Đang nằm xem tivi thì chuông cửa reo ầm ỉ Khả Khả lười biếng lê từng bước chậm chạp ra mở cửa. Tối hôm qua đang chuẩn bị đi ngũ thì Đặng Tiểu Tinh đến oanh tạc cô một trận đến khuya, khi Khả Khả thành thật khai báo Đặng Tiểu Tinh mới tha cho
Tay Khả Khả vẫn ôm khư khư con khỉ bông, vừa mở cửa thì 1 bóng đen lao vào ôm chầm lấy cô, khả Khả vẫn chưa kịp phản ứng thì người kia liền tặng cô 1 nụ hôn trên má miệng không ngừng nói:
- Bảo bối, anh nhớ em quá, có nhớ anh không?
Nghe giọng nói kia cô như bừng tỉnh, mới chậm rải nhả ra từng chữ:
- Anh, buông em ra, em sắp ngạt chết.
Nghe Khả Khả nói vậy Hà Khang Tại mới từ từ buông cô ra, 2 tay vẫn đặt trên vai cô, mắt nhìn em gái từ trên tới dưới. Không chịu được ánh mắt như điện cao áp của anh trai Khả Khả đằng hắng:
- nhìn đủ chưa? Có phát hiện em bị mất miếng thịt nào không?
- Không có, toàn vẹn. Nói xong Hà Khang Tại lại ôm em vào lòng. – Anh nhớ em quá.
- Ừm! ừm em biết rồi, nói thôi đừng hành động. Khả Khả vỗ về anh như vỗ về trẻ nhỏ, nói xong cô đẫy anh ra, rồi đến bên đóng cửa lại.
- Đến đây. Khả Khả nói, tay kéo anh trai đến bên sofa. Ấn anh ngồi xuống rồi cô cũng ngồi theo bên cạnh, mắt nhìn anh, hỏi:
- Sao anh lại về nước?
- Anh nhớ em gái của anh nên về thăm nó. Vừa nói dứt lời Hà Khang Tại lại nhào về phía Khả Khả 2 tay dang ra chuẩn bị tặng cô 1 cái ôm nồng nhiệt.
Khả Khả nghiêng người về phía sau, né tránh ma trảo, phán 1 câu:
- Stop! Don’t hold me.
Nghe Khả Khả nói vậy Hà Khang Tại làm bộ dạng như bị thiếu phụ chồng ruồng bỏ, vẽ mặt như ủy khuất nói:
- Người ta vì nhớ em mà vượt đại dương sang đây thế mà em đối xử với anh như vậy.
“Lại còn thêm 2, 3 giọt nước mắt nữa chứ. Có khi nào ông anh này lén đi học diễn xuất mà mình không biết không ta.” Khả Khả thầm nghĩ.
- Đừng đánh trống lảng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.
Thấy Khả Khả không có ý định đùa cùng mình, Hà Khang Tại nghiêm chỉnh nói:
- Anh về 1 phần là vì em, phần còn lại là vì công việc.
Khả Khả tạm chấp nhận về câu trả lời, lại hỏi anh:
- Anh nói về nước vì em, là như thế nào?
- À! Kì thực là bố, mẹ nhìn thấy em trên mạng nên muốn anh về làm rõ sự tình, cùng với sẳn tiện nếu mang được em sang bên đấy thì càng tốt, với lại anh cũng nhớ em gái bảo bối của anh. Hà Khang Tại ngả ngớn.
- Anh đã giải thích xong bây giờ đến lượt em, cho anh biết lí do em xuất hiện trong đoạn video clip đó? Hà Khang Tại từ người bị hỏi đổi ngược lại thành người hỏi.
- Vì 1 vài lí do ngu ngốc nên em mới như thế. Thấy giấu diếm cũng chẳng được gì, mà có giấu sợ cũng chẳng ai tin, nghĩ vậy Khả Khả liền thành thật khai báo. Cô kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện cho anh trai nghe.
- Thì ra là giúp người, chuyển sang tự hại mình. Hà Khang Tại sau khi nghe Khả Khả kể xong lại đúc kết ra 1 câu.
Khả Khả lườm anh, sau lại hỏi:
- Thế anh định khi nào thì về bên đấy?
- Anh có nói là sẽ về sao? Anh nghĩ về đây định cư luôn, sẽ làm phiền em một thời gian cho tới khi anh tìm được căn nhà ưng ý. Nói xong Hà Khang Tại xách va li cư nhiên đi vào phòng khách. Khả Khả lắc đầu nao núng, lại giở thói trẻ con.
- Này giận em à!
- Ai dám giận em, anh giờ còn đang ở nhờ nhà em đấy. Hà Khang Tại nói, trong lời hẳn là có ý tứ sao Khả Khả lại không nhận ra. Cô không để ý, vào phòng giúp anh sắp xếp các thứ.
- Thu xếp xong các thứ anh em mình ra ngoài ăn đi, xem như tiệc mừng anh về nước. Khả Khả lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Thấy em gái đã xuống nước Hà Khang Tại cũng không so đo cười cười gật đầu.
- Vậy đi em về phòng thay đồ, anh cũng thay quần áo đi tý nữa em sang, 2 anh em cùng đi.
- Ừ. Hà Khang Tại vui vẽ đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT