Mới quá trưa, tên ác bá công tử trong truyền thuyết kia đã bắt đầu kêu gào ở ngoài cửa.
Tử Thanh ra ý bảo nhị lão Hoắc gia án theo kế hoạch mà hành động, hai
người bọn họ vẻ mặt thống khổ ở phía hậu viện dùng xẻng không ngừng đào
đất.
Hít sâu một hơi, Tử Thanh mở cửa, ánh mắt không chút sợ hãi chiếu lên thân
thể mập mạp mặc cẩm y của tên công tử mặt mũi đầy râu kia – bộ dáng của
hắn hoàn toàn chính là người Hồ, trên người còn mang theo một cỗ mùi hôi khó ngửi đặc trưng của lông dê.
Nói vậy thì bộ dáng của An Lộc Sơn cũng không khác lắm đi!
“Tránh ra! Làm sao lại mặc tang phục thế này?” Thị vệ đẩy Tử Thanh ra, An Khánh Ân đã rảo bước tiến vào sân.
“Mỹ nhân của bản công tử đâu?”
“Đã nhảy sông tự vẫn rồi…Ô ô, nữ nhi của ta…” Hoắc phu nhân đã bật khóc trước.
“Tưởng muốn lừa bản công tử sao? Rõ ràng ta đã nghe thuộc hạ nói, nàng nhảy
sông được người khác cứu lên kia mà, nhất định là các ngươi dấu nàng
đi!” An Khánh Ân nhất thời giận dữ: “Ta thấy là các ngươi chán sống thì
có!”
“Đúng thế mà! Nữ nhi không còn nữa, hai người chúng ta cũng không có ai để
nương tựa vào, cho nên liền tính đào một cái hố ở đây, chết dưới này
thôi!” Hoắc đại phu dựa theo lời Tử Thanh nói, bi thống vô cùng.
“Hừ, nếu để bản công tử phát hiện ra các ngươi lừa gạt ta, ta cam đoan không cần các ngươi động tay, ta liền lập tức chém đầu các ngươi! Tìm cho
ta!”
Ra lệnh một tiếng, mười danh thị vệ bắt đầu lật tung tiểu viện Hoắc gia
lên, nhưng mà bận rộn cả nửa ngày trời, vẫn như trước không thu hoạch
được gì.
Tử Thanh tiến lên, nói: “Vốn ngày ấy là ta cứu được tiểu thư, nhưng mà,
đêm qua tiểu thư lại ích kỷ chạy ra ngoài, lúc ta phát hiện ra rồi đuổi
theo, cũng chỉ thấy bóng dáng tiểu thư nhảy xuống sông…Ta tìm từ đêm qua đến hôm nay cũng không thu hoạch được gì, vừa rồi mới trở lại đây nói
cho hai vị lão nhân gia.”
An Khánh Ân lạnh lùng nhìn Tử Thanh đem mọi lời nói hết, bỗng nhiên vẫn
không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tử Thanh: “Tiểu tử ngươi, bộ dáng thật
anh tuấn a, nếu là một nữ nhân thì tốt rồi.”
Tử Thanh không khỏi cả kinh, đè nén nỗi kinh hoảng trong lòng, thản nhiên nói: “An công tử nói đùa rồi.”
“Ngươi trả nữ nhi cho ta! Trả nữ nhi cho ta!” Nhị lão Hoắc gia nhào lại, lại bị thị vệ trực tiếp đẩy ra.
“Cái này là để bồi thường cho các ngươi!” An Khánh Ân tùy ý ném một thỏi bạc xuống đất, phẫn nộ giận dữ: “Bản công tử lại để vuột mất một mỹ nhân,
thật sự là đáng giận mà! Không được, hôm nay nhất định ta phải đi Doanh
Giang Lâu mang tiểu mỹ nhân kia về phủ!” Nói xong liền xoay người rời
đi: “Nơi này thật nhàm chán! Quá nhàm chán mà!”
Tử Thanh không khỏi chấn động! Là nói “nàng” sao?
“An công tử thỉnh dừng bước!”
Tử Thanh đột nhiên mở miệng, làm cho nhị lão Hoắc gia không biết phải làm
sao, theo kế hoạch, đâu có bước này a? Không biết tiếp tục thế nào, nhị
lão đành phải ôm nhau khóc tiếp.
“Bổn thiếu gia không thích luyến đồng, tiểu tử ngươi thật phiền toái!” An
Khánh Ân không kiên nhẫn trừng mắt với Tử Thanh, còn bọn thị vệ đã sớm
chặn Tử Thanh ở ngoài mười bước.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tử Thanh đột nhiên rùng mình, cười to một tiếng: “An công tử, ta cảm thấy người phải cẩn thận là ngươi mới đúng.”
Sắc mặt An Khánh Ân đại biến: “Hay là tiểu tử ngươi có ý đồ gì với bản công tử?”
Tử Thanh hướng ánh mắt liếc qua mười danh thị vệ kia: “Cũng không phải, mà là ta cảm thấy vài người này cũng không có khả năng bảo hộ được ngài.”
“Không bằng ta đánh cuộc với công tử, nếu ta thắng, ta muốn làm thị vệ trưởng của công tử!” Tử Thanh cười nhàn nhạt.
“Ngươi thật khoác lác quá rồi đó!” An Khánh Ân lại cười ha hả: “Bất quá coi
như ngươi có nhãn quang, vừa vặn bản công tử đang nhàm chán, vậy đánh
cuộc với ngươi ván này!”
“Yến công tử ngươi! Thế nhưng lại…!” Hoắc đại phu không thể tin được điều chính mình nghe thấy.
“Có thể đi theo chân công tử, tự nhiên là đại phú đại quý, giờ tại hạ nghèo khó không chịu nổi, đương nhiên muốn tìm núi cao để dựa vào.” Tử Thanh
nén nhịn khẩu khí nói xong, chợt chạm phải ánh mắt nhị lão Hoắc gia,
không ngờ lại sắc bén như dao, chứa đầy khinh bỉ.
“Lời này ta thích nghe, vậy người muốn đánh cuộc thế nào?”
“Đánh cuộc là thị vệ trưởng kia trong vòng mười bước cũng không bảo vệ được đầu của ngài!”
“Lớn mât! Ngươi thế nhưng lại dám dùng đầu của bản công tử ra để đánh đố!” Sắc mặt An Khánh Ân không khỏi đại biến.
Tử Thanh cười: “Đương nhiên khẳng định là không phải rồi, nếu công tử chịu tổn hại gì, tất nhiên ta cũng đi đời nhà ma, thế cho nên có thể tìm một thị vệ đến để làm thế thân, cũng có thể hảo hảo nhìn xem những tên thị
vệ này có đáng tin hay không?”
“Được, tốt lắm, bản công tử làm theo lời ngươi!” Nói xong, An Khánh Ân chỉ một tên thị vệ cao gầy: “Ngươi, đứng bên kia! Mọi người, dàn trận!”
“Tiểu tử, nếu ngươi thua thì sao?” Thị vệ trưởng đột nhiên ý thức được cái
gì, quay lại nói với An Khánh Ân: “Công tử gia, ngài còn chưa hỏi cái
này.”
“Thì coi như ta là nô lệ của thị vệ trưởng đại nhân ngài, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.” Tử Thanh thong dong nói.
“Vậy được, bản công tử sẽ nhìn xem sao.” An Khánh Ân an nhiên đứng thẳng một bên.
Tử Thanh cười thản nhiên, tìm lấy hai thanh gỗ ở trong tiểu viện, tay trái tay phải đều cầm một thanh, trong lòng bàn tay phải còn cầm mấy mảnh đá vụn: “Các ngươi chuẩn bị tốt cả chưa? Ba…một!” Thanh gỗ bên tay trái
đột nhiên bắn ra, bọn thị vệ hoảng hốt vội xuất đao chặn lại – vài năm
làm nhiếp ảnh để lấy kế sinh nhai, Tử Thanh đã sớm luyện khả năng chuyên chú, có đôi khi có thể trong nháy mắt mà chăm chú vào vật gì, cho nên
nhất kích này hoàn toàn chuẩn xác không lầm, bay thẳng đến giữa mi tâm
thị vệ cao gầy kia.
“Ngươi đừng mơ!” Thị vệ trưởng một đao xoay ngang, nhất thời chẻ thanh gỗ làm đôi.
“Chưa xong đâu!” Cùng lúc đó, Tử Thanh cầm chắc thanh gỗ bên tay trái, đồng
thời tay phải ném đá vụn ra, sau đó tay trái đã vừa vặn chỉ thẳng vào
yến hầu của An Khánh Ân.
“Công tử gia!”
Một phút xuất thần này, thị vệ cao gầy kia liền bị mấy viên đá vụn kia liên tiếp ném trúng.
“Tiểu tử! Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Sắc mặt An Khánh Ân tái nhợt.
“Ngươi đây là chơi xấu!” Thị vệ trưởng nổi giận hét.
Tử Thanh nhướng mày: “Ngươi cho rằng một tên thích khách sẽ quang minh
chính đại đến ám sát? Một bảo tiêu tốt… Không, là thị vệ thì có phải là
mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, đều phải bảo vệ tốt chủ tử trước
tiên, đúng không? Ta chỉ dùng một tiểu kế, các ngươi liền đều trúng
chiêu, vậy xin hỏi, An công tử ngài có cảm thấy mình an toàn hay không?”
An Khánh Ân hít thật sâu mấy hơi, vung bàn tay to lên: “Không cần phải
nói, các ngươi toàn một lũ thùng cơm!” Lại nhìn Tử Thanh: “Hảo! Sau này
ngươi chính là thị vệ trưởng của bản công tử! Đi! Đến hành dinh của bản
công tử ở ngoài Biện Châu! Thay một thân y sam rách nát này ra, thị vệ
của bản công tử sao có thể nghèo hèn thế được? Đúng rồi, người tên là
gì?”
“Đa tạ công tử đề bạt! Tiểu nhân gọi là Yến Tử Thanh!” Tử Thanh ôm quyền,
quay đầu nhìn Hoắc gia nhị lão một cái thật sâu: “Nhị vị bảo trọng,”
“Phi! Loại tiểu nhân trợ Trụ vi ngược! Không khiến ngươi đa tâm!” Hoắc đại phu căm hận nói.
Khóe miệng khẽ nhếch, Tử Thanh chỉ có thể xoay người, không nhìn tới vẻ mặt
của tên thị vệ trưởng kia. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể có cơ hội gặp lại “nàng”, mới có khả năng giúp “nàng” một lần.
Đi vài bước, An Khánh Ân liền vẫy tên nguyên là thị vệ trưởng, thì thầm
khe khẽ bên tai hắn: “Tiểu tử này lai lịch không rõ, vì mục đích an
toàn, các ngươi phải để mắt đến hắn cho bản công tử, chúng ta cứ để hắn
làm một cái thùng rỗng.”
Đợi cho Tử Thanh cùng An Khánh Ân đi xa rồi, Hoắc gia nhị lão liền đóng cửa lại, vội vàng đi vào dập tắt lửa trong nhà bếp, sau đó mới đột ngột đem thềm gạch phía dưới đẩy ra, liên tục cậy lên ba tảng đá bản, rồi mới
giúp đỡ Hoắc Hương đang ngồi buồn bực trong đó đi ra.
“Hương nhi, không ngờ cái tên Yến công tử kia lại là một kẻ tiểu nhân tham luyến hư vinh!”
“May mà nương còn chưa mở miệng hỏi gia thế hắn, bằng không nếu thực sự hứa gả con cho hắn, vậy thì quả là hối hận không kịp!”
“Yến…Yến công tử sẽ không…” Nhìn trong viện chỉ còn lại tấm bạch bào đang được
phơi nắng, Hoắc Hương không thể tin được liên tục lắc đầu. Yến công tử,
huynh ấy rõ ràng không phải là kẻ tiểu nhân như vậy…Vì cái gì lại đột
nhiên liền…Vì sao ta không hiểu được rốt cuộc trong lòng huynh nghĩ cái
gì?
-------------------------------
* trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo
ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người
nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT