Tuần trước định chở Puma đi chơi bằng xe máy, Puma cho được hai chân trước lên sàn để chân, định gồng mình bò lên xe thì bất ngờ mất thăng bằng ngã ra đất lăn mấy vòng. Lúc đó tôi còn chưa kịp lo lắng, đã thấy Puma vụng về đúng dậy, thè lè lưỡi, bộ dạng rất hài hước, khiến tôi phì cười. Bà nội đứng cạnh nhìn thấy, bèn bế hẳn Puma đặt lên sàn xe, để tôi chở nó đi dạo núi Bát Quái.
Puma ngủ ngày càng mê mang, phản xạ với xung quanh trở nên chậm chạp.
Phải biết giống Fox sóc rất thần kinh. Trước đây tôi ở trên tầng hai nhón chân rón rén di chuyển, Puma đang ngủ say dưới tầng một cũng bật dậy sủa nhặng xị bắt tôi phải xuống nhà ôm nó ngủ mới thôi. Có lần ba về nhà muộn, cửa sắt ở nhà đã kéo xuống. Ba đi bộ tít từ ga tàu về nhà, tôi hoàn toàn không hay biết, nhưng Puma nghe thấy hoặc ngửi thấy gì đó, cứ thế hướng ra cửa mà sủa.
Nhưng bây giờ, Puma đã già nua chậm chạp. Tôi mở cửa sắt xoang xoảng, đóng cửa lại, đến bên cạnh nó bật máy tính, uống nước ăn bánh, lướt web nửa tiếng đồng hồ xong Puma mới lơ ngơ tỉnh giấc, hơn nữa không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Tối trước hôm đi xem Em sẽ đến cùng cơn mua, khuya muộn tôi mới từ nhà về đến tiệm thuốc, vuốt ve Puma mấy cái liền và gọi tên nó, Puma mới lơ mơ mở mắt.
Puma thấy tôi đương nhiên rất mừng rỡ, nó loạng choạng cả đoạn đường theo tôi sang cột điện đối diện để tè. Nhưng mới giơ chân sau lên một lúc đã không còn sức giữ thăng bằng, liền bị trượt chân. Tôi lại phì cười, một thằng chủ tồi tệ. Ai bảo Puma cũng rất hài hước, nhìn tôi mà ngoác mõm ra cười, như thể đang nói: “Ùi, em đâu còn cách nào khác?”
Mấy hôm trước, chân sau của Puma ngày càng yếu rõ rệt, đi lại mà như chuồi chốt[1], động một tí là trượt ngã, trông khá hài hước, nhưng cũng xót xa. Việc ngồi cũng có vẻ rất vất vả đối với nó, vì thế Puma hễ thấy nằm được thì không bao giờ ngồi. Cả đến động tác dâm ô là ôm cẳng chân tôi để giao phối nó cũng không làm được nữa, vì hai chân sau không đỡ nổi thân. Dường như Puma rất giận bản thân, thất bại lập tức sủa váng, rồi nằm lăn ra đất tỏ vẻ tội nghiệp.
[1] Động tác kỹ thuật chuồi (hoặc trượt người – slide) để chiếm chốt (base) trong môn bóng chày. (ND)
Mặc dù Puma sủa lên nghe vẫn dồi dào sức lực, nhưng tôi lại liên tưởng tới vấn đề thiếu chất. Thế là bắt đầu bồi bổ cho Puma ăn món ngon, bột Canxi vị rất nặng, và thuốc đặc trị thương hiệu mẹ hiền. Cả đến bà nội, người rất hay giả vờ không đoái hoài đến Puma, cũng đích thân đi mua chân gà.
Nhưng cuối cùng, anh cả vẫn bê Puma đi khám thú y, để xác định tóm lại Puma có chuyện gì. Bác sĩ nói, Puma mắc bệnh viêm khớp thoái hóa. Tuy bệnh đến có vẻ đột ngột, nhưng nguyên nhân không có gì lạ, là lão hóa. Uống thuốc có thể giảm bớt các triệu chứng của viêm khớp, nhưng không trị tận gốc được, trừ phi có thuốc trường sinh bất lão. Tôi chắc là không tìm nổi, đành tới đâu hay tới đó.
Già rồi mà... Ôi, tôi cũng già rồi.
Những năm tháng Puma trẻ trung dâm ô thật lực cái cẳng chân tôi, cũng là thời gian gia đình tôi trẻ trung nhất. Puma già rồi, cả nhà tôi cũng không còn trẻ nữa.
Hồi trước tôi có thể hai giờ sáng đi ngủ sáu rưỡi dậy, liên tục mấy ngày cũng không sao. Bây giờ bất luận ngủ muộn thế nào, đều phải bảy tiếng đồng hồ mới đủ giấc, không hề lãi thêm chút thời gian nào nhờ thức khuya. Lạc đề rồi. Xét theo tuổi của loài chó, Puma mười ba tuổi tương đương con người tám mươi mấy tuổi, đã lên chức lão làng rồi.
Bác sĩ thú y nói với anh cả, ông rất hiếm gặp loài Fox sóc già như thế, sức khỏe của Puma như vậy đã là khá lắm rồi. Cả Chương Hóa chắc không được mấy con Fox sóc già thế này. Bác sĩ còn bảo, nếu Puma sống được đến mười chín tuổi, ông sẽ mời nhà báo đến phỏng vấn. Xem ra một con chó mười chín tuổi không những được giới chó kính trọng, còn xứng đáng để con người vỗ tay hoan hô.
Nói thật tình, với một con chó, thì Puma rất ngon trai, lại còn mặt baby. Nếu một chó cái sexy gặp nó mà không hôn lưỡi kiểu Pháp thì không thể biết Puma đã móm sạch trơn. Vì thế tôi không có mấy cảm giác về việc Puma 13 tuổi là người, hẳn đã học tới năm thứ hai trung học cơ sở! Trời ơi hồi đó tôi đang làm gì? Yêu thầm cô bạn học, khổ sở với hệ hai phương trình bậc nhất hai ẩn, phân tích đa thức thành nhân tử không khác gì lục nhâm độn giáp, lại còn bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học in cuối sách...
“Thế mà mày chẳng biết gì cả.” Tôi ôm Puma, nó thè lưỡi cười ngớ ngẩn, vẻ không để tâm.
Tôi rất yêu Puma, cũng đã giao hẹn với nó rồi. Nếu nó kiên cường tiếp tục sống, thì sẽ làm bạn cưng của con cái tôi. Nếu nó tài hoa mệnh bạc, tôi hy vọng nó sẽ nhớ kỹ mặt tôi, kiếp sau đầu thai làm con cái tôi.
Mỗi lần dắt Puma lên phòng thờ tầng bốn thắp hương, tôi đều bế nó lên, để hai chân trước của nó chắp lại tự nhiên, sau đó vái vái, đăng ký với Quán Thế Âm Bồ tát, xin Bồ tát hãy nhắc giùm ở thế giới vị lai, vì khả năng là Puma sẽ không nhớ nổi tên tôi, bảo nó làm sao để đầu thai trở về với tôi, làm con trai tôi.
Lúc đó tôi sẽ dạy nó làm phân tích đa thức thành nhân tử vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT