Sau khi vào tiểu học, các buổi học ngoại khóa của Ngô Thần đều được sửa lại lịch, buổi học nhảy Latin chuyển sang vào buổi tối cuối tuần. Đàn dương cầm thì được luyện tập vào trước thời gian đi ngủ một giờ, luyện tập
thư pháp và cờ vây đều được an bài vào buổi tối. thuốc Đông y thì đã
được Ngô Thần chuyển sang thành những thứ yêu thích mà thôi , dù sao
thời gian chỉ có như vậy, con người khả năng có hạn không phải cái gì
cũng học được hết, chỉ có thể lựa chọn những thứ mình thích hợp mà buông tha cho những thứ khác, có mất ~ mới có được !
Hôm nay khi về nhà , thì thấy baba cùng chú Lưu đang nói chuyện trong thư
phòng, Ngô Thần và Lưu Mẫn đi vào chào hỏi rồi đi ra ngay .
Nhà Lưu Mẫn và nhà của Ngô Thần đều ở cùng trong một tiểu khu, cho nên Ngô
Thần mới có thể mỗi ngày cùng đi học với Lưu Mẫn, tan học còn có thể
cùng nhau về nhà. Chú Lưu cũng thỉnh thoảng mới đến Ngô gia, nhưng hầu
hết bọn họ đều ở thư phòng cho nên rất ít khi gặp được. Xem ra bọn họ có lẽ đang có kế hoạch nào lớn đây~
Ngô Thần
sau khi quen biết Lưu Mẫn, thì không tiếp tục học giáo viên dạy dương
cầm cũ nữa mà chuyển sang học giáo sư dậy đàn của Lưu Mẫn. Giáo viên
dậy dương cầm của Lưu Mẫn chính là phó giáo sư khoa âm nhạc hệ dương cầm của đại học H , thật ra giáo sư này là bác của Lưu Mẫn.
Lưu giáo sư có một con gái tên là Đường Vũ, so với Lưu Mẫn chỉ nhỏ một
tháng, cho nên cũng thật tự nhiên mà trở thành chị bé của Ngô Thần. Mỗi
sáng sớm thứ 7 chú Lưu hoặc Ngô baba sẽ đưa Ngô Thần đi học ở tỉnh A,
sau đó khi nào học xong sẽ đón cô trở về.
Trước đây khi thời gian học dương cầm, lúc vừa mới bắt đầu, Ngô baba còn có
thể ở lại nhà giáo sư chờ cô. Dần dần Ngô baba và chú Lưu càng ngày đi
làm càng sớm, sau đó càng ngày càng về trễ. Đến tận mấy ngày nay cô mới
biết được, thì ra là chú Lưu và Ngô baba quyết định tìm hiểu thị trường
của thành phố A, nếu có thể thì sẽ mở rộng thị trường qua đó.
Đối với ý định này Ngô Thần luôn luôn ủng hộ . Ngô Thần vẫn luôn tự hỏi
mình sẽ vào học trường sơ trung nào, trường sơ trung A của tỉnh H hay là trường sơ trung A của tỉnh A. Một cái là trung học trọng điểm của tỉnh
một cái là trường trung học đứng đầu quốc gia. Chỉ khác nhau duy nhất là sơ trung A lại ở tỉnh A, lấy độ tuôi này của Ngô Thần, cô chắc chắn
rằng ba mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho cô một mình đi tỉnh A học. Cho
nên Ngô Thần đang suy nghĩ làm thế nào để vứt được cái vấn đề này cho ba mẹ Ngô đây, phải lấy lí do này để cho bọn họ làm một cái quyết định.
Bởi vì thời gian chờ đợi càng ngày càng dài, sau khi Ngô Thần học xong
dương cầm sẽ theo xem Đường baba dậy các học sinh thanh nhạc, Đồ rê mi
Đồ rê mi, trong đám học sinh của Đường baba lại có thêm một tiểu Ngô
Thần. Đường baba rất thích tiếng nói của Ngô Thần, bởi vì lần trước cổ
họng bị tổn thương, tiếng nói của Ngô Thần tuy rằng còn không có bị mất giọng, nhưng so với những đứa bé khác đều trầm hơn. Nếu tiếp tục phát
triển hẳn là có thể trở thành một giọng nữ trung. Mà giọng nữ trung ở
thời này thì mười phần là một miếng bánh hương vị tươi mới.
“Tiểu Thần, con đã bao giờ có hứng thú với ca hát hay không?” Đường baba hỏi tiểu Ngô Thần.
“Không có ạ, con đối với ca hát chỉ là sở thích. Chẳng lẽ con không có hứng
thú với ca hát sẽ không được làm học sinh của chú Đường nữa ạ?” Ngô Thần tò mò hỏi Đường baba.
“Làm sao có thể như
vậy được! Chỉ là chú Đường cảm thấy giọng của tiểu Thần rất hợp với ca
hát nha, cho nên chú Đường chỉ muốn hỏi tiểu Thần có thích hát hay không thôi. Vậy Ngô Thần đã nghĩ sau này con muốn làm gì không?” Kỳ thật này
đáp án này làm cho Đường baba thực giật mình. Hiện tại có đứa nhỏ nào
lại không ôm mộng làm ngôi sao cơ chứ, vậy mà đứa bé này còn nhỏ như vậy còn có thể từ chối? Chẳng lẽ là do nó quá nhỏ chưa hiểu được hàm
nghĩa của từ ngôi sao sao?
Học sinh của
Đường baba có rất nhiều, bởi vì ông nội của Đường Vũ cũng là một giáo sư có tiếng, Đường baba tuy rằng vẫn còn rất trẻ tuổi khoảng chừng hơn ba
mươi, nhưng ông cũng đã là một trong những phó giáo sư hệ âm nhạc , học sinh từ tay ông đào tạo nên đều bước ra đời làm nghệ sĩ, nhân tài xuất
hiên tầng tầng lớp lớp.
Đáng tiếc, dù như
vậy nhưng Đường baba vẫn chưa có đệ tử nào làm cho ông cảm thấy hài lòng trừ con gái Đường Vũ, bây giờ có thêm tiểu Ngô Thần 6 tuổi này. Ông
biết con bé là một tiểu thiên tài, nhưng ông không thể vì thế mà buông
tha cho hạt giống âm nhạc này được.
Chuyện này vẫn nên để từ từ đi, biết đâu đó khi lớn lên nhỡ đâu con bé lại thay đổi quyết định.
“Con muốn giống như ba mẹ con kiếm thật nhiều tiền, sau đó đi du lịch vòng
quanh thế giới!” Ngô Thần lớn tiếng trả lời vấn đề của Đường ba ba .
Đường baba lúc này đã nhận định Ngô Thần vẫn còn nhỏ, còn chưa có hiểu được giấc mộng là cái gì. Ông thật sự cũng không thể trách được Ngô Thần
không có giấc mộng làm ngôi sao, nhưng vấn đề này kiếp trước Ngô Thần đã hiểu rõ . Cho nên, kiếp này con đường nghệ thuật chỉ là công cụ để cô
bồi dưỡng khí chất mà thôi, cô chắc chắn không cho phép bản thân mình
bước vào con đường nghệ thuật đâu ~
Mỗi lần
Ngô Thần học xong khóa học thanh nhạc, khóa học dương cầm của Lưu Mẫn
cũng xong. Sau đó chính là thời gian ba tiểu cô nương chơi đùa với nhau .
Ba người chạy như bay đến phòng của Đường Vũ. Chơi búp bê, xem poster của
các ngôi sao, sau đó lại chia sẻ những bức thư tình trẻ con, đương nhiên cái này chính là của hai người kia thôi , nếu hiện tại có người dám
viết thư tình cho Ngô Thần, Ngô Thần chắc chắn sẽ nghĩ người này tâm lý
không hề bình thường nha!
Sau khi về nhà,
Ngô baba lại đi đến nhà Lưu Mẫn tìm chú Lưu . Mỗi lần hai người bọn họ
đi lên thành A đều sang nhà nhau để báo cáo tình huống, dựa theo khoảng
thời gian này, Siêu thị của chú Lưu hẳn là sắp sửa khai trương rồi, chắc hẳn là chuyện này sẽ không vì Ngô Thần trọng sinh mà xảy ra hiệu ứng
cánh bướm chứ? !Ý thức được chuyện này mỗi lần đi mua đồ ăn với Ngô
baba, Ngô Thần sẽ đưa ra làm ý kiến cho Ngô baba rằng sao không có chỗ
tập hợp tất cả đồ ăn nhỉ, như vậy đỡ mất công đi mua đồ ăn này nọ nữa.
Hiện tại thời gian cuối tuần của Ngô Thần, trừ bỏ thứ Bảy đi thành A học đàn dương cầm thì toàn bộ đều đi học này nọ, buổi tối Ngô Thần phải đi học
nhảy Latin, buổi sáng Chủ nhật Ngô Thần có môn tiếng Anh, ngữ pháp của
tiếng Anh Ngô Thần đã nắm khá vững vàng rồi, sau khi khai giảng đã trở
thành học phát âm cho chuẩn giọng người Anh.
Cô quyết định sớm ngày đem tiêng Anh nói như tiếng mẹ đẻ,còn phải đi thi
bằng cấp 2 cấp 1 gì đó. Đây chính là điều kiện trụ cột để chuẩn bị về
sau du lịch vòng quanh thế giới! Buổi chiều Ngô Thần còn học võ thuật,
bởi vì khung xương vẫn còn không có cố định, Ngô Thần lo lắng học võ sẽ
làm cho khung xương trở nên to lớn hơn, cho nên sau khi học xong võ
thuật thì chính là nhảy Latin, về nhà lại tự mình tập Yoga, để đảm bảo
dáng người thon dài cân đối!
Ngày nghỉ qua
đi, thành tích thi cũng có . Điểm Ngữ Văn của Ngô Thần là 115 điểm và
toán học là 118 điểm tổng lại xếp thứ hai toàn khối 5. Thành tích thứ
nhất chính là Lưu Mẫn, cô chỉ kém Lưu Mẫn một điểm là có thể xếp thứ
nhất.
Thành tích này làm cho Ngô Thần rất
vừa lòng, cô không muốn làm thứ nhất, không muốn trở thành cánh chim đầu đàn, cô thấy vị trí thứ hai này rất được. Vậy cứ làm thứ hai đi, nhưng
mà cô không chắc liệu lần nào cũng ở thứ hai, vậy thì cứ cố gắng thứ hai hoặc thứ ba đi là tốt nhất.
Từ đó, mỗi ngày Ngô Thần đều lắc lư đi theo phía sau Lưu Mẫn.
Học sinh ở lớp của Lưu Mẫn trên cơ bản đều biết đến Ngô Thần, dù sao học kỳ vừa rồi Ngô Thần đều đi theo Lưu Mẫn.Lưu Mẫn đi đâu cũng đem theo Ngô
Thần, cho nên Ngô Thần gọi anh goi chị rất ngọt miệng, Ngô Thần đã
thuận lợi thu được lòng của cả lớp 1 năm 5 vào trong túi a ~( thu vào
trong túi làm được sao nha? Không biết, trước thu lại đi đã ~)
Bạn học nhảy Latin cùng Ngô Thần cũng học trong lớp này, tên là Lưu Hàm, là một cậu bé trông rất sạch sẽ. Ngô thần không hề có ý nghĩ muốn nuôi
dưỡng hắn đâu, thân thể này vẫn còn quá nhỏ, nếu muốn dấm ai trước cũng
phải để lớn lớn chút mới dấm được a!
Bởi vì
thân thể của Ngô Thần không được cao như thành tích, cho nên rất thuận
lợi được ngồi bàn đầu tiên, bên cạnh không phải là Lưu Mẫn, Lưu Mẫn ngồi ở phía sau Ngô Thần . Mà Ngô Thần ngồi cùng bàn với một người cũng
được coi như là một người quen đi, cô không phải quen chị ấy, mà là quen với em trai chị ấy. Người ngôi cùng bàn với Ngô Thần bây giờ gọi là Cao Bắc, là chị của Cao Kinh. Cái nhà này đặt tên thật quá là trùng hợp đi!
Trương trình nâng cao lớp 5 này Ngô Thần cũng đã học hết toàn bộ, cô lại tiếp
tục làm những việc giống như những tháng trước, giờ ngữ văn học tiếng
Anh, giờ toán học toán nâng cao, chỉ khác là các môn phụ cô ngồi trong
giờ nghiên cứu sinh học, vật lý, hóa học của sơ trung.Môn Chính Trị ở
sơ trung cũng không được đưa vào môn chính, hơn nữa trong khi thi cũng
được cho mở sách, cho nên Ngô Thần còn quyết đoán đem môn này bỏ qua.
Ngô Thần không thói quen đem bài tập về nhà làm. Mỗi khi thầy cô giáo cho
bài về nhà làm, cô sẽ ở trong những tiết sau hoặc giờ nghỉ làm hết bài,
về nhà sau mới thời gian luyện thư pháp và cờ vây. Huống chi, Ngô baba
và Ngô mẹ đã làm việc cả ngày rồi , chỉ có bữa ăn tối mới trở về! Ngô
Thần lại không muốn trong nhà có người khác, cho nên Ngô mẹ đến bây giờ
cũng không có thuê người giúp việc, nấu cơm dọn dẹp vệ sinh đều là tự
mình làm.
Ngô mẹ vẫn cảm thấy Ngô bảo bối
lúc nhỏ , hầu như không phản đối nếu như bà muốn làm gì, lần này Ngô
Thần lại không đồng ý mướn người giúp việc, Ngô mẹ cảm thấy Ngô bảo
bối rốt cục có chút biểu hiện bốc đồng, cho nên nàng vô cùng thích khi
Ngô Thần có biểu hiện như vậy. Bảo bối đã không thích vậy thì cũng không cần, đây chính là Ngô mẹ có cùng ý nghĩ với Ngô Thần.
Thời gian hai tháng đã trôi qua rất nhanh, sinh nhật Ngô Thần trôi qua rất
bình yên, đương nhiên hiện tại lúc này muốn trải qua một sinh nhật điên
cuồng cũng không thể, buổi tối này, Ngô Thần chính là tổ chức ở nhà mời
vài bạn tôt trong lớp đến dự.
Sau sinh nhật
Ngô Thần không lâu chính là tết nguyên đán, sai khi thi xong cũng được
nghỉ tết nguyên đán. Lần thi cuối kỳ nay Ngô Thần gặp được bạn cũ đã
hai tháng không gặp Cao Kinh và lớp trưởng Chu. Còn có cô bạn nhỏ ngồi
cùng bàn với Cao Kinh nữa. tên của cô bé là gì Ngô Thần cũng đã quên, dù sao cũng không có học cùng, nhiều lời cũng vô ích.
Nội dung cuộc thi còn rất đơn giản, bài kiểm tra ngữ văn Ngô Thần dò từng
đề mục cẩn thận, sau đó rất nhanh viết đáp án. Chính là khi viết văn , Ngô Thần vẫn là tự hỏi thật lâu, vẫn là tự thuật đi ~ tuy rằng bắt đầu được học nghị luận văn học, nhưng mà Ngô Thần lại lo lắng nếu mình viết thầy cô chấm điểm sẽ thấy không giống học sinh tiểu học.
Toán học vẫn là bài công thức như cũ, Ngô Thần làm thật sự thuận tay.Điền
xong đáp án cẩn thận kiểm tra một lần nữa, vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy
người ~ kết quả cuộc thi Ngô Thần không lo lắng lắm, đến lúc đó đến xem là tốt rồi. Bây giờ nên quyết đinh xem sẽ học trường sơ trung nào !
Cảnh tượng: thời gian bữa tối trên bàn ăn
Ngô baba: con gái, trương trinh học bây giờ có cảm thấy khó không con? Có áp lực không?
Ngô bảo bối: rất tốt ba , áp lực thì con không có cảm giác được. Chính là một ngày con thấy quá ít thời gian!
Ngô mẹ: nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi cho thật tốt, ba mẹ cũng không muốn con phải gồng mình lên như thế.
Ngô bảo bối: không phải, là con cảm thấy một ngày quá ít thời gian có thể
sử dụng , hiện tại ta mới học cấp 1, nên thời gian học rất thoải mái,
con muốn học được nhiều thứ hơn nữa. với cả thời gian dành cho học nhảy và đánh đàn rất ít.
Ngô baba cùng ngô mẹ không nói them gì nữa.
Ngô ba ba: con gái lúc trước không phải con nói là muốn có chỗ đi mua đồ ăn cho thuận tiện sao? Baba và chú Lưu chuẩn bị cùng nhau mở một cái siêu
thị, nguyên đán sẽ khai trương , về sau con muốn mua sắm cài gì chỉ cân
đi đến một nơi thôi là có hết. Hai ngày nữa ba sẽ dẫn con đi xem, ngay
trên đường từ trường học về nhà đó.
Lúc này
đến phiên Ngô bảo bối hết chỗ nói rồi, baba lần này lại có thể đem cách
thức vận hành siêu thị và địa chỉ đều thay đổi a! Có thể biết đươc ở
ngay trong khu phố mà mở siêu thị? Baba thật là vì con gái mà cố gắng
kiếm tiền nha?
Ngô bảo bối: Dạ, con đã biết. Ba, ta con muốn học sơ trung ở tỉnh A, ba mẹ cảm thấy thế nào?
Những lời này lại làm cho Ngô ba và Ngô mẹ im lặng tiếp.
Ngô mẹ: bảo bối a, sao con lại muốn học trường đó? Ba me biết trường học
kia rất tốt, nhưng là con bây giờ vừa mới tròn sáu tuổi, khi con tốt
nghiệp tiểu học còn chưa tròn 8 tuổi, ba mẹ làm sao yên tâm cho con học
trọ tận tỉnh A được?Ở trọ đồ ăn sẽ không đủ dinh dưỡng , cho nên trước
tiên ở con cứ học lên ở sơ trung A được không? Chờ công tác bên kia của
baba con ổn định, rồi chúng ta lại chuyển đi được chứ?
Ngô baba: bảo bối con hiếu học như vậy ba và mẹ đều đồng ý, nhưng mà con
còn quá nhỏ, chúng ta sẽ rất lo lắng. Sang năm con mới phải điền phiếu
nguyện vọng đúng không? Vậy chờ thêm năm nữa rồi chúng ta lại quyết định lại?
Ngô bảo bối: Vâng, vậy cứ nhu vậy đi. Con đi tập nhảy đây ~
Cuộc thảo luận chấm dứt, Ngô bảo bối đem quyền quyết định học sơ trung nào
ném cho Ngô baba, để kệ cho ba tự quyết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT