng mảnh rỉ máu, chằng chịt tổn thương, để rồi nghiền nhuyễn da thịt mềm mại nơi đáy lòng kia nát tan nhưng vẫn không thể xoá nhoà nỗi đau thấu tận xương tuỷ này.

Bất chợt, Cố Hạo Ninh cúi đầu, quơ lấy chai bia trên bàn, uống ừng ực.

“Giám đốc Cố!”

Hành động đột ngột của Cố Hạo Ninh khiến Lạc Hân lúng túng, đến khi cô giật được chai bia trong tay anh ra thì cái chai đã cạn, chỉ còn trơ đáy.

Không biết là do tác dụng của cồn hay do nỗi bi thương trĩu nặng, đôi mắt Cố Hạo Ninh đỏ ngầu: “Cô biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay, hôm nay không chỉ là sinh nhật của cô ấy còn là ngày đội quân áo xanh đoạt cúp! Đội quân áo xanh, cô biết đội quân áo xanh chứ?”

“Em biết, em đương nhiên biết. Em cũng thích đôi tuyển Ý, thích Baggio!” Lạc Hân vội vàng đáp, nhân lúc Cố Hạo Ninh phân tán sự chú ý, liền trả chai rượu cho bồi bàn.

“Cô cũng thích đội Ý, thích Baggio sao?” Câu trả lời của Lạc Hân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Hạo Ninh. Anh ngẩn ngơ nhìn Lạc Hân, ánh đèn mập mờ rọi trên gương mặt Lạc Hân khi sáng khi tối, đôi mày cô hơi cau lại, bờ môi mọng khẽ mím chặt, dưới đáy mắt thấp thoáng nỗi đau xót và thống khổ khó diễn tả thành lời, thần sắc ấy giống hệt vẻ mặt đau lòng của Tiểu Phong khi anh uống rượu say.

“Tiểu Phong, Tiểu Phong, là em đó phải không? Là em là em đúng không?” Đột nhiên, Cố Hạo Ninh ôm choàng Lạc Hân, như nắm lấy bảo vật đã đánh mất mới tìm lại được vui mừng khôn xiết, lẩm bẩm. “Tiểu Phong, em đã đến thật, đến thật rồi ư? Đội Ý thắng rồi… nên em đến gặp anh, đúng không? Tiểu Phong, em đã đến thật rồi! Cuối cùng anh đã gặp được em. Tiểu Phong, xin lỗi, xin lỗi… Hãy tha thứ cho anh… Tiểu Phong, tha thứ cho anh…”

Lạc Hân cứng đờ trong vòng ôm của Cố Hạo Ninh. Cô ngửa cổ, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn mờ ảo chói loà bên trên, cảm nhận hơi thở ấm nóng bên tai, những lời thì thầm nỉ non, không ngừng gọi cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, không ngừng tuôn ra những lời dỗ dành và xin lỗi. Cuối cùng, cô chầm chậm mở rộng đôi vai, ôm lấy bóng hình quen thuộc này vào lòng.

Lâm Nhược Kỳ vội chạy đến quán bar, liền trông thấy cảnh tượng Cố Hạo Ninh và Lạc Hân đang ôm ghì lấy nhau.

Một tiếng trước, cuối cùng cô cũng không đè nén được cơn ngột ngạt trong lòng, lấy di dộng gọi vào số của Cố Hạo Ninh, nhưng mãi không thấy anh trả lời, gọi đến văn phòng, cũng chẳng ai bắt máy. Cô bèn bắt taxi chạy thẳng đến công ty Cố Hạo Ninh, mới biết hôm nay anh chẳng hề tăng ca.

Lòng đầy phiền muộn, cô thẫn thờ lang thang trên phố, nào ngờ vô tình trông thấy xe của Cố Hạo Ninh, xe của anh đang đỗ trước cửa quán bar Phong Tình.

Phong Tình, Phong Tình… Thì ra, anh lại đến đây, anh không hề quên hôm nay là sinh nhật cô.

Một năm trước, chính tại cửa quán bar này, hai người đã gặp lại nhau. Lúc trùng phùng, sinh nhật cô đã qua rồi. Hạo Ninh bèn hứa với cô, sinh nhật năm nay nhất định sẽ đến nơi này cùng cô, lúc đó, cô còn ngổ ngáo bảo: “Không chỉ sinh nhật, anh phải hứa sẽ cùng em xem World Cup nữa đó! Đến lúc ấy, chỉ cần mỗi khi đội tuyển Ý thi đấu, anh cũng phải cùng em đến đây xem!”

Mới chớp mắt, một năm đã trôi qua, bản thân cô đã quên mất, vậy mà anh vẫn còn nhớ!

Hạo Ninh, Hạo Ninh… Cô loạng choạng lao vào trong, nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy anh, bước chân cô liền khựng lại. Anh đang ôm siết Lạc Hân trong vòng tay! Cô như thấp thoáng nghe thấy anh không ngừng gọi tên Tiểu Phong, nhưng sao anh lại có thể ôm Lạc Hân cơ chứ?! Cô mới là Tiểu Phong, cô mới là Tiểu Phong mà anh tìm kiếm, không phải Lạc Hân, không phải Lạc Hân mà!

“Ngươi định nói ra sự thật rồi ư?”

Một giọng nói rợn người chợt vang lên bên tai. Lâm Nhược Kỳ sửng sốt ngoảnh đầu qua, cách cô không xa, đột nhiên hiện ra một bóng người tối đen như mực.

Người đàn ông toàn thân vận áo đen, từng vô số lần xuất hiện trong cơn ác mộng của cô, nào ngờ lần này hắn lại đứng trước mặt cô, rõ mồn một, chỉ cách cô không đến hai mét.

Lâm Nhược Kỳ cảm thấy một hơi lạnh buốt tim gan từ dưới chân xộc lên đỉnh đầu, toàn thân cô như rơi tõm xuống hố băng.

“Sao, không chịu được nữa à? Định nói sự thật cho hắn biết ư?” Đôi mắt nâu thẫm của người đàn ông áo đen phát ra thứ ánh sáng ma quái, trên gương mặt trắng bệch, mơn man nụ cười mỉa mai.

Trong tay hắn nắm một sợi chỉ mảnh, đầu dây bên kia quấn thành một chiếc vòng cổ trơn nhẵn, lủng lẳng trên cổ Cố Hạo Ninh, Cố Hạo Ninh như chẳng hề cảm nhận được, dường như Lạc Hân đang ôm ghì anh cũng không hề nhìn thấy.

Lâm Nhược Kỳ mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng hãi hùng đó.

Trong lúc do dự, Lạc Hân đã dìu Cố Hạo Ninh từ từ bước ra ngoài quán bar, Lâm Nhược Kỳ vội đi theo, gã áo đen đó cũng theo cô ra ngoài.

“Quên tự giới thiệu, ta là Hắc Vô Thường ở Minh Giới. Ngươi cứ thử xem, hậu quả của việc làm trái lời thề…”

Đang nói chuyện, tay Hắc Vô Thường lắc nhẹ, một chiếc xe vốn đang chạy bình thường, đột nhiên như phát rồ, lao về hướng Lạc Hân và Cố Hạo Ninh đang băng qua đường.

“Không!” Lâm Nhược Kỳ kinh hãi hét lớn, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe ấy lao vút qua ngay sát bên người Cố Hạo Ninh, toàn thân Lâm Nhược Kỳ ướt đẫm mồ hôi, cô ngồi phịch xuống đất. “Đừng, đừng làm hại anh ấy, đừng! Tôi sẽ không nói, sẽ không nói gì hết, không nói đâu.”

“Ngươi không định nói thật chứ?” Hắc Vô Thường thu sợi dây về, hờ hững đùa chơi trong tay, như thể việc suýt lấy một mạng người ban nãy chỉ là chuyện bình thường.

“Không nói, sẽ không nói nữa!” Lâm Nhược Kỳ thều thào đáp, nhìn Lạc Hân dìu Cố Hạo Ninh lên một chiếc taxi, mất hút trong màn đêm.

“Hãy nhớ lấy lời ngươi nói, lần sau, ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu.”

Tiếng nói bên tai dần trôi xa, bóng đen đáng sợ ấy cuối cùng cũng biến mất.

Hai tay ôm chặt vai, đầu vùi sâu trong cánh tay đan chéo, Lâm Nhược Kỳ chầm chậm ngồi xuống, bật khóc. Những ngón tay thon gầy bấu chặt vào cánh tay mảnh dẻ, tựa hồ muốn khoét đi mảng da thịt nhưng nỗi đau xé nát tim gan kia vẫn không hề vơi đi chút nào. Tuyệt vọng đến cùng cực, tuyệt vọng đến mức không biết còn có thể lấy gì để tiếp tục kiên trì sinh mạng đã mất đi ý nghĩa sống này. Những dĩ vãng trôi xa, những ấm áp, yêu thương kia đều ào ào rơi rụng, vỡ toang, hoá thành tro bụi trước mặt cô.

Hạo Ninh, Hạo Ninh, em phải làm sao? Em có thể làm gì đây? Em chỉ muốn để anh sống tiếp, em chỉ có thể chọn cách để anh sống! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi anh, em không có cách nào nói cho anh biết, em mãi mãi không thể nói cho anh biết, em chính là Tiểu Phong. Đã không thể, mãi mãi không thể, không thể nữa rồi.

“Cô ơi, cô ơi, cô sao vậy? Cô không sao chứ?”

Hình như có người khẽ lay lay cánh tay cô, muốn đỡ cô dậy nhưng cô không muốn đứng dậy, vẫn ôm siết hai cánh tay, oà khóc nức nở, nỗi bi thương như dòng sông băng cuộn trào, cuộn nát ruột gan.

“Cô ơi, cô ơi?” Người đó vẫn gắng sức kéo giật cô dậy. Lúc này, cô ngẩng gương mặt đẫm lệ lên, đôi mắt sưng đỏ cơ hồ không mở ra được.

“Lâm Nhược Kỳ? Sao lại là cô?” Giang Hàn Phi mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt hốc hác trước mặt, sao lại là cô?

Lâm Nhược Kỳ đã ngồi ở đây khóc rất lâu, xung quanh không ít người vây quanh xem cảnh náo nhiệt. Ban nãy, Giang Hàn Phi vô tình lướt qua, cảm thấy bóng dáng đó quen quen nên mới lao vào kéo cô dậy bằng được. Nào ngờ là chính là Lâm Nhược Kỳ, khuya thế này rồi sao cô lại ở đây một mình, còn khóc lóc thảm thiết như vậy?

Lâm Nhược Kỳ nghe thấy tên mình, như vẫn chưa định thần được, thẫn thờ ngước lên, nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt nhưng lại mơ hồ đến lạ. Cô hơi cau mày, vừa định mở miệng, cơn choáng váng ập đến, trước mắt cô vụt tối đen, cô ngã khuỵu ra sau…

“Lâm Nhược Kỳ!” Giang Hàn Phi kinh hãi, vội đưa tay bế cô lên, chạy về hương xe mình đỗ cách đó không xa.

“Bác sĩ Giang? Không phải mai anh mới trực đêm sao…” Dương Tuyết Tuệ đang trực, trông thấy Giang Hàn Phi tay bế một cô gái lao vào phòng cấp cứu, liền ngơ ngác đứng dậy, chuyện gì thế? Anh gặp tai nạn gì cần cấp cứu sao?

Giang Hàn Phi phớt lờ Dương Tuyết Tuệ, nhanh nhẹn đặt Lâm Nhược Kỳ xuống giường cấp cứu rồi bắt đầu kiểm tra toàn diện, huyết áp, mạch đập… Kiểm tra xong hết một lượt, cuối cùng Giang Hàn Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Tận tay chích kim truyền dịch cho cô xong, anh kiệt sức ngồi phịch xuống ghế.

“Đây… đây là cái cô Lâm… Lâm gì đó đúng không?” Dương Tuyết Tuệ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn Giang Hàn Phi tiến hành kiểm tra và chữa trị cho cô gái mà anh bế vào bệnh viện với vẻ vô cùng căng thẳng và cẩn thận. lúc đầu, cô còn tưởng là bệnh nhân hiểm nghèo gì đó, định ra tay trợ giúp nhưng sau một loạt kiểm tra, hình như cũng chỉ là lao lực quá độ dẫn đến suy nhược nên ngất xỉu mà thôi, Giang Hàn Phi có cần phải tỏ ra căng thẳng đến mức đó không? Quan sát kĩ gương mặt tái nhợt của cô gái đang nằm trên giường, Dương Tuyết Tuệ mới sực nhớ ra cô gái này chính là bệnh nhân gặp tai nạn nằm viện suốt mấy tháng trời, hình như họ Lâm thì phải.

“Lâm Nhược Kỳ.” Giang Hàn Phi khẽ gọi tên cô, đến lúc này anh mới hơi lấy lại được bình tĩnh.

Đúng là quan tâm thành thừa! Cảm giác cay đắng từ đáy tim Giang Hàn Phi chầm chậm trào dâng, lan đến khoé môi đọng thành một nụ cười giễu cợt. Rõ ràng chỉ là ngất xỉu bình thường mà anh cũng phát hoảng, suýt mất đi khả năng phán đoán. Phóng xe tốc độ cao không nói làm gì, suýt nữa còn gọi cả bác sĩ Lộ Minh, người lần trước đã mổ lấy thận cho cô. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, sau này còn bệnh nhân nào dám đặt tính mạng của mình vào tay anh cơ chứ?

Cô ấy đột nhiên ngất xỉu giữa đường, anh sợ là do cuộc phẫu thuật thận lần trước xảy ra vấn đề nên mới hối hả mang cô ấy vào bệnh viện kiểm tra kĩ càng. Giờ xem ra không có vấn đề gì lớn rồi. Chuyển cô ấy vào phòng bệnh bình thường, cho cô ấy truyền xong chai nước biển này là được rồi.

Giang Hàn Phi tháo găng tay dùng một lần, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, rồi ra hiệu cho Dương Tuyết Tuệ đẩy Lâm Nhược Kỳ vào phòng bệnh bình thường.

“Ư…” Ngay lúc ấy, Lâm Nhược Kỳ khẽ kêu lên, Giang Hàn Phi vội cúi người xuống, ngay bên tai Lâm Nhược Kỳ, khẽ khàng hỏi: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khoẻ không?”

“Ưm, tôi vẫn ổn, chỉ là hơi đau đầu.” Lâm Nhược Kỳ dần tỉnh táo lại, nhất thời không thích ứng được với ánh đèn sáng trưng đột ngột ập tới, hai mắt hơi nheo lại, vẻ mặt hoang mang. “Tôi đang ở đâu?”

“Cô đang ở trong phòng cấp cứu. Ban nãy cô ngất xỉu giữa đường, tôi liền đưa cô vào đây. Tình trạng của cô, tốt nhất nên nằm viện một đêm để theo dõi, tôi đi làm thủ tục cho cô nhé?”

“Nhập viện? Không cần đâu, tôi không sao. Tôi phải về nhà.” Lâm Nhược Kỳ vùng vẫy định ngồi dậy, mu bàn tay phải bất chợt nhói đau, cô không kìm được cau mày, mới nhận ra là mình đang truyền dịch.

“Cẩn thận!” Giang Hàn Phi nhấn giữ vai phải cô, tay đỡ lấy chai truyền dịch chao nghiêng do cô đột ngột ngồi dậy, miệng quở trách, giọng thấp thoáng đau xót và bất lực: “Dù có muốn về nhà, cũng phải truyền xong chai nước biển này đã. Nếu không lát nữa cô lại ngất xỉu thì sao?”

Mới hơi cử động mà Lâm Nhược Kỳ đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô đành nằm trở lại giường, mệt mỏi khép mắt lại, dặn Giang Hàn Phi: “Vậy truyền dịch xong thì gọi tôi một tiếng nhé, tôi không thể nhập viện được…”

Lâm Nhược Kỳ mơ màng nói rồi chìm vào giấc ngủ. Đến khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ, những tia nắng rạng rỡ xuyên qua ở cửa sổ, rọi xuống người cô, ấm áp.

Lâm Nhược Kỳ mở mắt, lặng lẽ nhìn Giang Hàn Phi nghiêng người ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường, nhớ lại mọi chuyện diễn ra tối qua. Lòng cô không khỏi cảm thán, tại sao mỗi lần cô đau khổ thảm hại nhất đều gặp được Giang Hàn Phi? Rõ ràng anh thừa biết hai người không thể đến được với nhau nhưng vẫn một mực âm thầm cho đi, không đòi hỏi được báo đáp, nhưng cô sao thấu tình này, làm sao đền đáp được đây? Cô khẽ ngồi dậy, không làm Giang Hàn Phi thức giấc, lẳng lặng đi ra khỏi phòng bệnh.

Đến quầy thanh toán viện phí, cô định đóng phí điều trị và nằm viện đêm qua nhưng y tá cho biết tiền đã nộp hết rồi. Cô thầm cau mày, đành xoay lưng rời đi. Nhìn theo bóng cô, hai cô y tá trẻ ở quầy thanh toán mới rỉ tai nhau buôn chuyện.

“Thì ra là cô ta! Tối qua thấy bác sĩ Giang đến làm thủ tục nhập viện, mình còn thắc mắc, thầm nghĩ sao anh ấy lại giúp bệnh nhân đóng luôn tiền…”

“Cô ta là ai vậy? Bạn của bác sĩ à?”

“Bạn? Chắc giờ cũng là bạn đó. Dẫu sao trước kia cô ấy cũng từng là bệnh nhân của bác sĩ Giang mà.”

“Hả? Bệnh nhân? Wow, mối tình bác sĩ – bệnh nhân nhé…”

“Mối tình cái đầu cậu ấy! Cậu nghiện tiểu thuyết diễm tình quá rồi đó! Cô ta có chồng rồi! Dạo trước mình chuyển qua trực bên khoa Tiết niệu, đúng lúc cô ta hiến thận cho chồng.”

“Gì cơ? Cô ta chính là người đã hiến thận cho chồng mình, tên Lâm… Lâm gì đó hả?”

“Lâm Nhược Kỳ! Không thấy viết rành rành trên đơn thuốc sao? Mình cứ bảo sao tối qua nghe cái tên này quen quen, hôm nay thấy cô ta mới sực nhớ ra…”

“Trời ơi, mình nghe Tiếu Nguỵ bảo, tối qua cô ấy đi kiểm tra các phòng, thấy bác sĩ Giang ngồi túc trực bên giường cô ta suốt…”

“Có là gì chứ, lần trước bác sĩ Giang còn xung phong trợ mổ cho bác sĩ Lộ trong ca mổ thận cho cô ta. Cậu biết không, ca phẫu thuật đó vốn chẳng cần bác sĩ Giang tham gia đâu…”

“A, cái… cái này, có khi nào là tình tay ba?!...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play