Ran cố gắng về giường. Cơn sốt vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô. Cứ mỗi lần mở mắt, là lại cảm giác chỉ muốn ngủ một giấc thật dài. Không hi vọng, không chờ đợi. Lần trước khi cô ngủ, cũng là anh ở cạnh để canh chừng. Nhưng giờ thì không thấy đâu. Anh đang trực sẵn bên giường của Kagami chăng? Ran khẽ cười, nén đau vì cả thân hình cứ rung lên lảo đảo.

Người hầu bên cạnh cô chỉ có vài người, có lẽ chỉ vì địa vị của cô. Cô gái đứng bên cô, một người hầu nhanh nhẹn, Ran vẫn còn nhớ đôi mắt xanh dương của cô ấy. Màu nhạt hơn anh, nhưng vẫn đẹp đến nao lòng. Cô ấy luôn đứng trực cho cô. Không có một lý do nào cả, Ran chợt thấy thiện cảm với cô ấy. Cô có lẽ đã chết rồi nếu không cô ấy thay băng thường xuyên, thậm chí cả thuốc cũng là do cô ấy đem về mà thoa cho cô. Shinichi bỏ đói cô, thậm chí thầy lang cũng không cho phép gọi. Anh đang giận cô chăng? Ran không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.

Anh ấy sẽ không để cô phải chết. Mạng của cô là do người ấy cứu, làm sao để cô chết được chứ. Ran biết điều đó, anh sẽ hành hạ cô. Vì lỡ làm tổn thương Kagami.. phải thế không?

Bàn tay ấm áp lại bắt đầu đặt lên Ran, lau nhẹ trán mướp mồ hôi của cô. Ran mỉm cười, lơ mơ ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ không đầu không cuối, hơi thở dần nặng nhọc hơn.

Cả đêm ấy, cứ tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.

Đến sáng hôm sau, Ran mới có thể lấy lại được ý thức tỉnh táo. Cả thân hình ê ẩm, những sợi tóc bết lại, làm khuôn mặt cô trắng nhợt vì thiếu máu. Ran mở mắt, để cho mình có thể nhìn thấy trần nhà. Người hầu vội chạy lại, gương mặt vui mừng.

“Người tỉnh rồi.. cả đêm qua người sốt liên tục.. làm thuộc hạ cứ tưởng”

Ran lơ mơ nhận ra, đó là người hầu vẫn thúc trực bên cô suốt.

Cô lắc đầu. Lấy lại vẻ cứng rắn thường ngày.

“Ta không sao.. ta hơi khát”

Cô ấy đứng dậy, chạy vội đi lấy nước cho Ran. Nâng người Ran nhẹ nhàng, Ran nhận ra làn nước lạnh tràn vào cổ họng. Nó làm cô khá hơn, nhưng vết thương vẫn rát muốt, làm cô gần như không thở nổi. Đau đớn, nhưng dù sao cô cũng miễn nhiễm với đau đớn rồi mà..

“Vương phi… vương gia mời người ra hoa viên uống trà”

Cô ấy ngập ngừng, Ran lại cười, lấy chiếc lược chải lại mái tóc của mình, nhưng chiếc lược trên tay cô không thể đưa lên được, tay cô đau kinh khủng.

“Ngươi tên là gì.. “

“Kazuha.. Toyama thưa chủ nhân”

“Đừng gọi là chủ nhân… Ran được rồi”

Kazuha ngập ngừng, không dám gọi. Ran biết sắp đến sẽ phải nhắc nhở hơi bị nhiều đây, nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Để yên Kazuha chải mái tóc của mình, bối gọn gàng. Gương mặt cũng trở nên bình thường trở lại. Nhìn như bị bỏ đói lâu ngày.

Ran ra ngoài, cố gắng bước. Không đau lắm. Cô không sao.

Ran tự nhủ và bước đi. Kazuha nối gót theo sau, không có ý định để cô đi một mình. Kazuha không hiểu, vì sao vương gia lại đối xử với vương phi như thế. Nhưng cô chỉ là một người ở, sao dám hỏi nhiều. Kazuha lo ngại khi thấy Ran đang bước đến hoa viên, Shinichi và Kagami đã ở đó từ lúc nào. Kagami ngồi trên ghế, một chiếc áo bông dày quấn quanh như một đứa trẻ. Từ sau hôm đó, Kazuha nghe bên phòng Kagami bàn tán, nào là cô ấy hoảng sợ mà vương gia không quan tâm đến gì khác, ở bên, túc trực. Kazuha nhìn lại Ran, cô đã đến đó từ lúc nào.

Ran còn bị thương hơn cả Kagami, chẳng lẽ vị vương phi này lại hữu danh vô thực như người ta đồn đại? Vậy tại sao vương gia chỉ ở cùng phòng với vương phi, thậm chí một đêm còn chưa ngủ cùng Kagami.. Thật khó hiểu.

Kazuha dừng bước, thấy Ran ra hiệu cho mình đứng lại. Cô không hỏi nhiều, cũng vội lui ra.

Ran từng bước đến gần Kagami nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Vẫn như cũ, Shinichi thì chỉ nói vỏn vẹn một câu

“Nàng ngồi đi”

“Có chuyện gì sao?”

Ran trả lời cộc lốc, anh ấy không giết cô. Sẽ không bao giờ giết cô, cô chỉ biết có thế, người này với cô là cả một ẩn số. Shinichi cũng không nói nhiều, chỉ nhìn Ran.

“Chỉ cần nàng xin lỗi Kagami.. mọi chuyện coi như không tồn tại”

Ran nhìn cô ấy, cô không biết phải làm gì. Nhưng rồi Kagami nũng nịu.

“Không cần đâu, vương phi không thích thiếp… thiếp biết mà..”

“Ran..”

Ran nghe cô ấy nói, lòng mơ hồ khó chịu.

“Ta không làm”

“Nàng nói gì? Sao lại không làm? “

Shinichi đứng bật dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ. Anh tiến đến gần Ran, trừng mắt nhìn cô. Ran không hoảng sợ, cũng không hề có ý định rút lại lời nói. Anh nhìn cô, rồi ép cô quỳ xuống. Ran vẫy vùng, nhưng tay anh vô tình chạm vào vết thương trên vai. Cảm giác như muốn ngất đi.

Ran nhận ra lờ mờ gối mình chạm đất.

“Nàng xin lỗi Kagami đi”

Ran nghe thấy một chuỗi đau đớn từ bàn tay của anh.

“Bất kể điều gì, trừ điều này. Ta không sai.. hà cớ chàng ép ta?”

Shinichi nhìn Ran, cười.

“Không sai ư? Vậy nên thế nào mới đúng? Nàng đã hứa ta nói gì nàng cũng nghe?”

Ran nhìn anh, cười hờ hững.

“Ta đường đường là vương phi, sao ta phải quỳ xin lỗi một tiện thiếp?”

“Vậy ta lập tức phế nàng?”

Ran nhìn anh, cũng không hề ngạc nhiên, từ đầu người anh muốn lấy là Kagami cơ mà. Đâu phải cô, cũng chưa bao giờ là cô. Ran không hề hoảng loạn, bình thản hơn anh tưởng rất nhiều.

“Vậy ta đi được chưa? Vương gia?”

“Tại sao nàng ngang bướng như thế?”

Shinichi phẫn nộ, anh bóp lấy vai cô, như muốn bóp chết người trước mặt mình, Ran đau đớn, máu cũng bắt đầu chảy ra. Shinichi ngạc nhiên, anh nhấc tay. Một hàng máu tươi chảy nhỏ giọt xuống nền đất, Ran nghe mình lịm dần, cô không thể ngất ở đây. Tuyệt đối không phải ở đây.

Ran đứng dậy, cố gắng từng chút một. Nhưng cả thân hình biểu tình.

Shinichi nhìn Ran kinh ngạc, anh không nghĩ Ran bị thương.. càng không nghĩ cô.. Anh chạm vào cô, nhưng Ran không còn quan tâm đến anh nữa, chỉ thấy đau đớn.

Shinichi ôm lấy cô, bế sốc lên. Nhanh chóng ra khỏi hoa viên. Ran nhỏ giọng.

“Chàng cứ làm điều chàng muốn… ta biết mạng ta là của chàng”

“Im đi”

Shinichi gằn giọng. Ran im lặng, hơi thở hổn hển.

“Ta biết… chàng chưa từng yêu ta.. hà cớ gì cưới ta? Có phải chẳng chỉ vì người đó?”

Shinichi dừng lại.

“Ta bảo nàng im đi”

Cơn đau làm Ran cảm thấy mệt nhoài, cô nhắm mắt. Để mình không còn biết gì nữa.

“Nhưng ta yêu chàng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play