Lại là một ngày mưa rả rích, Cố Hạo Ninh đã nói sẽ đến đón Nhược Kỳ tan ca. Xe vừa đến trước toà nhà công ty cô, đã thấy cô chạy ra.

“Đợi lâu lắm à?” Cố Hạo Ninh nhàn nhạt hỏi.

“Không. Em sợ anh khó tìm chỗ dừng xe, thấy anh đến, liền nhanh chân chạy ra.” Lâm Nhược Kỳ vội giải thích.

Cố Hạo Ninh nhướn mày, đạp chân ga. Anh nhớ có lần mình đã phải đợi Lâm Nhược Kỳ suốt một tiếng ngay trước cổng công ty cô. Sau tai nạn, tính cách của cô dường như đã thay đổi rất nhiều.

“Vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ mừng Một tháng Năm, em có muốn đi Maldives nghỉ mát không?” Cố Hạo Ninh lái xe, vẻ như hờ hững hỏi.

“Maldives?”

Lâm Nhược Kỳ ngồi thẳng người, nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng, anh muốn dẫn cô đi Maldives?!

Cố Hạo Ninh ngoảnh đầu qua nhìn Lâm Nhược Kỳ vẻ nghi hoặc. “Mấy năm trước không phải chúng ta đã đi rồi sao? Lúc đó em còn nói sẽ đến lần nữa vào kỷ niệm mười năm ngày cưới. Quên rồi à?”

“Ừm!” Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, vuốt vuốt tóc. “Em không quên. Chỉ là không ngờ anh lại đồng ý dẫn em đi.”

“Em thích là được!”

Đôi môi Cố Hạo Ninh hơi mím lại, ngón tay siết nhẹ vô lăng. Anh hơi nghiêng đầu, nỗi buồn man mác ánh lên qua kính chiếu hậu.

“Sao thế? Đã nói với Nhược Kỳ chuyện đi Maldives chưa? Con không cho nó biết đây là ý kiến của cha mẹ chứ?” Nhân lúc Lâm Nhược Kỳ đi tắm, mẹ Hạo Ninh lén hỏi con trai.

“Không có. Con chỉ nói là để thoả mãn tâm nguyện trước kia của cô ấy. Nhược Kỳ nghe xong thì vui mừng lắm.”

“Thế thì tốt! Con đó, trước kia khuyên con thế nào cũng không chịu. Lần này đi, con phải chăm sóc nó cho tốt đấy!”

“Phải đó! Hạo Ninh, cha thấy Nhược Kỳ bây giờ thực sự đã rất hiểu chuyện. Con phải trân trọng, sau này hai vợ chồng sống đầm ấm với nhau. Đừng có phạm lỗi lầm nữa!” Cha anh cũng thiết tha khuyên bảo.

Hạo Ninh ngẩng đầu, nhìn sắc mặt đầy vẻ mong đợi của cha mẹ, hít sâu một hơi, mím môi rồi gượng nở nụ cười nhàn nhạt. “Con biết rồi. Con sẽ đối tốt với cô ấy.”

Nụ cười vui mừng nở rộ trên gương mặt ông bà Cố. Tay Cố Hạo Ninh vịn vào lưng sofa, ngón tay hơi run rẩy.

Buổi tối, hai người nằm trên giường, đột nhiên cô dè dặt nói: “Hạo Ninh, nếu chúng ta đi Maldives, ta mang theo chút mì ăn liền nhé?”

“Mang mì ăn liền?” Cố Hạo Ninh xoay người qua, đối mặt với Lâm Nhược Kỳ.

Cô cúi đầu, ấp úng: “Đồ ăn bên đó chẳng phải đều toàn thêm bột cà ri sao? Lại không thể mang nồi cơm điện theo để tự nấu, em sợ ăn không quen.”

“Ăn không quen? Lần trước chẳng phải em thích ăn lắm sao?” Cố Hạo Ninh nhướn mày, anh còn nhớ rõ, lần trước khi đến Maldives, Lâm Nhược Kỳ thích mê những món có bột cà ri.

“Lần trước? Lần trước chưa ghép thận mà. Bây giờ… chẳng phải chúng ta nên chú ý ăn uống hơn sao?”

Hai chữ ghép thận khiến Cố Hạo Ninh rùng mình, anh nhàn nhạt đáp: “Em muốn thì cứ mang.”

“Được! Thế mai em ra siêu thị, mua mấy gói mì ăn liền.”

Nói rồi, Lâm Nhược Kỳ nhắm mắt lại, một lát sau, nhịp thở của cô đều đều, chậm rãi như đã ngủ say.

Trong bóng đêm, Cố Hạo Ninh lặng lẽ nhìn Lâm Nhược Kỳ, những nghi hoặc trong lòng càng lúc càng tăng. Anh nhớ lần đi Maldives trước, anh muốn mang mì gói theo, liền bị Lâm Nhược Kỳ mắng một trận té tát, hành lý thì nhét đầy quần áo và mỹ phẩm của cô. Tại sao lần này cô thay đổi nhiều thế? Muốn mang nồi cơm điện, không thích ăn cà ri, mang mì gói… Cô đang cố tình chiều theo ý anh ư?

Nghe nhịp thở đều đặn của Lâm Nhược Kỳ nằm bên cạnh, có lẽ cô đã ngủ say rồi. Anh chầm chậm lật chăn, bước xuống giường, khẽ khàng lấy laptop ra khỏi túi, đi vào phòng tắm. Anh mở máy, copy tất cả từng bản word mà mình đã ghi chép khi nằm trong viện, đăng lên blog. Khi đăng ghi chép của hôm biết được Nhược Kỳ là người hiến thận, tay anh thoáng dừng lại. Bên tai lại vang lên lời van xin nhún nhường đến cùng cực của cô: “Hạo Ninh, đừng bắt em rời khỏi, được không?”

Cố Hạo Ninh nhắm mắt lại, siết chặt thành nắm đấm, cảnh tượng đỏ rực màu máu kia, cơ thể trắng nhợt và giá lạnh của Tiểu Phong nằm gục bất động trong vòng tay anh, lần nữa hiện rõ trước mắt… Lồng ngực đau nhói, như muốn thiêu rụi tất cả thành tro tàn.

Những móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay muốn rỉ máu. Trong tim như có một con dao cùn không ngừng cứa, mỗi hơi thở đều đau đớn đến run rẩy…

Sao anh có thể quên được? Quá khứ lẫn người con gái tên Tiểu Phong ấy, sao anh quên được kia chứ?

Tiểu Phong, liệu em có trách anh? Vốn tưởng rằng, chí ít anh có thể giữ gìn cho đôi ta tình cảm này, nào ngờ giờ đây, điều anh có thể làm là cùng với Nhược Kỳ, “hạnh phúc” trọn đời.”

Anh nhắm nghiền mắt nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ nóng hổi trào ra. Màn hình laptop lập loè toả ánh sáng nhàn nhặt giữa đêm lạnh như đang giễu cợt thế giới đầy mỉa mai này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play