Khi Nam Cung Trụy Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ trong khách điếm nho nhỏ kia, tất cả trước mắt làm nàng cảm thấy mê muội. Chẳng lẽ tất cả chỉ là mộng? Những người kia, những đoạn đối thoại kia, thậm chí cơn mưa kia đều chỉ là một giấc mộng của mình?
Nàng nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, nhìn màn đêm u tối ngoài cửa sổ, nghĩ đến giấc mộng xuân kia. Trong mộng Nam Cung Quân dùng mọi cách thương yêu đối với nàng, ngàn vạn nhu tình, lúc này nhớ lại, quả thực khiến nàng đứt từng khúc ruột.
Lúc này, một người nằm trong khách điếm, nhìn bóng đêm sâu thẳm, nàng lại há miệng, ca từ vang lên, cuống họng khàn khàn, cùng sầu bi nồng đậm, thoáng cái tràn ngập.
Người đó mang trang sức màu đỏ ở dưới trăng
Không biết người đó đau thương vì ai
Chim chóc còn thành đôi
Gắn bó bận bịu song ca
Tiếc rằng người đó nước mắt hai hàng
Người đó cô đơn hát một mình cùng ánh trăng
Chỉ có chiếc bóng cô độc cùng rong chơi
Lá liễu nằm dưới váy
Có vẻ như tim cũng bị thương
Cùng người đó than thở trong gió đêm lạnh
Người ta nói tình cảm hai bên nếu cùng nhìn về vĩnh hằng
Làm sao cùng chàng mơ một giấc mộng
......
Nàng càng hát càng cảm thấy khó chịu, nước mắt theo gò má hai bên chảy xuống, chảy ròng nhập vào tóc mai biến mất không thấy.
Cùng lúc này, cửa bên ngoài được đẩy ra.
Nam Cung Trụy Nguyệt hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn sang, chỉ thấy một bóng người mờ ảo quen thuộc.
" Nguyệt Nhi, đây không phải là mộng."
Thanh âm của Nam Cung Quân hơi lạnh lùng như trước, lại mang theo yêu thương. Sao hắn lại xuất hiện ở đây?!
Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, ôm lấy Nam Cung Trụy Nguyệt còn chưa lấy lại tinh thần vào lòng.
“Có gì không thoải mái hay không?”
" Không thoải mái?"
Nam Cung Trụy Nguyệt bị hắn đột nhiên xuất hiện khiến cho sợ choáng váng, chỉ có thể ngây ngốc lặp lại lời của hắn.
“Chỗ này có đau hay không?”
Nói xong cố ý chỉ vào nửa người dưới ở dưới chăn bông của Nam Cung Trụy Nguyệt.
Nam Cung Trụy Nguyệt chớp cái như bị sấm sét đánh tỉnh, sau đó, mới nhạy cảm phát hiện ra nửa người dưới, còn chút khó chịu không khỏe. Nàng mờ mịt khó có thể tin quay đầu nhìn Nam Cung Quân.
" Sao có thể như vậy?"
“Không biết là người nào chủ động, trực tiếp leo lên người ta.”
Mặt Nam Cung Trụy Nguyệt lập tức trở nên đỏ bừng, nàng mơ hồ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Chỉ là, khi đó rõ ràng nàng tưởng là nằm mơ, cho nên mới có thể chủ động đối với hắn như vậy, xông bừa như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được cứng người, nhỏ giọng lại mang theo ủy khuất hỏi.
“Nam Cung Quân, người có chán ghét con hay không?”
Đối lấy là cái ôm càng chặt của Nam Cung Quân.
" Nguyệt Nhi, ta thích nàng."
" Nam Cung Quân, chàng đã nói chàng sẽ không gạt ta."
" Ừ."
" Cho nên, lời chàng nói chính là sự thật?"
" Là thật."
Nam Cung Trụy Nguyệt nghe đến đây, đã không có cách nào nói tiếp, nàng cúi đầu gắt gao vùi vào ngực Nam Cung Quân. Vốn cho rằng nước mắt đã cạn kiệt, lại mãnh liệt trào ra, giống như muốn khóc hết tất cả những ủy khuất.
Nam Cung Quân ôn nhu khẽ vuốt lưng nàng, vẫn để nàng khóc rống thất thanh phát tiết, trong con ngươi toàn là không muôn cùng đau lòng.
Mãi đến ngày hôm sau Nam Cung Trụy Nguyệt ngồi trên xe ngựa trở về Tiêu Hồn Điện, vẫn không thể tin được tất cả việc này là thật.
Buổi sáng tỉnh lại, nàng ngủ trong ngực Nam Cung Quân, sau đó Nam Cung Quân ôm nàng đi dùng cơm, sau đó ôm nàng lên xe ngựa, đến bây giờ, nàng vẫn ngồi trong lòng Nam Cung Quân. Từ đầu đến cuối, nàng không có rời khỏi ngực Nam Cung Quân lấy 1 giây.
" Suy nghĩ gì đó? Hử?"
Nam Cung Quân gần sát bên tai nàng, nhẹ nhàng hỏi. Tiếng hử kia càng khiến cho Nam Cung Trụy Nguyệt có cảm giác mất hồn thực cốt.
Nàng có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, sau đó vùi vào ngực Nam Cung Quân.
" Nam Cung Quân, chúng ta như vậy......"
Nàng đột nhiên cảm thấy hỏi không được nữa, nàng sợ những điều tốt đẹp này chỉ là giấc mộng, sẽ nhẹ nhàng bị đánh vỡ.
" Chúng ta trở về liền thành hôn."
" Cái gì? Thành thân?!"
" Nàng không muốn gả cho ta?"
Khi Nam Cung Quân nói lời này, lông mi hơi nhướng lên, một bộ dáng nàng không muốn cũng phải gả cho ta. Nhìn thấy mà trong lòng nàng hơi chút run rẩy, sau đó bị bao phủ bởi ngọt ngào ngập trời.
" Ta muốn."
" Ừm, Nguyệt Nhi ngoan."
Chỉ là, chỉ là, đây không phải là vấn đề nàng muốn hỏi a. Chúng ta không phải là cha con sao, sao có thể thành thân, người khác biết được, sẽ đàm tiếu như thế nào. Nàng không sợ người khác chỉ trích nhục mạ, chỉ là nàng không chịu được Nam Cung Quân bị người khác chỉ trỏ.
Sao Nam Cung Quân lại không biết được nàng đang đắn đo chuyện gì, hắn giọng điệu lạnh nhạt nói.
“Bây giờ tất cả mọi người đều xem nàng là con gái nuôi của ta rồi.”
Nam Cung Trụy Nguyệt lập tức cứng đờ, cái nàng muốn không phải là tình yêu của Nam Cung Quân sao, bây giờ Nam Cung Quân đối với nàng tốt như vậy, vì sao nàng còn cảm thấy khổ sở. Chỉ cần vừa nghĩ đến người kia mới là con gái ruột của Nam Cung Quân, nàng ta mới có chung dòng máu với Nam Cung Quân. Nam Cung Trụy Nguyệt đã cảm thấy trong lòng chua chua.
Nhìn nàng nhíu lông mày, một bộ dáng sắp khóc lên. Nam Cung Quân nhịn không được cười khẽ.
“Muốn làm con gái của ta như vậy sao?”
Nam Cung Trụy Nguyệt rầu rĩ không nói lời nào, chỉ là càng nắm chặt góc áo hắn.
Nam Cung Quân bị bộ dáng của nàng chọc cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng, cũng không thể quyết tâm tiếp tục trêu chọc nàng. Tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng nói mấy câu.
“Thật sao?” Nam Cung Trụy Nguyệt không dám tin nhìn Nam Cung Quân.
" Ta từng lừa gạt nàng sao?"
Nam Cung Quân vẫn bộ dáng ung dung lạnh nhạt, chỉ là trong ánh mắt của hắn tràn đầy dịu dàng sủng nịnh.
“Chẳng qua sao chàng biết rõ ai mới là thật?”
Nam Cung Quân không có trả lời nàng, chỉ nhẹ nhàng sáp lại gần, bắt đầu hôn sau gáy nàng. Ánh mắt Nam Cung Trụy Nguyệt thoáng cái trở nên mông lung, ý thức cùng theo lời lẽ nóng bỏng của Nam Cung Quân mà chìm chìm nổi nổi.
Thậm chí đến sau đó Nam Cung Quân cởi bỏ xiêm y nàng cũng không biết, đợi đến khi nàng hoàn hồn, đã phát hiện quần áo bị đẩy xuống đầu vai. Mà Nam Cung Quân thì cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, trong mắt còn mang theo trêu tức.
“Nhìn chỗ này.”
Nam Cung Trụy Nguyệt theo ánh mắt hắn nhìn sang, phát hiện không biết từ lúc nào, trên đầu vai của mình lại hiện lên một vết bớt màu đỏ, nhìn qua lại thấy giống như bát quái, nhưng bình thường lúc tắm rửa nàng chưa bao giờ thấy qua a.
“Sau khi động tình mới có thể xuất hiện.”
Nghe xong, nàng nhịn không được cởi quần áo Nam Cung Quân ra, kéo vạt áo trắng phía trước của hắn ra, lộ ra bả vai cường tráng rắn chắc, trên đó ngoại trừ có một vết bớt màu đỏ giống như nàng ra, còn có một vết cắn nhìn rất rõ. Nháy mắt mặt Nam Cung Trụy Nguyệt đỏ ửng, đây không phải là ngày đó nàng cắn sao.
Sau đó nàng lại nhịn không được nhớ đến, hắn vừa mới nói, chỉ khi động tình mới có thể hiện lên, đây không phải là nói hắn cũng đang động tình sao?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Quân, con ngươi đen của Nam Cung Quân so với bình thường càng thêm thâm thúy, chính trực nhìn thẳng nàng. trong nháy mắt đó, ánh mắt hai người giao nhau, rốt cuộc lại không chứa được bất kỳ cái gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT