Phục hồi tinh thần lại,
trong đầu liên tiếp nhảy ra mấy loại phán đoán, tiểu Tô Nhiên một bên
cau mày buồn bực, nhưng một bên vẫn là không quên ngoan ngoãn nhấc tay
soạn tin trả lời.
[Học trưởng, cái kia, tôi
là Tô Nhiên. Anh có phải hay không, gửi lầm tin nhắn?]
Thật tốt đã nghĩ đến khả
năng này, hắc hắc, cũng không có gì để cảm thấy buồn bã.
Nghĩ như vậy, di động
trong tay đột nhiên rung động, truyền đến bên tai cả người vẫn còn hốt
hoảng, sau đó liền nghe thấy giữa bối cảnh tiếng động ồn ào xung
quanh, âm thanh của người kia vô cùng rõ ràng vang lên.
“Alo, Tiểu Nhiên. Vừa nãy
người đông quá, không tiện gọi điện thoại.”
“... Học trưởng?” Cho dù
nghe thấy âm thanh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
“Tôi mới ra khỏi nhà ga C
thị.” Tô Nhiên nghe thấy người bên kia điện thoại nhẹ nhàng nở nụ
cười một chút, sau đó nói tiếp, “Còn nữa, tôi còn không có mơ hồ
đến mức ngay cả tin nhắn quan trọng như vậy lại đi gửi sai.”
“... ” Bị chọc quê rồi.
Đứa nhỏ cái mặt hơi hơi nóng lên yên lặng thầm nghĩ.
Bước xuống xe, khuôn viên
trường đại học T đã hiện ra trước mắt. Mặc dù là một trường đại
học nổi danh cả nước, nhưng do có quá nhiều khu đã lâu năm, vị trí
cũng không quá thuận tiện, cho nên nhìn qua quả thật so với đại học D
khí thế có vẻ kém hơn một chút.
Trì Quy chậm rãi đi dọc
theo con đường, một bên lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho
đứa nhỏ bảo mình trước khi đến nửa tiếng thì báo.
Ước chừng qua vài phút,
bản thân cũng chỉ vừa mới đi tới cổng trường, liền thấy một thân
ảnh quen thuộc từ một nơi không xa lắm đang chạy đến.
Nhìn như thế, liền nhịn
không được mà ngay cả khóe mắt đuôi mày điều hiện lên ý cười mà bản
thân cũng không hay biết.
Thời điểm hình dáng
tiểu Tô Nhiên càng ngày càng rõ ràng, một vị đại thần nào đó trong
đầu đột nhiên hiện lên một cái ý niệm, rất bất ngờ, cũng không có
nguyên do.