Đầu ngón tay của cô dừng trên môi anh, bị chính suy nghĩ của mình làm sợ hết hồn, nhưng sau đó không nhịn được bật cười, mình suy nghĩ nhiều quá.
"Ấu Sơ. . . . . ." Giọng Tề Du Quân đột nhiên khàn khàn gọi tên cô, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô quay về.
Cô nhìn ngón tay bị anh cầm, biết là động tác của mình đã đánh thức anh, nhưng không hề áy náy mà nhìn anh mỉm cười.
"Đã tỉnh rồi hả? Đừng nói nữa dậy đi, chờ lát nữa Tiểu Nam về để cho đứa bé nhìn thấy anh ngủ nướng ở đây cũng không hay."
Anh ngu ngốc nhìn cô mỉm cười, không thể tin được cô thật sự đã trở lại, hơn nữa anh còn chân thật ôm cô vào trong ngực.
Anh nghĩ muốn kêu tên cô một lần rồi lại một lần, rồi sẽ nghe cô đáp lại, hơn nữa anh không chỉ nghĩ trong đầu là muốn mà thực hiện ngay.
"Ấu Sơ…… Ấu Sơ…… Ấu Sơ. . . . . ."
Cô từ trên giường ngồi dậy, nghe anh gọi từng tiếng giống như yêu say đắm cũng như nũng nịu kêu, nhưng quay đầu lại chỉ mỉm cười cưng chiều "Đồ ngốc!"
Anh cười ha ha không ngừng, chăm chú nhìn cô trần trụi đứng dậy, nhặt quần áo trên sàn nhà lên, nhẹ nhàng mặc từng cái lên người, mỗi một động tác của người phụ nữ này đều mang sức quyến rũ vô cùng cám dỗ.
Có lúc, mặc so cởi có sức quyến rũ hơn nhiều.
Ít nhất đối với anh mà nói, khi anh thấy từng cái quần áo thoải mái kia lần nữa ôm trọn lấy da thịt trắng nõn mà anh mới đụng chạm qua không lâu thì anh lại dâng lên kích động muốn đứng dậy cởi bỏ ra.
Cô mặc quần áo xong quay đầu lại thì nhìn thấy đáy mắt anh không hề che giấu dục vọng, cô kiều mỵ liếc anh rồi nhặt quần áo ném lên cho anh.
"Đừng nhìn nữa! Nhanh mặc quần áo vào!" Sau đó cô giống như muốn bồi thường cho anh, lại bổ sung thêm một câu "Rồi. . . . . . Buổi tối nói chuyện tiếp."
Tề Du Quân thấy cô muốn đi ra khỏi phòng, cảm thấy sa sút tinh thần nhưng nghe cô nói như thế, tựa như thú cưng được chủ nhân an ủi, trong nháy mắt vẻ mặt anh sáng lên.
Biểu tình trên mặt anh biến hóa làm cho cô đi xuống lầu dưới còn mỉm cười.
Cái loại hạnh phúc từ đáy lòng lan tràn vô hạn làm cho cô nở nụ cười lần đầu tiên không cách nào ngừng lại.
Tiểu Nam vừa về tới nhà, thấy Viên Ấu Sơ đang ở trong phòng bếp bận rộn, cặp sách cũng không kịp để xuống, giống như viên pháo nhỏ vọt vào phòng bếp, nhảy nhót vòng quanh cô, nét mặt hưng phấn khó nói lên lời.
Những u ám trong nhà gần một tháng nay, buổi tối nay đã biến mất trong nháy mắt.
Khi Viên Ấu Sơ bưng lên món ăn cuối cùng rồi ngồi xuống, cặp mắt hai cha con sáng lên cảm giác giống như một tháng chưa được ăn cơm, chọc cho cô không nhịn được cười ra tiếng.
"Được, có thể ăn cơm."
Một lớn một nhỏ vừa nhận được chỉ thị, liều mạng gắp thức ăn vào trong chén, thỉnh thoảng còn vì gắp miếng sườn cuối cùng mà trừng nhau, nhưng kết quả bình thường là Tề Du Quân thua.
Ăn xong cơm tối, hai cha con giống như là tắm chiến đấu, nhanh chóng tắm xong lại vọt ra vây bên cạnh Viên Ấu Sơ còn đang bận quét dọn làm cho cô dở khóc dở cười.
Bọn họ một trước mặt một phía sau, đạp lên nơi cô đang dọn dẹp đến dơ bẩn hết, cô hơi không vui nhìn chằm chằm hai người "Hai người các người hôm nay tính toán để cho tôi làm không công sao?"
Tề Du Quân còn hơi xấu hổ cúi đầu nhưng Tiểu Nam cậy vào bản thân tuổi còn nhỏ, trực tiếp ôm chân của cô nũng nịu nói: "Dì Sơ Sơ, lâu rồi không thấy dì, Tiểu Nam rất nhớ dì đó!"
Tề Du Quân nhìn con trai có thể mặt dày làm nũng như thế, trong lòng không biết hâm mộ còn hay là ghen tỵ.
Đáng ghét! Anh cũng muốn ôm cô ăn vạ như vậy. . . . . .
"Dì cũng thật nhớ Tiểu Nam." Viên Ấu Sơ ôm Tiểu Nam, khẽ hôn lên gương mặt của cậu.
"Sau này đừng rời đi nữa nhé." Tiểu Nam bĩu môi nói, mắt to còn hết sức đáng yêu, "Cháu rất nhớ dì, còn nữa,
ba cũng rất nhớ dì, mặc dù ba không nói.”
Tề Du Quân vừa nghe đến những lời này, hận không thể lôi Tiểu Nam qua ra sức đánh vào cái mông, trên mặt cũng hiện lên nét ửng hồng kỳ lạ.
Mình nói nhớ nhưng ra miệng là một chuyện, bị con trai bất ngờ nói mình vì cô rời đi mà tâm tình không tốt giống một đứa trẻ lại là chuyện khác.
Cô lại hôn Tiểu Nam, nhanh chóng ôm lấy cậu, nhìn người đàn ông đang đứng ở bên cạnh xấu hổ, cũng biết công việc quét dọn hôm nay không thể hoàn thành rồi.
“Được rồi! Ngày mai quét dọn tiếp, như vậy bây giờ chúng ta làm cái gì được nhỉ?”
Tề Du Quân vừa nghe nói cô cuối cùng cũng nguyện ý không còn chú ý đến công việc dọn dẹp đáng ghét nữa, hơi kích động muốn kéo cô về phòng, lần nữa ôn tập lại “vận động hai người” buổi trưa vừa được học, nhưng lời còn chưa nói ra miệng đã bị Tiểu Nam vượt lên trước một bước.
“Hôm nay dì Sơ Sơ ngủ với Tiểu Nam nhé.” Nói xong, cậu chỉ dùng chiêu ánh mắt lấp lánh tấn công ngắm nhìn cô.
Cái loại ánh mắt mong đợi kia thật sự làm cho cô khó cự tuyệt, nhưng nhìn mặt ai oán của người đàn ông bên cạnh cô không nhịn được cười hỏi ngược lại: “Chỉ có dì và Tiểu Nam thôi sao? Còn ba thì làm thế nào?”
Tiểu Nam cuối cùng cũng nhớ đến ba mình, quay đầu nhìn lại phát hiện ba đang ai oán nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt hơi khó chịu, qua một lúc lâu mới nói: “Vậy ba cũng ngủ chung với chúng ta…”
Nghe vậy, Tề Du Quân muốn đau sốc hông, còn Viên Ấu Sơ lại cười to vô cùng sảng khoái.
Cái đứa nhỏ chết tiệt kia, cũng không nghĩ căn nhà này của ai, ôm người phụ nữ của ai, còn lộ ra vẻ mặt miễn cưỡng như vậy! Tề Du Quân tức giận, bất bình nghĩ trong lòng.
Nhưng cho dù trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng lúc ngủ anh cũng chấp nhận cầm gối đầu dài trên giường của mình. Tiểu Nam lại rất tự động phải nằm ở giữa, hai cha con rất ăn ý nhìn cô tắt đèn, cởi dép nằm trên giường.
Tiểu Nam vì ở nhà trẻ chơi một ngày, đã sớm mệt mỏi, nhưng vì thấy cô trở lại mới nhất định cố gắng giữ tâm tình hưng phấn, nằm trên giường không bao lâu, Viên Ấu Sơ còn chưa kể chuyện xong, cậu đã ngủ say sưa.
Tề Du Quân ai oán nhìn con trai nằm giữa hai người, cảm xúc thất vọng buồn bực như khe rãnh sâu, ai thấy cũng được.
Cô cười cười trong bóng tối, đưa tay lướt qua Tiểu Nam, sau đó sờ soạng cầm tay của anh. “Sau này sẽ có cơ hội bồi thường cho anh!”
Tề Du Quân mặc dù rất vui mừng vì hành động này của cô, nhưng vẫn nũng nịu trả lời: “Anh mới không chủ động nói muốn bồi thường.”
Cô trợn trắng mắt, bây giờ loại chuyện bồi thường như vậy đều muốn mình chủ động sao, nhưng vẫn bất đắc dĩ dụ dỗ: “Được… Được… Được… Đều là em chủ động muốn bồi thường cho anh.”
Anh hài lòng, trong mắt tràn ngập ý cười, khóe miệng cong cong, cố gắng làm cho mình không cười ra tiếng, tránh đánh thức cái bóng đèn điện nhỏ ở giữa.
Bọn họ nhìn nhau trong bóng tối, cho dù ánh trăng chiếu xuyên thấu qua từ ngoài cửa sổ nhưng chỉ có thể nhìn hình dáng mơ hồ mông lung của đối phương, nhưng bọn họ cũng cảm thấy loại thỏa mãn và vui sướng tản mát trong cơ thể nhau.
Trước khi ngủ, Tề Du Quân mơ mơ hồ hồ nghĩ, thật ra thì cái gì cũng không làm, cảm giác cũng rất tốt… Ừ thì nếu như không có cái bóng đèn điện nhỏ ở giữa thì tốt hơn…
Gần đây Tề Du Quân cảm thấy cuộc sống vô cùng vui vẻ, mỗi sáng sớm thức dậy có thể được ăn một bữa ăn sáng ngon lành, chờ con trai đi học anh có thể ở ngay phòng bếp với Viên Ấu Sơ hưởng thụ thế giới hai người, cho đến khi bị cô đuổi ra khỏi phòng bếp mới thôi, sau đó tinh thần vui vẻ bước vào phòng nghiên cứu của anh, bắt đầu làm việc.
Buổi trưa và buổi tối vẫn có thể ăn được bữa ăn tình yêu, chờ con trai tan học về, hai cha con lại phải trao đổi, sau khi dụ dỗ con trai về phòng của cậu, sau đó một đêm tuyệt vời lại bắt đầu.
Nhưng ông trời lại trêu cợt người, luôn chờ lúc con người ta hạnh phúc nhất sẽ cho 1-2 nhạc đệm phá hư tâm tình.
Tề Du Quân ở trong quán coffee gần trường học chờ bạn học cũ lại, hơn nữa vừa dùng di động muốn gửi tin nhắn yêu thương cho Viên Ấu Sơ thì lại phát hiện Lưu Khoan không chỉ đi một mình đến, mà còn dẫn theo một người phụ nữ không mời mà đến làm cho anh chán ghét.
Khi anh ngẩng đầu lên thấy rõ ràng người đến là ai, toàn thân người đó có mùi thuốc trừ sâu đứng trước mặt anh, anh thoáng lộ vẻ khiếp sợ.
Khiếp sợ, hoặc phải nói chính xác là kinh sợ, nhưng cái nét mặt này trong mắt hai người kia thì như là tâm tình vui mừng.
Có trời mới biết lúc Tề Du Quân nhìn thấy cô gái kia, đầu tiên là kinh sợ, thứ hai là cô ta đến đây làm gì?
Một ánh mắt dư thừa anh cũng không bố thí cho người phụ nữ đó mà quay đầu nhìn Lưu Khoan, trong mắt rõ ràng là chất vấn —— tại sao người phụ nữ không được hoan nghênh lại ở đây? !
Lưu Khoan vẫn cho rằng mình rất hiểu Tề Du Quân, nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận mang theo chất vấn của anh thì trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Chẳng lẽ anh thật sự đang tốt bụng làm chuyện xấu?
Anh cười gượng mấy tiếng, trên mặt tròn vành vạnh toát ra mồ hôi lạnh "Cái đó. . . . . . Du Quân, cậu và Liên Hoa có chuyện gì thì nói đi! Vậy tớ sẽ không quấy rầy nữa, tớ có chút chuyện đi trước."
Hạ Liên Hoa rất hài lòng nhìn Lưu Khoan gật đầu, rất vui vẻ khi anh thức thời, nhưng Tề Du Quân mặt đen đi mấy phần.
Anh nhìn vẻ mặt hả hê của Hạ Liên Hoa, lại nhìn Lưu Khoan còn chưa kịp đi, học Viên Ấu Sơ lộ ra nét mặt cười như không cười, bình thản nói: "Không cần, hôm nay cậu vội vàng như vậy, tớ cũng đi trước."
Nói xong, anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, thậm chí còn kêu phục vụ tới tính tiền.
Anh không hề suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, nhưng không có nghĩa anh thật sự là một đứa ngốc chỉ số thông minh là zê-rô.
Nhưng rõ rành rành cũng rất nhiều người lấy việc anh là không để ý nghĩ thành anh thật sự là người ngu ngốc, vọng tưởng sắp đặt cô tới.
Hạ Liên Hoa nhìn anh muốn đi, vội vàng nháy mắt với Lưu Khoan.
Lưu Khoan cười khổ vội vàng mở miệng "Thật ra thì. . . . . . Thật ra thì không có chuyện gì, chỉ là. . . . . . Aizzz. . . . . . Thời gian uống ly cà phê cũng có."
Tề Du Quân dừng động tác dọn dẹp lại, nghi hoặc nhìn anh "Thật sao? Vậy thì ngồi xuống đi, thời gian một ly cà phê."
Anh xoay chuyển thành chủ động ấn định ra thời gian. Hạ Liên Hoa thấy anh từ đầu tới cuối cũng không muốn nói chuyện với cô, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn làm mặt dày ngồi xuống.
Thật may nơi này không phải là ghế sa lon hai người ngồi, mà là ghế sofa mỗi người một ghế, dù là ngồi ở bên cạnh cũng vì chiều rộng cái ghế mà không quá mức gần.
Nhìn Hạ Liên Hoa cũng ngồi xuống theo, Tề Du Quân không hề kinh ngạc, nhưng một ánh mắt cũng không bố thí cho cô.
"Tốt lắm, nói đi! Hôm nay cậu gọi tớ ra đây là muốn nói chuyện gì." Uống một hớp cà phê, anh giống như cái gì cũng không biết hỏi bạn cũ.
Đến bây giờ nếu như anh còn không biết chủ ý của Lưu Khoan, thì anh chính là đồ ngốc. Nhưng anh cũng không phải là người năm đó bị cô ta bỏ rơi, anh không ngại cho mình một lý do để nói láo.
Lưu Khoan nhìn hai người, không khí rõ ràng không đúng coi như người mù cũng có thể cảm nhận được, nhưng anh thật sự cho là mình chỉ thuận tay giúp một chút chuyện.
Ban đầu hai người có đứa bé xong, bạn bè mới biết chuyện bọn họ ở chung một chỗ, nhưng đứa bé ra đời không bao lâu thì không có tin tức, về sau mọi người dò hỏi mới biết được vì Hạ Liên Hoa ra nước ngoài, hai người hình như chia tay.
Nội tình trong đó bọn họ không rõ ràng lắm, chẳng qua là thời gian trước Hạ Liên Hoa gọi điện thoại nói với anh cô muốn quay lại với Tề Du Quân, lại sợ anh không tha thứ cho cô, cô vì tiền đồ mà vứt bỏ chồng con, muốn nhờ anh ra mặt nói một chút.
Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy giúp một đôi quay lại là một chuyện tốt, huống chi ngày trước Hạ Liên Hoa coi như là người tình trong lòng của bọn họ, có thể giúp người đẹp dĩ nhiên là không thể chối từ, nhưng ai ngờ tình huống bây giờ lại thành ra lúng túng như vậy.
Tề Du Quân tính khí coi như rất tốt, nhưng bây giờ anh cũng không nhìn Hạ Liên Hoa một cái, Hạ Liên Hoa nói cho anh biết ẩn tình năm đó còn có bao nhiêu tính chân thật, hiển nhiên còn chờ xem xét.
Nghĩ đến đây, thấy Hạ Liên Hoa liều mạng ném ánh mắt qua, Lưu Khoan cười khổ nói: "Du Quân, hôm nay chuyện này đúng là mình làm sai, nhung cô ấy nói cô ấy muốn quay lại với đứa bé và cậu, nhờ tớ giúp gọi cậu ra gặp mặt. Tớ cũng không suy nghĩ nhiều nên đã hẹn cậu ra gặp mặt, cho nên cậu không cần quan tâm đến tớ, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi!"
Hạ Liên Hoa không ngờ anh thế nhưng lại nói ra những lời này vào lúc này, không nhịn được tức giận gầm nhẹ, "Lưu Khoan! Anh nói cái gì? Anh sao có thể. . . . . "
Lưu Khoan bất đắc dĩ nhìn cô "Xin lỗi Liên Hoa, thanh quan khó quản chuyện nhà, anh nhớ em còn che giấu rất nhiều chuyện không có nói cho anh, chẳng qua bây giờ anh cũng không muốn biết hai người lúc đầu vì sao tách ra, em tự mình nói chuyện với Du Quân đi!"
Nếu đơn giản có thể dùng lời nói để giàn
xếp thì cô tại sao còn hạ mình muốn anh giúp một tay chứ! Hạ Liên Hoa nghĩ tới mà giận dữ trong lòng.
Tề Du Quân đối với việc thừa nhận sai lầm của Lưu Khoan vô cùng bao dung, gật đầu nhưng không nói gì, cứ giữ yên lặng như vậy, xem người phụ nữ kia không nằm trong phạm vi nói chuyện của anh.
Hạ Liên Hoa cũng biết bây giờ không có người nào có thể giúp cô, cô cắn răng bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, cặp mắt ửng hồng nhìn anh.
“Du Quân, em biết là em sai lầm rồi, nhưng mấy năm nay em cũng thật sự hối hận rồi… Bản thân em ở nước ngoài không có lúc nào không nhớ đến anh và đứa bé…”
Lúc Tề Du Quân thấy cô vội vàng nói nhớ đứa bé và anh, nghiêm mặt xoay đầu lại nhìn cô “Thật sao? Vậy cô biết Tiểu Nam năm nay đã qua mấy cái sinh nhật rồi không?”
Hạ Liên Hoa căng thẳng. Nhớ nhưng cũng chỉ là dụ dỗ người, cô còn nhớ không rõ, không thể làm gì khác hơn là đoán đại khái ở trong lòng tính toán.
“Đại khái 4,5 tuổi thôi…”
Tề Du Quân kiên trì tiếp tục truy vấn: “Rốt cuộc là 4 hay 5 tuổi? Đứa bé còn mấy tháng nữa là tới sinh nhật cô có biết không?”
Hạ Liên Hoa bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được, nhất thời lấy nước mắt che giấu nỗi lòng của mình, ngay cả Lưu Khoan cũng nhìn không nổi muốn quay đầu đi.
Tề Du Quân thản nhiên nói: “Tôi không cần cô hoài niệm và nhớ nhung, nhưng Tiểu Nam dù sao cũng là do cô sinh ra, nếu cô đối với đứa bé ngay cả một chút thật lòng quan tâm cũng không có, lại nói những lời như hối hận và nhớ nhung như vậy, quả thật là làm cho tôi cảm thấy chán ghét.”
Nói xong, anh cũng không nhìn cô một cái, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng lên rời đi.
Hạ Liên Hoa khi thấy anh xoay người rời đi, giống như muốn bắt lại cơ hội cuối cùng, ngẩng đầu hô to “Nhưng mặc kệ thế nào em cũng là mẹ của đứa bé, chẳng lẽ để cho đứa bé có một gia đình hoàn hảo không tốt sao?”
Anh dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Khi cô đã bỏ mặc con một mình để cho tôi chỉ có thể ôm con mà không biết làm sao, cô cũng đã mất đi tư cách làm mẹ rồi. Hơn nữa bây giờ đã có một người thích hợp hơn, cô ấy làm rất tốt. Tiểu Nam cũng rất thích cô ấy, còn cô… Tốt nhất đừng nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, bởi vì bây giờ trong chúng tôi không có ai cần cô nữa rồi.”
Hạ Liên Hoa chưa từng nghĩ người đàn ông dễ bị lừa gạt ở trong ký ức của cô, hôm nay sẽ nói những lời ác độc như thế, cô sững sờ nhìn anh không có chút lưu luyến quay đầu rời đi, cả người không biết nên phản ứng thế nào.
Lưu Khoan qua đối thoại của hai người đại khái cũng hiểu được nội tình, đối với người phụ nữ quá mức ích kỷ trước mắt này, anh cũng không biết nên nói cái gì mới phải, thở dài, cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi. Lúc đi qua bên cạnh cô, anh không nhịn được lắm mồm “Có một số việc không thể chỉ nói ngoài miệng mà thôi, nếu như em thật nhớ đứa bé, vậy em trở về mấy ngày rồi, đã gặp đứa bé được ngày nào chưa?”
Anh cảm giác mình đã nói xong cũng rời đi, để lại một mình Hạ Liên Hoa còn đứng đó sững sờ với câu nói của anh.
Đứa bé… Đúng vậy! Đứa bé chính là cơ hội cuối cùng của cô! Hạ Liên Hoa nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Không sai! Chỉ cần nắm chắc đứa bé, cô sẽ có thể danh chính ngôn thuận quay về.
Hạ Liên Hoa biết nếu trực tiếp đi đến chỗ Tề Du Quân làm, nhất định không thể gặp được đứa bé, cho nên cô tính toán len lén đi gặp đứa bé, lợi dụng đứa bé bức bách Tề Du Quân lần nữa tiếp nhận lại cô.
Thủ đoạn này xác thực cũng không đúng, nhưng vậy thì thế nào? Cô bây giờ đã không có quá nhiều lựa chọn, dù sao chỉ cần có thể đạt được mục đích thì dùng cách nào cũng không quan trọng.
Cô nhanh chóng đi hỏi thăm được, bình thường sẽ có một bảo mẫu Tề Du Quân thuê đi đón đứa bé khi tan học, thỉnh thoảng đứa bé sẽ đi theo xe đưa đón của trường để về nhà, chuyện này đối với cô mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt.
Bởi vì lừa gạt cô giáo ở nhà trẻ tương đối khó khăn, nhưng mà dụ dỗ một cô gái mới 18, 19 tuổi đối với cô mà nói dễ dàng hơn nhiều.
Hôm nay Viên Ấu Sơ tới đón Tiểu Nam tan học, để ý thấy ở cổng nhà trẻ có một người phụ nữ xa lạ.
Lúc đầu cô cũng không quan tâm, dù sao thì trừ những phụ huynh đón con thì thỉnh thoảng cũng sẽ có người được họ nhờ đón con giùm.
Chẳng qua khi Tiểu Nam đang vui vẻ từ trong nhà trẻ đi ra, người phụ nữ kia lại như bị phát điên, chạy theo Tiểu Nam làm cho đề phòng trong lòng cô nổi lên, cũng bước dài về phía trước.
Đáng chết! Không phải là muốn dụ dỗ đứa bé chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT