Những suy đoán hiện lên trong đầu Nguyên như điện xẹt, ngay lập tức Nguyên hiểu ra mọi chuyện. Tiếng lạch cạch của ổ khóa ập vào đầu, nhận thức cùng lời nói phát ra nhanh ngang với vận tốc ánh sáng, Nguyên quay sang nói với Trinh:
- À xin lỗi Trinh nha! Tôi chợt nhớ có chút việc bận phải giải quyết nên không thể ghé nhà Trinh hôm nay được. Cho tôi xin lỗi hai Bác, hẹn khi khác sẽ tới chơi sau ha! Bye!!!
Vừa dứt câu, Nguyên đề máy xe rồi phóng đi mất, để lại mình Trinh đứng ngơ ngác chưa kịp phản ứng được gì. Cánh cửa mở ra, người đàn ông với dáng cười bệ vệ, nước da trắng, mái tóc điểm sương trông uy nghiêm nhưng vẫn toát lên vẻ hiền từ:
- Sao thế con? Không vào nhà đi mà đứng thẩn thờ vậy?
- Ơ… dạ. Thưa ba con mới về!
- Hình như ba thấy có ai đi cùng con đứng đợi mở cổng nữa mà. Sao chạy đi đâu nhanh thế?
- Dạ, là người cho con quá giang mỗi ngày đi làm đó ba. Con có mời anh ấy vào nhà mình chơi, ảnh do dự nhưng cũng đồng ý. Đang xuống xe đợi ba ra mở cổng để vào thì tự nhiên ảnh có vẻ gì đó hoảng hốt lắm, rồi nói có việc bận nên xin phép đi trước, hôm khác sẽ tới!
- Thế à…
Ba Trinh không thắc mắc gì thêm, cả hai đi vào nhà, cánh cổng đóng lại. Phía xa xa nơi ngã tư đường, Nguyên đang nấp phía sau góc khuất theo dõi cuộc nói chuyện của Trinh và ba cô ấy. Mồ hôi Nguyên túa ra như tắm, đôi môi khô lại, ánh mắt bần thần, chỉ còn nhận thức là đang hoạt động với một mớ hỗn độn. Thật không ngờ… dù biết nước Việt Nam này nhỏ hẹp nhưng không ngờ lại dễ “va chạm” nhau đến thế! Người mà Nguyên đang thầm yêu mến, sắp sửa ngỏ lời lại chính là con gái rượu của chú Thế - kẻ đã bị Nguyên gián tiếp đẩy ra khỏi công ty. Trinh sẽ nghĩ gì khi biết Nguyên là người đã hại ba mình phải thất nghiệp? Và mối quan hệ này sẽ còn lại được gì??? Nguyên ôm đầu bức bối, cậu không muốn nghĩ tới nữa, mọi thứ thật kinh khủng khi viễn cảnh tương lai đầy bi kịch hiện lên trước mắt Nguyên, cậu quay đầu phóng xe lao thẳng về nhà…
Nhiều ngày sau đó, Nguyên vẫn đưa đón Trinh về nhưng chỉ dừng xe ngoài đầu ngõ cho Trinh đi vào chứ không chạy tới trước cửa nhà như mọi hôm nữa. Trinh thấy thái độ của Nguyên rất lạ…
- Có chuyện gì xảy ra với anh hả?
- Hả?... À… không có gì đâu!
- Trông anh lúc này ra chiều đâm chiêu lắm. Bộ có chuyện gì buồn hả anh? Có thể cho em biết được không?
- Không sao đâu, chỉ là chút áp lực trong công việc của tôi thôi.
- Hay tụi mình đi đâu đó uống nước rồi trò chuyện một lát nha!
Nguyên đồng ý và cả hai chạy đến một quán nước gần công viên…
- Hình như anh không thích tới nhà em hả?
- Đâu có, sao Trinh nghĩ vậy?
- Dạo này anh không chở em vào tận nhà nữa, cứ lấy lý do bận hoài. Rồi cuộc hẹn vào nhà em chơi, chào hỏi ba mẹ em cũng biệt tăm luôn!
- À… Xin lỗi Trinh nha! Vì chưa chuẩn bị được gì nên tôi chưa thể ghé thăm hai bác được…
- Anh đâu cần chuẩn bị gì đâu! Cái ba mẹ em cần là tấm lòng thôi…
- Nhưng… Tôi có là gì của Trinh đâu. Sao phải trông chờ nhiều thế?
- Ơ… ừm… thì…
Thấy Trinh lúng túng e ngại, Nguyên liền cố tình chuyển sang chuyện khác:
- Huy với Trinh biết nhau trước đó lâu rồi à? Trông hai người có vẻ thân thiết, vậy sau giờ ít khi thấy Trinh với cậu ấy gặp nhau thế?
- Hồi trước thì đúng là có thân. Nhưng bây giờ thì…
Rồi Trinh cũng kể lại toàn bộ câu chuyện cho Nguyên nghe, rồi nói rằng giờ chỉ xem Huy như người bạn của quá khứ thôi, không còn dành cho cậu ấy tình cảm như trước kia nữa. Nguyên bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Bất chợt, anh nắm lấy tay Trinh rồi nói bằng giọng rất đỗi ngọt ngào:
- Trinh nè, vậy giờ… em đã sẵn sàng cho một tình yêu mới chưa?
- Ơ… dạ… - Trinh đỏ mặt nhìn vẻ nghiêm túc của Nguyên rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Nguyên nói tiếp:
- Nếu Trinh yêu mến một ai đó, Trinh có sẵn sàng bỏ qua những lỗi lầm của người đó trong quá khứ không?
- Anh nói vậy là sao ạ?
- Thì cứ trả lời anh đi!
- Ừm… cũng còn tùy. Xem tính chất của lỗi lầm đó như thế nào. Có đáng để tha thứ hay không đã!
- Vậy có nghĩa là, em cũng không sẵn sàng tha thứ cho người đó tuyệt đối?
Trinh mỉm cười rồi nói:
- Em không phải thiên thần, em cũng là con người như bao người khác. Em cũng biết yêu, biết giận, biết vui, biết buồn. Nên không thể một chuyện gì đó ập đến là em có thể thấu hiểu và chấp nhận bỏ qua ngay được!
Nguyên im lặng quay đi chỗ khác, ánh nhìn xa xăm đến thoáng buồn. Trinh nhìn Nguyên, rồi e dè đỏ mặt, nhưng vẫn thu hết can đảm để chủ động nắm lấy tay anh:
- Em không biết mình có thể tha thứ lỗi lầm cho người mình yêu tuyệt đối hay không. Nhưng có một điều em chắc chắn rằng, tình cảm của em dành cho người đó không thể nào mất đi chỉ vì những lầm lỗi đó được!
Câu nói thật nhẹ nhàng nhưng dứt khoát của Trinh khiến lòng Nguyên ấm lại. Hơn bao giờ hết, anh hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Trinh vào lúc này, nhưng vẫn không thể nói ra được. Có lẽ, Nguyên cần có thời gian để tự tìm đến gặp chú Thế.
Công việc điều hành dù đã san sẻ bớt hợp đồng cho Huy nhưng vẫn rất nhiều. Vì Nguyên nhận được sự tin tưởng, tín nhiệm từ khá nhiều vị khách hàng thân thuộc, yêu cầu công ty cho Nguyên là người trực tiếp giải quyết cho họ. Vì ở Nguyên ngoài độ nhanh nhạy, kỹ càng lại cực kỳ chuẩn xác và thuyết trình báo cáo rất ổn, hợp ý phần đông khách hàng. Không ít nhân viên trong công ty, nửa ngưỡng mộ, nửa đố kỵ vô cùng, vì so về phần tiền lương thì không chênh lệch bao nhiêu, nhưng vì số lượng hợp đồng mà Nguyên được nhận giải quyết quá nhiều nên tiền năng suất cách biệt rất xa với các nhân viên khác.
Không biết từ lúc nào, Huy có thái độ khá thờ ơ mỗi khi gặp Nguyên, thậm chí có lúc mỗi khi vô tình đi ngang qua nhau, cậu ta còn giả vờ đang chăm chú xem hồ sơ gì đó mà ngó lơ không thèm chào Nguyên một tiếng. Nguyên nghĩ thầm “Chắc cậu chàng dần dần hiện nguyên hình con cáo đội lốt cừu non rồi đây!!!”
Hết giờ nghỉ trưa, Nguyên đến phòng sếp Tổng để báo cáo tài liệu trước khi kiểm duyệt cho khách hàng thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Huy và sếp Tổng:
- Ba tính cứ để như vậy luôn sao ạ?
- Ý con là sao?
- Nếu ba muốn phơi bày ra mọi chuyện thì cứ làm đi. Đâu cần phải vẽ đường vòng như thế mãi chứ? Mất thời gian quá! Đây đâu phải phong cách của ba đâu?!
- Đó không phải là việc của con, đừng có lắm lời! Mà ta đã bảo khi ở công ty thì không được phép gọi ta là ba rồi mà?!
- Tại sao chứ? Có người con như con ba thấy xấu hổ lắm hả?
- Thôi đừng nhiều lời nữa. Vị thế của con hôm nay cũng đã khiến nhiều người đàm tiếu lắm rồi! Đừng gây thêm chuyện ồn ào nữa. Giờ thì ra ngoài đi!
Huy tức tối đi ra, không quên cúi chào tỏ vẻ ngoan ngoãn đầy miễn cưỡng. Nguyên nhanh chóng chạy đến góc khuất ngoài hành lang, nhưng khi Huy đi gần tới phòng của mình, Nguyên cũng bước tới rồi nói:
- Thì ra đúng như những gì tôi và mọi người suy đoán. Cậu đúng là con trai của sếp Tổng!
Huy hoảng hốt quay sang:
- Anh Nguyên!... Anh… đã nghe lén chuyện của tôi với sếp sao?
- Chỉ là tình cờ thôi. Nhưng biết sao được, cái bao dù dày đến cỡ nào thì cây kim nhọn cũng có lúc đâm thủng để chui ra ngoài thôi!
- Ở đây không tiện đâu! Mình đi lên sân thượng nói chuyện đi!
- Sao thế? Sợ mọi người đều biết lý do tại sao cậu được thăng tiến nhanh đến mức khó hiểu như vậy à???
- Nếu anh không muốn bản thân anh cũng bị dính vào những vụ lùm xùm thì mau theo tôi!
Nói rồi, Huy lẳng lặng bước nhanh. Nguyên thấy khó hiểu vô cùng, rốt cuộc cậu ta đang muốn nói về điều gì? Tại sao lại có liên quan đến mình trong đây nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT