“Kim tịch dĩ hoan biệt, hòa hội tại hà thì? Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì.”

Trăng sáng nhô lên cao, nước chảy róc rách xuôi về hướng đông, bài [Tử dạ ca] kia ở dưới ánh trăng giống như một dòng suối trong vắt, vừa đúng lại cùng ánh trăng giao hòa một chỗ.

Tay trái ôm vết thương trên ngực, tay phải Tử Thanh nắm chặt dây cương, nhìn chung quanh tìm kiếm phương hướng thanh âm.

“Nhã nhi…nàng đừng sợ…ta đến đây…” Tử Thanh cảm thấy hết thảy trước mắt có chút mơ hồ, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt, lắng nghe tiếng ca trong gió đêm: “Ở bên kia…” Kinh hoảng mở bừng mắt, Tử Thanh thúc ngựa, chạy về phía tây con sông.

Nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ở xa xa, khóe miệng Huyền Hoàng công chúa khẽ cong lên: “Quả nhiên vẫn là kết quả bản cung muốn…”

Lăng Trọng nhìn Huyền Hoàng công chúa, kinh thán: “Xem ra hết thảy đều đúng như công chúa dự liệu.” Nói xong, nhìn về phía đài gỗ được dựng lên cao cao ở giữa sông, phía trên đó có hai đơn y nữ tử bị gắt gao trói chặt, một người bị treo lơ lửng trên đài, có một sợi dây buộc nối với đài gỗ, là Nhã Hề rơi lệ cất cao tiếng hát, một người khác bị trói chặt trên đài, là Triều Cẩm ảm đạm không nói được một lời.

“Chỉ cần một mồi lửa lớn nhóm lên, hai người bọn họ, một sẽ bị rơi xuống sông chết đuối, một sẽ bị lửa thiêu sống mà chết cháy, vô luận là loại nào cũng đều phải chịu thống khổ.” Lăng Trọng lạnh lùng cười: “Kế này của công chúa, quả nhiên khiến người ta cảm thấy thống khoái.”

“Ha ha….” Huyền Hoàng công chúa nhìn thân ảnh Tử Thanh dần dần rõ ràng: “Càng thống khoái, hiện tại mới chỉ bắt đầu.”

“Nhã nhi –!” Xa xa nghe thấy thanh âm Nhã Hề, Tử Thanh nhịn không được hét lên một tiếng.

Gượng cười, Nhã Hề chỉ lắc lắc đầu: “Ngốc Tử Thanh, ta biết không quản ta ở nơi nào, nàng đều có thể tìm được ta mà…” Ánh mắt dừng lại ở phiến đỏ tươi trên ngực nàng, lòng Nhã Hề đau nhói — nàng lại bị thương! Nàng thế nhưng lại bị thương!

“Tử Thanh…” Triều Cẩm đau lòng cúi đầu, giờ dĩ nhiên lại là ta khiến nàng thân rơi vào tuyệt cảnh! Ta nên làm thế nào để cứu nàng, nên làm sao mới cứu được nàng?

Kéo vội dây cương, Tử Thanh kịch liệt thở gấp, hung hăng trừng mắt với Huyền Hoàng công chúa: “Huyền Hoàng! Ta đến rồi, ngươi muốn giết ta báo thù, cứ việc đến!”

“Nay ngươi không binh không quyền, ti tiện như con kiến!” Huyền Hoàng công chúa vỗ tay nhè nhẹ, chỉ thấy hai bên trái phải xuất hiện mấy trăm cung tiễn thủ, toàn bộ ngắm vào Tử Thanh: “Yến Tử Thanh, năm đó lúc ngươi giết đệ đệ ta, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”

“Hắn là ác giả ác báo! Tử Thanh đến giờ cũng không hối hận!” Nghiêm nghị dứt lời, Tử Thanh nhảy xuống ngựa, ngửa đầu nhìn hai nữ tử trên đài cao, nở nụ cười bình yên

Huyền Hoàng công chúa nhướn mày nhìn Lăng Trọng ở bên cạnh.

Lăng Trọng khẽ gật đầu, nắm chặt trường kiếm trong tay, tới gần Tử Thanh.

Huyền Hoàng công chúa đứng dậy lạnh lùng cười: “Đệ đệ, ngươi trên trời có linh thiêng, vậy nhìn tỷ tỷ báo thù cho ngươi!” Giơ tay chỉ hai mắt Tử Thanh: “Kiếm thứ nhất khi ngươi giết đệ đệ ta, chính là đâm vào mắt hắn, tối nay ta cũng muốn ngươi trước tiên chịu một kiếm này!”

Vừa dứt lời, trường kiếm của Lăng Trọng đã không chút lưu tình đâm về phía mắt trái của Tử Thanh.

Theo bản năng nghiêng người tránh trường kiếm, Tử Thanh chỉ cảm thấy chân trái đau nhói, một mũi tên dĩ nhiên đã bắn vào chân nàng, hai gã cung tiễn thủ tiến lên ấn Tử Thanh quỳ rạp xuống đất, lúc này, Tử Thanh cũng không còn đường tránh nữa!

“Tử Thanh! Không –!” Nhã Hề thảm thiết hét lên, mắt thấy trường kiếm Lăng Trọng máu chảy đầm đìa đâm vào mắt trái Tử Thanh, một vòi máu tươi bắn ra!

“Huyền Hoàng công chúa, ngươi muốn Triều Cẩm đánh hạ Đại Đường cho ngươi, đoạt lấy thiên hạ đều được, cầu ngươi, buông tha Tử Thanh! Buông tha Tử Thanh!” Triều Cẩm bi thương đau khổ hét lên, chỉ hận không thể lập tức giật đứt dây trói buộc chặt toàn thân.

Không nghe thấy tiếng kêu thảm hẳn phải phát ra từ Tử Thanh, cũng không thấy nàng thống khổ ôm lấy mắt trái mình.

Huyền Hoàng công chúa kinh hãi nhìn giờ phút này Tử Thanh toàn thân run rẩy, thế nhưng lại nở nụ cười, còn cười đến thanh thản như thế!

“Ngươi…ngươi cười cái gì?” Không nên như vậy! Không phải như vậy!

Cắn chặt hàm răng, Tử Thanh lại vẫn không nhịn được mà run rẩy: “Không phải ngươi…muốn nhìn ta đau đớn gào thét sao? Ta cố tình…không! Ngươi…không phải muốn báo thù sao? Đến…lại nhằm vào bên này…đâm đi!” Run run nâng ngón tay chỉ vào mắt phải: “Ngươi…thế nhưng…lại khiếp đảm đến không dám tự mình động thủ! Ha ha…Huyền Hoàng…ngươi làm cho ta cảm thấy…ngươi thực đáng buồn…”

“Muốn chọc giận ta, mong chết thống khoái sao, bản cung sẽ không để ngươi thỏa ý!” Huyền Hoàng công chúa chấn động, căm hận tiến lên đoạt lấy trường kiếm trong tay Lăng Trọng, hung hăng tóm lấy mặt Tử Thanh: “Không sai, bản cung xác thực nên tự mình động thủ!”

“Nhã nhi đã từng nói, đời này kiếp này, ta sẽ vẫn ở bên nàng, nàng sống, ta sống, nàng chết, ta chết, ta sẽ không để cho nàng một mình cô độc ra đi…” Thanh âm Nhã Hề bỗng nhiên vang lên, nước mắt khiến khuôn mặt mơ hồ, lại mạnh mẽ nở nụ cười sau làn nước mắt: “Ta còn chưa được nàng thương yêu đủ, đường xuống Hoàng Tuyền, ta chờ nàng.”

Biện Châu thương xót….Phạm Dương bảo hộ…Vân Châu hứa hẹn…Loạn thế cùng giúp nhau…Cuối cùng tại Trường An này, Nhã nhi nguyện chết cùng nàng…Đây là chúng ta…dữ tử giai lão….

Hàng nhiệt lệ từ mắt phải Tử Thanh chảy xuống, thật sâu nhìn Nhã Hề trên đài cao: “Nhã nhi…cuộc đời này…có…nàng…đã là…”

Cơn đau đến thấu xương kia lại dâng lên, hết thảy trước mắt trong nháy mắt đã bị một mảnh màu đỏ bao phủ –

Nhã nhi, ta rốt cuộc không nhìn thấy nàng nữa…Rốt cuộc không nhìn thấy nàng được nữa…

Huyết lệ rơi xuống, bên tai lại vang lên tiếng cười điên cuồng của Huyền Hoàng công chúa: “Đệ đệ, ngươi thấy sao? Thấy sao? Tối nay tỷ tỷ làm thế nào thu thập kẻ làm hại ngươi! Ngươi cười sao? Nở nụ cười sao?”

“Huyền Hoàng! Ngươi thả Tử Thanh đi, ta cầu xin ngươi! Huyền Hoàng! Thả nàng ra!” Thanh âm hét lên như xé, trái tim Triều Cẩm cũng đã tan nát thành bụi phấn, nếu để có kiếp sau mà kiếp này phải khiến nàng chết thống khổ như thế, ta tình nguyện không tới kiếp sau, đổi lấy nàng kiếp này bình an!

Tử Thanh chống hai tay, cường ngạnh chống đỡ thân mình run rẩy không ngừng: “Huyền…Hoàng…ngươi giết…ta…thả…Triều Cẩm đi…”

Có Nhã nhi làm bạn xuống Hoàng Tuyền, đời này đã không còn gì nuối tiếc rồi. Chỉ là Triều Cẩm, thủy chung nàng vô tội, bất luận thế nào nàng cũng không nên uổng phí tính mạng ở đây.

“Van cầu bản cung, nói không chừng bản cung mà vui vẻ sẽ thả nàng đi!” Kiếm phong lạnh như băng đặt trên cổ họng Tử Thanh: “Cầu xin đi, như thế nào lại không nói? Như thế nào lại không cầu bản cung?” Nói xong, lại là một tiếng cười to điên cuồng: “Lăng Trọng, đốt lửa! Hắn không cầu, ta muốn hắn nghe thấy tiếng kêu của nữ nhân hắn yêu!”

“Huyền Hoàng!” Đột nhiên Tử Thanh nâng tay chộp lấy thanh kiếm đặt trước yết hầu: “Thả…Triều Cẩm!”

“Một người bản cung cũng sẽ không thả!”

Ngọn lửa nóng rực từ dưới đài gỗ bốc cao lên, thanh âm rạn vỡ do lưỡi lửa liếm vào đám gỗ vang lên truyền vào tai Tử Thanh, so với đau đớn trên người còn khó chịu hơn vạn lần!

“Kêu đi! Các ngươi vì sao không hét? Vì sao không la!” Huyền Hoàng công chúa kinh ngạc nhìn hai người im lặng rơi lệ trên đài, thế nhưng lại không một người lên tiếng cầu cứu.

“Tử Thanh, nghe ta lại hát cho nàng một khúc ca nữa nhé…” Thê lương cười, Nhã Hề nhìn khuôn mặt Tử Thanh đầy máu tươi, chăm chú thâm tình nhìn: “Dịch dương xuân thảo xuất, trì trù nhật dĩ mộ. Liên diệp thượng điền điền, kì thủy bất khả độ. Nguyện tử yêm quế chu, thời đồng thiên lí lộ. Thiên lí kí tương hứa, quế chu phục dung dữ. Giang thượng khả thải lăng, thanh ca cộng nam sở.” *

“Thanh ca…cộng nam sở…” Tử Thanh bỗng nhiên run rẩy cười, Nhã nhi, đây là thế ngoại đào nguyên mà nàng hát cho ta sao?

“Ngươi thế nhưng còn có thể cười?” Huyền Hoàng công chúa điên cuồng hét lớn: “Thấy phu quân của ngươi bị thương thành như vậy, ngươi thế nhưng còn có thể cười mà ca hát?”

Triều Cẩm kinh ngạc nhìn gương mặt Nhã Hề, đó là vẻ kiên quyết quyết định muốn cùng chết với Tử Thanh, trong phiến thiên địa này, không còn ai có thể ngăn trở hai người các nàng, trường trường cửu cửu…

Ngọn lửa dưới chân dần lan lên cao, Triều Cẩm tựa hồ đã quên đi cái nóng rực xung quanh, hai hàng nhiệt lệ lăn trên gò má. Tử Thanh, từ đầu đến cuối, nàng đều nghĩ muốn để ta sống một mình, còn cùng chết với Nhã Hề…phải không?

Trái tim, kịch liệt nhói đau, nàng cũng biết, ta cũng muốn cùng nàng đi xuống Hoàng Tuyền mà…

“Tử Thanh ca ca!” Đột nhiên, thanh âm Lí Nhược vang lên.

“Là Quận vương gia!” Một ngàn thiết kỵ Đại Đường dưới tiếng kinh hô cửa Lí Nhược vội vàng chạy như bay về phía Tử Thanh…

“Không có khả năng! Không có khả năng! Thế cục bản cung bày ra, sao có thể có khả năng xuất hiện Đường binh?” Thân mình Huyền Hoàng công chúa run lên, bỗng nhiên hung dữ nhìn Tử Thanh: “Cho dù lúc này bản cung tính sai thì sao! Hết thảy đã thành kết cục đã định! Yến Tử Thanh! Ta muốn ngươi chết!” Rút ra lưỡi kiếm bị hai tay Tử Thanh nắm lấy, đột nhiên đâm thẳng vào ngực nàng: “Ha ha ha, đệ đệ, tỷ tỷ đã báo thù cho ngươi, báo thù cho ngươi rồi!”

Cung tiễn thủ ở chung quanh hốt hoảng xoay người, thiết kỵ Đại Đường đã đến gần ngay trước mắt, vung trường thương đánh tới, cung tiễn thủ Đột Quyết dĩ nhiên đều ngã xuống đất.

“Đừng giết ta!” Lăng Trọng vội vàng chạy trốn, lại đâm phải trường thương trong tay thiết kỵ Đại Đường, đương trường mất mạng.

“Ngươi đồ nữ nhân điên!” Lí Nhược căm hận rút kiếm, hung hăng đâm tới Huyền Hoàng công chúa đang điên cuồng cười to.

Một kiếm xiên qua đầu, chỉ thấy nét tươi cười trên mặt Huyền Hoàng công chúa có rút lại, kiếm trong tay lại đâm vào ngực Tử Thanh sâu hơn một phần: “Giờ đây…ngươi cũng…không sống được…”

Lí Nhược hoảng loạn nhảy xuống ngựa, đẩy Huyền Hoàng công chúa đã tắt thở ra, ôm chặt Tử Thanh suy yếu run rẩy: “Tử Thanh ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra cái gì?” Là ngươi bảo ta mang binh ra ngoài tìm Sử Triều Cẩm, rõ ràng lúc này ngươi phải bình yên ở Quận vương phủ chứ, sao ngươi lại mình đầy vết thương ở đây? Vì sao — ?

Tử Thanh run run nâng tay, chỉ về phía đài cao trên mặt sông sắp sụp đổ: “Cứu…cứu Triều Cẩm…”

Lí Nhược vội vàng nhìn lên đài gỗ trên sông, kinh hoảng ra lệnh: “Các ngươi mau chóng cứu người!”

“Tuân lệnh!”

Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, đài gỗ đổ sập xuống…

“Nhã…nhi…chờ ta…” Giãy dụa muốn đứng lên, Tử Thanh chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, rốt cuộc không chống đỡ được mà ngã gục xuống.

“Tử Thanh –!”

Đã không nghe rõ là tiếng ai gọi, Nhã nhi, chúng ta cùng nhau đi tới thế ngoại đào nguyên có đầy hoa sen kia đi…Một thế ngoại đào nguyên chỉ có hai người chúng ta…

---------------------------------------

* Tạ Diễu (464-499) tự Huyền Huy, người Dương Hạ, Trần Quận, là nhà thơ nổi tiếng thời đời Nam Bắc Triều.

Giang Thượng Khúc:

Dịch dương xuân thảo xuất, trì trù nhật dĩ mộ. Liên diệp thượng điền điền, kì thủy bất khả độ.

Nguyện tử yêm quế chu, thời đồng thiên lí lộ. Thiên lí ký tương hứa, quế chu phục dung dữ.

Giang thượng khả thải lăng, thanh ca cộng nam sở.

Tạm dịch:

Khúc ca trên dòng sông Giang.

Xuân tới cỏ non mọc, chần chừ hoàng hôn xuống. Tán lá sen xanh mươn mướt, ở dưới sông Kỳ khiến (đò) không thể qua.

Mong chàng trì hoãn chiếc thuyền hoa quế, cùng nhau đi ngàn dặm. Ngàn dặm đã cùng ước hẹn, chiếc thuyền hoa quế tự do trở đi trở lại.

Trên dòng sông Giang bằng lòng hái củ ấu, cùng nhau cất tiếng hát đau lòng về phương Nam/ về nước Sở ở phương Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play