Nhiếp Tu chỉ tổng cộng xin nghỉ phép hai ngày, đưa Đồng Tịch vào học rồi chiều hôm đó lập tức chạy về thành phố B. Trước khi đi, Đồng Tịch lưu luyến không nỡ rời xa anh, ôm cánh tay anh cả nửa buổi không buông.

Nhiếp Tu không nhịn được tính toán nợ cũ: "Ai bảo em không chịu tới thành phố B chứ, bằng không chúng ta cũng sẽ không cần phải ở riêng mỗi người một nơi như vậy."

Đồng Tịch cười: "Ai cùng anh ở riêng chứ."

Nhiếp Tu nhíu mày: "Ồ, buổi sáng chẳng phải đã nói chúng ta là người một nhà, đảo mắt dùng xong liền qua cầu rút ván không nhận nữa có phải hay không?"

Đồng Tịch cười hì hì nói: "Anh em cũng là người một nhà nha."

"Không cần em gái, chỉ cần vợ thôi."

Chợt nghe thấy xưng hô này, trong lòng Đồng Tịch rất ngọt ngào, trên mặt lại có chút ngượng ngùng, cười khanh khách không hé răng, như ngầm chấp thuận. Từ đó, Nhiếp Tu đổi hết tên trên số điện thoại và QQ của cô thành vợ.

Ngày tháng trôi qua như nước chảy. Đồng Hoa lớn lên mỗi ngày, bi bô tập nói, tập tễnh học đi, càng lớn càng xinh đẹp, dẫn ra ngoài người gặp người thích.

Đồng Xuân Hiểu vốn có chút bất mãn với Tưởng Văn Tuấn, nhưng lại thầm vơi bớt bởi sự đáng yêu của con trai. Không còn mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nữa, cũng không có mâu thuẫn tiền bạc, giữa cô và Tưởng Văn Tuấn hình như không còn mâu thuẫn gì nữa.

Tưởng Văn Tuấn không có thói quen hút thuốc lá uống rượu không phải đi xã giao, cũng rất ít liên hệ với phái nữ, ngoài chuyện hơi tính toán và bủn xỉn thì hình như không có tật xấu gì khác. Đồng Xuân Hiểu không có yêu cầu cao, chỉ cần bình tĩnh đơn giản, cuộc sống an nhàn, không vô cớ gây chuyện là đã thỏa mãn. Hơn nữa, Đồng Hoa vô cùng đáng yêu, cô cũng không muốn ly hôn mà rất nỗ lực muốn hòa dịu quan hệ của hai vợ chồng, hi vọng có thể trở lại trạng thái lúc yêu nhau lần nữa.

Trái với sự nỗ lực của cô, Tưởng Văn Tuấn khá là bị động tiêu cực. Sau tết âm lịch, hắn trở nên vô cùng trầm mặc, rất ít nói chuyện, tan việc là về nhà lên mạng, nghiên cứu cổ phiếu. Đồng Xuân Hiểu cảm thấy có lẽ công việc của hắn bận rộn như thế là bởi áp lực kiếm tiền quá lớn, liền tự gánh vác hết thảy chi tiêu bình thường trong nhà.

Tưởng Văn Tuấn cũng không có gì tỏ vẻ, vẫn có bộ dáng tâm sự nặng nề như cũ. Mắt thấy sắp đến ngày mồng một tháng năm, Đồng Xuân Hiểu liền muốn nhân dịp nghỉ ngơi đi du lịch một chuyến để hắn giải sầu. Dù sao vẫn là trượng phu của mình, cô vẫn mong hắn khỏe mạnh cả về thân thể lẫn tâm hồn.

Trường học của Đồng Tịch cũng cho nghỉ, nhưng cô không muốn đi làm bóng đèn.

Cô biết chuyến đi này thật ra cũng là chuyến du lịch tuần trăng mật trong suy nghĩ của chị. Năm ngoái còn chưa tổ chức hôn lễ, Đồng Xuân Hiểu liền mang thai ngoài ý muốn, trong lòng chị vẫn có tiếc nuối, thường xuyên bảo Đồng Tịch rằng kết hôn nhất định phải nghỉ tuần trăng mật. Sau đó lại dặn cô đừng mang thai trước lễ cưới, nếu không cũng sẽ bị xáo trộn toàn bộ kế hoạch như chị, cái gì cũng bị nhỡ. Đồng Tịch nghe mà mặt đỏ tới tận mang tai.

Đồng Xuân Hiểu muốn đi đảo Bali, Tưởng Văn Tuấn bảo rằng con còn nhỏ, không đi máy bay được, không bằng đi chơi ở gần thôi. Đồng Xuân Hiểu biết chồng tiếc tiền, liền bảo để cô trả tiền, không cần hắn quan tâm.

Tưởng Văn Tuấn nghe khẩu khí "tài đại khí thô" của vợ thì suy đoán liệu có phải cô ta bán bản quyền mà giấu mình hay không, trong lòng vô cùng không vui nhưng không lộ ra ngoài, còn giật dây vợ: "Em có tiền không bằng đầu tư thị trường chứng khoán, gần đây thị trường chứng khoán rất nóng, tùy tiện mua cổ phiếu nào cũng kiếm được tiền. Em mở tài khoản, anh điều khiển giúp em."

Đồng Xuân Hiểu sợ nhất là làm chuyện mạo hiểm nên không đáp ứng, Tưởng Văn Tuấn liền càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, cô ta đang đề phòng mình. Một khi đã sinh ra ý nghĩ này thì rất khó quên đi. Trước kia Tưởng Văn Tuấn thấy cô đơn thuần dịu dàng, cho rằng cô là người không có chủ kiến, về sau mới nhận ra cũng không phải như vậy.

Đồng Xuân Hiểu là một người rất có chủ kiến, tuyệt không chịu sự khống chế của hắn. Nhất là cô lại độc lập về kinh tế, thậm chí còn kiếm tiền được nhiều hơn hắn, khiến hắn thường xuyên có cảm giác ở rể. Xem ra, trong nhà có tiền mới có quyền nói chuyện. Càng như vậy, hắn càng muốn chứng minh mình giỏi kiếm tiền, vì thế mà có chuyện vạn kiếp bất phục sau này.

Trước khi Đồng Xuân Hiểu ra ngoài du lịch đã cho Đồng Tịch một tờ chi phiếu để cô nội thất trong nhà nhân dịp giảm giá ngày mùng một tháng năm. Bên bán bất động sản ở Tinh Viên rất đáng tin cậy, làm theo như hợp đồng, tháng sau là có thể nhận phòng.

Đồng Tịch vẫn luôn dùng tiền của chị nên rất áy náy, nói: "Tiền này xem như là em mượn chị. Sau này đi làm sẽ trả lại."

Đồng Xuân Hiểu cười: "Không cần trả lại, coi như là lễ vật kết hôn chị tặng em."

Đồng Tịch không nhịn được cười: "Lễ vật sớm như vậy à. Nhiếp Tu còn phải xuất ngoại, ít nhất bốn năm nữa."

Đồng Xuân Hiểu cũng từng nghe Đồng Tịch nhắc đến chuyện Nhiếp Tu sẽ ra nước ngoài học tiến sĩ, lúc ấy còn chưa xác định, nhưng giờ phút này nghe ý của Đồng Tịch là đã quyết định rồi, bèn hỏi: "Em có muốn ra nước ngoài học không? Nếu em muốn đi thì chị cũng ủng hộ em."

Đồng Tịch liền vội vàng lắc đầu. Đồng Xuân Hiểu đã trả giá quá nhiều vì cô, phí tổn du học lớn như vậy, cô không thể mở miệng ra để chị gánh vác được. Hơn nữa, chuyên ngành của cô cũng không cần thiết, không như Nhiếp Tu, cơ hồ tất cả đàn anh khóa trên đều ra nước ngoài học lấy bằng tiến sĩ, không phải Anh thì là Mỹ. Sau khi tốt nghiệp phần lớn ở lại nước ngoài, về nước thì hoặc là vào đại học hoặc là vào sở nghiên cứu, người nào cũng rất lợi hại.

Ngày nghỉ đầu tiên, Đồng Tịch cũng không ngủ nướng, cô dậy ăn điểm tâm rồi di dạo xem nội thất. Bởi vì giảm giá, khắp các cửa hàng đều là người, Đồng Tịch mệt mỏi một ngày cũng chọn được giường và tủ, đến chạng vạng tối về nhà thì lập tức ngủ luôn. Sau khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi,cô cầm điện thoại di động lên xem giờ mới thấy có mười cuộc gọi nhỡ từ Nhiếp Tu, vội gọi lại cho anh. Giọng Nhiếp Tu nghe rất cấp bách: "Em đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?"

"Em ngủ ở nhà, điện thoại để chế độ yên lặng."

"Vậy anh đi tìm em."

"Anh về rồi à?" Đồng Tịch kích động bật dậy ngồi trên giường: "Hôm nay chẳng phải anh đã nói là cấp trên của anh không cho nghỉ sao?"

"Đúng nha, tối hôm qua mời đàn anh ăn cơm, anh nói ngày mồng một tháng năm bạn gái anh muốn đi du lịch với người khác, anh có thể bị đá. Cuối cùng cấp trên cũng tốt bụng cho anh nghỉ ba ngày. Không mua được vé máy bay, vé tàu cũng không có, anh chỉ đành gọi taxi về."

Nhiếp Tu nói xong, trong điện thoại lại không có âm thanh, tưởng tín hiệu không tốt, anh gọi một tiếng alo.

Đồng Tịch hít vào một hơi: "Em đang nghe đây, cảm động sắp khóc rồi nè." Là thật cảm động, chưa nói tới tiền taxi từ thành phố về đây, mà riêng việc ngồi nhiều giờ đường dài cũng rất vất vả."

Nhiếp Tu nghe vậy lại cười: "Đừng cảm động, không phải trở về gặp em đâu, gặp bố mẹ anh, thuận tiện mới... gặp em thôi."

Đồng Tịch cầm điện thoại bật cười, cô mới không tin anh ngồi xe lâu như vậy trở về chỉ để "thuận tiện" liếc nhìn mình một cái.

Cúp điện thoại, Đồng Tịch tắm rửa thật nhanh rồi lại dọn dẹp phòng một chút. Nhiếp Tu có bệnh sạch sẽ, cô không muốn để anh lưu lại ấn tượng đầu tiên không tốt về mình. Đây là lần đầu tiên anh tới nhà tìm cô trước kia đều chờ ở dưới lầu.

Nhiếp Tu tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, lúc chuông cửa vang lên, tóc cô còn chưa khô hết.

Nhiếp Tu biết ba người nhà chị mình đã đi du lịch bên ngoài, trong nhà chỉ còn mình cô, vừa thấy mặt liền ôm cô vào lòng. Nhoáng một cái đã ba tháng không gặp, hai người đều có chút xúc động, hô hấp nóng bỏng. Nhiếp Tu đang hôn cô say sưa thì bỗng bụng Đồng Tịch kêu ọc ọc làm phá vỡ không khí tốt đẹp này.

Đồng Tịch không nhịn được cười dài, nói: "Em đói."

"Em còn chưa ăn cơm?"

"Em dạo phố mệt, trở về liền ngủ ngay."

Nhiếp Tu hỏi: "Trong nhà có gì không? Anh nấu cho em."

Đồng Tịch kinh ngạc: "Anh biết nấu cơm sao?"

Nhiếp Tu sờ sờ đầu cô: "Cái gì anh cũng biết, em nói xem em có hạnh phúc hay không."

Đồng Tịch nhìn nụ cười của anh, thật sự không hiểu, tại sao dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn của người đàn ông này cũng đẹp như vậy nhỉ.

Nhưng Nhiếp Tu cũng thật sự không khuếch đại, hương vị tô mì anh nấu cho cô có thể gọi là tuyệt hảo.

Lúc cô ăn mì, Nhiếp Tu ngồi đối diện, tay phải vỗ vỗ sau lưng. Đồng Tịch ăn mì xong liền kéo Nhiếp Tu, dịu dàng nói: "Anh nằm lên ghế bành đi."

"Làm gì?"

"Nhanh nằm xuống, cởi thắt lưng ra."

Sắc mặt Nhiếp Tu hơi thay đổi một chút, nhìn cô như cười như không.

Đồng Tịch biết anh hiểu lầm, cười đập anh một phát: "Anh nghĩ gì thế, ngồi xe lâu như vậy, em đấm bóp thắt lưng cho."

Nhiếp Tu ra vẻ thất vọng thở dài: "Anh còn tưởng rằng..."

"Anh nghĩ hay lắm."

Đồng Tịch cười đè anh xuống ghế, hay tay đè lên phần thắt lưng của anh, áp dụng cách thức "tự học thành tài", sau một trận sờ loạn bóp loạn, eo Nhiếp Tu vốn không sao, bị cô nghịch lung tung chỉ cảm thấy tê dại, dục vọng bị câu lên.

Anh nắm tay cô, lật người lại. Đồng Tịch ngồi sát chân anh, tóc màu nâu sẫm rủ xuống che khuất mặt, ngũ quan trong bóng tối thần bí mà mê hoặc, trong mắt lóe lên những đốm sáng nhỏ. Tay Nhiếp Tu nâng cổ cô lên, kéo xuống sát mình, lông mi vừa dài vừa dày run rẩy trên môi anh, khiến cảm giác của anh càng mạnh lên. Bở môi anh lướt xuống từ khuôn mặt trơn bóng rồi dừng lại trên môi cô.

Mến nhau hai năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi một lần hẹn hò đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, tựa hồ hôn như vậy vẫn chưa đủ để giải khát. Anh lật người đặt cô dưới thân mình, váy màu lam nhạt bị kéo lên, lộ ra eo nhỏ trắng như tuyết.

Đêm khuya yên tĩnh, dục niệm giống như mãnh thú xổ lồng. Đồng Tịch nhắm mắt lại, nhớ tới việc mấy tháng nữa anh sẽ ra nước ngoài, nơi đất khách quê người khó có thể gặp một lần như bây giờ, đột nhiên có một cảm xúc muốn cùng anh xảy ra chút quan hệ gì đó mới có thể yên tâm.

Nhiếp Tu cảm nhận được cô chủ động, dục niệm vốn đã khó đè nén được nay càng thêm mất khống chế... Dù sao Đồng Tịch chưa từng trải qua, khó tránh khỏi căng thẳng sợ hãi, nhưng không kháng cự cũng không lùi bước.

Bất ngờ là, Nhiếp Tu tại thời điểm quan trọng lại ngừng tất cả động tác. Anh nằm phía trên, hô hấp dồn dập phả vào gương mặt cô, cuối cùng kéo váy Đồng Tịch xuống, giọng nói ám ách: "Vẫn không biết rõ tư vị thì tốt hơn, nhỡ thực tủy tri vị, làm sao mà chịu được thời gian thủ thân ở nước ngoài."

Đồng Tịch buồn cười, cầm đệm ôm che gương mặt nóng hổi, cười trộm: Quả nhiên là khả năng tự điều khiển của thầy Nhiếp vô cùng kinh người nha!

Lúc đó cô thật sự rất thích Nhiếp Tu, thích đến mức cũng muốn giao bản thân mình cho anh luôn. Lúc đó anh cũng thật sự thích cô, thích đến mức có thể khắc chế dục niệm của mình. Ai cũng không ngờ, đây sẽ là thời gian ngọt ngào cuối cùng của bọn họ.

Sau khi du lịch về Tưởng Văn Tuấn tâm trạng vẫn chưa buông lỏng được, vẫn có vẻ tâm sự nặng nề. Đồng Xuân Hiểu dỗ Đồng Hoa ngủ xong, đang thu dọn hành lý thì điện thoại di động của Tưởng Văn Tuấn vang lên, hắn nhìn số rồi ra ban công nghe. Lúc trước nghe điện thoại hắn cũng không tránh Đồng Xuân Hiểu. Nhưng gần đây tình hình này xảy ra liên tục, lúc du lịch cũng vậy.

Phản ứng đầu tiên của Đồng Xuân Hiểu là đàn bà? Nhưng nghĩ lại lại thấy không có khả năng đó. Tưởng Văn Tuấn nghe điện thoại trên ban công xong, thần sắc rất kinh hoảng, Đồng Xuân Hiểu hỏi chuyện gì xảy ra.

Tưởng Văn Tuấn nói: "Anh trai gọi điện thoại đến, nói mẹ anh bị bệnh cần tiền mổ gấp, tiền anh đều để hết ở thị trường chứng khoán, em có thể cho anh trước hay không."

"Bao nhiêu tiền?"

"Năm mươi vạn đi."

"Nhiều vậy à? Tiền của em đều gửi tiết kiệm có thời hạn, trong thẻ không có nhiều tiền như vậy, ứng trước cho anh năm vạn nhé."

Đồng Xuân Hiểu rộng lượng, không so đo quá khứ không thoải mái, chuyển tiền Online Banking cho anh ta xong rồi tốt bụng đề nghị anh ta đưa Lý Tú Ngọc vào bệnh viện tỉnh để trị liệu, bởi điều kiện chữa bệnh ở đây khá là tốt. Lạ là, Tưởng Văn Tuấn không làm theo đề nghị của cô, chỉ nóng lòng giục cô tranh thủ thời gian chuyển tiền cho hắn.

Đồng Xuân Hiểu cảm thấy có chút không đúng, nếu cổ phiếu không bị đình chỉ thì rút tiền ra rất dễ, chỉ cần hai ngày là được. Nếu hắn có tiền trong thị trường chứng khoán thì sao cứ phải thúc giục cô lấy tiền tiết kiệm định kỳ? Hơn nữa, hắn xưa nay luôn hiếu thuận, sao có thể yên tâm để mẹ hắn mổ trong bệnh viện nhỏ ở huyện? Thế là, cô gọi điện thoại cho anh trai hắn - Tưởng Văn Hải. Gọi xong mới phát hiện Lý Tú Ngọc căn bản không bị bệnh gì cả. Dưới sự ép hỏi của Đồng Xuân Hiểu, Tưởng Văn Tuấn đành phải nói ra chân tướng sự thật.

Hắn bỏ hết tiền mua nhà vào thị trường chứng khoán, lúc đầu cũng thật sự kiếm được một món hời. Về sau, có công ty đầu tư chứng khoán làm đòn bẩy, tài chính cũng tăng gấp bội. Nhưng mà, ai cũng không ngờ thị trường chứng khoán nóng bỏng sẽ đột ngột xuất hiện không may. Kho của nó bị nổ, cần bổ gấp một khoản tiền đặt cọc. Lúc trước khi Đồng Xuân Hiểu mua nhà cho Đồng Tịch, hai người đã xảy ra tranh cãi, từng nói không hỏi tài sản trước hôn nhân của nhau, Đồng Xuân Hiểu lại rất phản đối việc hắn đầu tư cổ phiếu. Vì vậy, Tưởng Văn Tuấn cũng không hỏi tiền Đồng Xuân Hiểu mà mượn một người họ Cao. Hiện tại, lão Cao giục hắn trả tiền, hắn đành phải nói dối mẹ sinh bệnh, để Đồng Xuân Hiểu ứng ra trước.

Đồng Xuân Hiểu vẫn tưởng rằng cổ phiếu giảm rồi tăng, sớm muộn cũng sẽ tăng trở lại, chỉ cần không cắt thịt cũng liền không tổn thất quá nhiều. Cô không nghĩ tới sẽ có nguy hiểm như vậy, ngoài chấn động thì càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Cô mất mẹ từ bé, về sau bố cũng qua đời, nửa đời đều tìm cảm giác an toàn. Lúc trước Đồng Tịch hỏi cô tại sao không chọn Thẩm Hi Quyền cũng là vì cô không muốn trải qua cuộc sống lên voi xuống chó trước kia. Tuổi thơ trải qua đã lưu lại bóng ma trong lòng cô, có đôi khi gặp ác mộng, quay lại tuổi thơ của cô, trong nhà có mấy người đàn ông đòi nợ trong phòng khách, mẹ cô ôm cô run rẩy trốn trong phòng ngủ. Về sau, mẹ cô bị bệnh qua đời cũng một phần vì do tâm trạng hãi hùng khi bị người đòi nợ.

Cô lựa chọn Tưởng Văn Tuấn chính là muốn cuộc sống ổn định bình tĩnh. Thật không nghĩ đến, vận mệnh lại vẫn mở ra một trò đùa với cô. Thứ cô không thể chấp nhận nhất là sống lo lắng đề phòng những nguy hiểm không thể báo trước, còn khó chấp nhận hơn là chuyện ngoại tình. Cô không trả tiền thay Tưởng Văn Tuấn mà bảo hắn bán cổ phiếu trả nợ, cũng bắt hắn thề từ nay sẽ không chạm đến những thứ thế này nữa.

Cuộc sống hôn nhân duy trì gần hai năm cũng không phải là không có mâu thuẫn, mà những mâu thuẫn đó đều bị giấu dưới cuộc sống bình tĩnh. Chuyện này trở thành mồi lửa nhen nhóm lên tất cả các mâu thuẫn của họ, cãi lộn còn dữ dội hơn dĩ vãng, công kích cả về nhân phẩm. Tưởng Văn Tuấn trách cứ Đồng Xuân Hiểu khoanh tay đứng nhìn thấy chết không cứu người chồng gặp nạn, ích kỷ lương bạc, yêu tiền như mạng.

Đồng Xuân Hiểu bị Tưởng Văn Tuấn thay đổi trắng đen,, tức muốn ói máu. Nếu cô thật yêu tiền thì sao có thể gả cho hắn chứ? Hắn ở nhà của cô, con từ lúc sinh ra đều do cô một mình gánh vác.

Càng không nghĩ tới là Tưởng Văn Tuấn lại chủ động nói ly hôn. Đồng Xuân Hiểu thật sự thất vọng cực độ, đồng ý không chút do dự. Một người dù có nghèo khó nhưng không muốn có chút mạo hiểm nào, một người cực độ khát vọng tiền tài không tiếc mạo hiểm, mục tiêu sinh hoạt của hai người trái ngược nhau. Tam quan không hợp, khó mà hòa thuận ở chung được. Đi tiếp nữa cũng là kết quả lưỡng bại câu thương, không bằng sớm tách ra.

Thủ tục ly hôn làm rất nhanh, Tưởng Văn Tuấn không tính toán chi li như trước, cũng không tranh đoạt quyền nuôi con. Đồng Xuân Hiểu còn tưởng rằng hắn để ý con nên không muốn làm quá khó nhìn. Cho đến khi hắn biến mất, cô nhận được lệnh của tòa án đến thu nợ mới hiểu được Tưởng Văn Tuấn vì nóng lòng lấy lại chút tiền còn sót lại từ trên thị trường chứng khoán nên mới dứt khoát nhanh nhẹn ly hôn như vậy.

Tiền nợ phát sinh trong lúc hai người còn kết hôn, chủ nợ lão Cao không tìm thấy Tưởng Văn Tuấn liền khởi tố Đồng Xuân Hiểu. Đồng Xuân Hiểu không thể chứng minh tiền Tưởng Văn Tuấn vay về không dùng trong cuộc sống chung của vợ chồng hai người nên cũng không thể chứng minh cô không biết sự tồn tại của khoản tiền này. Sau khi hỏi ý kiến luật sư biết không có chút phần thắng nào, tức giận thiếu chút nữa muốn ngất đi.

Cô từng nhìn thấy những tin tức liên quan trên internet, hai tư điều luật hôn nhân là một chủ đề nặng nề. Ly hôn một lần gánh vác nợ nần kếch xù, không nghĩ tới mình sẽ có một ngày rơi vào trong cái hố này. Dù số tiền kia chỉ có hai mươi vạn, cô có thể trả nhưng trong lòng cô không thể nguôi ngoai tức giận và uất ức.

Rất nhanh,, Đồng Xuân Hiểu liền phát hiện chuyện kiện cáo không phải đáng sợ nhất. Chủ nợ của Tưởng Văn Tuấn cũng không chỉ có lão Cao, hắn biến mất cũng không phải vì tránh lão Cao mà tránh một người khác - Tần Trọng Cương.

Bởi vì không đủ tiền, Tưởng Văn Tuấn đã vay nặng lãi ở công ty của Tần Trọng Cương. Số tiền kia không được pháp luật bảo hộ, Tần Trọng Cương cũng không phải là kẻ làm ăn đứng đắn. Bối cảnh của hắn cứng rắn, phương thức đòi nợ không phải là khởi tố Đồng Xuân Hiểu mà là đến tận nhà đòi, hai ngày đầu còn khách khí, đến ngày thứ ba liền lộ mặt thật, bắt đầu uy hiếp đe dọa.

Ác mộng tuổi thơ của Đồng Xuân Hiểu lại diễn ra lần nữa. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cô trở nên gầy gò theo từng ngày, đêm không thể say giấc, cần nhờ thuốc ngủ sống qua ngày.

Đồng Tịch thập phần lo lắng, mỗi ngày từ trường về nhà đều theo chị. Một lần tình cờ, khi dọn phòng thay chị, cô tìm thấy một hồ sơ bệnh án, mới biết được chị mình từng bị bệnh trầm cảm từ nhiều năm trước, hiện tại bởi vì chuyện mà Tưởng Văn Tuấn gây ra khiến cho bệnh tái phát.

Người trong công ty vay nặng lãi mỗi ngày đều tới đòi nợ, nhìn hai đại hán vạm vỡ trong phòng, Đồng Hoa thập phần sợ hãi, bảo mẫu cũng lo lắng cho sự an toàn của mình muốn từ chức.

Đồng Xuân Hiểu không có cách thoát thân, cuối cùng, nhân dịp cuối tuần đành để Đồng Tịch đưa Đồng Hoa và bảo mẫu đến chỗ chú thím ở Hy Trấn trước.

Ngay đêm Đồng Tịch rời khỏi vườn long não, Đồng Xuân Hiểu đã xảy ra chuyện. Cô ngã trong phòng khách lúc nửa đêm, thất thủ phá vỡ bể cá, mảnh thủy tinh phá vỡ động mạch. Hôm sau, hàng xóm ở đối diện ra ngoài tập thể dục phát hiện có máu chảy ra từ khe cửa đã báo cảnh sát.

Đau đớn, thù hận và hối hận khiến Đồng Tịch muốn nổi điên. Đối với cô, Đồng Xuân Hiểu không chỉ là chị gái. Cô vẫn hi vọng mình có năng lực sẽ báo đáp chị thật tốt, nhưng ngay đêm cô rời khỏi thì chị đã rời đi nhân thế. Sự đả kích này không thua gì năm cô mất bố mẹ. Thời gian vui vẻ tốt đẹp đều bất chợt chấm dứt trong khoảng khắc đó. Cô đã mất đi người thân nhất cuối cùng của mình.

Đồng Tịch không quên được vết máu trong phòng khách đó, cũng không thể suy nghĩ, đêm đók, Đồng Xuân Hiểu nằm lẻ loi trong vũng máu, đến cùng đã tuyệt vọng thế nào mới có thể không nghĩ thông mà bỏ xuống Đồng Hoa bé bỏng. Điện thoại di động của chị rơi trên sàn nhà bên tay phải, nếu chị có ý chí cầu sinh thì có thể lập tức gọi cho 120 hoặc báo cảnh sát, nhưng chị cũng không gọi điện thoại cầu cứu ai cả.

Đồng Tịch không thể coi cái chết của chị là ngoài ý muốn được, nếu không có những nợ nần mà Tưởng Văn Tuấn lưu lại này, nếu như không có những người trong công ty vay nặng lãi tới cửa bắt ép, Đồng Xuân Hiểu sẽ không tái phát bệnh, cũng sẽ không mất ngủ cả đêm, sẽ không tìm thuốc lúc nửa đêm, càng sẽ không từ bỏ cơ hội tự cứu mình.

Tưởng Văn Tuấn tự tay tạo thành hết thảy, sao có thể bỏ đi một mạch để người khác mất mạng?

Sau đó hơn ba năm, Đồng Tịch tìm kiếm tung tích của hắn khắp nơi, tết Xuân cũng sẽ tới quê hắn chờ. Cô không thể bỏ qua cho hắn, bỏ qua huyết hải thâm cừu như thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play