Đồng Tịch không nghĩ tới lần này Nhiếp Tu đột nhiên xuất hiện, lại có dự định như vậy. Khiếp sợ, khó có thể tin, còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng như thủy triều, càng mãnh liệt hơn so với lần đột nhiên nhìn thấy Nhiếp Tu ngày đó.
Phản ứng đầu tiên của cô là đứng dậy rời khỏi, nhưng lý trí khiến cô dừng bước.
Cô rất hiểu rõ tính cách của Nhiếp Tu, nếu anh đã hạ quyết tâm muốn quay lại với cô thì nhất định là có chuẩn bị mà đến, sẽ không dễ dàng từ bỏ. Rời đi không thể giải quyết vấn đề, sẽ chỉ khiến anh thấy là còn hi vọng, còn sẽ càng thêm nỗ lực cố gắng. Có vấn đề gì phải đối mặt giải quyết mới có thể giải quyết hoàn toàn dứt khoát. Đây là lời Thẩm Hi Quyền nói với cô. Năm đó, Thẩm Hi Quyền cũng từng làm như vậy cho cô xem.
Đồng Tịch cố nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, tránh đi ánh mắt của Nhiếp Tu, nói với Thẩm Hi Quyền: "Quyền Ca anh đã quên sao, em không có dự định kết hôn hay yêu đương." Lời này là nói cho Nhiếp Tu nghe, nhưng cô sợ khi nhìn Nhiếp Tu thì mình sẽ mất đi sự bình tĩnh.
Thẩm Hi Quyền cười mỉm nói: "Hứa Lâm Lang cũng là người theo chủ nghĩa độc thân, cuối cùng chẳng phải vẫn kết hôn với anh họ của em sao."
Đồng Tịch nỗ lực ăn nói bình tĩnh: "Chị ấy là có con mới kết hôn. Còn em cũng không dự định có con, cũng càng không có lý do kết hôn."
Thẩm Hi Quyền không giữ được nụ cười nữa, liếc nhìn Nhiếp Tu, trong mắt toàn là vẻ đồng tình.
Nhiếp Tu không có phản ứng gì, sắc mặt trầm tĩnh.
Phản ứng không ngoài ý muốn cũng không thất vọng của anh khiến Đồng Tịch càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cô hiểu biết người này. Một khi anh đã làm quyết định gì thì sẽ không dễ dàng sửa đổi. Cho nên cô chỉ có thể dùng cách độc ác hơn, quyết tuyệt hơn để khiến anh từ bỏ ý định.
"Khi em cần nhất sự giúp đỡ và giữ gìn thì bạn trai em ở cách xa vạn dặm trở về nói lời chia tay, bài học bi thảm đó mà còn chưa khiến em ghi nhớ sâu sắc thì em cũng quá ngu ngốc rồi."
Thẩm Hi Quyền nói: "Năm đó là có hiểu lầm, Nhiếp Tu đã giải thích, em chưa xem hả?"
"Em không có hứng thú với lời giải thích, em chỉ nhìn sự thật. Tỷ như, Quyền Ca anh, lúc trước anh đối xử tốt với Mạc Đan như vậy, khi thay lòng thì vẫn thay lòng, nói ly hôn là ly hôn. Ví dụ rõ ràng trước mắt em như thế, anh còn khuyên em yêu đương kết hôn? Anh không biết là thế thì chẳng có sức thuyết phục chút nào sao?" Đồng Tịch mỉm cười: "Hoặc là, Quyền Ca hi vọng em lại bị người ta đá lần nữa?"
Khi Đồng Tịch nói chuyện chỉ nhìn Thẩm Hi Quyền, chứ chẳng thèm liếc Nhiếp Tu lấy một lần.
Thẩm Hi Quyền xấu hổ xoa xoa thái dương, không nói tiếp được nữa, bị mấy chữ "làm gương tốt" chặn họng.
Nhiếp Tu biết cô nói những lời này cho anh nghe chứ không phải đang nhằm vào Thẩm Hi Quyền. Anh không rên một tiếng chấp nhận hàng tấn gạch đá này, trong lòng giống như bị lửa nướng nhưng chẳng biết nói gì để phản bác. Dù sao đó đều là sự thật, trước đây anh đã có lỗi với cô, anh xứng đáng chịu những lời châm chọc khiêu khích này.
Thẩm Hi Quyền vốn định làm người hòa giải, nhưng không nghĩ tới khiến tình cảnh trở nên xấu hổ như vậy, thế là mau chóng kéo Nhiếp Tu nói: "Đến đây, ngồi chỗ này, chúng ta cách ngòi nổ xa một chút."
Đồng Tịch nói xong những lời này, cảm giác trong cổ họng như bị giấy ráp mài qua, tràn đầy mùi vị như gỉ sắt. Cô rót nước rồi một hơi tu hết. Uống xong, đáy mắt cô cũng nổi lên hơi nước. Cô quay lưng đi, ngửa mặt ra hít một hơi thật sâu.
Những món nợ cũ đọng lại trong lòng lâu năm rất thuận lợi thoát ra ngoài, cảm thấy sự thoải mái đồng thời cũng cảm thấy nỗi khổ sở không diễn tả được bằng lời.
Thẩm Hi Quyền đi dép lê tới, chạm vào cánh tay cô, nói: "Nhường đường nào, anh lấy đồ pha trà."
Đồng Tịch tránh sang một bên, nhìn Thẩm Hi Quyền lấy ra đồ pha trà trong tủ, lại lấy ra trà long tỉnh tốt nhất trong tủ lạnh, cứ như đang khoản đãi thượng khách vậy.
Bà ngoại của Nhiếp Tu là người Hy Trấn, nhưng từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành phố T, sau khi bà ngoại qua đời thì càng ít trở về, hầu như là không quen biết Thẩm Hi Quyền. Sau này Thẩm Hi Quyền cưới Mạc Đan, Nhiếp Tu ở nước ngoài cũng không tới dự hôn lễ, sao hai người sao lại trở nên thân thiết như vậy nhỉ?
Đồng Tịch không muốn buôn chuyện, nhưng không nhịn được tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Quan hệ của hai người khi nào thì tốt như vậy?"
Thẩm Hi Quyền rất nghiêm cẩn nói: "Bọn anh đánh nhau một trận, cảm thấy rất hợp ý nên cứ thế rồi thân nhau thôi."
Đồng Tịch: "..." Duyên phận này đúng là kinh thiên địa quỷ thần khiếp đó.
Thẩm Hi Quyền bưng khay trà, cằm hơi nâng lên hướng phòng khách: "Ra ngoài uống trà cùng nhau đi."
Đồng Tịch cầm nửa chén nước sôi uống thừa, không kiên nhẫn nói: "Em không khát."
Thẩm Hi Quyền không nhịn được cười: "Em không khát, trong tay em là cái gì?"
Đồng Tịch đặt cốc xuống bần, trợn mắt nhìn anh ta: "Em uống nước sôi không được à."
Thẩm Hi Quyền nói: "Vậy em nấu cơm đi, anh đói rồi."
Đồng Tịch quay người tiếp tục thái thịt băm, dù sao làm xong cơm tối cô cũng lập tức đi luôn, sẽ không ở lâu một giây phút nào hết. Bực mình bởi phòng bếp kiểu mở đối diện phòng khách, khiến cô có thể nhìn thấy rõ ràng hai người đàn ông trên sofa.
Vẻ đẹp trai của Thẩm Hi Quyền mang theo lệ khí, nhưng theo tuổi tác và sự nghiệp thành công, khí chất anh như bị nhuộm thêm một tầng vàng óng, tác phong nhanh nhẹn.
Nhiếp Tu chỉ lạnh lùng với người lạ, trước mặt người thân quen thì nho nhã lễ độ, bề ngoài tuyệt đối không nhìn ra được anh là người có nguyên tắc tự tôn siêu mạnh.
Đây là hai người có xuất thân, lịch duyệt, tính tình, mọi phương diện đều trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hơn nữa mấy tháng trước còn đánh nhau một trận. Bây giờ lại như bạn bè đã lâu mới gặp lại, thân thiết ôn hòa uống trà nói chuyện với nhau. Đồng Tịch cảm thấy rất khó tin, khi Nhiếp Tu đối mặt với ông chồng trước ngoại tình của bạn tốt, chẳng lẽ không nên là gặp một lần đánh một lần hay sao? Cô không hiểu làm thế nào mà hai người thành bạn bè, nhưng đương nhiên không thể là vì lý do mà Thẩm Hi Quyền nói được.
Sau khi băm thịt xong, Đồng Tịch tìm trong tủ mãi mà không thấy trứng Bắc Thảo, thế là quay sang hỏi Thẩm Hi Quyền.
Thẩm Hi Quyền nói: "Ở ngăn tủ thứ hai từ dưới lên."
Đồng Tịch cúi xuống lấy trứng Bắc Thảo, vừa định đứng lên thì bỗng thấy trước mặt tối lại, Nhiếp Tu đi tới cạnh cô, nói: "Anh bóc giúp em." Rồi cầm trứng trong tay cô đi.
Đồng Tịch cũng không khách khí, lập tức đứng dậy lùi sang một bên.
Trong mắt rất nhiều người, Nhiếp Tu là con cưng của trời. Họ tưởng rằng, việc quân tử xa nhà bếp, mười ngón chưa từng dính nước lạnh là chuyện đương nhiên với anh, kỳ thực không phải như thế, khi còn ở nước ngoài, anh đã học nấu ăn rất ngon.
Sau khi về nước, anh từng tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô, không cho cô đụng vào nhưng cũng không cho cô đi xa, anh đặt một chiếc ghế ở gần cửa bếp, bảo cô ngồi ở đó nhìn. Hai người từ khi yêu nhau luôn ở xa nhau, nên rất quý trọng mỗi lần hẹn hò, chỉ hận không thể ở bên nhau từng giây từng phút.
Anh ở phòng bếp bận rộn, cô ở cửa nhìn anh, nói chuyện với anh, hỏi đông hỏi tây, nói chuyện này chuyện kia, không bỏ được rời mắt giây phút nào. Người đẹp thì làm gì cũng đẹp, ngay cả rửa rau nấu nướng đều trông rất đẹp.
Mạc Phỉ từng đùa rằng, lúc mặc quần áo Nhiếp Tu có thể làm thần tượng, cởi ra còn có thể làm người mẫu nội y. Sau khi nói xong bốn chữ cuối, một quyển sách trong tay Nhiếp Tu bay đi, nện trúng vào đầu anh ta.
Nhưng là đầu óc của anh đã đủ ưu tú đến mức không cần dựa vào nhan sắc nữa, mười sáu tuổi đỗ đại học B, sau đó ra nước ngoài học lấy bằng Ph.D. Cuộc sống thuận buồm xuôi gió, việc tưởng như khó khăn muôn trùng đối với người khác, anh lại có thể dễ dàng làm được.
Bởi vì rất xuất sắc rất lóng lánh, cho nên cô động tâm với anh rất nhanh, anh chưa theo đuổi lâu thì cô đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi. Có lẽ vì năm đó rất dễ theo đuổi cô nên anh ta đã nghĩ rằng muốn quay lại với cô cũng dễ dàng, chỉ cần nhờ Thẩm Hi Quyền làm người hòa giải, nói vài câu xin lỗi là có thể trở lại như ban đầu. Nhưng giờ cô đã không còn là thiếu nữ hồn nhiên khi xưa nữa rồi, trong lòng đã sớm vỡ nát, mất đi hứng thú với tình yêu, hiện giờ, chuyện nghĩ đến nhiều nhất là làm thế nào để dạy tốt cho Đồng Hoa, cho nó cuộc sống tốt nhất.
Nhiếp Tu bóc trứng xong thì rửa sạch rồi đặt trong mâm. Đồng Tịch tưởng rằng anh định đi ra nhưng anh vẫn đứng bên cạnh, im lặng nhìn cô cắt trứng. Tình cảnh này rất giống trước kia, nhưng vị trí hai người đã đảo lại. Quá khứ là anh làm, cô nhìn.
Trong lòng Đồng Tịch thấy bứt rứt, tức giận nói: "Có việc hả?"
Giọng nói của Nhiếp Tu hơi trầm xuống: "Chúng ta nói chuyện."
Đồng Tịch từ chối dứt khoát: "Không cần, tôi không có khả năng quay lại với anh."
Chia tay chính là chia tay, cô sẽ không dây dưa dong dài, cũng sẽ không dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Tuy rằng vài năm nay, Nhiếp Tu vẫn tồn tại trong những giấc mơ của cô một cách rất ngoan cố, như lửa hoang dã gió thổi lại lên, không thể trừ tận gốc ở trong lòng, nhưng cô chưa từng nghĩ tới chuyện quay lại với anh.
Nhiếp Tu cũng không có vẻ gì là bị nhục cả, vẻ mặt vẫn bình tĩnh trấn định.
Đồng Tịch nhăn lại mày: "Anh tưởng rằng anh là ai, muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại, cả thế giới đều quay xung quanh anh chắc. Anh là trung tâm vũ trụ hay là chúa tể thế giới? Anh có thể khiến thời gian đảo lưu hay là có thể khiến người chết mà sống lại?"
Bận tâm đến Thẩm Hi Quyền còn ngồi trong phòng khách cách đây không xa nên cô không nói to, nhưng ngữ khí rất nặng.
Lòng tự tôn của Nhiếp Tu mạnh bao nhiêu, trong lòng cô rõ ràng hơn bất cứ ai. Những lời nói nan kham thế này, cô khá chắc sẽ đâm vào lòng tự tôn cao ngạo không ai bì nổi của anh, nhất định anh sẽ phẩy tay bỏ đi, từ đây về sau sẽ hận thấu xương với bất cứ chữ nào trong tên của cô.
Ngoài ý muốn là, anh không hề tức giận, cũng không thẹn quá thành giận, chỉ tâm tình khí hòa nhìn cô, ánh mắt dịu dàng thành khẩn: "Không quay lại nữa cũng không sao, anh lại theo đuổi em một lần nữa."
Đồng Tịch: "..."
Ngừng nửa này cô mới hết tức giận, cắn răng nói: "Không có khả năng."
Lời khẳng định chém đinh chặt sắt như thế mà anh lại chẳng có vẻ gì là chịu đả kích cả, chỉ vén tay áo lên, dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh nấu cho em."
Đồng Tịch cảm thấy nắm tay mình đều đánh vào bông vải, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.
"Anh nấu đi, tùy tiện." Cô giận không kịp thở ra phòng bếp, nói với Thẩm Hi Quyền: "Đã có người nấu cơm cho anh, em đi đây."
Thẩm Hi Quyền vội nói: "Ăn cơm xong lại đi."
"Không có hứng." Không đợi phản ứng của Thẩm Hi Quyền và Nhiếp Tu, cô vội kéo cửa phòng ra ngoài, đi rất vội vàng, chỉ sợ Nhiếp Tu đuổi theo sau.
Xuống dưới lầu, gió lạnh thổi vào cổ áo, Đồng Tịch trấn định lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều. Mạc Phỉ là bạn tốt của Nhiếp Tu, giúp anh tạo cơ hội là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng cô nghĩ mãi không ra, sao Thẩm Hi Quyền lại muốn giúp Nhiếp Tu quay lại với cô.
Năm đó sau khi Đồng Xuân Hiểu gặp chuyện không may, cô bốn bề thọ địch, sứt đầu mẻ trán, Nhiếp Tu lại nói chia tay với cô vào lúc này, sau khi Thẩm Hi Quyền biết thì nói: "Chia tay thì chia tay đi, người đàn ông như vậy không xứng với em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT