Viêm Hoàng rất nhanh đã tìm được suối nước nóng như lời của Viêm Huyên, hắn nghiêng người xuống ngựa, để mặc con ngựa đi lại xung quanh.
Hắn đi về phía suối nước nóng, cởi quần áo, rồi vùi cả thân hình cường tráng vào trong nước, ngửa đầu tựa vào một tảng đá lớn nổi lên, hưởng thụ nước suối thiên nhiên.
Quả thật như Huyên nói, đây là nơi mà người ta có thể thả lỏng tâm tình, vừa yên tĩnh vừa thanh u [1], giống như có thể quên đi mọi thứ....
[1] thanh u: thanh tịnh và đẹp
“Aaaaaaa.... ......”.
Đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi vang lên làm Viêm Hoàng tỉnh lại, hắn nhíu mày thật sâu.
Đông.... ...
Viêm Hoàng khó tin nhìn vật lạ từ trên trời rơi xuống, thẳng tắp rơi vào trong nước.
“Khụ khụ..... A, Shit, có chuyện gì vậy? Khụ khụ.....”. Túc Tử Nguyệt chật vật ổn định thân mình trong nước, trong lòng thầm nghĩ may mà mình biết bơi nếu không thì chết chắc.
Viêm Hoàng chăm chú nhìn vào “đồ vật” bỗng nhiên xuất hiện.
Âm thanh kia nghe giống như là do người phát ra, hơn nữa còn là một nữ nhân! Chân mày Viêm Hoàng càng nhíu chặt.
Đây chính là sự ngạc nhiên mà Huyên muốn cho hắn thấy sao? Một nữ nhân từ trên trời rơi xuống?
Sau khi hít thở bình thường Túc Tử Nguyệt mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì? A.....”. Đôi tay Túc Tử Nguyệt khẽ che đôi môi, sợ mình sẽ kêu lớn hơn...
Nàng....... Nàng đang nhìn thấy cái gì? Dùng sức dụi mắt lần nữa mới nhìn lại, lần này nàng khẳng định mình không nhìn nhầm, ở đó thực sự có người, hơn nữa còn là một —— nam nhân không mặc gì. [2]
[2] Nguyên tác ở đây là lộ ra trọn vẹn nam nhân :D
“Ngươi.... Ngươi.... ... Ngươi là ai?”. Thật may là suối nước nóng này khá rộng cho nên nàng có thể cố gắng giữ khoảng cách với hắn. Túc Tử Nguyệt không ngừng bơi cách xa Viêm Hoàng.
“Có lẽ ta hỏi nàng lời này mới đúng!”. Viêm Hoàng nhìn nữ nhân trước mắt này nhạo báng, nàng lại không biết hắn là ai?
“Là ta hỏi ngươi trước, ngươi nên trả lời ta mới đúng”.
Túc Tử Nguyệt không vui trừng nam nhân trước mắt, tại sao nàng lại cảm thấy người này cười thật chói mắt, dường như có ý tứ khinh thường?
“Đừng có giả bộ, có phải Huyên gọi nàng tới đây không?”.
Viêm Huyên nghĩ được một biện pháp “thả lỏng” rất tốt.
“Cái gì, ngươi đang nói cái gì?”. Túc Tử Nguyệt không hiểu hắn đang nói cái gì, cái gì Huyên, có ý gì?
“Nàng muốn chơi trò chơi sao? Nhưng ta không có hứng thú cùng nàng chơi đùa rồi!”.
Viêm Hoàng mở đôi mắt tà mị đánh giá nữ nhân trước mặt.
Thành thật mà nói thì ánh mắt của Huyên không tệ lắm. Nữ nhân này bề ngoài xinh đẹp, da dẻ trắng nõn nà, khuôn mặt mềm mại đáng yêu, đôi mắt to cương nghị [3], đôi môi hồng nộn non mềm..... Viêm Hoàng quan sát xuống bên dưới, ánh mắt càng trở nên thâm trầm...
[3] cương nghị: cương quyết + nghị lực
Nàng mặc một bộ quần áo kì quái ướt đẫm dính chặt vào thân hình mảnh khảnh, những nơi nữ tính mềm mại trên người nàng hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn làm bụng dưới vọt lên một cỗ nóng rực.
“Đến đây”. Hắn trầm giọng ra lệnh.
“Dựa vào cái gì?” Đùa à, gọi nàng đến thì nàng phải đến sao? Hắn nghĩ mình là ai?
Nàng công nhận tên này trông rất đẹp trai.... nhưng nàng không biết hắn, hắn dựa vào cái gì có thể ra lệnh cho nàng?
Viêm Hoàng tức giận trợn mắt nhìn nữ nhân này. Nàng dám phản kháng hắn? Cho đến bây giờ chưa ai dám cãi lời hắn cả.
Giơ tay cầm đai lưng trong đống quần áo, hắn nhẹ nhàng dùng sức ném về phía nàng, trong giây lát Túc Tử Nguyệt đã rơi vào trong ngực hắn.
Túc Tử Nguyệt kinh ngạc, rõ ràng một lúc trước nàng cách hắn rất xa, tại sao bây giờ lại như thế này?
“Buông ta ra!”. Túc Tử Nguyệt tức giận quay mặt nhìn vào khuôn mặt tuấn mĩ kêu to.
Cái tên ghê tởm này! Hiện tại đang ở đâu nàng cũng không biết, vậy mà lại rơi vào tình cảnh này? Khó chịu hơn nữa là.... tên này còn chưa mặc quần áo vào.
Cha ơi, rốt cuộc cha đưa con đến chỗ quái quỷ nào vậy? Túc Tử Nguyệt kêu thảm trong lòng.
“Nàng thật không ngoan, nàng nghĩ bây giờ nàng có thể thoát được sao?”.
Viêm Hoàng nâng cằm của nàng lên để nàng nhìn kỹ đôi mắt màu tím, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
“Ngươi....”.
Vốn định mắng to nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt màu tím Túc Tử Nguyệt ngây người. Nàng chưa thấy ai có con ngươi màu tím, lại là màu tím xinh đẹp như thế, rất đẹp mắt.
Quả nhiên ai cũng sợ hãi đôi mắt tím của hắn, lòng của Viêm Hoàng lại rơi xuống vực sâu.... Cơn tức giận lại vọt lên.
Viêm Hoàng nắm chiếc cằm xinh xắn của Tử Nguyệt, không báo trước cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ tươi của nàng, tàn khốc giày xéo thô bạo giống như trả thù.
“Ách...”.
Túc Tử Nguyệt bị sự tấn công bất thình lình làm cho tỉnh lại. Tại sao lại thế này? Nàng đang bị một nam nhân xa lạ hôn?!
“Ưm...”.
Tử Nguyệt dùng sức để thoát khỏi sự khống chế của Viêm Hoàng nhưng lực bất tòng tâm, sức lực của nàng không thể so được với hắn.
Viêm Hoàng dùng sức mút lấy đôi môi của nàng, bàn tay nhẹ nhàng dùng sức khiến nàng phải mở miệng, thừa dịp đó lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, cố ý triền miên với đôi môi mềm mại của nàng.
Túc Tử Nguyệt bị hôn đầu óc có chút choáng váng, nàng cảm thấy như trời đất đang quay cuồng, tại sao có thể như vậy? Tại sao toàn thân của nàng như mất đi hết sức lực? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là một cái hôn không thỏa mãn được Viêm Hoàng, vì vậy tay hắn dời xuống xé rách quần áo trên người nàng, ung dung vuốt ve nơi đẫy đà của nàng.
“Ưm... đừng....”.
Khi Túc Tử Nguyệt nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, sau đó lại cảm thấy một bàn tay to, thô ráp của ai đó đang làm gì nàng, nàng rất muốn phản kháng nhưng lại không thể động đậy.
Với sức lực của nàng thì dù có giãy giụa cũng không là gì với Viêm Hoàng, dù có liều mạng chống cự cũng không ngăn cản được hắn.
Hơi thở nóng rực của Viêm Hoàng mãnh liệt bao quanh toàn thân nàng, môi lưỡi không ngừng trêu chọc trong miệng nàng, mà bàn tay cũng không kiêng dè vuốt ve ngực của nàng. Túc Tử Nguyệt giãy giụa cũng không thoát ra được chỉ có thể để mặc hắn xâm phạm.
Một bàn tay khác của Viêm Hoàng dừng ở hông của nàng, kéo nàng dính sát vào hắn, người nàng trần trụi dính sát vào lồng ngực cũng trần trụi của hắn.
Sau khi tàn sát xong đôi môi đỏ mọng của nàng, đôi môi của hắn cũng rời khỏi đôi môi của nàng nhưng không thả nàng ra mà lưỡi của hắn nhẹ nhàng tỉ mỉ liếm vành tai xinh xắn của nàng, làm nàng khẽ run.
Viêm Hoàng nhẹ giọng cười, đầu lưỡi tà ác liếm xuống dưới, nhẹ nhàng xẹt qua gò má sau đó lưu luyến dừng lại ở cổ nàng. Lúc này bàn tay đang dừng ở trên eo cũng dời lên trên tập kích bên còn lại, ngón tay càng càn rỡ nắm nhẹ nụ hoa đã đứng thẳng của nàng.
“A... Dừng tay!”. Ý thức được hành động thân mật của Viêm Hoàng, Túc Tử Nguyệt sợ hãi muốn đẩy hắn ra.
Người này là ai? Sao lại làm thế với mình? Đầu óc Túc Tử Nguyệt trống rỗng, không thể suy nghĩ được.
Giờ phút này nàng chỉ mong có thể thoát khỏi sự trói buộc của nam nhân này, nhưng dù nàng có giãy giụa như thế nào thì hắn vẫn có thể dễ dàng ngăn chặn nàng. Túc Tử Nguyệt cảm thấy hoảng sợ, nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp phải tình huống như thế này.
Viêm Hoàng đột nhiên ôm lấy cổ nàng, bế nàng về bên hồ, đặt lưng trên phiến đá, thân thể to lớn chen vào giữa hai chân nàng, sau đó nghiêng người hung hăng mút chặt nụ hoa phấn hồng đã nở rộ.
“Không....”. Hai chân Túc Tử Nguyệt đạp lung tung, liều mạng muốn kháng cự cảm giác tê dại mà hắn gây ra cho nàng.
Không để ý đến sự phản kháng của Túc Tử Nguyệt, Viêm Hoàng hung hăng xé nốt chỗ quần áo trên người nàng. Trong nháy mắt, trên người nàng chỉ còn một cái tiểu khố [4].
[4] tiểu khố: quần nhỏ ~~!
“Dừng tay!”. Túc Tử Nguyệt nỗ lực kéo lại tâm trí đang rối loạn, muốn ngăn cản chuyện hoang đường này lại.
“Tên đáng chết, ngươi không thể làm như thế với ta! Vô lại....”. Rốt cuộc nàng không nhịn được chửi hắn, nàng mặc kệ cái gì là giáo dục, bây giờ nàng chỉ muốn thoát khỏi chỗ này.
Nghe Tử Nguyệt văng tục, Viêm Hoàng nhíu mày không vui.
“Ngu ngốc, sớm biết thế này thì sao lại đồng ý với giao dịch đó? Ta không phải là thánh nhân, càng không phải là quân tử!”. Viêm Hoàng vẫn nghĩ nàng là nữ nhân mà Viêm Huyên phái đến tắm cùng hắn.
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, buông ra!”. Túc Tử Nguyệt muốn tách ra khỏi tư thế mập mờ này.
“Ngốc, ta đã nói là ta không có hứng chơi đùa với nàng!”.
Viêm Hoàng trực tiếp hôn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, hắn không có thời gian rảnh rỗi nghe nàng kêu loạn.
Hắn dùng sức ngăn Túc Tử Nguyệt, một tay dễ dàng khống chế hai tay của nàng, mà môi của hắn vẫn thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng.
Viêm Hoàng khẽ liếm láp cái cổ đẹp đẽ, thỉnh thoảng gặm cắn, thỉnh thoảng mút, trên da thịt trắng nõn của nàng hiện lên những dấu đỏ thẫm, lộ ra trên màu da trắng hồng, càng nhìn càng mê người.
Cái miệng tham lam hình như vẫn chưa được thỏa mãn, môi lưỡi Viêm Hoàng đi tới nụ hoa màu hồng đứng thẳng. Đầu tiên đầu lưỡi hắn đảo quanh đỉnh nhũ, sau đó mút vào....
Túc Tử Nguyệt không hiểu nam nhân này đã làm gì nàng? Nàng cảm thấy cả người nóng ran, môi lưỡi của hắn đi đến đâu đốt lên ngọn lửa ở đó.
Ông trời, ai đến nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì? Toàn thân nàng mềm nhũn và cảm giác tê dại ngứa ngáy này là cái gì?
Chẳng biết từ lúc nào bàn tay Viêm Hoàng đã thăm dò vào giữa đôi chân thon dài của Túc Tử Nguyệt, ngón tay tà ác càn rỡ dò vào trong tiểu khố, xoa nắn nụ hoa tư mật của nàng....
“Không.... Không được......”. Túc Tử Nguyệt bị hành động này của hắn dọa, muốn khép hai chân lại nhưng vì thân hình cao lớn của hắn mà nàng không thể làm được.
Người này muốn làm cái gì? Làm sao hắn lại làm như thế với nàng? Làm sao tay của hắn có thể đưa vào.... Gương mặt xinh đẹp của Túc Tử Nguyệt ửng đỏ.
Túc Tử Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nhưng đối mặt với khí phách của nam tử xa lạ này nàng lại cảm thấy sợ... Trong mơ hồ nàng biết mình sẽ không thoát được lần này.
Viêm Hoàng dễ dàng khóa trụ thân thể của nàng, sau đó dùng một tay gạt tiểu khố của nàng, ngón tay tà ác càng thêm càn rỡ xâm phạm nơi tư mật của nàng.
“Suỵt, ngoan ngoãn nghe lời”.
Viêm Hoàng nghiêng người hôn môi nàng, nuốt hết những âm thanh kháng nghị của nàng, mà ngón tay thon dài vẫn dò xét nơi cấm địa.
“A, dừng tay...”. Nóng quá, thật là nóng quá. Túc Tử Nguyệt cảm thấy lý trí như muốn bỏ nàng, tất cả các giác quan của nàng đều bị người nam nhân này chiếm lấy, nàng không thể suy nghĩ cũng không cảm giác được.
“Dừng tay.... Ta sợ không thể làm theo ý nàng rồi....”. Viêm Hoàng khẽ cười, ngón tay đùa bỡn nụ hoa mỹ lệ núp trong cánh hoa.
“Không... dừng tay....”. Túc Tử Nguyệt thở hổn hển, nàng là người mới nếm thử trái cấm, làm sao có thể chịu đựng được sự trêu chọc của Viêm Hoàng.
“Không cần? Vậy.... Đây là cái gì?”.
Ngón tay của hắn cuồng vọng xâm chiếm nơi tư mật đã ẩm ướt, hai ngón tay xoa nắn hai cánh hoa....
“A.....”. Tử Nguyệt thở khẽ ra tiếng, nàng không thể kháng cự lại cảm giác nóng rực đang truyền đến. Lúc này nàng chỉ có thể dựa hoàn toàn vào người của Viêm Hoàng.
“Xem kìa, nàng đã ướt như thế này rồi, có phải nàng cũng muốn?”. Viêm Hoàng ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng cười.
“Không phải.... Không phải như thế”. Túc Tử Nguyệt ra sức lắc đầu, nàng không muốn nhưng sao thân thể nàng không nghe lời nàng?
“Tiểu Phiến Tử [5], nàng muốn phải không?”.
[5] phiến tử: là kẻ lừa đảo, lừa gạt.
Viêm Hoàng dùng một ngón tay tham lam dò xét tiểu huyệt của nàng, muốn nàng ra càng nhiều chất lỏng ngọt ngào.
“A.... Không cần!”.
Túc Tử Nguyệt không làm được gì ngoài run rẩy, những việc hắn làm quá xa lạ, quá kích thích. Nàng không thể làm được gì, chỉ có thể mặc Viêm Hoàng đốt cháy từng chỗ trên người nàng.
Viêm Hoàng chăm chú nhìn nơi tư mật đã sớm ướt át vì bị hắn trêu chọc, đôi mắt tím càng tối thêm vài phần.
Đôi tay tách đôi chân trắng noãn, nơi kín đáo hồng nhuận ướt đẫm hoàn toàn rơi vào trong tầm mắt hắn, hô hấp của hắn càng thêm dồn dập.
(Editor: *phụt máu* *chùi chùi* *tiếp tục dòm*)
Thấy hắn nhìn thẳng nơi tư mật của nàng không chút kiêng kị, Túc Tử Nguyệt khó chịu đỏ mặt, đôi tay dùng sức đánh vào người trước mặt.
“Ngươi buông ta ra! Buông ra... A......”.
Viêm Hoàng không quan tâm sự kháng cự của nàng, đầu chợt cúi xuống, đầu lưỡi khẽ liếm nụ hoa đã đỏ bừng mà ngón tay ở trong cơ thể nàng cũng bị nàng mút chặt.
Nàng ấm áp, bao chặt ngón tay hắn. Hắn không nhịn được bắt đầu di chuyển ngón tay còn lưỡi vẫn liếm láp cánh hoa xinh đẹp của nàng....
“A......”.
Túc Tử Nguyệt không chịu nổi nhiệt tình của hắn, hai tay vô lực muốn đẩy đầu hắn đang chôn giữa hai chân nàng ra nhưng không ngờ hắn lại đưa thêm một ngón tay nữa thăm dò ——
“Đau.... A.....”.
“Ông trời! Nàng thật chặt......”. Hai ngón tay của Viêm Hoàng đang bị hạ thể của nàng gắt gao bọc lại.
Môi của hắn vẫn tiếp tục đảo ở nơi tư mật của nàng, ngón tay thì từ từ luật động trong cơ thể nàng, từ chậm đến nhanh cho đến khi trong cơ thể nàng không chịu nổi co rút một trận... Thân thể Túc Tử Nguyệt mềm nhũn chỉ có thể dựa trên tảng đá.
Viêm Hoàng liếm láp khóe miệng sau đó đứng thẳng điều chỉnh thân thể của nàng đến độ cao vừa phải, đôi tay nâng hai chân của nàng sau đó đặt nóng rực to lớn của hắn vào miệng tiểu huyệt thử thăm dò.
Túc Tử Nguyệt không hiểu hắn còn muốn làm cái gì, vô lực mở mắt thì bị một màn trước mắt dọa sợ.
“Không... Không cần.... Ngươi định làm gì?”.
Ông trời, hắn thật to! Không phải là hắn muốn đem “cái đó” nhét vào trong cơ thể nàng chứ? Vậy thì sẽ xé rách nàng mất.... Túc Tử Nguyệt sợ hãi muốn trốn sự xâm phạm của hắn.
“Ngoan, đừng ầm ĩ, cái này sẽ thỏa mãn nàng hơn cả ngón tay”. Viêm Hoàng tà khí cười.
Mặc kệ sự cự tuyệt của nàng, Viêm Hoàng đợi đã thấy đau, làm sao có thể dừng lại? Hắn đẩy hông một cái, khổng lồ nóng rực hung hăng đâm sâu vào hoa tâm của nàng.
“A... Thật là đau.....”. Túc Tử Nguyệt thở hổn hển, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Viêm Hoàng nhíu mày, biết nàng khó chịu. Nhưng nàng không phải là nữ nhân Viêm Huyên tìm đến sao? Tại sao lại là một xử nữ?
“Đừng lộn xộn”. Viêm Hoàng chỉ có thể dùng ý chí còn sót lại kiềm chế mình không luật động trong tiểu huyệt khít chặt của nàng, chờ thân thể nàng thích ứng với sự hiện hữu của hắn.
Chết tiệt! Nàng thở hổn hển làm bụng dưới càng hút chặt khổng lồ của hắn. Hắn cắn răng chịu đựng sau đó thử trấn an nàng.
“Thả lỏng, nàng thả lỏng ra, thích ứng với cảm giác có ta trong cơ thể, sẽ không sao đâu....”
Túc Tử Nguyệt nghe lời thả lỏng vì nàng rất đau, sau đó dần dần nàng đỡ đau hơn.
Đến lúc này Viêm Hoàng không đợi được nữa, hắn rút ra rồi lại động thân đi vào, không ngừng đâm chọc trong cơ thể nàng.
“A.... .......A.... ...... ....”.
Túc Tử Nguyệt ôm chặt lấy người hắn, mặc hắn làm gì thì làm, cho đến khi hắn bắn ra dịch nóng vào trong cơ thể nàng, rốt cuộc nàng không chịu nổi, ngất đi.
***
Lúc Viêm Hoàng ra khỏi rừng trúc trời đã tối, ba người ở bên ngoài thở một hơi như trút được gánh nặng.
“Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng ra, đệ đang nghĩ có nên đi vào tìm huynh không....”.
Lời nói của Viêm Huyên bị người được ôm trong lòng Viêm Hoàng làm im bặt, không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể ngây ra nhìn.
“Đây là cái gì?”. Viêm Huyên cau mày phỏng đoán. Chẳng lẽ là người mà nhà tiên tri đã nói đến.
“Nàng không phải là ngạc nhiên đệ dành cho huynh sao?”. Viêm Hoàng ôm chặt nàng, bảo hộ trong ngực.
“Đệ? Làm cái gì cơ?”. Viêm Huyên không hiểu.
“Không phải đệ tìm nữ nhân này đến cho huynh sao?”. Viêm Hoàng nhướn lông mày.
“Đệ không có tìm ai đến đây cả”.
Đó là một nữ nhân? Chẳng lẽ người mà nhà tiên tri đã nói là nữ nhân đang nằm trong ngực Viêm Hoàng? Không thể nào, nhà tiên tri bị váng đầu à? Một nữ nhân làm sao có thể ngăn được Viêm Hoàng? Viêm Huyên bắt đầu nghi ngờ năng lực của nhà tiên tri.
“Thật sao?”.
Viêm Hoàng cúi đầu nhìn bóng dáng mềm mại trong ngực. Xem ra phải chờ nàng tỉnh lại mới có thể biết được chân tướng.
“Thôi được, chúng ta về thành”.
Viêm Hoàng không nói gì, thúc ngựa về thành, ba người sau lưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
***
Trên chiếc giường to lớn có một bóng dáng mảnh khảnh, nàng khẽ động thân mình sau đó chậm rãi mở cặp mắt mệt mỏi.
Túc Tử Nguyệt trừng mắt, nhìn khung cảnh xa lạ sau đó có cảm giác đau đớn lan tràn.
Ông trời! Đây là đâu? Tại sao nàng cảm thấy đau, rất đau? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tử Nguyệt muốn xuống giường, không ngờ hai chân vừa đặt xuống đất cả người nàng mềm nhũn ngã trên mặt đất. Sau đó nàng phát hiện mình không mặc quần áo!
Cúi đầu nhìn, trên người đầy những vết xanh xanh tím tím!
“Ông trời!”. Nàng thở mạnh một cái.
Đó không phải mộng! Những cái đó.... Không phải là mộng sao?
Tử Nguyệt khiếp sợ nắm chặt tơ lụa mềm mại trong tay, không tin được mình lại gặp phải sự việc đó.
“Nàng đang làm gì vậy?”.
Viêm Hoàng bước vào tẩm phòng [6] thấy Tử Nguyệt ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp ngẩn ngơ, hắn bước đến ôm nàng về giường.
[6] tẩm phòng: phòng ngủ.
Túc Tử Nguyệt nhìn nam tử anh khí [7] trước mặt thì có phản ứng, nàng vung tay lên muốn đánh vào mặt hắn nhưng lại bị hắn ngăn lại.
[7] anh khí: khí khái hào hùng.
“Nàng làm cái gì vậy?”. Viêm Hoàng tức giận đỡ sự tấn công của nàng, bắt lấy cổ tay nàng.
“Ngươi là tên khốn kiếp đáng chết! Hạ lưu! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta....!”. Túc Tử Nguyệt tức giận hầm hừ, nước mắt lăn xuống hai má.
Tại sao nàng lại bị đối xử như thế? Nàng vẫn cho rằng loại chuyện đó chỉ có thể làm cùng người mình yêu. Cho dù ở cuộc sống hiện đại chuyện đó là bình thường, cho dù nàng bị bạn bè cười nhạo thì nàng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Nàng thừa nhận mình rất bảo thủ nhưng nàng cảm thấy loại chuyện đó chỉ hai người thật tình yêu nhau mới làm, nhưng cái tên nam nhân này lại có thể.... lại có thể....
“Tốt nhất là nàng mau thu hồi lời nói của mình lại”. Viêm Hoàng lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mắt đang khóc lóc thương tâm.
Không có ai, chưa có một ai có thể mắng hắn! Mà hắn càng không cho phép một nữ nhân mắng hắn.
“Cái tên nam nhân xấu xa này! Làm sao ngươi lại có thể đối xử với ta như thế?”. Túc Tử Nguyệt không nghe Viêm Hoàng uy hiếp, nàng chỉ biết phải mắng cho hả giận.
“Đủ rồi! Đây là nơi ta thống trị, ta có quyền quyết định đối với nàng như thế nào, đừng có liều lĩnh mà ầm ĩ với ta!”. Viêm Hoàng tức giận nắm lấy cằm nàng, bắt nàng nhìn vào đôi mắt tím của hắn.
“Ngươi đang nói chuyện hoang đường gì thế? Cho dù nơi này là địa bàn của ngươi thì ngươi cũng không có quyền ép buộc ta, ta không phải là người dễ....”. Túc Tử Nguyệt không chịu thua tiếp tục mắng.
“Rốt cuộc nàng nói đủ chưa?”.
“Không không, ta còn muốn mắng, ngươi là đồ khốn kiếp,... Ưm....”.
Toàn bộ lời mắng tức giận của Túc Tử Nguyệt đều bị Viêm Hoàng nuốt vào trong miệng, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi tay không ngừng đánh vào lồng ngực rắn chắc của Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng nặng nề hôn Túc Tử Nguyệt, lấn áp nàng trên giường, thân thể cường tráng đè ép không cho nàng động đậy.
Hắn lại làm như thế với nàng?! Túc Tử Nguyệt tức giận, nàng há mồm cắn... Mùi máu tanh truyền đến...
Viêm Hoàng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nữ nhân phía dưới, không để ý đến vết máu trên khóe môi.
Túc Tử Nguyệt không nhận thua cũng nhìn chằm chằm vào Viêm Hoàng, nam nhân đang ở phía trên người nàng.
Nữ nhân này rất đặc biệt. Viêm Hoàng dời thân, đứng bên giường quan sát bóng dáng nhỏ nhắn.
“Nàng tên là gì?”. Hắn rất hứng thú với nữ nhân này.
“Hừ!”. Túc Tử Nguyệt ngồi dậy lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt.
“Ta nghĩ nàng còn chưa rõ ràng tình huống, ta nói lại một lần nữa, ta —— người thống trị cao nhất Viêm quốc, không chấp nhận bất cứ người nào vô lễ với ta, tốt nhất nàng đừng có chọc giận ta!”.
“Viêm quốc?!”. Là cái nơi quỷ quái nào? Nàng chưa từng nghe qua. Túc Tử Nguyệt bắt đầu suy nghĩ tìm kiếm tin tức liên quan đến cái tên này nhưng nàng không thể nghĩ ra được một cái gì.
“Nàng là ai? Từ đâu tới? Có mục đích gì?”. Viêm Hoàng nhẫn nại hỏi lần nữa.
Túc Tử Nguyệt tức giận nhìn nam nhân cao cao tại thượng, người này dám dùng giọng điệu tra hỏi phạm nhân để hỏi nàng?
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết, hơn nữa ngươi là ai? Ta không biết ngươi, cũng chả biết cái nơi quỷ quái này! Ngươi là ai mà dùng giọng điệu đó nói với ta?”.
Viêm Hoàng ôm ngực nhìn nữ nhân quật cường trước mặt, lời nói của nàng làm hắn buồn cười.
“Nàng không biết đây là đâu, không biết ta là ai?”. Nữ nhân này nói láo giỏi thật, nhìn vẻ mặt thành thật của nàng hắn rất muốn vỗ tay khen ngợi.
“Không biết là không biết”. Khuôn mặt Túc Tử Nguyệt vẫn rất quật cường.
“Đừng đóng kịch nữa! Nàng là gian tế do ai phái tới, mục đích là gì?”.
“Nếu như ta biết tại sao ta lại bị đưa đến cái nơi này thì cũng tốt”.
Cái gì mà gian tế với đóng kịch. Nói đến cùng thì nàng mới là người đáng thương vô tội nhất, tự nhiên bị đưa đến một nơi không quen thuộc, lại còn bị.... Càng nghĩ càng cảm thấy rất uất ức, nước mắt lại rơi xuống.
“Đừng có dùng nước mắt để trốn tránh vấn đề”. Viêm Hoàng không thích nhìn thấy những giọt nước mắt trên gương mặt mềm mại của nàng.
“Ai mượn ngươi quản, ta thích khóc thì liên quan gì đến ngươi”. Túc Tử Nguyệt tức giận vuốt nước mắt trên má, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?”. Viêm Hoàng lạnh lùng đe dọa.
“Ta không để ý đến ngươi, ngươi làm gì được ta?”. Túc Tử Nguyệt cố ý.
“Nàng rất can đảm”. Viêm Hoàng nhếch môi cười tà tứ. “Ta muốn xem nàng có thể như thế đến khi nào?”.
Viêm Hoàng không nói trước tiến lên áp vào thân thể mảnh khảnh, động tác mạnh mẽ thô bạo không hề thương hương tiếc ngọc, khuôn mặt tuấn tú đối diện với con ngươi hoang mang sợ hãi của nàng.
“Ngươi muốn làm gì?”. Túc Tử Nguyệt hét lên, dùng sức đẩy lồng ngực cứng như sắt của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT