Một năm sau, Trì Quy sau khi hoàn thành toàn bộ kịch đã nhận thì tuyên bố rời khỏi giới võng phối, fan
hâm mộ đã trải qua quá nhiều khiếp sợ cùng mất mát, cuối
cùng vẫn là bày tỏ đối với đại thần ủng hộ cùng chúc phúc.
Một năm rưỡi sau, Trì Quy tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thuận lợi nhân được học vị thạc sĩ.
Một năm lẻ tám tháng sau. Trì
Quy cùng Tô Nhiên ở một nơi cách đại học T không xa thuê một gian phòng ở, không gian không lớn, nhưng đón ánh sáng rất tốt, lại được hai người sắp xếp vô cùng sạch sẽ gọn gàng, thoải mái
mà ấm áp.
Một buổi chiều, đại thần về nhà liền
thấy tiểu ngốc hơi mỉm cười ở trên ban công phơi quần áo, ánh
mặt trời chiếu vào mái tóc cùng gương mặt của người nọ, ấm
áp nhu hòa khiến cho người ta bất giác mỉm cười.
“A, anh đã về, sớm như vậy sao?”
“Ừ, được tan tầm sớm.”
“Như vậy a, hắc hắc.”
“Tiểu Nhiên.”
“Dạ?”
“Anh yêu em.”
“... Anh, anh đến làm chi a.” Tiểu ngốc một
chút không lưu ý, đỏ cả nửa bên mặt, trơ mắt nhìn người nào
đó càng ngày càng tiến đến gần.
“Tuy rằng hiện tại không thể cho em những
thứ tốt nhất, bất quá, tiểu Nhiên.” Trì Quy cười, đem một
chiếc nhẫn nam kiểu dáng đơn giản nhưng khéo léo đeo vào ngón
tay thon dài sạch sẽ của đối phương, sau đó, quỳ một gối xuống mà nói.
“Chúng ta, kết hôn đi!”
Không biết tình yêu của người khác, có phải cũng giống với chúng ta hay không.
Ban đầu vốn là hai người xa lạ, dường như chẳng liên quan.