Âu
Dương Hiên vẫn tham gia các loại liên hoan như trước. Cùng với các tầng lớp lãnh đạo khác nhau, các công ty chủ quản, thậm chí là các luật sư
được coi như đối thủ cạnh tranh, đương nhiên còn có các đương sự khác
tham gia các loại xã giao.
Bản thân Ngô Thần thì vội vàng công việc của công ty nhà , khi xong việc cô ngồi ở phòng
khách xem ti vi chờ Âu Dương Hiên trở về.
Đêm nay Âu Dương Hiên cùng với một chủ tịch công ty nào đó cùng nhau ăn
cơm, vụ hợp tác này là vụ án kinh tế. Vốn chuyến này không cần Âu Dương
Hiên phải đi , lần này chỉ được xếp vào thể loại xã giao thông thường.
Mà Chung Đề hai người bọn họ thực sự không tìm ra được thời gian rảnh,
chỉ có thể đem chuyện này giao cho Âu Dương Hiên xử lý. Đương nhiên
nhưng thông tin liên quan đến công ty này cũng nói hết cho Âu Dương
Hiên, tuy nói Âu Dương Hiên biết công ty này làm ăn không được hợp pháp
cho lắm, nhưng đây lại là công việc cậu không thể không đi.
Gọi điện báo cho Ngô Thần biết tối nay câu không về nhà ăn cơm, sau đó Âu
Dương Hiên dẫn theo đội quân đi qua. Người trên bàn rượu thay nhau mời
Âu Dương Hiên, Âu Dương Hiên có chút chống đỡ không được, may mà có nhân viên cùng văn phòng đi cùng đỡ hộ mấy lần.
Sau khi ăn xong, Âu Dương Hiên cũng có chút say. Cấp dưới Âu Dương Hiên
mang đến đã bị người của công ty này dắt đi nghỉ ngơi, sau đó phát sinh ra chuyện gì cậu cũng không quản nổi, dù sao việc này Âu Dương Hiên
cũng hiểu được.
Còn vị nữ tiếp viên bên
cạnh, Âu Dương Hiên vẫn không cho cô ta sắc mặt hoà nhã, nhưng cô ta vẫn còn đang quấn quít lấy, bàn tay kia còn ở trên người Âu Dương Hiên đốt
lửa. Chủ của công ty kia vân luôn nói rằng Âu Dương Hiên nên ở khách sạn nghỉ ngơi, bảo vị nữ tiếp viên này đưa cậu lên nghỉ ngơi.
Âu Dương Hiên bỏ tay vị nữ nhân viên kia ra, lạnh mặt cùng chủ quản công
ty kia chào hỏi, nghiêng ngả lảo đảo đi ra đường cái, chặn lại một chiếc xe taxi đi về nhà.
Ngô Thần ngồi ở phòng
khách chờ Âu Dương Hiên trở về. Thỉnh thoảng lại nhìn thời gian,
đã chín giờ rồi, vì sao trễ như vậy anh ấy còn chưa về. Ngô Thần
vẫn quyết định gọi điện thoại.
Chuông kêu hai tiếng, âm thanh của Âu Dương Hiên truyền tới.
“Khi nào thì anh về?”
“Anh về đến nhà bây giờ đây .”
“Anh uống say sao?”
“Có chút.”
“Vậy anh chú ý cẩn thận, em ở nhà chờ anh.”
“Ừ, anh về ngay đây .”
Ngô Thần cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác và chìa khóa, cô quyết đinh
xuống cửa chờ Âu Dương Hiên trở về. Nghe thấy giọng của Âu Dương Hiên , Ngô Thần vẫn còn có chút lo lắng.
Âu Dương
Hiên hôm nay thật sự uống hơi nhiều, khi cậu ở trên xe cũng đã mơ mơ
màng màng , nhận được điện thoại của Ngô Thần , Ngô Thần hỏi cậu trả
lời nhưng rất nhanh đã quên mất cô nói cái gì. Đến cửa tiểu khu cũng là
lái xe nhắc nhở cậu phải xuống xe .
Âu Dương Hiên xoa xoa trán của mình chuẩn bị lấy ví trả tiền, nhưng lại nhìn
thấy cửa bị mở ra . Cầm lấy ví tiền trả cho lái xe, rồi giúp đỡ mình ra
khỏi xe.
Ngô Thần trả tiền cho lái xe xong,
đem cả người Âu Dương Hiên dựa vào trên người mình , cố sức đem tên quỷ rượu này về nhà.
“Hôm nay để cho em phải lo lắng rồi .” Âu Dương Hiên tựa vào trên sô pha, nhìn Ngô Thần cầm khăn
mặt lau mặt cho mình, sau lại chạy đến phòng tắm đem chậu nước ấm ra,
nhưng không nói với mình một câu nào.
Âu
Dương Hiên ôm chặt lấy Ngô Thần đang chuẩn bị đi, “Nếu em không vui thì cứ nói ra đi, anh không thích thấy em như thế.”
Ngô Thần nằm ở trong lòng Âu Dương Hiên, hít sâu hai hơi, “Không có việc
gì đâu, chỉ là có chút mệt mỏi, tắm rửa xong đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong đỡ Âu Dương Hiên đi đến phòng tắm. Nhưng Âu Dương Hiên cho dù
uống rượu , sức nặng của một đại nam nhân không phải là nói nhấc có thể
nhấc .
Âu Dương Hiên bất động ôm Ngô Thần, “Anh biết là em lo lắng cho anh, là lỗi của anh, sau này anh sẽ chú ý hơn .”
Nghe thấy thế Ngô Thần bỗng dưng bật khóc, cô cũng không biết vì sao mình
lại như vậy. Biết rõ là Âu Dương Hiên không có làm sai chuyệngì, nhưng
bản thân bỗng cảm thấy thật tủi thân. Mỗi đêm cậu đi ra ngoài làm việc
cô đều lo lắng, nhưng hôm nay thấy bộ dáng cậu về nhà như vậy, cô lại
cảm thấy may mắn khi không có nhận được điện thoại từ bệnh viện, may mắn ý thức của cậu còn thanh tỉnh không đến mức uong rượu lái xe.
“Đừng khóc nữa, là anh không tốt.” Âu Dương Hiên khẩn trương nâng đầu Ngô
Thần lên, hôn lên những giọt nước mắt của Ngô Thần, khẩn trương xin
lỗi.
Ngô Thần lắc đầu, “Không có việc gì
đau, là vấn đề ở em thôi. Sau này anh uống rượu không được lái xe , em
rất lo lắng.”
Nghe được lời Ngô Thần nói,
nhìn thấy nước mắt của Ngô Thần , tim của Âu Dương Hiên đau đớn. Gần
đây cô luôn phải chăm sóc cho mình rất mệt mỏi.
“Về sau thì tốt rồi, anh sẽ hứa với em, sau này nếu đi xã giao anh không lái xe nữa .”
“Ừ, anh đi tắm rửa đi. Người toàn mùi rượu.” Giúp đỡ Âu Dương Hiên đi đến
phòng tắm, đem áo của Âu Dương Hiên cởi ra, nhìn thấy ánh mắt u ám của
Âu Dương, Ngô Thần cảm giác được bản thân mình bị cuốn vào.
Âu Dương Hiên ôm Ngô Thần hôn lên của mắt của cô, mũi của cô,môi của cô,
phòng tắm vốn đã rất ấm áp, Ngô Thần càm thấy nhiệt độ càng ngày càng
cao. Ngô Thần vòng tay lên cổ của Âu Dương Hiên, hơi thở của hai
người càng ngày càng gấp gáp, có lẽ bởi vì nguyên nhân do cồn , Âu
Dương Hiên thầm nghĩ càng muốn nhiều hơn nữa.
Một bàn tay nắm lấy một bên ngực mềm mại của Ngô Thần , lúc đó thân thể
Ngô Thần cứng ngắc, loại cảm giác này lâu lắm rồi cô không cảm nhận
được. Bây giờ cảm thấy mình giống như một cô nữ sinh ngây thơ vậy. Ở
dưới nụ hôn nồng nhiệt của Âu Dương Hiên và bàn tay to nhẹ mơn man, Ngô Thần không tự chủ được rên lên một tiếng.
Một tiếng này lại đem ý thức của Âu Dương Hiên kéo tỉnh lại, cảm nhận nhận được sự mềm mại trong bàn tay, trên môi mình cảm thấy sự ngọt ngào, Âu Dương Hiên đem tay phải xoa đôi môi của Ngô Thần, vuốt ve.
Bụng của Ngô Thần áp sát vào vùng cứng rắn khác lạ của Âu Dương Hiên , cảm nhận được cả độ ấm ở chỗ đó, Ngô Thần chỉ cảm thấy Âu Dương Hiên vuốt
ve mình càng ngày càng nóng. Âu Dương Hiên gắt gao ôm lấy Ngô Thần, hít sâu vài lần, giảm bớt bớt sự nóng bức của mình. Âu Dương Hiên dựa vào ý chí cuối cùng đem Ngô Thần đẩy ra khỏi phòng tắm, sau đó trực tiếp mở
vòi hoa sen phun nước lạnh vào mình để giảm bớt khô nóng.
Ngô Thần ở ngoài cửa dần dần dịu lại, “Ha” bật cười, nam nhân như thế này mình còn có gì phải nói nữa.
Ngày hôm sau Âu Dương Hiên vinh dự bị cảm. Vốn đã uống rượu vào, lại bị gió thổi, sau lại động tình mà phải tắm nước lạnh. Dưới thời tiết đầu đông, Âu Dương Hiên không bị cảm là không được.
Nửa đêm nghe được tiếng ho khan của Âu Dương Hiên , tuy đã cố ý nhịn để
không lớn tiếng, nhưng Ngô Thần vẫn nghe được . Đứng dậy lấy thuốc cảm
và chén nước ấm đem vào phòng cho cậu uống, đắp lại chăn cẩn thận, chờ
cậu ngủ lại cô mới về phòng mình.
Ngô Thần
cũng không dám ngủ cùng với Âu Dương Hiên, cô không ngại bị lây cảm của
cậu, nhưng cô cũng lo lăng lỡ như cậu bị sốt cao thì sao. Như vậy cang
nguy hiểm hơn.
Hôm sau Ngô Thần gọi điện
thoại xin nghỉ học, sau đó gọi điên cho hai người Chung, Trương một
tiếng, đi ra ngoài mua chút thức ăn, trở về nấu cho Âu Dương Hiên bổ bổ thân thể.
Gần đây cậu đi uống rượu nhiều,
lại không ăn cơm đúng giờ. Ngô Thần rõ ràng cảm giác được Âu Dương Hiên
gầy đi, khi ôm cô cảm thấy rất rõ ràng.
Nấu
một bát canh sườn, lại dùng nước canh này ninh một ít cháo. Chuẩn bị
xong xuôi, đi đến phòng ngủ gọi Âu Dương Hiên rời giường. Vẫn nghe thấy
tiếng ho khan của Âu Dương Hiên , mỗi tiếng ho làm tâm của Ngô Thần run
lên.
“Dậy nào, em nấu cháo, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Ngô Thần nhẹ nhàng lay tỉnh Âu Dương Hiên còn đang ngủ.
Kỳ thật Âu Dương Hiên đã tỉnh vào lúc cô gọi điện thoại, nhưng nghe thấy
cô gọi xin nghỉ như vậy , cho nên cậu cũng tư cho mình ngày nghỉ để nghỉ ngơi. CŨng tốt có thể được ở bên cô.
Nghe
thấy cô ở phòng bếp lạch cạch nồi niêu, cảm thấy mình đã lâu không được
hưởng thụ sự nhàn nhã này rồi. Cảm giác được người mình yêu vì mình mà
bận rộn, tuy rằng cậu rất đau lòng, nhưng nhiều hơn là sự hạnh phúc. Âu
Dương Hiên bây giờ đang đắm chìm trong sư ngọt ngào ấm áp này.
“Ưm.” Âu Dương Hiên giữ chặt tay của Ngô Thần đặt ở trên trán của mình, nếu
không phải lo mình sẽ lây cảm cho cô, điều bây giờ cậu muôn làm là hôn
cô thật sâu một cái.
Âu Dương Hiên không có
làm,nhưng không có nghĩa là Ngô Thần không thể làm. Nhẹ nhàng ở trên
môi của Âu Dương Hiên hôn một chút, lấy cái áo ngủ bên cạnh đưa cho
cậu, sau đó lôi cậu đi đánh răng.
Nhìn thây
cốc nước ấm trên bồn và chiêc bàn chải được phun kem tử tế, Âu Dương
Hiên nhẹ nhàng nở nụ cười, đây không phải là niềm hạnh phúc cậu muôn
mong đợi sao. Nhìn thấy cô và mình cùng nhau đánh răng rửa mặt, nhịn
không được vòng tay ôm cô, hôn lên môi của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT