Vào đại học, mỗi tân sinh viên đều tò mò cực điểm đối với hạ tầng cũng như con người của trường.

Nhất là đối với các thầy cô giảng viên, nam sinh viên đặc biệt có cảm hứng với nữ giảng viên, trong khi nữ sinh viên luôn có cảm tình với nam giảng viên có diện mạo thu hút, mà đây vốn không có một chút quan hệ tới việc học.

“Chị khóa trên nói thầy dạy chúng ta môn kỹ thuật làm vườn rất đẹp trai, có thật không nhỉ?” Vài nữ sinh viên túm lại, chủ đề chính chủ yếu là lời của anh chị khóa trên truyền lại theo “tin tức nội tuyến”.

“Khóa trên của tôi cũng nói như vậy nha!”

“Ngay cả phái nam cũng khen ngợi thầy sao? Nhất định là rất tuấn tú!”

“Trời ạ! Thật mong chờ…”

“Mong chờ cái con khỉ á! Tiết tiếp theo chính là “Kỹ thuật làm vườn”, vừa lúc có thể diện kiến thầy rồi.”

Vu Phiên Phiên im lặng nghe các sinh viên nói chuyện với nhau, quả thực đối với danh từ “tuấn tú” không có khái niệm.

Như thế nào mới là một người đàn ông tuấn tú? Không hề cố ý, cô bất giác nhớ tới chủ nhà của mình là Đường Uy Đình, trong phút chốc khuôn mặt ửng hồng.

Trời ạ! Sao cô lại nghĩ tới cái người tính tình kỳ quái kia?

“Vu Phiên Phiên, có người tìm!”

Ngay lúc cô mặt đỏ tim đập dồn dập, một tiếng kêu của bạn học làm cô định thần lại, hơi lo ngại cô chạy ra khỏi phòng học.

“Em là Vu Phiên Phiên?” Một người có thân hình cao lớn đứng ngược sáng, làm cho cô không nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

“Dạ.” Cô chậm rãi mở mắt, dần dần thấy rõ ngũ quan thâm thúy của đối phương, lại là một nam sinh viên có diện mạo ưa nhìn. Thật là kỳ quái, vì sao trường này có nhiều nam sinh viên đẹp như vậy, mà lại toàn là người cô gặp gỡ, “Anh là….”

“Anh là đàn anh khóa trên, người trực tiếp hướng dẫn cho em, Huống Quyền Thủy, rất vui được biết em.” Vừa khoái trá tự giới thiệu, Huống Quyền Thủy vừa lúi húi với cái ba lô trên tay, không hiểu là đang tìm cái gì.

“Nước khoáng?” Đây là tên kiểu quái gì? Vu Phiên Phiên nhịn không được cười phì một tiếng. (Huống Quyền Thủy đọc giống “uông tuyền thủy” = “nước khoáng”)

“Không phải!” Huống Quyền Thủy trừng mắt.

Từ nhỏ đến lớn tên của anh không biết bao nhiêu lần bị giễu cợt, anh đã sớn quen rồi, nhưng mà giải thích một chút vẫn là chuyện tất yếu.

“Tên của anh, Huống trong chữ “huống huống”, quyền trong “quyền lợi”, về phần Thủy thì liên quan tới thứ tự vai vế trong nhà anh! Theo sắp xếp từ trên xuống dưới là kim – mộc – thủy – hỏa – thổ, anh là con thứ ba trong nhà.

“Ha ha…” Nhìn dáng vẻ đứng đắn của Huống Quyền Thủy, Vu Phiên Phiên rốt cục nhịn không được cất tiếng cười to.

Ôi, vị đàn anh này thật buồn cười!

Từ khi cô một thân một mình tới nơi đây, lúc này là lúc cô cảm thấy mình có thể cười thoải mái nhất, bản thân cô cũng đã quên chính mình bao lâu rồi không cười như vậy!

Huống Quyền Thủy nhướn mày rậm, một chút cũng không cười nổi, hơn nữa trên trán còn toát ra mấy vạch hắc tuyến, “Này, em, làm ơn giữ cho anh một chút thể diện chứ?”

Có cần cười đến khoa trương vậy không? Hừ, anh còn chưa cười cô có dáng vẻ quê mùa, cô lại cười anh!

“Xin lỗi…” Vu Phiên Phiên vẫn còn cười mỉm, vừa nhấc đầu nhìn thấy mặt đàn anh, lại cười đến tràn cả nước mắt.

Huống Quyền Thủy chỉ biết vô lực sụp vai xuống, rốt cục lấy trong ba lô một vật hình chữ nhật được gói lại, “Thôi đi, anh không so đo với em, cầm lấy, đây là quà gặp mặt cho em.”

Quà gặp mặt? Tốt như vậy sao? Vu Phiên Phiên vất vả nhịn cười, đưa tay nhận lấy gói quà hình chữ nhật.

“Cũng không có gì, chỉ là một quyển sách.” Là sách đang bán chạy – Harry Potter (oa oa, ta nhớ 7 cuốn Potter bị biển thủ của ta)

“Ôi… Cảm ơn.” Vu Phiên Phiên vô cùng ngượng ngùng.

Vừa rồi cô cười lớn tiếng như vậy, giờ lại nhận quà của đàn anh, khiến cô không khỏi đỏ mặt.

“Không có gì.” Huống Quyền Thủy phất tay, lười so đo với cô, “Giữa trưa ngày mai chúng ta cùng ăn một bữa cơm, coi như là anh chào mừng em mới tới!”

Giữa trưa thì hơi khó, cô còn phải về nhà thu xếp bữa cơm cho “ông chủ”!

“Không cần đâu anh.”

“Không cần khách khí, coi như đã quyết định vậy đi.” Không cho cô cơ hội cự tuyệt, Huống Quyền Thủy đến không cảm thấy người, đi cũng chẳng để lại bóng dáng, rất nhanh đã biến mất giữa không gian trường học rộng lớn.

Cô giật mình sửng sốt một chút, vừa vặn tiếng chuông báo vang lên, cô đành cầm quà gặp mặt của đàn anh khóa trên, ngượng ngùng trở lại phòng học.

Có lẽ lúc trước nghe các nữ sinh viên khác bàn luận nên hiện tại có chút ảnh hưởng, cô không khỏi có chút hứng thú hồi hộp chờ đợi thầy dạy “Kỹ thuật làm vườn”.

Không biết chủ thuê nhà của cô, vị đàn anh khóa trên khi nãy và thầy giáo sắp đến, ai là người đẹp trai nhất?

Miên man suy nghĩ còn chưa ra đáp án, một thân ảnh cao to đã đi vào phòng học, Vu Phiên Phiên há hốc miệng hít mạnh vào…

Trời ạ! Đó là ông chủ của cô, Đường Uy Đình

Cô chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, giống như kẻ trộm nhìn thấy cảnh sát mà lo lắng.

Đường Uy Đình tự giới thiệu ngắn gọn, cho dù không hề bày ra mị lực trước lớp học, nữ sinh viên trong phòng đã sớm mê muội nhìn anh đến đầu óc choáng váng, nước miếng chỉ thiếu chút nữa là chảy thành sông. (>.

Sau khi tự giới thiệu, đó là “nghi thức” điểm danh bất thành văn.

Đại học là giai đoạn tự do nhất của đời người, ngẫu nhiên điểm danh vốn là công việc của các sinh viên quản lớp, cho nên Đường Uy Đình thuộc loại giảng viên bị sinh viên oán giận nhất bởi sự kĩ tính này.

Sau khi điểm danh một phần ba lớp, Đường Uy Đình thoáng nhíu nhíu mi mắt, giống như phát hiện điều gì rất vui mà khẽ mỉm cười.

Nụ cười này, khiến cho vài nữ sinh viên nhịn không được mà phát ra thanh âm như tiếng hít vào thật mạnh.

“Vu Phiên Phiên?”

Trời! Chết tiệt! Cô cam đoan, tuyệt đối là tên này đang cười thầm!

Nhắm mắt, cô chùng vai xuống, không tình nguyện mà hắng giọng: “Có.”

Đường Uy Đình nhướn cao chân mày, giống như không nghe thấy tiếng trả lời của cô. Vài sinh viên ngồi gần Vu Phiên Phiên cố ý lấy tay chỉ chỉ cô, có ý nói với Đường Uy Đình là cái khúc gậy Vu Phiên Phiên đang ở đây.

“Vu Phiên Phiên, sinh viên Vu Phiên Phiên.” Dường như cố ý đối nghịch với cô, Đường Uy Đình làm như không thấy ám chỉ của các sinh viên khác, cố gắng bức bách Vu Phiên Phiên làm rõ sự có mặt của mình.

“Có.” Cắn chặt răng, cô không thể không nâng âm lượng lớn lên.

Đáng tiếc, Đường Uy Đình vẫn không hài lòng, “Vu Phiên Phiên không có tới sao? Vu Phiên Phiên?”

“Có.” Cái đồ chết tiệt này, nhất định làm khó cô vậy sao?

Cả hai giống như đang chơi trò kéo cô, người qua kẻ lại không phân cao thấp, khiến cho các sinh viên vốn vô tâm đi học nhưng trước biểu hiện “loạn giảng” giữa một nữ sinh quê mùa Vu Phiên Phiên và giảng viên môn kỹ thuật làm vườn, không khỏi cảm thấy tò mò cực kỳ, vụng trộm thì thầm, bàn tán nho nhỏ tại chỗ ngồi.

“Sinh viên Vu Phiên Phiên, nếu có đi học, làm ơn cho tôi biết.” Đường Uy Đình nhìn lên, cảm thấy chọc cô như vậy rất vui, mỗi lúc như vậy có thể khiến cho anh cảm thấy thật vui vẻ. (Anh BT vừa thôi, em nó chạy mất giờ!!!!)

Vu Phiên Phiên rốt cuộc chịu không nổi.

Đối mặt với khuôn mặt tựa phi tựa tiếu của bạn học cùng những ánh mắt tràn ngập vẻ ái muội khiến mặt cô đỏ lên, vừa tức giật vừa gào lên…

“Thật xin lỗi, em không biết lỗ tai thầy kém như vậy, sau này em sẽ nhớ rõ!”

Trong phút chốc toàn bộ giảng đường đều ngây người sửng sốt, ngay cả Đường Uy Đình cũng mở trừng mắt nhìn cô đang trợn tròn mắt, tim đập thình thịch.

Vu Phiên Phiên hít thở dồn dập, thở hắt ra một hơi, nếu không, cô sợ lồng ngực mình sẽ bùng cháy mất.

Sau một hồi im lặng, gương mặt Đường Uy Đình nhịn không được mà nở nụ cười.

Vừa mới bắt đầu chỉ là cười khẽ, càng về sau tiếng cười càng to.

Các sinh viên khác ban đầu đều trừng mắt nhìn Vu Phiên Phiên, sau khi nghe tiếng cười sang sảng của Đường Uy Đình lại nhìn ngược lại anh ta, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.

Giảng viên này thật lạ, rõ ràng không có chuyện gì đáng buồn cười lắm, vì sao thầy ấy lại cười vui vẻ đến như vậy?

“Tốt lắm, hy vọng các bạn đều có thể như sinh viên Vu Phiên Phiên đây ‘tràn đầy tinh lực’. Được rồi, chúng ta tiếp tục điểm danh, sau đó học.”

Chuyện này như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ lan truyền giữa các sinh viên, rất nhanh, không ai nhớ đến chuyện này, trừ Vu Phiên Phiên ra….

“Khụ! Tôm rang muối này sao lại ngọt như vậy!” Trứng tôm vừa mới bỏ vào miệng bị phun ra, Đường Uy Đình sinh thời, chưa từng ăn món tôm rang muối nào có vị ngọt như vậy.

“Ngọt sao?” Vu Phiên Phiên hơi nhướn mày, không có vẻ để ý lắm đến cạnh bàn ăn, chậm rãi gắp một ít trứng tôm, thong thả bỏ vào miệng, sau đó, kinh dị mở lớn hai mắt “Ồ? Sao lại ngọt nhỉ?”

Đường Uy Đình trừng mắt nhìn cô, hung hăng mà trừng mắt!

“Em nhầm muối ăn với đường trắng à?”

“Có lẽ vậy.” Nhún nhún vai, Vu Phiên Phiên tỏ vẻ không có gì là thành ý mà thừa nhận sự lên án của anh “Thầy có muốn nếm món khác không?”

Đường Uy Đình khó chịu, như đứa con nít hờn giận, thử từng món ăn trên bàn, Mỗi một lần nếm thử là một lần mặt nhăn mày nhó, mặt mũi co thắt cả lại.

“Thế nào?” Mở to mắt, Vu Phiên Phiên bày ra vẻ mặt vô tội.

Đường Uy Đình chưa từng ăn bữa cơm nào khó nuốt như vậy.

Rau chân vịt sao lại có vị ngọt, món rau cải quái quỷ thì nhạt thếch, món bún thịt và cá đỏ dạ thì khỏi phải nói; Hương vị vốn có của mỗi món ăn đều bị biến vị, không hề đồng nhất với sắc màu của món ăn, hoàn toàn không thể nuốt.

Anh định ngẩng đầu thật thà trả lời câu hỏi của Vu Phiên Phiên, không vừa mới nhấc đầu lên, ánh mắt lơ đãng kịp thời bắt gặp khóe miệng của Vu Phiên Phiên không kịp giấu nét cười vừa khẽ nhếch, nháy mắt, anh tỉnh ngộ nhận ra.

Con nhóc này đang cố ý trêu chọc anh sao?

Được, tốt lắm, xem anh hồi báo “ân sủng” của cô ta ra sao!

“Lại đây, ngồi xuống cùng nhau ăn đi.” Vẫy vẫy tay, anh vô cùng thân thiết mời cô ngồi xuống cùng mình.

Vu Phiên Phiên trừng lớn hai mắt, có chút e sợ mãnh liệt lắc đầu, “Không cần đâu, thầy, thầy cứ ăn một mình đi.”

Ban đầu cô gọi anh là “Đường tiên sinh”, sau khi biết thân phận giảng viên của anh, hơn nửa còn là thầy giáo của cô, cô sửa lại gọi anh là thầy.

“Đã nói cả trăm lần, ở nhà không cần gọi tôi là thầy.” Đối với kiểu xưng hô này Đường Uy Đình vô cùng bất mãn, điều này làm anh cảm thấy ở nhà mà cũng giống như đang công tác, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, “Lại đây, cùng ăn nào.”

Kể từ lần đầu tiên Vu Phiên Phiên bắt đầu gọi anh như vậy, anh đã kháng nghị rất nhiều lần, nhưng cô gái này cố tính không chịu sửa miệng, khiến cho anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô bé này thoạt nhìn hiền lành không có vẻ ương ngạnh, không nghĩ tới tiếp xúc một thời gian lại có nhiều phiền toái, thật khó thu phục!

Đường Vi Đình quả thực đã tìm “giúp” anh một đại phiền toái nha!

“Không, không, không…. Không cần.” Vu Phiên Phiên nhịn không được lắp bắp.

Cô thừa biết khó ăn cỡ nào, bởi vì căn bản là do cô cố ý!

Ai bảo ông thầy trứng thối này ở lớp làm cho cô ngượng như vậy? Chẳng qua là cô dùng chút “trí lực” dùng thủ đoạn trả thù mà thôi, cố ý đem muối trở thành đường, món ăn vốn có vị ngon ngọt ôn nhuận chắc chắn sẽ trở nên khó ăn; Cô thề, cô cố ý như vậy.

Mà thầy lại muốn cô ăn cùng, không phải là tự cô hại lại bản thân mình sao? Cô không có ngốc như vậy! (mà là em cực ngốc, làm như ai kia không biết ấy)

“Lại đây, tôi nói ăn cùng thì cùng ăn đi.” Thấy cô không ngừng bước lùi về phía sau, Đường Uy Đình nhẹ nhàng buông bát đũa, đứng dậy cùng cô chơi trò đuổi bắt quanh bàn ăn.

“A..” Vu Phiên Phiên không nghĩ tới anh ta có “nhã hứng” như vậy, nhất thời hoa dung thất sắc, cuống quýt tháo chạy.

“Sợ cái gì? Chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi mà.” Vòng qua sô pha, mắt thấy sắp tóm được cô, tại sao nhanh như chớp lại không thấy bóng dáng?

Không đúng nha! Đây là nhà của anh, bố cục thiết kế trong nhà hẳn là anh hiểu biết nhiều hơn cô nhóc này, sao cô ta có thể lẩn nhanh như trạch, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi?

Không sao, anh cũng không phải loại đàn ông hiểu được cái nghệ thuật của sự buông tha, hiếm khi có thời gian cùng cô náo nhiệt thế này!

Anh sẽ khiến cho cô hiểu, có can đảm ác ý chỉnh anh, phải chuẩn bị tâm lý thừa nhận hậu quả!

Quay người lại, nhìn rõ thân ảnh của cô ở cầu thang, chính là là đang muốn chạy lên lầu; Đó là phòng của cô, khó trách cô muốn chạy về phía đó.

Chân Đường Uy Đình dài, ba bước cũng bước thành hai nhanh chóng đi lên bậc thềm, rất nhanh xông lên cầu thang. “Còn chạy? Lại đây ăn cơm với tôi… A!”

Vu Phiên Phiên hoảng sợ nhìn anh ta lấy vận tốc cực nhanh thẳng hướng mình tiến đến, cô sợ tới mức thét chói tai, một bên cuống quýt chạy lên lầu, một bên quay đầu nhìn lại, nên không ngoài ý muốn, té ngã là kết cục tất nhiên.

Đương nhiên, khi cô té ngã, Đường Uy Đình theo sát phía sau trở thành kẻ bị liên lụy; Trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, anh không có kịp thu hồi bước chân, ban đầu còn muốn né tránh thân hình chật vật của cô, nhưng cuối cùng lại không giữ được thăng bằng mà ngã lên thân mình gầy yếu của cô…. “Oái!” Vu Phiên Phiên bị anh ngã đè lên, kêu oai oái, thiếu chút nữa văng hết không khí trong toàn bộ cơ thể ra ngoài.

“Chết tiệt!” Đường Uy Đình thấp giọng rủa thầm, vội vã ngồi dậy, vỗ vỗ vai của cô, “Này, em có sao không?”

Ánh mắt đỏ hồng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt Vu Phiên Phiên đầy uất ức: “Đều tại thầy!” Ngay cả khi đau như vậy, một khi cô mở miệng cũng không quên chỉ trích anh, chính tại anh làm hại cô trở nên chật vật như vậy.

Tên đàn ông xấu xa này là tai họa, gặp gỡ phải anh ta là chuyện không tốt! Rốt cục cô đã chọc tới ai?

Lồng ngực Đường Uy Đình phập phồng mãnh liệt, giống như có cái gì đó đang xông vào; Anh thở sâu, cảm giác như có cái gì đó chấn động trong lồng ngực mình.

“Có bị thương không?”

Anh ôn tồn hỏi.

“Không có!” Tức giận đẩy bàn tay quan tâm của anh, Vu Phiên Phiên định đứng dậy trở về phòng, nhưng mũi chân vừa chạm đến bạc thang đã truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cho cô kêu lên một tiếng “A!” Ngực Đường Uy Đình đánh mạnh một cái, không hiểu sao tràn ngập hoảng sợ: “Em lại làm sao vậy?”

“Cái gì mà “lại” làm sao?”

Vu Phiên Phiên tức giận, rất ít khi cô nóng nảy với người khác, mà với ông thầy này, rõ ràng sống chung một mái nhà, cứ cố tình chọc cho cô nổi trận lôi đình.

“Nếu không phải thầy chạy theo em, làm sao em thành ra cái dạng này?” Nhịn không được, cô trách ngược lại anh ta.

Trời! Cô gái này tuyệt đối là chúa đổ lỗi, cái gì sai đều đổ lên đầu anh.

“Tôi hỏi em có bị thương không, nói chuyện tôi chạy theo em làm gì.” Anh cũng phát giận theo, phát hỏa la lại cô.

Đột nhiên, cả hai người đều im lặng.

Từ ngữ vốn có nhiều từ đồng âm mà nhiều nghĩa, nên người sử dụng từ nếu không để ý sẽ tạo nên nhầm lẫn nha!

Chạy theo, là động từ, có nghĩa là đuổi theo một ai đó, mà theo một nghĩa khác, còn có nghĩ là theo đuổi một ai đó.

(nguyên văn là “Truy” nha các tình yêu)

Hai người đồng thời cảm nhận được sự mập mờ trong lời nói của mình, cho nên đều tự động hoảng hốt ngậm miệng lại, nhưng ngược lại lại càng làm cho không khí càng thêm ám muội.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người ở cự li ngắn truyền tới, không hiểu sao nhiệt độ trong nhà đột nhiên lên cao giống như đốt hỏa lò.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, Vu Phiên Phiên chột dạ đỏ mặt, cảm giác hai gò mắt nóng bỏng lên.

“Này, làm gì mà mặt em đỏ lên thế?” Giữa trán Đường Uy Đình nhăn lại, dùng âm lượng lớn của mình che giấu nhịp tim đang đập loạn.

“Em đâu có?!”

Rốt cục Vu Phiên Phiên chịu không nổi không khí ái muội này, trái tim của cô nhảy nhót loạn lên, không hề theo nhịp điệu ngày thường.

“Em muốn trở về phòng … Ối!” Kết quả mới định di chuyển, mắt cá chân của cô truyền đến cảm giác đau đớn sâu sắc khiến cho cô kêu lên sợ hãi, đau muốn chảy cả nước mắt.

Đường Uy Đình nhíu mày, bước tới trước áp chế, bỏ mặc cảm giác xôn xao trong ngực. “Tám phần là trặc khớp.”

Anh lưu loát nhấc thân mình, không nói hai lời ôm lấy cô bế ngang lên, lại một lần nữa làm Vu Phiên Phiên kinh ngạc thét chói tai.

“Im miệng!” Anh nhắm chặt mắt, màng tai thiếu chút nữa bị tiếng la của cô làm rách. “Hiện tại đừng lộn xộn, tôi đưa em về phòng.”

Vừa kinh sợ vừa thẹn ôm nhanh lấy cổ Đường Uy Đình, lần đầu tiên trong đời Vu Phiên Phiên ở gần một người đàn ông như vậy, nên càng miễn bàn đây là lần đầu tiên để cho đàn ông ôm lấy mình; Từ nhỏ tới giờ, ngay cả ba cô cũng chưa làm như vậy với cô, nay lại để cho ông thầy này chiếm hết tiện nghi.

Tính sai, tính sai rồi! Thật sự không nên ở trong nhà sói!

Đẩy cửa căn phòng phía trên lầu, Đường Uy Đình không có thời gian chú ý tới không gian bên trong được cô bố trí thật ấm áp thoải mái, sau khi đặt cô lên trên giường, xốc lại quần áo bị nhăn trên người rồi đi ra ngoài.

Thực ra, Vu Phiên Phiên có chút thất vọng.

Cô cũng không biết bản thân mình thất vọng cái gì, chỉ là trong lòng có cảm giác như bị cái gì đâm bị thương, sau khi rời khỏi vòng ôm ấm áp của anh ta, trời! Chẳng qua là thầy của cô quan tâm tới khách trọ mà thôi, một mình cô ở đây làm gì mà tim đập thình thịch thế này? Thật không thể hiểu nổi!

Nhưng cô không lường trước được, không lâu sau, Đường Uy Đình lại quay trở lại, trên tay là một chai rượu nhỏ, nhưng đủ làm cho Vu Phiên Phiên kinh hãi trợn trừng hai mắt, cả người bắt đầu nhúc nhích không yên.

Cô biết đó là cái gì!

Bởi vì sống ở nông thôn, trong nhà mọi người bị bầm tím gì, ba cô đều dùng thứ giống như vậy để “tra tấn” người bị thương, đây chính là cái người ta gọi là “rượu thuốc.”

Không không không! Thầy cô sẽ không tàn nhẫn như vậy dùng thứ này “đối phó” với cô chứ?

Chẳng qua là cô giở trò đùa nho nhỏ, làm cho thầy một bữa ăn khố nuốt thôi mà!

“Em sao vậy?” Đường Uy Đình biết cô đang muốn trốn tránh cái gì, nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Em… Em không sao.” Cô che mắt cá chân lại, cho dù nơi đầu ngón tay chạm vào truyền đến từng cơn đau đớn, cô vẫn giả bộ như không có việc gì.

Cô không có ngu ngốc tự chui đầu vào lưới đâu.

Vẫn tiếp tục đi tới, Đường Uy Đình xoay nút bình, đổ một chút rượu thuốc vào lòng bàn tay, ý đồ đã hiện ra rõ ràng, “Không sao mới là lạ, mắt cá chân sưng to như vậy.”

“Không cần!” Cô giống như muốn nhảy dựng lên, nếu không phải chân bị đau khiến cô khó khăn cử động, nhất định cô sẽ cầm chổi đuổi anh ta khỏi phòng mình.

Đường Uy Đình khó có được cơ hội này, tiếp tục chườn mặt tới trước: “Lại đây.”

“Không cần!” Giỡn với cô sao? Trông cô có giống loại con gái ai nói gì cũng nghe không?

“Mắt cá chân của em không xử lý không được!” Trừng mắt trợn trắng, Đường Uy Đình bắt đầu suy nghĩ có nên dùng vũ lực với cô không.

“Không, em dán cao dán là được rồi!” Cô thỏa hiệp, chỉ sợ anh ta thực sự thẳng tay hạ độc thủ với mình.

“Em vừa phải thôi!” Đường Uy Đình trừng mắt nhướn mày, quyết định đổi phương thức đả thông tư tưởng của cô: “Nếu em không để cho tôi xử lý chỗ sưng, ngày mai em định đi học thế nào?”

Hai mắt Vu Phiên Phiên mở lớn, đáng thương nổi lên sắc hồng, “Em ngủ một giấc là ổn thôi.”

“Ngủ một giấc chỉ làm cho chân em sưng to hơn thôi!” Cô nhóc này, dạy bảo cô không mắng chửi không được, “Lại đây!”

“Không cần…”Cô vừa mới nhìn thấy rượu thuốc đã đau, sao có thể để cho anh ta xoa bóp cho mình?

“Tôi cảnh cáo em nha, nếu em cứ cố chấp, tôi sẽ “bắt nạt” em đấy!” Ha ha, lúc này anh có nhiều lợi thế nha, có thể uy hiếp được cô!

Vu Phiên Phiên trừng mắt không dám tin nhìn anh ta, “Thầy thật không ra gì!” Anh ta là giáo viên nha, dám nói ra lời ti tiện như vậy, thật sự hơi quá đáng!

“Tôi giúp em bóp chân, nếu không, tôi sẽ giống như lúc nãy ôm em đến trường, tự em chọn đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play