Nam Cung Quân đã trở lại, hắn một thân áo trắng, lẳng lặng đứng trước giường Nam Cung Nguyệt.
Nếu là một người nhát gan, chỉ sợ đã bị dọa thất hồn lạc phách, im hơi lặng tiếng như vậy, tùy tiện xuất hiện một bóng trắng, không phải quỷ thì là cái gì.
Nam Cung Trụy Nguyệt không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, vui mừng, khổ sở, nhớ nhung, ném giận,……
Tóm lại, khi nàng lầy lại tinh thần, nàng đã nhảy xuống giường, ôm chặc lấy Nam Cung Quân.
Nam Cung Quân để cho nàng ôm chặc,cũng không phản kháng không nói không rằng.
Điều này làm cho Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quân, phát hiện khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song của hắn, tái đi rất nhiều so với bình thường. Lòng của nàng thoáng chốc cảm thấy nặng nề.
“Người bị thương?”
Nam Cung Quân vẫn lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi cong nhẹ.
" Không quá nghiêm trọng."
Nói xong, hắn giơ lòng bàn tay ra, lộ ra một loại trái cây lấp lánh ánh hồng.
“Ăn nó.”
“Đây là cái gì?”
Tuy rất ngạc nhiên, chỉ là dưới con mắt thúc dục của Nam Cung Quân, nàng vẫn nuốt quả nhỏ này vào ngay lập tức. Nàng cũng không lo lắn thứ Nam Cung Quân đưa cho nàng có vấn đề gì. Nếu Nam Cung Quân muốn giết nàng, chẳng phải đơn giản như bóp chết một con kiến, cần gì khó khăn như thế.
Nhìn Nam Cung Trụy Nguyệt ăn quả hồng kia xong, đường cong khóe môi Nam Cung Quân lại mở rộng chút.
Rồi ngay sau đó, cả người hắn như một ngọn núi lớn sụp đổ ầm ầm, thoáng cái giống như tê liệt ngã xuống người Nam Cung Trụy Nguyệt. Đè thân hình nho nhỏ của Nam Cung Trụy Nguyệt xuống giường.
Giường rất mềm, cho nên Nam Cung Trụy Nguyệt cũng không có cảm giác bị đè ép, chỉ là lòng nàng so với bất kỳ chỗ nào đều đau nhức, thậm chí đau nhức đến mức có chút run rẩy. Nàng nhẹ nhàng cẩn thận đỡ Nam Cung Quân lên giường, rồi mới chạy như bạy đi tìm Tả hộ pháp.
Đã ba ngày Nam Cung Trụy Nguyệt không chợp mắt, nàng chỉ canh giữ trước giường mình, cầm khăn, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho người kia. Sau đó thay thuốc xoa bóp cho hắn nàng cũng đều làm hết.
Đêm đó sắc trời quá tối, nàng căn bản không có thấy rõ. Đợi nàng gọi tả hữa hộ pháp cùng quỷ y đồng loạt tiến vào. Mới bị miệng vết thương của hắn dọa sợ.
Vạt áo trắng sau lưng hắn sớm đã ướt sũng máu, khi bọn họ cởi áo trắng dính đầy máu của hắn ra, mới phát hiện sau lưng hắn có 5 đường dấu móng tay sắc bén, đã sâu lại rộng còn mang theo vết bỏng.
Tiếp theo từ trong miệng quỷ y nàng mới biết được, miệng vết thương kia là do Hỏa Kỳ Lân lưu lại. Trong giang hồ vẫn có tin đồn, ở chỗ sâu trong núi Kỳ Lân có động Kỳ Lân, trong động có một loại quả màu hồng do Kỳ Lân thủ hộ, ăn một quả có thể gia tăng mấy chục năm công lực. Là chí bảo mọi người trong giang hồ cầu còn không được, bởi vì người xông vào động, không có 1 người nào, không có 1 ai có thể sống sót hái ra.
Bởi vì mình vội vàng muốn trở nên mạnh mẽ, cho nên hắn liền đi hái sao? Điều này khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt rối rắm không thôi.
Khiến cho nàng khó chịu nhất, là lời nói của quỷ y. Quả hồng này sau khi rời khỏi động Kỳ Lân ba ngày sẽ mất tác dụng, cho nên thân chủ nhân bị thương nặng, vẫn không kịp điều trị vết thương, mà chạy vội một đường không nghỉ, trong vòng ba ngày phải trở lại Tiêu Hồn Điện. Để lâu như vậy, khiến cho thương thế của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, cũng mất máu quá nhiều.
Mọi thứ đều lẫn lộn hết rồi, nàng muốn trở nên mạnh mẽ chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn. Bởi vì hắn cho rằng, hắn nhất định sẽ không nuôi một người vô dụng ở bên cạnh. Chứ không phải muốn bắt hắn đi làm cái chuyện này, lại càng không nghĩ đến, người này lại có thể vì chính mình, đến cái động Kỳ Lân kia người người nghe đều biến sắc hái chí bảo trong võ lâm.
Nam Cung Trụy Nguyệt mặc dù tinh lực tràn đầy, nhưng sau ba ngay liên tục không ngủ, cũng nhịn không được. Cuối cùng gục xuống bên giường hắn, bắt đầu ngủ gật.
Đến khi tỉnh lại, là bị vỗ về chơi đùa trên gương mặt mềm mại đánh thức. Nàng mở mắt, liền chống lại con ngươi đen bóng của Nam Cung Quân. Trong con ngươi mang theo ôn nhu gợn sóng, lẳng lặng nhìn nàng.
Đột nhiên Nam Cung Trụy Nguyệt cảm thấy mũi chua chua. Nàng há to miệng, nhưng lại không biết nói gì, chỉ hô một tiếng.
" Nam Cung Quân......"
Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, ai cũng sẽ không tin, cha con sống chung một chỗ 4 năm, bọn họ cũng chưa từng gọi tên đối phương, càng đừng nghĩ đến chuyện Nam Cung Trụy Nguyệt sẽ gọi hắn là cha.
Trong mắt Nam Cung Quân hiện lên một chút gơn sóng.
“Ừ?”
“Không được có lần sau nữa.”
“Được”
“Nam Cung Quân, con chỉ muốn gọi tên của người.”
“Được.”
“Tại sao người lại đối tốt với con?”
“Con nói đi.”
“Nam Cung Quân, người đừng chết, con rất sợ……”
“Sợ gì?”
Nam Cung Trụy Nguyệt đột nhiên cảm thấy không mở miệng được. Thế là, nàng cố ý nói.
“Nếu người chết, bọn họ nhất định bắt con đến băm thây vạn đoạn.”
" Ta sẽ không chết."
“Nam Cung Quân, cho dù phải chết, người cũng phải chết sau con được không?”
“Được.”
Bởi vì nếu người chết trước con, con nhất định sẽ không chịu được mà điên mất.
“Nam Cung Quân, người nói phải giữ lấy lời.”
" Ta sẽ."
......
Cho dù có phủ nhận như thế nào, từ lúc nhìn thấy Nam Cung Quân ngã xuống trước mặt mình trở đi, Nam Cung Trụy Nguyệt liền hiểu được, nàng cũng không biết bắt đầu từ khi nào, đã yêu sâu đậm người đàn ông này.
Nam Cung Trụy Nguyệt ghé vào bên giường Nam Cung Quân, nói liên miên cằn nhằn mấy lời chính mình cũng không hiểu nổi, mà Nam Cung Quân lẳng lặng nằm ở đó, vui vẻ nghe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT