Túc Tử Nguyệtbất đắc dĩ trợn mắt . Lần này thì hay rồi, khó khăn lắm “Tiên tri” mới xuất hiện, nàng cùng hắn có lý nhưng không nói được, có phải không nói chuyện với hắn thì sẽ đỡ mệt mỏi hơn không?

“Ta mặt kệ nàng cùng họnói cái gì , nàng đừng mơ tưởng rời đi lúc này.”

Nàng cùng “Tiên tri” nói chuyện, hắn đều nghe tất cả, cho dù trong lời nói của nàng có ý gì, hắn sẽ không để cho nàng đi, tuyệt đối không.

Túc Tử Nguyệt hơi nhíu đôi mày thanh tú. Hắn nói chuyện nhất định phải cậy mạnh như vậy sao? Sao nàng có thể để mặc cho người khác chém giết, thân phận của hắn ở nơi này có thể là lớn nhất, nhưng nàng thì không cho là vậy.

“Ta muốn đi, ngươi có thể làm gì được ta?” Túc Tử Nguyệt nghênh mặt khiêu khích.

“Nàng, nữ nhân này sao cứ chọc giận ta?” Vì cái gì mà nàng cứ muốn rời khỏi hắn? Hắn thật sự không chịu nổi.

“Ngươi có biết lý lẽ hay không, là ngươi đem ta nhốt ở chỗ này, người nên tức giận là ta mới đúng.” Thật vô tội, tại sao mỗi lần hắn đều đem sai lầm đổ lỗi cho nàng?

Con ngươi màu tím của Viêm Hoàng phát ra ánh sánh lạnh lùng, hướng thẳng về phía bóng dáng xinh đẹp, đột nhiên mỉm cười.

Thì ra đến cuối cùng, không có ai nguyện ý ở lại bên cạnh hắn, hắn là ma quỷ, nên không có người nguyện ý ở bên cạnh sao?

(ôi!!!! xem tội chưa kìa :no3: , ai biểu......)

Mẹ hắn vứt bỏ hắn, Yên Nhu trốn hắn mà đi, ngay cả nữ nhân này, không sợ hắn, cũng muốn rời bỏ hắn sao? Hắn thật sự không chịu được.

“Tại sao, tại sao nàng lại muốn rời khỏi ta? Ta khủng bố như vậy sao? Làm phiền nàng nên nàng khẩn cấp muốn chạy trốn ta sao?” Viêm Hoàng nổi giận điên cuồng, phá hư bàn ghế trong phòng.

Túc Tử Nguyệt bị hành động đột nhiên của hắn dọa sợ, nàng lấy tay vuốt vuốt ngực, sững sờ đứng nhìn nam nhân đang điên cuồng phá hư đồ kia.

“Ngươi... Ngươi nổi điên cái gì?” Nàng chỉ nói là muốn đi thôi, có cần phải nổi giận dữ như vậy không?

“Ta nói cho nàng biết, ta sẽ không để cho nàng đi, tuyệt đối không, mặc kệ nàng muốn rời khỏi như thế nào, ta.... ta cũng không để cho nàng đi, nếu nàng cảm thấy làm bạn với “Quỷ vương” là ta, khiến nàng uất ức thì hãy oán ngày đó không nên xuất hiện trước mặt ta.

Hắn đang nói gì? Cái gì “Quỷ vương”, cái gì rời đi? Nàng nghe không hiểu. Nàng chỉ là muốn về nhà thôi, Túc Tử Nguyệt cong môi đỏ mọng.

“Ta không phải vì quan hệ của ngươi mà muốn rời khỏi, ta muốn đi là vì ta không thuộc về nơi này, ta không phải là người của thế giới này, nếu không ngươi hỏi “Tiên tri” sẽ rõ....” Túc Tử Nguyệt không biết tại sao lại muốn giải thích rõ với hắn, có lẽ vì trên người hắn truyền tới sự bi thương.

“Ta mặc kệ nàng là ai, cũng không cần biết nàng đến từ nơi nào, cũng không cho nàng rời đi, nàng là của ta, cả đời đều là của ta....”

Viêm Hoàng ôm cổ nàng, tựa đầu chôn thật sâu vào cổ nàng, ngửi mùi hương đặc trưng của nàng.

Hắn không muốn buông nàng ra, cho dù nàng muốn rời đi hắn cũng không muốn buông nàng ra, nói hắn mê muội nàng cũng được, nói hắn quyến luyến nàng cũng không sao, chính là hắn không muốn buông nàng ra.

Quá lâu, hắn đã cô độc quá lâu, hắn cần sự ấm áp của nàng, cần nàng bầu bạn với hắn trong cuộc sống sau này, hắn không muốn đối diện với cô đơn lần nữa....

“Này... Ngươi.....” Túc Tử Nguyệt đẩy hắn không ra, không thể làm gì khác là mặc cho hắn ôm, nàng chỉ không hiểu, sao mình lại có cảm giác kỳ quái.

Thật ra hắn ngang ngược giải thích thì nàng không vui nhưng, nàng cảm thấy hắn bây giờ dường như rất buồn, cảm giác sai sao? Nam nhân tự đại kia cũng có một ngày bị đánh bại sao? Mà sao lòng nàng lại cảm thấy chua xót?

“Hừ, chớ nói những lời chọc giận ta nữa.”

Viêm Hoàng cuồng nhiệt hôn nàng, không dễ cho nàng nói thêm lời phiền lòng nữa, môi hắn nóng bỏng hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, bàn tay không chút kiên kỵ vội vàng vuốt ve thân thể mê người của nàng.

Lưỡi của hắn không biết lúc nào đã xâm nhập vào trong miệng nàng, linh hoạt dây dưa, cố ý triền miên.

“Uhm...” Túc Tử Nguyệt tránh không thoát trói buộc của hắn, chỉ có thể chờ hắn cường hãn công chiếm, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

(H, H, cảnh báo nhẹ, hình ảnh hạn chế trẻ dưới 18, kaka :behe: )

Hắn thỉnh thoảng cuồng dã, thỉnh thoảng nhẹ nhàng, trằn trọc hôn mút môi nàng, nhiệt liệt hôn, nhiệt liệt kéo dài xâm nhập, Túc Tử Nguyệt mềm nhũn dựa vào thân thể tráng kiện của hắn.

Môi Viêm Hoàng thoáng rời đi môi Túc Tử Nguyệt, nụ hôn nóng bỏng kéo lên má, xuống cổ rồi một đường kéo đến nơi da thịt mềm mại, gặm cắn tạo ra ấn ký thuộc về hắn, mắt hắn mang theo tình dục, hài lòng nhìn dấu vết hắn lưu lại.

Quần áo của nàng không biết từ lúc nào bị bởi ra hơn phân nửa, mà bàn tay của hắn càng thêm càn rỡ, trực tiếp nắm lấy bầu ngực của nàng vuốt ve, sóng triều mạnh mẽ, cuồng nhiệt quấn lấy nàng, hai tay nàng vô lực, chỉ có thể bắt lấy đầu vai rộng lớn của hắn.

“Hứa với ta, đừng nói đi nữa....” Viêm Hoàng hôn lên cổ đẹp của nàng, trượt dài xuống ngực, đầu lưới hắn thay phiên hôn nụ hoa xinh đẹo trước ngực nàng, ý đồ làm nàng đang lúc động tình mà hứa hẹn.

“Không... Không được....” Túc Tử Nguyệt khó khắn nuốt nước miếng, hô hấp có chút khó khăn.

Viêm Hoàng đột nhiên nắm chặt bầu ngực của nàng mà xoa, há miệng ngậm nụ hoa, ra sức bú mút.

“A.....” Khoái cảm kỳ lả chợt xông vào cơ thể nàng, nàng không cách nào làm tình triều ngừng tăng cao, chỉ có thể hi vọng hắn cho nhiều hơn.

Viêm Hoàng nở nụ cười, hé mắt chăm chú nhìn nàng, thưởng thức bộ dáng nàng bị tình dục hun đúc làm say lòng người, hắn cũng bị lửa dục làm cho cả người nóng lên, thuận tay cởi hết quần áo còn sót lại trên người nàng, trong lúc này, nàng đã hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.

Dù không phải là lần đầu nhìn thấy thân thể nàng, nhưng với vẻ đẹp của nàng, Viêm Hoàng vẫn không khỏi than thở, dễ dàng ôm lấy thân thể của nàng, đem nàng đặt trên giường rồi nhanh chóng cởi quần áo của mình.

Túc Tử Nguyệt mờ mịt mở mắt nhìn thân thể to lớn cao ngạo của hắn, thân thể kiều mị như đang mời mọc hắn, Viêm Hoàng vội vàng dán lên thân thể trần truồng của nàng, nhiệt độ cực nóng trên cơ thể hắn sưởi ấm nàng, làm nàng phát ra một tiếng than thỏa mãn.

Viêm Hoàng hôn mặt của nàng, thân thể của nàng, một tay lặng lẽ trượt đến chỗ giữa hai chân của nàng, hắn duỗi tay tìm kiếm chỗ đã sớm thấm ướt giữa hai chân nàng, một tay trêu đùa cặp vú sớm đã dựng đứng của nàng, làm Túc Tử Nguyệt một trận thở gắp.

Hắn cũng không vội xâm chiếm nàng, trước, đùa bỡn cánh hoa ướt át, miệng lại ngậm nụ hoa trước ngực, ý đố muốn Túc Tử Nguyệt càng thêm điên cuồng.

“Uhm....A.....A....” Nàng thật khó chịu, Túc Tử Nguyệt không tự chủ mà đong đưa thân thể, làm khát vọng đoạt lấy của hắn kịch liệt hơn.

“Hứa với ta, không nói đi nữa.” Hắn biết nàng đã trầm mê, lúc này dụ dỗ nàng là tốt nhất, vì làm nàng ở lại, hắn không quan tâm mình làm tiểu nhân.

“A.....Không......Không thể......” Túc Tử Nguyệt nỗ lực muốn giữ tỉnh táo, nhưng cả người lại reo hò muốn được giải thoát.

Viêm Hoàng đột nhiên cho thêm một ngón tay tiến vào trong cơ thể nàng.

“A....” Túc Tử Nguyệt kinh ngạc thở gấp mà đong đưa cơ thể, hạ thể hút ngón tay hắn thất chặt, kỳ vọng hắn hành động bước kế tiếp.

“Hứa với ta, ta sẽ cho nàng.” Viêm Hoàng nhẹ giọng dụ dỗ, ngón tay tà ác xoa cặp vú sưng đỏ của nàng, ngón tay dài trong cơ thể nàng lại không động.

“Uhm...Ngươi đừng....như vậy....” Nàng thở hổn hển, thẳng lưng mong muốn hắn cho nàng nhiều hơn.

Viêm Hoàng lại thêm một ngón tay, hai ngón tay trong cơ thể nàng chậm rãi hoạt động, nhưng cũng không chịu thỏa mãn nàng.

“Chỉ cần hứa, ta liền cho nàng.” Viêm Hoàng cuối người, ngậm lấy nụ hoa ra sức mút.

“A...” Sao hắn có thể hành hạ nàng như vậy ? Túc Tử Nguyệt vội vàng bắt đầu hắn lại, muốn kéo hắn lên trên.

“Đừng nóng vội, nàng còn chưa hứa với ta !” Viêm Hoàng chậm rãi rút hai tay trong cơ thể nàng ra, mội lưỡi vẫn mê luyến trên cơ thể nàng.

(hứa đi, hưa đi mà tỷ, không là em hết máu luôn đó, năn nỉ tỉ đó, hự hự)

“Đừng nóng vội, nàng còn chưa hứa với ta !” Viêm Hoàng chậm rãi rút hai tay trong cơ thể nàng ra, môi lưỡi vẫn mê luyến trên cơ thể nàng.

“Đáng chết.... Ngươi nói cái gì đều được, đừng hành hạ ta nữa...” Túc Tử Nguyệt tức giận thét lên, không chịu được trêu chọc của hắn.

(á á, gì đây, ngại quá : "> )

Khi lấy được lời hứa hẹn từ nàng, Viêm Hoàng lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đứng lên, hai tay bắt lấy ai chân của nàng gác lên vai hắn, chỗ kín xinh đẹp của nàng đang bày ra trước mắt hắn, con người màu tím mang theo lửa tình dục càng thêm tối tăm.

“Nhờ rõ, nàng đã hứa với ta.” Dộng một cái, khổng lồ nóng rực của hắn chôn sâu vào hoa tâm của nàng, cảm thụ sự ấm áp bên trong, thật chặt bao bọc lấy hắn, hắn không thể tiếp tục áp chế nữa, liển rút ra đâm vào.

“A...” Túc Tử Nguyệt kích tình đong đưa theo hắn, cơ hồ cảm thấy hắn dường như mãnh liệt không ngừng, nhưng mỗi khi ra vào là một trận khoái cảm.

Ngay lúc động tình, Túc Tử Nguyệt hết sức vong tình ôm thân thể cường tráng của hắn, mặc hắn đoạt lấy nàng, không có cãi vả, không có trợn mắt, chỉ có hai người kích tình......

***

Túc Tử Nguyệt trằn trọc, mệt mỏi tỉnh giấc, vừa mở mắt liền thấy Viêm Hoàng đang ngủ say, nàng lẳng lặng quan sát mặt hắn lúc ngủ, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác.

Đây là lần đầu tiên sau khi nàng tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy hắn bên cạnh, thường thường nàng khi tỉnh lại, đã sớm không thấy bóng dáng hắn, giống như bây giờ có thể nhìn bộ dáng ngủ saycủa hắn, là lần đầu.

Cơ thể của hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp, bao lấy nàng, nàng mới phát hiện hắn vẫn ôm chặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nàng hồi tưởng lại sự phóng đãng của mình, mặt càng thêm đỏ bừng.

Sao nàng trở nên không biết thẹn thùng như vậy ? Nhất định là do nam nhân dạy bậy nàng, bằng không nàng làm sao biến thành như vậy, nhất định đều là hắn. . . . . .

Túc Tử Nguyệt cẩn thận theo dõi khuôn mặt dễ nhìn của hắn, thật ra thì dáng dấp hắn thật đẹp mắt, hơn nữa thể trạng cũng làm cho người khác thèm thuồng.

Nghĩ đi nghĩ lại, tay nhỏ bé của nàng không kiềm hãm được trượt đến cơ ngực bền chắc của hắn mà khẽ chạm vào. Nam nhân như hắn, phải có một thiếu nữ xinh đẹp tài ba, sao phải nhất định là nàng mới được ?

Có phải . . . . . Hắn để ý nàng? Túc Tử Nguyệt liên tiếp lắc đầu. Sẽ không, không thể nào, hắn chỉ là không chịu nổi người ta cự tuyệt, cho nên mới nàng lưu lại?

Nhưng. . . . . . Túc Tử Nguyệt khẽ cắn môi dưới, tại sao vừa nghĩ tới có thể là hắn quan tâm mình, lòng của nàng lại vui vẻ? Nàng không thể đã thất thân, mà trái tim cũng bị đánh mất !

Không, sẽ không, mặc dù nàng thần phục dưới mị hoặc của hắn, nhưng nàng sẽ không thích nam nhân cuồng vọng này, không phải nàng ghét nhất loại nam nhân tự đại lại bá đạo này sao? Túc Tử Nguyệt liều mạng thuyết phục mình.

"Nàng đang suy nghĩ gì?" Viêm Hoàng ngăn chặn tay nhỏ bé của nàng đặt ở trước ngực hắn, lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Túc Tử Nguyệt vội lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt đang chống lại hắn.

"Không có."

"Nàng lại muốn đi?" Viêm Hoàng đa nghi phỏng đoán.

"Ta không nói ra miệng." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Đừng quên nàng chính miệng hứa hẹn với ta đấy." Viêm Hoàng lật thân qua, dễ dàng đè nàng dưới thân, hai tay kiềm chặt hai cánh taymềm mại của nàng.

"Ta đồng ý cái gì với ngươi?" Túc Tử Nguyệt đã quên mình hứa hẹn với hắn khi nào.

"Nàng quên? Ta không ngại khiến nàng nhớ lại tình hình lúc đó." Viêm Hoàng cúi người, liếm hôn môi nàng.

Khi hắn ám hiệu sắc tình như vậy, Túc Tử Nguyệt mới nhớ lại là nàng thỉnh cầu hắn. . . . . . Gò má xinh đẹp của nàng nhất thời hồng lên.

"Nhớ rồi sao?" Viêm Hoàng nghiêng người, cúi nhìn nàng đỏ mặt, cười.

"Ngươi câm miệng lại!" Mắc cỡ, là nàng thỉnh cầu hắn đoạt lấy nàng? Túc Tử Nguyệt ảo não rên rỉ.

"Thế nào, cảm thấy thẹn thùng rồi hả ?" Viêm Hoàng trêu chọc nàng.

"Ngươi không nói chuyện, không ai nói ngươi câm." Túc Tử Nguyệt hung hăng nhìn hắn chằm chằm, chỉ là người đã bị hắn ôm vào trong ngực, dường như sẽ không có ảnh hưởng.

"Trong thiên hạ, chỉ có nàng nói chuyện với ta như vậy." Đối với lời nói của nàng, Viêm Hoàng lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ.

Nói cũng kỳ quái, đối với lá gan làm bậy của nàng, hắn rõ ràng tức giận, lại không trị được tội của nàng, có lẽ cũng là bởi vì nàng thẳng thắn, mới để cho hắn càng muốn cưng chiều nàng.

Cưng chiều? ! Viêm Hoàng bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình. Hắn còn muốn cưng chiều nàng?

"Để cho ta đi, vậy thì không ai dám nói như vậy với ngươi nữa, ngươi vẫn có thể làm ngươi cao cao tại thượng." Túc Tử Nguyệt bĩu môi xem thường. Hừ! Bộ dạng rất đáng gờm, nàng cần ở lại bên cạnh hắn sao?

"Nàng. . . . . ." Viêm Hoàng tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt lơ đễnh của Túc Tử Nguyệt, "Nàng quên nàng đã hứa gì rồi sao?"

"Vậy. . . . . . Cái đó không tính toán gì hết ..., nào có người dùng loại phương pháp hèn hạ đó. . . . . ."

"Thì ra nàng là một người không giữ lời hứa." Viêm Hoàng biết rõ trong lòng nàng cao ngạo, hừ lạnh chê cười.

"Ai nói?" Túc Tử Nguyệt tức giận ngồi dậy, nhìn chằm chằm Viêm Hoàng vẫn nằm trên giường .

"Vậy để chứng minh cho lời hứa của nàng, đừng nói muốn rời khỏi ta nữa." Áng mắt Viêm Hoàng thâm trầm rơi vào thân thể trần truồng mềm mại không có che giấu của nàng, dục vọng muốn nàng lại kéo đến mãnh liệt.

Đối với nàng, hắn hình như vĩnh viễn muốn không đủ.

"Ta. . . . . . A. . . . . ." Túc Tử Nguyệt khổ sở khẽ cắn môi dưới suy nghĩ, cũng không ngờ lời nói của hắn, cả người đột nhiên bị kéo vào trong ngực hắn, làm nàng không khỏi kêu khẽ một tiếng.

Viêm Hoàng chính xác cuồng nhiệt chiếm lấy môi nàng, lưỡi hắn quấn chặt lấy nàng, bàn tay vội vàng vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại mê người. . . . . .

"Bẩm báo vương!" Một tiếng truyền báo, cắt đứt ham muốn của Viêm Hoàng.

"Cút!" Viêm Hoàng tức giận hướng người ngoài cửa không biết chết sống hầm hừ.

"Nhưng. . . . . . Là tin tức liên quan đến Yên Nhu cô nương . . . . . ." Người ngoài cửa báo tin khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ sợ không cẩn thận, đầu sẽ không thấy tăm hơi.

Viêm Hoàng nhíu mày, giùng giằng có nên dừng lại động tác hay không, một lát sau, hắn rốt cuộc quyết định đứng dậy.

"Đến thư phòng chờ." Hắn đứng dậy mặc y phục.

Túc Tử Nguyệt chốc lát bình phục sau kích tình, mắt lạnh nhìn Viêm Hoàng mặc quần áo tử tế.

Yên Nhu? Cái tên này nàng dường như đã nghe qua lần thứ hai, tại sao hắn vừa nghe thấy cái tên này, liền lập tức muốn rời khỏi? Một cỗ nồng nặc không vui, ở tim nàng thoáng qua.

Viêm Hoàng đi trước, vẫn không quên quay đầu dặn dò: "Nhớ, đừng nghĩ rời khỏi ta."

Túc Tử Nguyệt kéo chặt cái mền, bọc lại thân thể bị lạnh, tầm mắt vẫn dừng ở phương hướng hắn rời đi.

Đây là cái gì? Nàng cảm thấy thân phận của mình trở nên thật thấp, tại sao hắn có thể đối nàng giống như đối kỹ nữ? Hay là bởi vì một nữ nhân khác, một nữ nhân mà nàng không biết . . . . . .

Túc Tử Nguyệt cắn chặt môi dưới, không để cho giọt nước mắt hèn yếu rơi ra, nàng mới sẽ không vì nam nhân không tim không gan đó mà khóc đâu, sẽ không. . . . . .

Mùi máu tươi chui vào trong miệng nàng, nàng lúc này mới phát hiện ra mình cắn bể môi dưới, khẽ vuốt ve môi đỏ mọng, tia máu dính vào ngón tay trắng nõn, nàng giật mình nhìn vết máu màu đỏ.

"Cô nương. . . . . . Cô nương. . . . . ." Bảo Nhi sau khi nhìn thấy Viêm Hoàng rời khỏi, mới bước vào phòng hầu hạ túc tử nguyệt , ai ngờ vừa tiến đến, liền gặp được bộ dạng ngẩn ngơ của nàng.

Túc Tử Nguyệt chậm rãi lấy lại tinh thần, đem tầm mắt nhìn về bóng người trước mắt.

Túc Tử Nguyệt chậm rãi lấy lại tinh thần, đem tầm mắt nhìn về bóng người trước mắt.

"Cô nương, người không sao chứ?" Bảo Nhi có chút lo lắng hỏi.

"Không có việc gì." Túc Tử Nguyệt quơ quơ đầu.

Có sao không? Chính nàng cũng không rõ ràng, Túc Tử Nguyệt cười tự giễu.

"Ta sai người đưa nước nóng lau người cho người, được không?" Bảo Nhi thận trọng hỏi.

Túc Tử Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Một lát sau, Túc Tử Nguyệt ngâm nước nóng đã thoải mái, nàng mất hồn xoa bóp thân thể của mình, trong đầu nghĩ đến bộ dáng hắn trước lúc rời đi. . . . . . Đúng rồi! Nàng có thể hỏi Bảo Nhi người kêu Yên Nhu kia là ai.

"Bảo Nhi, Bảo Nhi. . . . . ." Túc Tử Nguyệt vội vàng gọi Bảo Nhi.

"Cô nương, ta đây."

"Ta hỏi ngươi, phần lớn người ở đây ngươi đếu biết?"

"Đại khái đúng vậy." Bảo Nhi cung kính trả lời.

"Kia... Ngươi biết. . . . . . Yên Nhu là ai không?" Túc tử nguyệt nhẹ giọng hỏi .

"Chuyện này. . . . . ." Bảo Nhi có chút khổ sở không biết có nên trả lời hay không.

"Ngươi biết nàng đúng không? Mau nói cho ta biết. . . . . ."

"Nàng là. . . . . . Nàng hôn thê của vương, vốn là vương định vào năm nay thành hôn với nàng, nhưng. . . . . ."

Vị hôn thê? ! Túc Tử Nguyệt bị tin tức nghe được làm cho khiếp sợ.

"Nhưng mà cái gì?" Nàng cưỡng ép mình tiếp tục hỏi.

"Nhưng không biết vì sao , Yên Nhu cô nương tự nhiên mất tích, có người nói nàng không muốn gả cho vương, cho nên mới trốn chạy, cô nương nàng cũng đừng nói là ta nói , ta sợ vương mất hứng, sẽ chém đầu của ta."

"Yên tâm đi, ta sẽ không nói ra nàng ." Túc Tử Nguyệt gật đầu đồng ý thỉnh cầu của Bảo Nhi, phất tay để cho nàng tạm thời lui ra.

Hắn đã có hôn thê? Trời ạ, hắn đến tột cùng coi nàng là gì, cùng hắn lên giường, cùng hắn phát tiết, là kỹ nữ sao?

Hắn nói không để cho nàng đi, cả đời này cũng sẽ không buông nàng ra. . . . . . Nàng còn tưởng rằng hắn có chút thích nàng, có chút quan tâm nàng, nhưng. . . . . . Hắn thế nhưng đã có hôn thê. . . . . .

Thật là ngu, nàng lại ngu cho rằng hắn động tình , mà hắn thế nhưng. . . . . . Không, không đúng! Túc Tử Nguyệt bị t lời nói hiện lên trong đầu làm cho giật mình thật lâu.

"Đó, không thể nào?" Nàng thế nhưng động lòng với hắn? ! Túc Tử Nguyệt che mặt kêu thảm.

***

Gương mặt Viêm Hoàng lạnh lùng ngồi trên ghế trước thư án, tức giận vứt bỏ thư tín trong tay.

"Hắn thật là to gan, ngay cả người của ta cũng dám giành!" Con ngươi màu tím lộ ra ánh sáng khát máu làm người ta sợ.

"Ngươi định làm gì?" Viêm Huyên nhàn nhạt hỏi.

"Đương nhiên là giết hết rồi đón Yên Nhu về, nàng thuộc về nơi này." Viêm Hoàng nói chuyện đương nhiên.

Nhận được đáp án không ngoài dự đoán, nhưng, vì một nữ nhân mà khởi binh? Viêm Huyên lắc đầu không đồng ý, hắn cho những người khác lui ra, khiến bên trong phòng chỉ để lại hắn cùng Viêm Hoàng.

"Thứ cho ta mạo muội hỏi, ngươi yêu Yên Nhu sao?"

"Này với yêu có gì liên quan?" Viêm Hoàng cau mày, không hiểu nhìn về phía Viêm Huyên.

"Nếu như không yêu nàng, cần gì phải vì nàng khởi binh? Ngươi phải biết, cuộc chiến này, chắc chắn nhiều người thương vong, nếu ngươi không thương nàng, vậy thì không cần thiết đoạt lại nàng, không phải sao?"

"Nàng là hôn thê của ta." Viêm Hoàng nhìn chằm chằm Viêm Huyên chậm rãi nói.

"Như vậy vị tiểu cô kia thì sao? Ngươi đem nàng đặt vị trí nào?" Hắn có thể cảm thấy rõ ràng, Viêm Hoàng yêu thích tiểu cô nương kia, hơn nhiều so với hắn chung sống nhiều năm Yên Nhu, nhiều rất nhiều.

"Chuyện này không quan hệ gì với nàng."

"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có thể làm bạn ngươi cả đời với ngươi, lại thích hợp làm người của ngươi, đến tột cùng là người nào? Ta chỉ nói đến đây, còn lại, xin mời tự mình nghĩ."

Dứt lời, Viêm Huyên thối lui khỏi thư trai, để lại Viêm Hoàng một mình suy tư.

Nhìn Viêm Huyên đóng cửa, suy nghĩ của hắn bay vào bóng dáng mảnh khảnh —— là dung nhan của Túc Tử Nguyệt.

Hắn tại không muốn mình sẽ lưu luyến một nữ nhân như vậy, thật chưa từng nghĩ tới.

Cùng nữ nhân kia ở một chỗ, hắn có thể không cần làm bộ nguội lạnh, có thể cãi vả, không cần nhìn dáng vẻ e ngại, mặc dù luôn bị nàng làm tức giận muốn chết, nhưng hắn thích cùng nàng ở một chỗ... Cảm giác kia, còn hơn ở bên Yên Nhu nhiều.

Hắn thật không muốn buông nàng ra, thật không muốn. Hắn muốn nàng ở lại bên cạnh hắn cả đời, coi như nàng không phục tùng, coi như tính tình của nàng rất tệ, coi như nàng luôn dễ dàng đem hắn chọc giận, hắn cũng không muốn buông nàng ra. . . . . .

Thật ra thì đáp án rất rõ ràng, chỉ là hắn không thừa nhận, địa vị của nữ nhân ồn ào kia ở trong lòng hắn, đã sớm hơn Yên Nhu, hắn hiểu được mình đối với Yên Nhu cũng chỉ là tình anh em, đối với nữ nhân kia lại chân thật động lòng.

Nhưng đã biết được Yên Nhu ở chỗ nào, hắn cũng phải mang về nàng, dù sao nàng trách nhiệm là của hắn, cho dù. . . . . . Hắn đã tính toán giải trừ hôn ước với nàng, nàng vẫn như cũ là người "Viêm quốc", là trách nhiệm của hắn, cho nên hắn phải mang nàng về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play