“Hai thận ứ nước ở mức nghiêm trọng?” Lâm Nhược Kỳ sững sờ nhìn bác sĩ Lộ Minh, tự hồ không hiểu hoặc có lẽ không thể tin nổi câu trả lời này, cứ hỏi đi hỏi lại.

“Đúng!” Lộ Minh tiếp tục giải thích cho Lâm Nhược Kỳ bằng giọng điềm tĩnh, khách quan nhất có thể. “Sau khi, tiến hành các xét nghiệm kĩ lưỡng, chúng tôi phát hiện hai thận của bệnh nhân đều bị ứ nước khá nghiêm trọng, nhất là thận phải của bệnh nhân đã bị viêm nhiễm nặng, tức là thận ứ mủ, hơn nữa, thận phải gần như sao mất đi chức năng, trong tình trạng này, chúng tôi kiến nghị nên cắt bỏ thận phải rồi tiến hành điều trị nội khoa đối với thận trái.”

“Cắt bỏ thận phải? Vậy… nếu cắt bỏ rồi, có phải sẽ hết bệnh luôn không?” Lâm Nhược Kỳ nhìn bước Lộ Minh tràn đầy mong đợi.

Ánh mắt ấy không hề lạ lẫm được ông. Ông đã hành nghề y mười mấy năm nhưng vẫn khó lòng tỏ ra cứng rắn, sắt đá trước ánh mắt như thế. Tuy ông cũng muốn an ủi, khích lệ cô theo hướng tốt đẹp rằng: “Đúng, chắc chắn sẽ trị khỏi!” nhưng ông là một người thầy thuốc, ông không thể làm như vậy.

Ông cúi cúi đầu, ánh mắt chuyển sang bệnh án, bình thản đáp: “Trước mắt, chúng tôi chỉ có thể cắt bỏ một quả thận. Nhưng thực tế, thận trái của bệnh nhân cũng đã bị lây nhiễm, chỉ là không nặng như thận phải, chưa hoàn toàn mất đi chức năng. Cho nên vẫn có thể áp dụng phương án điều trị nội khoa, có lẽ sẽ chữa được nhưng cũng có khả năng…” Lộ Minh thoáng dừng lại, đưa mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, rốt cuộc vẫn nói câu cuối: “Cuối cùng thận trái sẽ mất đi tác dụng.”

“Thận trái cũng mất đi tác dụng?”

Lâm Nhược Kỳ ấp úng lặp lại, như sực nhớ đến điều gì đó, đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: “Bác sĩ ban nãy cũng nói rồi, chỉ là có khả năng mất đi thôi, ngược lại cũng có nghĩa là sẽ trị khỏi được, đúng không? Cháu biết bác sĩ luôn phải cho gia đình biết trước mọi khả năng có thể xảy ra, cho dù khả năng ấy cực nhỏ, bác sĩ vẫn phải làm tròn trách nhiệm của mình. Nó cũng giống… cũng giống như khi mổ đẻ, thai phụ trong lúc phẫu thuật có thể sẽ xảy ra các loại tình huống như tê liệt, hôn mê, tử vong… bác sĩ đều phải báo trước với thân nhân, nhưng thực tế, khả năng ấy rất nhỏ. Bác sĩ thấy đó, biết bao nhiêu ca mổ đẻ thế kia, không phải đều mẹ tròn con vuông đó sao? Đúng không?”

Bác sĩ Lộ Minh nhìn Lâm Nhược Kỳ với vẻ đầy ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại đánh đồng chuyện mổ thận với mổ đẻ được, chuyện quái quỷ gì thế này? Ít nhiều cô ta cũng đã từng học đại học, sao năng lực lý giải còn chẳng bằng một số bà ở quê vậy? Hay tại năng lực diễn đạt của ông bây giờ có vấn đề?

Ông cầm cốc nước, uống một ngụm. Ông định giải thích cặn kẽ cho Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ tình trạng trước mắt của bệnh nhân, khả năng thận trái mất đi chức năng rõ ràng không thể đánh đồng với rủi ro phẫu thuật trong khi mổ đẻ. Nhưng khi mắt ông vừa chạm vào đôi mắt của Lâm Nhược Kỳ, ánh mắt trĩu nặng tuyệt vọng và cũng chứa chan khát khao ấy bỗng chốc khiến đó vỡ lẽ, không phải năng lực lý giải của cô thấp, hoàn toàn không phải.

Lộ Minh bèn dừng lại, bởi ông biết dù mình có nói nhiều thế nào đi nữa, cũng chỉ vô ích. Không phải Lâm Nhược Kỳ không hiểu những lời ông nói, mà cô không thể chấp nhận, không thể thừa nhận đáp án và sự thật này.

“Bác sĩ Lộ, cháu biết bác sĩ nhất định sẽ dốc sức cứu chữa cho chồng cháu, cảm ơn bác sĩ! Vợ chồng cháu chắc chắn sẽ phối hợp điều trị! Cháu tin bước nhất định sẽ chữa khỏi cho anh ấy! Xin cảm ơn nhiều!” Bàn tay cầm kết quả xét nghiệm không ngừng run rẩy nhưng cô vẫn cố mỉm cười, lịch sự nói cảm ơn, tựa như ông đã trị khỏi bệnh cho chồng mình, tựa như đây chính là kết quả và sự thật cuối cùng.

Bác sĩ Lộ Minh chậm rãi rút tờ kết quả xét nghiệm khỏi tay Lâm Nhược Kỳ, đặt vào trong tệp bệnh án, xem ra hôm nay ông không thể tiếp tục cùng cô thảo luận về các rủi ro trong ca mổ cắt bỏ thận rồi.

Ông đứng dậy, ôn tồn nói với Lâm Nhược Kỳ: “Chúng tôi sẽ cố hết sức cô hãy chăm sóc cho ông xã thật tốt. Cố gắng giúp anh ta duy trì tình trạng sức khỏe ở mức tương đối tốt, như thế sẽ có ích cho phẫu thuật và điều trị hậu kỳ.”

Lâm Nhược Kỳ rời khỏi văn phòng của Lộ Minh, đi vào nhà vệ sinh.

Trong gương, cô thấy rõ dưới đáy mắt mình, nỗi tuyệt vọng và mềm yếu khôn cùng không thể che giấu được nữa.

Đưa tay bưng mặt nhưng vẫn không ngăn được hai dòng nước mắt xối xả tuôn rơi.

Sao cô lại không hiểu ý của bác sĩ Lộ chứ? Nhưng sao cô chấp nhận được, sao có thể chấp nhận đáp án này cơ chứ?

Vặn mở vòi nước, cô vốc nước lạnh ào ào vỗ mạnh vào mặt.

Nỗi buốt giá thấu xương từng chút từng chút, từ ngoài da thấm sâu vào từng huyết mạch, phủ qua hốc mắt lan đến tận đáy tim.

Cô không ngừng vỗ nước lạnh, đến khi từng cơn buốt giá đều thấm sâu vào xương tủy, mọi cảm xúc mềm yếu hoàn toàn đóng băng mới ngước lên. Đôi mắt sưng đỏ cuối cùng đã trở lại bình thường, đáy mắt cũng chìm trong tê dại, không còn nhỏ giọt lệ nào.

Cô nhìn thẳng vào trong gương, thầm nhủ trên đời này không có gì là không thể! Đến cả chuyện tráo hồn hoang đường thế kia còn có thể xảy ra, Hạo Ninh chắc chắn sẽ khoẻ lại thôi! Chắc chắn!

Kiên cường lên nào, Vu Tiểu Phong, hãy kiên cường hơn nào! Suốt hai mươi năm qua, không phải mày vẫn luôn rất kiên cường, rất lạc quan đó sao? Nếu giờ cả mày cũng gục ngã, cũng bỏ cuộc thì Hạo Ninh thực sự không thể đứng dậy được nữa. Cho nên Vu Tiểu Phong, mày phải dũng cảm lên, mày phải có lòng tin! Hạo Ninh tuyệt đối không sao đâu!

Cô quay về phòng bệnh của Cố Hạo Ninh. Anh đang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng Lâm Nhược Kỳ bước vào, bèn hờ hững hỏi: “Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ nói thận phải của anh ứ nước khá nghiêm trọng, có lẽ cần phải chuẩn bị mổ cắt bỏ.”

Lâm Nhược Kỳ biết chuyện phẫu thuật chắc chắn sẽ không thể giấu được Cố Hạo Ninh nên cũng không định giấu anh. Nhưng còn về tình trạng của thận trái, cô tạm thời vẫn không muốn anh biết.

“Đã định đã phẫu thuật chưa?”

“Vẫn chưa, bác sĩ nói thời gian này cố gắng duy trì sức khỏe ở mức tốt nhất, như thế sẽ có lợi cho ca mổ và điều trị hậu kỳ.” Lâm Nhược Kỳ đến bên giường của Cố Hạo Ninh, rót cho anh một cốc nước.

“Cảm ơn!” Cố Hạo Ninh nhận lấy. “Mấy hôm nay vất vả cho em rồi!”

“Không sao. Tối nay anh muốn ăn gì?” Thể theo yêu cầu của Cố Hạo Ninh, Nhược Kỳ không thông báo bệnh tình của anh cho cha mẹ anh biết nên mấy hôm nay đều một mình cô chăm sóc anh trong bệnh viện.

“Anh…” Cố Hạo Ninh định trả lời thì nghe thấy giọng nói phóng khoáng của Đinh Hồng vang lên ngoài cửa: “Anh Ninh, anh đỡ nhiều chưa?”

Cố Hạo Ninh vừa ngẩng đầu nhìn lên bèn trông thấy Đinh Hồng vừa xách theo túi trái cây to đùng vừa nắm tay Phương Na bước vào. Trên tay Phương Na còn ôm theo một bó hoa lớn, gương mặt cả hai đều tươi cười rạng rỡ.

“Thằng oắt này, cũng nhạy tin quá nhỉ?”

Cố Hạo Ninh không báo cho nhiều người ở công ty biết mình bị bệnh nên chỉ có thư ký của anh và tổng giám đốc mới biết tin anh nhập viện.

“Như thế mà nhạy tin á? Anh nằm viện mấy ngày rồi còn gì! Cái cô Tiểu Trương, thư ký của anh đúng là kín miệng quá! Nếu không phải em đe dọa cô ấy không nói thì em sẽ đi hỏi thẳng tổng giám đốc rồi còn thề thốt, cam đoan tuyệt đối không tiết lộ với bất kỳ ai trong công tay, e rằng đến lúc anh xuất viện, em còn chẳng biết anh bị bệnh nữa là! Phòng bệnh này trông cũng không tệ nhỉ? Thấy cũng giống phòng dành cho tổng thống ghê!”

Đinh Hồng vẫn nói nhiều như mọi khi, bông đùa về phòng bệnh riêng của Cố Hạo Ninh, tựa hồ bệnh của anh chẳng phải chuyện lớn lao.

Đấy là lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ gặp lại Đinh Hồng và Phương Na kể từ mấy tháng nay, cô mỉm cười, định ra đón, chợt thấy vẻ mặt của Phương Na sầm xuống, bước chân liền khựng lại. Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng cô mới định thần lại, cô hiện giờ là Lâm Nhược Kỳ, sao Phương Na tỏ ra hòa nhã với cô được chứ?

Cô mỉm cười gượng gạo nhận lấy bó hoa từ tay Phương Na rồi mang bình hoa bước vào phòng vệ sinh.

“Phương Na, chị ấy là vợ của anh Ninh…” Đinh Hồng nhỏ giọng nói với Phương Na.

“Chính là biết cô ta là vợ Giám đốc Cố nên em mới ghét cay ghét đắng cô ta! Nếu không có cô ta, Tiểu Phong đâu phải…”

“Phương Na!” Cố Hạo Ninh nhìn Lâm Nhược Kỳ cầm bình hoa bước ra, vội ngắt lời. “Em và Đinh Hồng định chừng nào phát thiệp hồng cho anh?”

“Giám đốc Cố!” Phương Na e thẹn véo Đinh Hồng đang định trả lời. “Ai thèm lấy gã đầu đất này chứ!”

“Khụ khụ!” Cố Hạo Ninh nhìn gương mặt lúng túng của Đinh Hồng, thằng ngốc này, đến thời khắc then chốt thì cái tính lanh lợi, nhanh nhảu biến đâu hết rồi? Cố Hạo Ninh lắc đầu, đỡ lời: “Phương Na, ít nhiều gì em cũng nể tình Đinh Hồng trước nay luôn chung thủy hết mực, một lòng trồng cây si em mà nhanh chóng cho cậu ta “vào biên chế” đi!”

“Anh ấy làm gì mà si tình thế! Vì với tình cảm anh dành cho Tiểu Phong… “Lần này không cần Đinh Hồng ngắt lời, tự Phương Na bỗng im bặt. Lâm Nhược Kỳ đang đặt bình hoa lần bệ cửa sổ, nghe thấy lời của Phương Na, người khẽ run lên.

“Nhược Kỳ, tối nay anh muốn ăn cơm viện, em có thể đi lấy giúp anh một suất được không?” Cố Hạo Ninh xua tan bầu không khí câm lặng, thản nhiên cất tiếng.

“Ơ, vâng!” Lâm Nhược Kỳ chậm rãi xoay người, nở nụ cười gương gạo với đôi trẻ kia. “Vậy hai em ngồi chơi với Hạo Ninh chút nhé, chị đi lấy cơm cho anh ấy.”

“Giám đốc Cố, em xin lỗi!” Thấy Lâm Nhược Kỳ đã đi ra ngoài, Phương Na liền bối rối nói, cô cũng không muốn như vậy nhưng hễ trông thấy Lâm Nhược Kỳ, cô bèn nhớ đến cái chết của Tiểu Phong, thực sự không thể nuốt trôi được cục tức này!

“Không sao!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, chột dạ. Bọn Đinh Hồng chỉ biết Vu Tiểu Phong xảy ra tai nạn cùng Lâm Nhược Kỳ nhưng không hề biết vụ ấy kỳ thực là do chính Lâm Nhược Kỳ sắp đặt. Anh không nói sự thật cho hai người biết không chỉ là vì Lâm Nhược Kỳ mà còn vì lòng day dứt, áy náy của anh.

“Anh Ninh, sao em cứ cảm thấy hình như chị dâu thay đổi rồi?”

Đinh Hồng dù gì cũng là dân marketing, khả năng quan sát rất nhạy bén.

“Ừm, đúng là có chút thay đổi!”

Trong lòng Cố Hạo Ninh cũng bâng khuâng dậy sóng, từ sau khi Tiểu Phong ra đi, ban đầu anh căm hận Lâm Nhược Kỳ vô cùng nhưng sau đó đã thôi hận cô, chỉ còn lại cảm xúc lãnh đạm và thờ ơ. Nhưng ban nãy, anh vì sợ Lâm Nhược Kỳ sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe Phương Na nhắc đến Tiểu Phong nên kiếm cớ bảo cô rời đi. Thái độ bảo vệ một cách tự nhiên ấy khiến bản thân anh cũng chợt thảng thốt, tự bao giờ, anh lại bắt đầu quan tâm đến cảm nhận của Lâm Nhược Kỳ rồi?

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Cố Hạo Ninh, Phương Na đâm ra lúng túng. Dù sao cô cũng không thân thiết với Cố Hạo Ninh lắm, nhưng lại hay vì chuyện của Tiểu Phong, mà nói nhiều dẫn đến sai lầm, có lẽ tốt nhất cô nên tránh đi thì hơn.

Phương Na bèn thì thầm với Đinh Hồng: “Em đi gọi điện thoại, anh ở lại trò chuyện với Giám đốc Cố nhé!”, rồi đứng dậy, đi ra ngoài.

“Anh Ninh, dù sao Tiểu Phong cũng đã đi rồi, nếu giờ chị dâu đối tốt với anh, chi bằng anh cứ chung sống thuận hòa với chị ấy đi.” Không có mặt Phương Na, Đinh Hồng cũng chẳng cần băn khoăn, kiêng dè gì nhiều nhưng cậu ta vẫn dè dặt quan sát sắc mặt của Cố Hạo Ninh, nói một cách chậm rãi.

“Nhược Kỳ hiện giờ đúng là không tệ.” Cố Hạo Ninh cười khổ. “Nhưng sao anh có thể dễ dàng quên được Tiểu Phong chứ? Nếu như bọn anh chỉ là chia tay bình thường thì còn tốt, đằng này cô ấy lại vì anh nên mới…” Anh nghẹn lời, bao cay đắng chất chứa trong lòng sao có thể thốt ra thành lời?

“Anh cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, dù sao đó cũng là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng đâu ngờ.”

Cố Hạo Ninh xua xua tay, ngắt lời Đinh Hồng: “Nếu không phải vì anh, Nhược Kỳ đã không đi tìm Tiểu Phong, tai nạn sao có thể xảy ra chứ? Suốt đời này, anh không thể nào vươt qua nỗi đau dằn vặt và chuộc được lỗi lầm ấy!”

Đinh Hồng cúi đầu buồn bã, cũng không biết nên nói gì. Chuyện đau thương nhường này, sao có thể dễ dàng dùng một câu “ngoài ý muốn” đã cho qua? Từ đỉnh cao hạnh phúc chớp mắt rơi phịch xuống hố sâu tuyệt vọng, cũng y như trong phút chốc từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cây thánh giá nặng nề ấy, e rằng Cố Hạo Ninh sẽ phải gánh chịu suốt đời.

“À, làm quái gì mà hai anh em mình lại đi nói tới mấy chuyện đó chứ? Tình hình công ty hiện giờ sao rồi?” Dáng vẻ rầu rĩ của Đinh Hồng khiến Cố Hạo Ninh thoáng áy náy, anh vội vàng chuyển chủ đề.

“Tình hình công ty vẫn vậy thôi. Đúng rồi, phòng Marketing chúng ta mới có thêm một cô trợ lý xinh đẹp, tài giỏi lắm, hình như cũng đi du học Pháp về, nghe đồn rất có năng lực trong lĩnh vực kế hoạch marketing.”

Nói đến gái đẹp, Đinh Hồng liền sôi nổi hẳn, Cố Hạo Ninh không nhịn được cười giễu: “Cậu có Phương Na còn chưa đủ à? Dám to gan tấm tắt khen ngợi người khác thế kia, không sợ Phương Na nổi cơn lôi đình, tống cậu vào vào lãnh cung sao?”

“Ha ha, cô ấy không có ở đây, em ba hoa vài câu có sao đâu. Đương nhiên người kia không tốt bằng Phương Na nhà em rồi. Chẳng phải em đang muốn khích lệ anh, để anh có động lực nhanh nhanh xuất viện đó sao? Người ta đến công ty mình là vì nhắm đến cái ghế trợ lý giám đốc marketing đó chứ!”

“Cậu tưởng anh là cậu chắc? Thay gái đẹp là chẳng biết trời trăng gì luôn.” Cố Hạo Ninh lắc đầu vẻ bó tay, cái cậu Đinh Hồng nay đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

“Cái gì mà gái đẹp thế?” Đúng lúc này Phương Na bước vào. “Em mới rời đi, Đinh Hồng liền bắng nhắng rồi phải không?” Dứt lời, đôi mắt phượng lấp loáng ý cười bèn liếc xéo Đinh Hồng đầy ẩn ý, phút chốc Đinh Hồng cảm thấy dự báo thời tiết hai hôm trước nói không khí lạnh đã suy yếu rõ ràng là nói dối.

“Đinh Hồng nói phòng Marketing vừa có thêm một cô gái xinh đẹp, còn rất tài giỏi nữa. » Cố Hạo Ninh giả vờ như không nhìn thấy Đinh Hồng đang nháy mắt lia lịa ra hiệu, cầm cốc nước, nhấp một ngụm, sau đó mới từ tốn nói tiếp: “Nhưng ý của cậu ta dù có đẹp đến đâu thì chắc chắn cũng không tốt bằng bên trong nhà ta.”

“Giám đốc Cố…” Phương Na ngây người, tay cô đang ngầm véo mạnh Đinh Hồng tức thì buông lỏng, chợt vỡ lẽ thì ra Hạo Ninh đang cố tình đùa mình, hai má lập tức đỏ bừng.

“Em xem, em xem, véo đỏ lên rồi này!” Đinh Hồng thừa cơ nhanh nhảu rụt tay về. “Ông xã là vật dễ hào mòn! Tổn hao quá độ sẽ sớm trở nên hỏng hóc đó! Bà xã tốt nhất nên sử dụng một cách quý trọng thì hơn!”

“Gì mà vật dễ hao mòn, véo một cái thì có sao nào… Ơ, Đinh Hồng! Cái… cái gì ông xã… Ai là bà xã của anh hả?” Bị Đinh Hồng lừa vào tròng, hồi lâu sau, Phương Na mới sực nhận ra, tức đến độ chỉ muốn véo thêm cái nữa.

“Toi rồi, bà xã nổi đóa rồi!” Đúng lúc này, Đinh Hồng trông thấy Lâm Nhược Kỳ bưng hộp cơm bước vào, bèn kéo Phương Na ra ngoài. “Anh Ninh, việc an ủi bà xã quan trọng nhất. Em phải lo chuyện chung thân đại sự của mình trước đã, anh từ từ dùng cơm nhé, bữa sau em lại đến thăm!”

Cố Hạo Ninh chưa kịp thốt ra câu tạm biệt thì cặp đôi Đinh Hồng và Phương Na đã mất hút ngoài cửa rồi. Hai đứa này xem chừng hôm nay đến chỗ anh là để ve vãn nhau rồi!

“Nhìn hai người họ thắm thiết quá nhỉ?” Lâm Nhược Kỳ thấy Đinh Hồng và Phương Na ân ái ngọt ngào thế kia, trong lòng cũng thấy được an ủi phần nào, xeM ra lúc đầu cô tác hợp hai người họ với nhau quả không sai.

“Đúng là hai đứa họ rất thắm thiết.” Cố Hạo Ninh không nói nhiều, kê xong chiếc bàn nhỏ trên giường, nhận lấy hộp cơm từ tay Lâm Nhược Kỳ. “Chỉ lấy một phần thôi ư? Em không ăn à?”

“Ban nãy em đã ăn ở căng tin bệnh viện rồi!” Tuy chỉ là một câu hỏi đơn giản của anh nhưng khi nghe, Lâm Nhược Kỳ suýt nữa đã rơi lệ. Đã bao lâu rồi, cô như một kẻ vô hình trong mắt Cố Hạo Ninh, anh không quan tâm cô đi đâu, làm gì, càng không lo lắng cô có đói không, có mệt không, cô như đang độc diễn trong một vở kịch, nói sự hy sinh, cho đi đều chỉ là độc thoại, tự tiêu khiển vui đùa.

“Vậy em về sớm đi. Mấy hôm nay em cũng mệt mỏi lắm rồi!”

“Em đợi anh ăn xong rồi sẽ về. Tối nay cũng nghỉ ngơi sớm nhé, đừng làm việc khuya quá!” Từ sau hôm Lâm Nhược Kỳ mang laptop vào bệnh viện cho Cố Hạo Ninh, anh không cho cô ở lại qua đêm, nói rằng buổi tối phải làm việc, không muốn có người quấy rầy.

“Anh biết rồi. Mấy hôm nay, cha mẹ có gọi điện không?”

“Hôm nay cha vừa gọi cho em. Em nói với cha rằng anh đi công tác, ở ngoài tín hiệu điện thoại chập chờn nên không tiện gọi cho cha mẹ nhưng anh có liên lạc với em, bảo hai người không cần lo lắng.”

“Ừm!” Cố Hạo Ninh ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Kỳ. “Cảm ơn em!”

“Không cần!” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, cầm hộp cơm Cố Hạo Ninh đã ăn xong, đặt lên tủ ở đầu giường, cẩn thận gập bàn ăn lại.

“Sáng mai em nấu cháo cải thìa cho anh nhé?”

“Không cần, hôm nay anh đã nhờ y tá đặt cơm sáng hàng ngày rồi. Em còn phải đi làm, không cần chạy đôn chạy đáo hai nơi đâu.”

Lâm Nhược Kỳ thoáng ngẫm nghĩ, tuy cô và Cố Hạo Ninh cũng khá dư dả tiền bạc nhưng anh đổ bệnh, không biết sẽ phải nghỉ làm bao lâu. Hơn nữa, dù sau này lành bệnh, anh cũng không thể quá lao lực, cô phải cố giữ bằng được công việc hiện giờ. Mấy hôm nay cứ đi trễ về sớm, tuy có xin phép Tần Lượng nhưng thế này mãi cũng không hay, huống chi giờ vẫn chưa đến lúc cần có người luôn túc trực ở bên chăm sóc, tốt nhất cô vẫn nên lo chuyện công việc thì hơn, nghĩ vậy cô không lên tiếng phản đối nữa.

“Vậy em đi trước nhé, trưa mai em lại đến.” Rửa bát xong, Lâm Nhược Kỳ mang laptop đặt lên giường giúp Cố Hạo Ninh, lại không kìm được dặn dò một câu: “Anh nên nghỉ ngơi, đừng thức khuya quá!”

“Biết rồi!” Cố Hạo Ninh thấy hơi buồn cười, Lâm Nhược Kỳ đã nói câu này đến hai lần rồi, cô trở nên nhiều lời thế này từ bao giờ vậy nhỉ?

Cô nhìn Cố Hạo Ninh lần cuối rồi không nói gì thêm, cầm túi xách, bước ra ngoài.

Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh tìm gặp bác sĩ điều trị của mình, Lộ Minh.

“Hôm qua, nghe vợ cháu bảo thận phải của cháu cần phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ?”

“Đúng, chúng tôi đã kiến nghị như vậy.”

“Sau khi cắt bỏ thận phải, tỷ lệ lành bệnh của cháu có cao không? Bác sĩ có thể nói thật cho cháu biết tình trạng của mình không?”

Bác sĩ Lộ Minh thoáng trầm tư, quyết định nói thật: “Theo như tình trạng trước mắt, bệnh của anh đã khá nghiêm trọng, thận phải đã hoàn toàn mất đi chức năng sau khi cắt bỏ thận phải, thận trái cũng sẽ dần suy kiệt.”

“Khả năng ấy không nhỏ, đúng chứ?” Cố Hạo Ninh thấy bác sĩ không trả lời ngay, liền hỏi tiếp: “Phẫu thuật liệu có rủi ro không?”

Bác sĩ Lộ Minh gật đầu. “Phẫu thuật đương nhiên là có rủi ro nên đến lúc đó, chúng tôi sẽ phải để gia đình ký tên xác nhận.”

“Không cần, nếu buộc phải làm phẫu thuật, cứ để cháu ký là được rồi.” Cố Hạo Ninh điềm tĩnh nhìn bác sĩ, ánh mắt thản nhiên như không.

Bác sĩ Lộ Minh chìa tờ giấy đồng ý phẫu thuật cho Cố Hạo Ninh. “Chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp ca phẫu thuật cho anh. Anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Tờ giấy đồng ý phẫu thuật mà Cố Hạo Ninh đã ký tên chẳng cần dùng đến nữa. Bởi ba hôm sau, thận trái của anh cũng xảy ra hiện tượng ứ mủ nặng, trong tình trạng này, nếu liều lĩnh cắt bỏ thận phải, rất có thể sẽ đẩy nhanh tốc độ suy kiệt.

“Tạm thời không cần mổ? Có phải bệnh tình của chồng cháu đã chuyển biến tốt rồi không?” Vừa nghe Lộ Minh nói Cố Hạo Ninh tạm thời không cần làm phẫu thuật, Lâm Nhược Kỳ liền hỏi, vẻ mặt đầy mong đợi.

Tay cầm tờ kết quả xét nghiệm của Cố Hạo Ninh, bác sĩ Lộ Minh nhìn vẻ mặt tràn trề hy vọng của Lâm Nhược Kỳ, không biết nên giải thích ra sao. Ông cúi đầu lặng thinh, nhìn những con số đáng sợ trên tờ kết quả đó, cố từ tốn nói: “Không phải bệnh chuyển biến tốt mà là xấu đi. Bệnh nhân đã xuất hiện tình trạng suy thận, nếu giờ mổ, không những không giúp cho bệnh nhân, thậm chí còn có thể khiến bệnh nặng thêm nên tạm thời không kiến nghị tiến hành phẫu thuật.”

“Suy thận? Sao lại thế chứ? Không phải lần trước bác sĩ nói, nếu khăng khăng xuất viện không điều trị mới dẫn đến suy thận sao? Bọn cháu đã nhập viện và điều trị rồi, hằng ngày cháu đều mua cơm viện cho anh ấy, đều kiểm soát thức ăn lượng nước uống của anh ấy theo yêu cầu của bác sĩ, sao lại xấu đi được chứ?” Lâm Nhược Kỳ mở to mắt, hỏi đi hỏi lại.

“Rất lấy làm xin lỗi, bệnh nhân quả thực đã xuất hiện tình trạng suy thận. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dùng đến phương án điều trị nội khoa, đồng thời áp dụng phương pháp lọc thẩm tách, cũng chính là chạy thận để giúp bệnh nhân bài trừ độc tố và chất thải trong người.”

“Chạy thận?” Lâm Nhược Kỳ sửng sốt nhắc lại. “Thế phải chạy thận bao lâu thì lành hẳn?”

“Cô Cố…” Lộ Minh cố gắng lờ đi vẻ mặt gần như sụp đổ của Lâm Nhược Kỳ. “Tôi biết, rất khó để cô chấp nhận sự thật này, nhưng cô phải hiểu, bệnh tình của anh nhà hiện nay quả thực rất nghiêm trọng. Chúng tôi tất nhiên sẽ dốc hết sức cứu chữa nhưng cô cũng nên chuẩn bị tâm lý…”

“Chuẩn bị tâm lý gì chứ? Chẳng phải chỉ là thận ứ nước thôi sao? Cháu… cháu đã lên mạng tra rồi, bệnh thận ứ nước đều được chữa khỏi cả! Chồng cháu, anh ấy sẽ không sao đúng không? Chạy thận phải không, chúng cháu làm ngay! Bác sĩ cứ ghi đơn đi, cháu lập tức đi nộp tiền!” Lâm Nhược Kỳ không dám chất vấn bác sĩ liệu có phải Cố Hạo Ninh sẽ không sao nếu làm phẫu thuật sớm hơn không. Cô không dám trì hoãn, nếu trì hoãn tiếp, cô sợ rồi bác sĩ sẽ bảo rằng: “Chạy thận cũng không kịp nữa”, niềm hy vọng vụt biến thành nỗi tuyệt vọng, cô không biết rồi mình có thể chịu đựng được thêm mấy lần.

Bác sĩ Lộ Minh trầm mặc viết đơn chạy thận, đưa cho Lâm Nhược Kỳ, ông không biết nên nói gì nữa.

Chạy thận quả thực là một việc rất đau khổ. Lại trở về sau một lần chạy thận, Cố Hạo Ninh nằm mệt lả trên giường, hai mắt nhắm nghiền, Lâm Nhược Kỳ nắm chặt tay anh, nước mắt rơi mãi, lòng đau như cắt, không thốt nên lời.

“Nhược Kỳ!” Cố Hạo Ninh chậm rãi hé mắt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Nhược Kỳ mở ngăn kéo tủ ở đầu giường. “Trong đó có một túi tờ giấy, em lấy ra xem đi.”

Lâm Nhược Kỳ nghi hoặc, mở tủ, lấy ra một túi hồ sơ, mở xem, ba chữ to: “Đơn ly hôn” đập thẳng vào mắt cô.

“Hôm qua, anh bảo Tiêu Bình mang nó đến.” Cố Hạo Ninh chậm rãi nói, có phần khó nhọc. “Trước khi em xảy ra tai nạn, chúng ta vốn đã thỏa thuận sẽ ly dị rồi. Anh đã chuyển nhượng căn hộ sang tên em, còn về tài khoản, thẻ ATM lẫn sổ tiết kiệm của anh đều cất trong ngăn tủ đầu giường ở phòng ngủ dành cho khách, cũng đã đổi mật mã sang ngày sinh nhật của em, trước đó, anh cũng mua một phần bảo hiểm nhân thọ, người thụ hưởng ghi tên em, số bảo hiểm ở…”

“Anh đừng nói nữa!” Lâm Nhược Kỳ òa khóc, ngắt lời Cố Hạo Ninh. “Bảo hiểm nhân thọ gì đó, em không muốn nghe! Em không cần! Anh sẽ không sao, sẽ không sao đâu…”

“Nhược Kỳ, chuyện trước kia, anh thật lòng xin lỗi em.” Cố Hạo Ninh thoáng cắn răng. “Nhưng quả thực anh không còn yêu em nữa. Hoặc có thể nói, bản thân anh cũng không thể xác định liệu mình có từng yêu em không, chúng ta đáng lẽ nên ly hôn từ sớm mới phải.”

“Không!” Lâm Nhược Kỳ xé rách tờ đơn ly hôn làm hai mảnh. “Em sẽ không rời xa anh đâu! Tờ giấy này em quyết không ký! Em không ký! Anh sẽ không sao đâu, anh…”

“Cái này chỉ là phụ bản thôi.” Giọng Cố Hạo Ninh lại trở nên lạnh lùng và lãnh đạm như trước. “Nhược Kỳ, dù tôi có vượt qua được cửa ải này nhưng ân oán giữa chúng ta… cô tưởng rằng cuộc hôn nhân này còn cần thiết để duy trì sao?”

Lâm Nhược Kỳ nhìn Cố Hạo Ninh, sửng sờ. Anh thực sự muốn đuổi cô đi ư?

“Cô đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.” Cố Hạo Ninh nhắm mắt lại, ngăn cách Lâm Nhược Kỳ ở bên ngoài thế giới của anh, hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play