“Anh không phủ nhận, anh
quả thật đã từng rung động. Quan Tề, cũng chính là Mạc Ly, là nam
sinh đầu tiên anh có cảm giác. Anh xác thực đã từng nghĩ đến sẽ
cùng cậu ấy, nếu không phải bởi vì xảy ra một số chuyện, có lẽ,
anh nghĩ bản thân thích cậu ấy cũng không hẳn là không có khả năng.
Bất quá thật đáng tiếc, chúng ta đã bỏ lỡ trước khi anh thực sự
thương yêu cậu ấy. Cho nên tiểu Nhiên, ai là quá khứ ai là tình yêu chân
chính, anh phân biệt rất rõ ràng.”
“... ”
Người trong ngực không có
chút phản ứng gì, Trì Quy chỉ có thể điều chỉnh tư thế ôm, làm cho
con rùa nhỏ nằm trong ngực nằm càng thêm được thoải mái.
Dường như qua rất lâu,
Trì Quy nghe thấy một âm thành rầu rĩ từ trong lòng ngực truyền tới.
“Đừng tưởng rằng em không
có nghe, anh vừa mới nói, anh vừa mới nói thật đáng tiếc.”
“Tiểu Nhiên, anh không
phải ý tứ kia, cái đó cũng chỉ là cách nói mà thôi, ý của anh là,
vốn có lẽ bọn anh đã yêu nhau, nhưng thật tiếc là không phải, bởi vì
có một số nguyên nhân khác mà bọn anh không có... ”
Trì Quy lần đầu tiên cảm
thấy được bản thân thật phiền não, như thế nào chỉ một câu đã bị
tiểu tử kia làm cho nghẹn lời rồi giải thích lộn xộn, chuyện này nếu
là trước kia thì hoàn toàn không có khả năng.
Có chút buồn bực mà
nhíu nhíu mày, nghe thấy đứa nhỏ nằm trong ngực mình từ lỗ mũi hừ
hừ hai tiếng bày tỏ cảm xúc, đại thần quyết đoán quyết định nói
không bằng hành động, nhanh chóng lấy tay đem cái đầu vẫn cúi gầm kia
nâng lên, thừa dịp người còn không kịp phản ứng, tiến tới đặt môi lên
cái miệng vẫn còn chu ra tỏ vẻ không vui.
“... Umh... ”
Được rồi, tuy rằng không
biết người nào đó uống nhiều hay ít dấm chua, nhưng mà, chậc chậc,
hương vị vẫn là rất ngọt ngào mỹ vị.
Cứ như thế liền mang
người ra ăn không còn một mảnh.