Mở miệng chính là người gác cổng, vừa nghe thấy cửa vang động, liền cau mày nhìn tới hướng cửa lớn, phát hiện là Lệ Phong Tước đã mấy năm không gặp, nhớ tới thằng nhóc này khi đó mỗi ngày không có chuyện gì liền đến phòng bảo vệ chơi cờ với anh, lại nhìn thấy cô gái phía sau Lệ Phong Tước.

"Đây là dẫn vợ trở về à? Trở về là được rồi, kết hôn, sinh sống chính là phải chân thật, mấy năm qua cậu đều không trở về, nếu như nhà có vấn đề gì liền đến tìm đại gia, tôi cũng không trì hoãn thời gian của cậu, mau đi lên xem một chút, quét tước một phen."

Lệ Phong Tước thay đổi dáng vẻ yêu dị không đúng đắn, cung thuận mở miệng: "Được rồi, chờ tôi thu thập xong lại cùng chú chơi một ván."

Lệ Phong Tước ôn hòa như vậy so với dáng vẻ phong tình lộ ra ngoài trước kia càng thêm mê người, nhìn sườn mặt như vậy, Tần Lạc Y không cẩn thận lại thất thần.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Tần Lạc Y thậm chí cảm thấy người đàn ông bên cạnh này mang theo nhiều tầng mặt nạ, trước đó nhìn thấy Lệ Phong Tước chính là đeo một bộ mặt nạ yêu tà.

Lệ Phong Tước lúc này, lẽ nào mới thật sự là anh sao?

"Sao vậy? Có phải là đột nhiên cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, tuy rằng anh cũng biết anh rất tuấn tú, có điều em lại cứ tiếp tục sững sờ như thế, chúng ta liền sẽ đi nhầm cửa."

Sau khi Lệ Phong Tước rời khỏi nhà lớn, lại biến trở về người đàn ông đẹp yêu tà kia, mắt anh nhìn Tần Lạc Y vẫn là vẻ mặt hốt hoảng như vừa nãy, liền lên tiếng trêu đùa.

Tần Lạc Y vốn đang hồn ở trên mây, đột nhiên bị Lệ Phong Tước gọi như vậy, một hồi liền tỉnh táo lại.

Theo bản năng liền muốn đi đến một nhà cách mình gần nhất, mãi đến khi người đàn ông bên cạnh cất tiếng cười to mới phản ứng được mình bị anh chỉnh.

Nghĩ đến Lệ Phong Tước vừa nhắc tới hai chữ "Ông xã", đỏ mặt lườm anh một cái.

Lúc Lệ Phong Tước mở cửa phòng, Tần Lạc Y theo sát phía sau.

Vừa vào phòng, cô phát hiện hết thảy trong phòng đều đã dùng vải trắng trùm lên, tro bụi rơi xuống dày đặc một tầng, cả phòng đều tràn ngập mùi bụi bặm.

Tần Lạc Y dùng tay che mũi lại, không ngừng mà ho khan: "Nhiều bụi như vậy, đã bao lâu không có người ở rồi?"

Hồi lâu không có nghe thấy trả lời: "Lệ Phong Tước?"

Tần Lạc Y nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa, lại phát hiện anh chỉ là sững sờ đứng ở nơi đó, ánh mắt thất thần nhìn xem một chỗ.

Theo ánh mắt của anh nhìn lại, Tần Lạc Y phát hiện thì ra trên tủ giày còn đặt một đôi dép tình nhân, tuy mặt trên che kín tro bụi, nhưng màu sắc, hình dáng của chúng nó vẫn có thể thấy rõ ràng.

Hình vẽ một con thỏ nhỏ màu xanh, ngây thơ rồi lại có vẻ ấm áp như vậy.

"Em ở nơi này đi, chìa khoá dự bị đặt trong ngăn kéo thứ hai phía dưới TV."

Thái độ của Lệ Phong Tước khác thường không có ác miệng, cũng không có cố ý ở trước mặt Tần Lạc Y "Làm dáng", anh chỉ là rất lạnh nhạt nói ra hai câu này, liền không có lại nhìn phòng này một chút, xoay người rời khỏi.

Tần Lạc Y nhìn bóng lưng càng đi càng xa càng phong phanh kia, hoảng hốt cảm thấy Lệ Phong Tước kỳ thực rất cô độc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play