Sau khi bác sĩ thông báo cho chúng tôi, kết quả xét nghiệm máu mới nhất của mẹ cho thấy mọi thứ bình thường, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng căn cứ theo nguyên tắc hóa trị liệu, mẹ vẫn phải làm thêm một đợt hóa trị nữa cho bảo đảm. Thế là chúng tôi lại vào ở trong Chương Cơ.
Do tình trạng kết hạch ở phổi của mẹ đã được khống chế rất tốt, thành ra lại phải ở buồng bốn người mà chúng tôi vốn rất không ưng. Bác sĩ nói chẳng sao đâu. Thật ra lúc khám, tôi đã liên tục dùng “thần giao cách cảm” để bảo anh cả mở miệng xin bác sĩ lúc nào có phòng đơn hẵng nhập viện, như thế tốt hơn cho bệnh tình của mẹ. Nhưng anh cả chỉ mới đả động thì bác sĩ đã khuyên cứ ở tạm phòng bốn người đã, xếp hàng chờ phòng đơn cũng nhanh thôi. Thế là đành quyết.
Chúng tôi được xếp giường gần cửa sổ, ánh sáng rất tốt, may thay.
Có điều tình trạng “ý thức của người nhà bệnh nhân” vẫn xảy ra. Giường bên cạnh liên tục mở đại hội thăm hỏi thân nhân, lần nào cũng tận khuya khách khứa mới về hết, trước đó thì ồn ào náo nhiệt khỏi phải nói, phòng chật người đông nên tần suất người nhà họ vô ý đụng vào giường mẹ rất cao, thường xuyên làm cho mẹ đang ngủ giật bắn mình. Còn bà thím ở giường đối diện thì lại rất quan tâm chúng tôi mỗi bữa ăn những gì, ăn hết bao nhiêu tiền, và thích phản bác mẹ, nhưng như thế vẫn còn đỡ.
Chúng tôi đều mừng lần điều trị này tâm trạng của mẹ rất ổn, lại thường tươi cười, khiến chúng tôi rất yên tâm. Mẹ bảo, nếu ở nhà chờ không biết lúc nào mới bắt đầu điều trị (vừa hy vọng bác sĩ tuyên bố mẹ đã bình phục không cần hóa trị nữa, lại vừa lo nhỡ không làm thêm một lần hóa trị sẽ không đảm bảo), thì thà cứ vào thẳng bệnh viện làm hóa trị luôn còn thấy thoải mái tinh thần hơn.
Thằng út phân tích rất có lý. Đợt hóa trị đầu tiên, mẹ vẫn còn ở giai đoạn phải chấp nhận thực tế bệnh trạng, dĩ nhiên tinh thần rối loạn. Lần hóa trị thứ hai, chưa gì đã phải chọc hút tủy sống, rất đau, đau đến mức người nghị lực như mẹ phải kêu liên tục, cộng thêm ấn tượng kinh hoàng của bốn mươi mốt ngày hóa trị đợt đầu khiến tinh thần của mẹ không tốt, thậm chí có chiều hướng sợ sệt. Tuy nhiên sự thuận lợi của hai đợt hóa trị thứ hai và thứ ba đã giúp mẹ có cơ sở tâm lý tốt, kết quả xét nghiệm máu lại khả quan, bác sĩ cũng nhận xét không cần chọc dịch tủy thêm nữa, nên đã tạo được tâm lý lạc quan cho mẹ.
Tôi quan sát thấy mẹ trở lại Chương Cơ với tâm lý về thăm bạn bè. Bởi vì rất nhiều y tá hộ lý từng chăm sóc mẹ đã quen biết mẹ, nói chuyện với mẹ, nghe mẹ phản bác, trả lời những câu hỏi thăm “truyền thống” của mẹ như “đã ăn cơm chưa”, làm cho mẹ không còn cảm giác như bị người máy chăm sóc, nên yên tâm hơn.
Y tá Uyển Đình rất hay cười, cũng rất sôi nổi, dù đang đeo khẩu trang cũng thấy được miệng cô ấy đang nhoẻn cười. Y tá Phẩm Khiết bằng tuổi tôi cũng bắt đầu kể chuyện riêng cho mẹ nghe. Còn chị Kim Ngọc, ôi, đã có bầu rồi, đứa thứ ba!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT