“Tử Thanh — !” Trái tim bỗng nhiên đau nhói, Nhã Hề không khỏi thất kinh nhìn hướng Vân Châu, chẳng lẽ…
Chiếc nhẫn cỏ nơi ngón áp út bàn tay phải bỗng nhiên đứt đoạn, nước mắt Nhã Hề cũng chảy xuống trong nháy mắt.
“Nhã Hề, ngươi làm sao vậy?” Hoắc Hương vội vàng cầm tay nàng, giúp nàng bắt mạch: “Ngươi…sao ngươi lại đột nhiên hoảng loạn như vậy?”
“Nàng…Tử Thanh nàng…” Nhã Hề rơi lệ lắc đầu, không nói nên lời, cũng không dám
nói ra lời, Tử Thanh…Nàng…Nàng thật sự đã xảy ra chuyện sao? Sẽ không…sẽ không…Nàng sẽ trở về…Ta tin tưởng nàng sẽ trở về!
Hoắc Hương kinh ngạc: “Đúng rồi, vì sao giờ Yến công tử còn chưa đuổi kịp chúng ta?”
“Nàng…” Nhã Hề đột nhiên ôm chặt Hoắc Hương: “Hoắc cô nương, nàng…nàng là cố ý ở lại Vân Châu, giữ chân đại quân Đột Quyết để cho chúng ta bình yên rời
đi!”
“Cái gì?” Hoắc Hương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ vì sao trước đó Tử Thanh lại đột nhiên nói với nàng những lời kia.
“Ta rất sợ…rất sợ…” Đột nhiên, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, Nhã Hề bi ai nói.
“Người tốt sẽ có báo đáp, Yến công tử sẽ không có việc gì đâu…”
“Lộp cộp! Lộp cộp!…”
Đột nhiên bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng vó ngựa.
“Ngươi xem, không phải đã trở lại sao?” Hoắc Hương thở phào nhẹ nhõm, vội vén rèm, vẻ tươi cười chợt cứng lại.
“Tử…” Nhã Hề ngẩn ra, sắc mặt kinh hãi, sao lại là hắn!!
Vó ngựa bay nhanh, Hằng vương cười nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề cô nương, nhìn thấy tiểu vương, không vui sao?”
“Các ngươi muốn chạy sao?” Thanh âm Hằng vương trầm xuống, binh mã vương phủ đông nghìn nghịt đã ở phía trước ngăn xe ngựa lại.
“Ha ha…” Hằng vương thả chậm vó ngựa: “Lúc này thật sự là không đi được.”
Ngẩng đầu nhìn mưa to đầy trời: “Các ngươi xem, ngay cả trời cũng giúp
tiểu vương giữ người lại.”
“Điện hạ! Ngươi ngăn chúng ta lại, đến tột cùng là muốn làm gì đây?” Đỗ y quan cưỡi ngựa tiến lại, ôm quyền hỏi.
“Tiểu vương đón giai nhân đi, các ngươi vẫn có thể đi Lạc Dương ngắm mẫu đơn gì đó.” Hằng vương lạnh lùng cười.
“Mụ nội nó! Ngươi cho rằng hộ vệ của thứ sử Vân Châu là vô dụng sao? Nơi
này một người cũng không thể mang đi!” Man Tử giận dữ quát, trợn trừng
với Hằng vương: “Cho dù ngươi đường đường là hoàng tử cũng nên tuân thủ
quốc pháp, sao có thể làm loạn như thế?”
“Tiểu vương không làm loạn a, tiểu vương chính là không đành lòng nhìn giai
nhân sau này không người chiếu cố, cho nên đặc biệt đến đón tiếp.” Nói
xong, ánh mắt tham lam liền dừng trên cỗ xe ngựa của Nhã Hề: “Nhã Hề cô
nương, nàng là đang đợi vị An lục công tử kia?”
“Ngươi!” Nhã Hề kinh hãi vén rèm: “Ngươi có biết hiện tại Tử Thanh thế nào không?”
“Ai, tiểu vương cố hết sức rồi, nhìn hắn một thân một mình cưỡi ngựa dẫn đại quân Đột Quyết về hướng tuyệt cốc, giờ phút này sợ là…” Cười nhẹ, một
ít nước mưa rơi trên mặt, Hằng vương lắc đầu: “Sợ là lão thiên rơi lệ vì hắn a.”
“Tử Thanh!” Nhã Hề nhấc làn váy, muốn xuống xe.
Hoắc Hương bỗng nhiên giữ Nhã Hề lại: “Nhã Hề, ngươi bình tĩnh đi, có lẽ những lời hắn nói đều là dối trá thì sao?”
“Lời này của Hoắc cô nương không đúng rồi, hôm nay tiểu vương thực sự không nói dối.”
“Điện hạ! Người vừa mới nói gì?” Thanh âm Tô Tình ở một chiếc xe ngựa khác vang lên, nàng đã vén rèm bước xuống.
“Ngươi nói Thanh nhi của ta làm sao?” Đoạn phu nhân vén rèm xuống xe, Đỗ y quan vội vàng bung dù che cho bà.
“Tiểu Tình tử, bên ngoài trời đang mưa, nàng…” Lí Nhược vội vàng bung dù
xuống xe, vì Tô Tình che gió chắn mưa, lại bị tình hình bên ngoài làm
cho kinh ngạc: “Vì sao…vì sao có người chặn xe ngựa lại?”
Hằng vương nghiêng đầu cười nhìn Tô Tình: “Ai nha, Tô cô nương, tiểu vương
còn sợ không thấy ngươi cơ, kế giá họa này của cô nương thật sự lợi hại, bức Sử Triều Cẩm đi, bức tử An Khánh Ân, ha ha, thật sự làm tiểu vương
bội phục, bội phục!”
“An công tử! Ngươi! Rõ ràng là ngươi bảo ta…” Thân mình Tô Tình chấn động, không thể tin được tất cả những gì nghe thấy.
“Không sai, là tiểu vương bảo ngươi đi giết Ma Dịch tướng quân, nhưng mà, giết hay không còn không phải do ngươi sao? Tiểu vương cũng không lấy dao ép ngươi đi giết người a.” Hằng vương bật cười: “Nếu các ngươi muốn báo
thù cho An lục công tử, vậy tìm Tô cô nương đi, cái gì tiểu vương cũng
không làm.”
“Tiểu Tình tử…nàng…thế nhưng thật sự là nàng…” Lí Nhược vô cùng khiếp sợ nhìn nàng, vì sao lại là nàng, vì sao nàng phải làm việc đó, làm thương tổn
Tử Thanh ca ca!
“Tô Tình! Thanh nhi nhà ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi
phải…phải cùng tên súc sinh này mưu hại hài tử của ta!” Đoạn phu nhân
nước mắt như mưa, tiến lên hung hăng cho Tô Tình một cái tát: “Ngươi đền mạng cho Thanh nhi! Trả lại Thanh nhi cho ta!”
“Ta…ta chỉ là…chỉ là…” Tô Tình run rẩy nhìn mọi người trước mặt, sao ta có thể lại đi tin tưởng lời Hằng vương nói, đi thương tổn ngươi, Tử Thanh, ta
không nghĩ tới một kết quả như vậy, không nghĩ tới! Không dám nhìn Lí
Nhược, không dám nhìn Đoạn phu nhân, lại càng không dám nhìn Nhã Hề tỷ
tỷ đang run rẩy, Nhã Hề tỷ tỷ…Ta không biết sẽ có kết quả như vậy…Nước
mắt, không tự chủ được rơi xuống, Tô Tình căm hận nhìn về phía Hằng
vương, đột nhiên lao tới: “Thì ra ngươi lợi dụng ta?”
“Tô cô nương, ngươi cũng thật thông minh.” Hằng vương âm hiểm cười: “Bất
quá, cái gì cũng muộn rồi, ngươi có muốn xuống Hoàng tuyền bồi tiếp hắn
không?”
“Tiểu vương thành toàn cho ngươi!” Rút bội kiếm bên hông ra, Hằng vương nhằm Tô Tình chém xuống.
“Tiểu Tình tử!” Một tán ô đột nhiên ném về phía tay Hằng vương, vừa vặn làm
cho kiếm phong lệch khỏi Tô Tình. Lí Nhược một bước xông lên, kéo Tô
Tình ra phía sau mình, hung hăng trừng mắt với Hằng vương: “Nếu đương
kim Thánh thượng biết được nhi tử mình giết hại trung thần, tất nhiên sẽ không tha cho ngươi!”
“Thì tính sao?” Hằng vương lạnh lùng cười: “Tiểu vương lại không muốn làm
hoàng đế, cùng lắm thì biếm ta thành quận vương, dù sao người đã chết,
vĩnh viễn đều không sống lại được!”
“Lí Nhược, ngươi tránh ra, ta nghiệp chướng nặng nề, nay chỉ có chết đi mới có thể đền mạng cho Tử Thanh!” Tô Tình đẩy Lí Nhược ra.
“Ta không!” Lí Nhược quật cường lắc đầu: “Mặc kệ nàng làm gì, muốn đền tội, ta cũng làm cùng nàng!”
Thân mình Tô Tình run lên: “Tội gì ngươi phải làm thế?”
“Ta…”
“Ngươi chết thì có ích gì?” Thanh âm bi thương của Nhã Hề vang lên: “Ngươi có
thể trả lại phu quân cho ta sao?” Nước mắt chảy xuống, bàn tay nắm chắt
bím tóc tết không khỏi run run, Nhã Hề căm hận nhìn nàng: “Ta muốn Tử
Thanh bình yên trở về! Ngươi chết đi có thể khiến nàng sống lại sao?”
“Phu quân?” Sắc mặt Hằng vương đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Nhã Hề: “Các ngươi thành hôn khi nào?
Thê lương cười, Nhã Hề đem nắm tóc gắt gao ôm trước ngực: “Đêm qua kết tóc, ta đã là thê tử của Tử Thanh!”
Hoắc Hương, Lí Nhược, Đoạn phu nhân, Tô Tình đều kinh ngạc.
Nhã Hề gạt lệ, nhìn Đoạn phu nhân: “Nương…con đã đáp ứng Tử Thanh rồi, sẽ
chiếu cố người thật tốt, chờ nàng trở lại, con tin tưởng nàng sẽ không
nuốt lời.”
“Nhã…Nhã nhi…” Đi tới trước xe của Nhã Hề, Đoạn phu nhân run rẩy vươn tay vuốt
lên ba đạo vết thương trên mặt nàng: “Được, chúng ta đều chờ nàng trở
lại.”
“Chúng ta phải nói rõ, nếu có một ngày chúng ta chia xa, vậy đều phải vì nhau mà sống cho tốt, chờ đợi ngày đoàn tụ.”
Lời Tử Thanh nói đêm qua vẫn còn quanh quẩn trong đáy lòng, Nhã Hề nén
xuống đau đớn cùng sợ hãi, Tử Thanh, ta tin nàng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.
“Hắn không trở lại được đâu!” Hằng vương lạnh lùng quát: “Vĩnh viễn đều không thể được!”
“Hết thảy đều chỉ là lời nói một phía của ngươi!” Nhã Hề quát cắt đứt lời Hằng vương.
Nhìn gương mặt Nhã Hề, Hằng vương đột nhiên cảm thấy kỳ thật nàng cũng không nhu nhược như trong tưởng tượng, thậm chí nếu quá cưỡng ép thì còn có
thể kiên quyết tìm cái chết.
Muốn khiến nàng ngoan ngoãn đi, chỉ có thể xuống tay với những người bên cạnh nàng.
Ánh mắt bỗng nhiên dừng trên người Đoạn phu nhân, Hằng vương cười nhẹ: “Cho dù là lời nói một phía của bổn vương thì thế nào? Nhã Hề, hôm nay nếu
nàng không đi cùng tiểu vương, tiểu vương dám nói, những người bên cạnh
nàng, không một ai có thể sống sót!”
“Nếu ngươi dám làm thương tổn ta cùng tẩu tẩu, ca ca ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lí Nhược giận dữ quát.
Hằng vương ha ha cười to: “Các ngươi cho rằng một tên Đông Đô Phó lưu thủ nho nhỏ lại dám tìm tiểu vương trả thù sao?”
“Mụ nội nó! Lão tử đi giày rơm lớn lên, quản gì ngươi là điện hạ hay không! Nếu ngươi dám động đến các nàng, ta chém ngươi trước!” Man Tử rống to
một tiếng: “Các huynh đệ! Vì An lục công tử, mọi người dù chết cũng phải bảo vệ gia quyến của đại nhân!”
“Rõ!”
Nhóm hộ vệ nhất thời đem ba cỗ xe ngựa gắt gao bảo vệ.
“Đám sơn phỉ ô hợp, sao có thể chống được với thiết giáp Đại Đường ta một
khắc đây?” Hằng vương lắc đầu cười lạnh, nhìn Nhã Hề: “Từ giờ trở đi,
mỗi lần tiểu vương hỏi nàng có đi không, nếu đáp không một tiếng, tiểu
vương liền giết một người ở chỗ này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT